Thân làm họa sĩ tranh thủy mặc đứng đầu trong nước Hoa Hạ.
Tất nhiên là Ngu Hồng Xương hiểu tranh nhất.
Cho nên ông ta vừa nhìn một cái đã nhìn ra chênh lệch.
Nếu như nói tranh của Diệp Thu là ở trên trời! Vậy thì không thể nghi ngờ, bức tranh kia của ông ta chính là dưới đất.
Khoảng cách trong này khỏi nói lớn thế nào.
Cho dù là đường nét, họa phong, ý cảnh, và cả khí thế của bức tranh…v.v
Diệp Thu liền gϊếŧ ông ta trong một giây! Hơn nữa điểm mấu chốt nhất đó là, Diệp Thu vẽ bức tranh này chỉ mất có mười phút! Điều này làm cho Ngu Hồng Xương cảm thấy giới quan của mình sụp đổ mất.
Nói thật.
Ông ra tung hoành trong giới hội họa nhiều năm như vậy, từ một học viên vô danh, từng bước đi tới vị trí Thái đẩu hàng đầu trong giới tranh như ngày hôm nay.
Còn chưa bao giờ gặp phải tình huống như hôm nay.
Một chàng trai trẻ trông mới hai mươi tuổi đầu, chỉ mất có mười phút là có thể vẽ ra một bức thần tác như vậy.
Đây hoàn toàn có thể dùng hai chữ “yêu nghiệt” để hình dung đúng không?
Vào giờ phút này.
Ngu Hồng Xương cảm thấy mặt mình đã bị đánh sưng lên rồi.
Trước cuộc so tài, ông ta còn ngông cuồng tự cao tự đại, tự tin như thế, còn coi thường Diệp Thu.
Nhưng bây giờ, ở bức Bát Tuấn Đồ mà ông ta am hiểu nhất.
Ông ta lại thua Diệp Thu, hơn nữa thua hoàn toàn.
Còn có gì mất mặt hơn cái này nữa không?
Sợ rằng chuyện xấu hổ nhất trên đời này, cùng lắm cũng chỉ có thế này mà thôi.
Nhất thời, Ngu Hồng Xương chỉ cảm thấy cái mặt già nua của mình đỏ lên, