Long Thần Ở Rể

Chương 138: Giao ví tiền ra đây

Mắt thấy tên đàn ông che mặt cách mình càng ngày càng gần.

Tình huống khẩn cấp.

Cô gái xinh đẹp mặc áo da cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, vội vàng lướt qua bên cạnh né tránh.

Lập tức chỉ nghe thấy tiếng vang phịch.

Tên đàn ông che mặt kia đâm thật mạnh vào vách tường, bất tỉnh nhân sự tại chỗ.

Điều này khiến cả người cô gái xinh đẹp mặc áo da kia sững sờ, lập tức vội vàng quay đầu nhìn về phía Diệp Thu.

Thấy thế này.

Cô gái mặc áo da đều muốn sợ đến ngây người.

Chỉ thấy giờ phút này sắc mặt Diệp Thu bình thản đứng ở trong đám người, cầm dép lào trong tay, giống như thiên thần xuống trần.

Những gã đàn ông che mặt lao về phía anh, hoàn toàn còn chưa kịp ra tay.

Liền đã bị anh xoay tay kéo ngược giày trực tiếp đánh bay ra ngoài, sau khi ngã xuống lại la hét thảm thiết, cũng đứng lên không nổi nữa.

Dần dần.

Đám đàn ông che mặt còn lại cũng bắt đầu sợ, không còn dám chủ động tấn công nữa

Nhưng mà lúc này, Diệp Thu lại là đột nhiên phản thủ làm công, cầm dép lào đuổi theo che đám đàn ông che mặt mà quất loạn một hồi.

Lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được số lượng bọn đàn ông che mặt nhanh chóng giảm đáng kể, chỉ chốc lát sau liền nằm lộn xộn ngổn ngang cùng một chỗ, tiếng kêu rên liên hồi, không có một người nào còn có thể đứng đấy.

Thấy qua một màn này.

Cô gái mặc áo da cùng người đàn ông dẫn đầu lập tức đều sợ ngây người.

Hai người từng gặp qua người mạnh mẽ, nhưng chưa từng thấy qua người mạnh như vậy! Trong tay cầm theo một chiếc dép lào, đã có thể hung tàn như thế.

Cái này nếu dám cho anh một thanh đao Thanh Long Yển Nguyệt của Quan Công, vậy còn không được thiên hạ vô địch sao?

Nghĩ đến đây.

Người đàn ông dẫn đầu toàn thân đều không tự chủ được mà run lên.

Bởi vì tình hình lúc này đã trở nên bất lợi đối với một người cầm đầu bóng bẫy như gã ta.

Bốp!

Diệp Thu vứt dép lào xuống mặt đất, một lần nữa mang vào chân phải, lập tức nhìn về phía người đàn ông dẫn đầu, một mặt ngoạn vị nói: “Hiện tại, coi như chỉ còn lại anh!”

“Mày… Mày muốn làm gì!”

Toàn thân người đàn ông dẫn đầu không tự chủ được mà run lên, theo bản năng lui về phía sau.

Nhưng mà.

Gã ta đứng không xa cô gái xinh đẹp mặc áo da lắm, đều ở trong góc tường, cho nên vừa lui hai bước, liền không còn đường nào có thể lui nữa, sau lưng là tường cao bay vây.

“Mặc kệ đi, làm một ít chuyện anh muốn làm với tôi!”

Diệp Thu cười lạnh, lập tức trực tiếp nhấc chân đi đến phía người đàn ông dẫn đầu.

“Mày muốn gϊếŧ tao?”

“Nhóc con, tao khuyên mày tốt nhất đừng tự tìm phiền phức, tao cũng không phải người bình thường, nếu như mày dám động vào tao, vậy thì cứ chờ sự đuổi gϊếŧ không ngừng nghỉ đi!”

Người đàn ông dẫn đầu hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Thu một chút, ngoài mạnh trong yếu quát.

“Có đúng không?”

Diệp Thu nhếch miệng lên tạo thành một nụ cười châm biếm, vừa mới chuẩn bị tiến lên ra tay.

Nhưng mà đúng vào lúc này.

Chỉ nghe một tiếng thổi ‘phù’.

Một thanh chủy thủ sắc bén trực tiếp đâm xuyên qua cổ người đàn ông dẫn đầu.

Trong lúc nhất thời.

Máu tươi văng khắp nơi.

Trong nháy mắt, tròng mắt của người đàn ông dẫn đầu trừng tròn xoe, hai tay che lấy cổ đứng nguyên chỗ co quắp một hồi lâu, lập tức ầm vang ngã xuống đất, người chết không thể lại chết nữa.

Mà người ra tay, chính là cô gái mặc áo da chậm chạp không có động tĩnh gì ở bên cạnh.

Cô ta thừa dịp lúc người đàn ông dẫn đầu đặt tất cả sự chú ý lên người Diệp Thu, tạo ra một kích trí mạng cho người đàn ông dẫn đầu.

Người đàn ông dẫn đầu cũng thật chủ quan.

Nếu không, lấy sức mạnh của người đàn ông dẫn đầu, chân chính đánh lẻ một mình, chưa chắc cô gái mặc áo da có thể đánh lại gã ta.

“Tôi gϊếŧ hắn rồi, hẳn là anh không ý kiến gì chứ?”

Cô gái áo da vỗ vỗ hai tay, nhìn Diệp Thu, cười hỏi.

"Này này này, tôi vất vả đánh mấy tên lâu la nửa ngày trời, cô lại cướp người đứng đầu của tôi?”

“Đây nếu là đánh LOL, tôi nhất định sẽ báo thù cô!”

Diệp Thu trợn nhìn cô gái xinh đẹp mặc áo da một chút, tức giận nói.

“Anh đúng là rất thú vị!”

Cô gái mặc áo da hé miệng cười một tiếng, lập tức đi lên trước, đưa tay phải ra với Diệp Thu, mỉm cười nói: “Tôi tên Lạc Y Y, cám ơn anh ra tay giúp đỡ!”

“Là bị ép ra tay! Tôi là bị ép được chưa?”

Diệp Thu trợn mắt nhìn Lạc Y Y một chút, vô cùng bất đắc dĩ nói.

“Ha ha ha!”

Lạc Y Y hé miệng cười một tiếng, dịu dàng nói: “Mặc kệ là bị ép hay là chủ động, anh cũng cứu mạng tôi, tôi cũng nên đến cảm ơn anh nha!”

Tiếng cười thanh thuý êm tai kia, lộ ra êm tai lạ thường.

Diệp Thu theo bản năng đánh giá Lạc Y Y từ trên xuống dưới.

Vừa rồi anh cũng không có nhìn kỹ.

Bây giờ đến gần xem xét.

Không thể không nói, Lạc Y Y này quả thật là xinh đẹp cực phẩm.

Có một gương mặt loli xinh xắn.

Nhưng cô ta lại có dáng người như ác quỷ.

Trên người mặc một chiếc váy đen bằng da bó chặt.

Trước đó lồi sau vểnh lên đường cong chữ S, cùng đôi chân dài thẳng tắp kia, bất kỳ người đàn ông nào cũng đều không thể nhịn được.

Đây quả thực là một tiểu yêu tinh không quyến rũ không lấy mạng nha! Chẳng qua đối với những thứ giống vậy.

Diệp Thu lại là không nổi lên bất cứ hứng thú gì.

Nhìn xem mọi chuyện từ lúc bắt đầu đến bây giờ.

Mặc dù cô gái này quyến rũ xinh đẹp, nhưng cũng tuyệt đối không phải một cái đèn đã cạn dầu.

Dính sẽ có một đống phiền phức.

Cho nên Diệp Thu vội vàng khoát tay, thản nhiên nói: “Không cần khách sáo như vậy, cứ cho rằng tôi là người tốt làm việc tốt đi, cáo từ!”

Nói xong, Diệp Thu liền muốn quay người rời đi.

“Chuyện kia…… Xin hãy chờ một lát!”

Lạc Y Y vội vàng gọi Diệp Thu lại.

“Còn có chuyện gì nữa?”

Diệp Thu quay đầu lườm Lạc Y Y một chút, không kiên nhẫn mà hỏi.

“Tôi còn có một chuyện còn phải làm phiền anh!”

Hàm răng Lạc Y Y khẽ cắn môi mỏng, có chút thẹn thùng nói.

“Có chuyện gì vậy?”

Diệp Thu nhíu mày, nghi ngờ nói.

“Chính là…” Lạc Y Y vừa nói ở một bên lại tiếng gần đến Diệp Thu, đột nhiên khuôn mặt nhỏ lạnh lại, tay phải từ phía sau lưng nhanh chóng móc ra một thanh chủy thủ sắc bén, gác trên cổ Diệp Thu, lạnh lùng hỏi: “Anh có mang tiền trên người không?”

Diệp Thu cả người đều sững sờ, một mặt quái dị nhìn Lạc Y Y, có chút im lặng mà hỏi: “Cô gái xinh đẹp, tôi cứu được cô, nkhông phải là cô còn muốn cướp tôi chứ?”

“Giao ví tiền của anh cho tôi!”

Lạc Y Y dùng gương mặt nhỏ, lạnh như băng nói.

“Nhìn dáng vẻ tôi giống kẻ có tiền lắm sao?”

“Nếu không cô đổi sang cướp một tên có tiền khác đi?”

Diệp Thu chỉ chỉ vào đôi dép lào của mình bất đắc dĩ nói.

“Bớt nói nhảm đi, tôi cần dùng gấp, nhanh lấy ví tiền ra cho tôi, nếu không tôi sẽ gϊếŧ anh!”

Ý lạnh trong mắt Lạc Y Y loé lên, dùng giọng nói lạnh lùng nói.

“Aizz! Xưa nay nhiều phụ nữ hay thay đổi, quả thật câu nói này không hề sai!”

Diệp Thu bất đắc dĩ thở dài một hơi, lập tức đành phải móc ví tiền ra, cười khổ nói: “Trong ví tiền của tôi chỉ có mấy trăm đồng, nếu như cô cần dùng gấp, thì lấy đi đi!”

“Đừng có lộn xộn!”

Lạc Y Y trừng Diệp Thu một chút, đưa tay trái ra muốn lấy đi ví tiền trong tay Diệp Thu.

Nhưng mà.

Trong một khắc tay trái của cô ta chạm đến ví tiền của Diệp Thu.

Trong tay phải cô ta đột nhiên mất mát.

Chuyện này khiến Lạc Y Y biến sắc, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy thanh chuỷ thủ mình gác lên cổ Diệp Thu, chẳng biết lúc nào vậy mà đã bị Diệp Thu đoạt đi.

Trong lúc nhất thời.

Khuôn mặt nhỏ của Lạc Y Y vô cùng khó coi.

“Cô gái xinh đẹp, muốn cướp ví tiền của tôi sao?”

“Vậy đúng là cô tìm nhầm người rồi!”

Diệp Thu vuốt vuốt chủy thủ, cười lạnh nói.

Lập tức, anh trực tiếp gác thanh chuỷ thủ lên trên xương quai xanh bóng loáng của Lạc Y Y, dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Trả ví tiền lại cho tôi!”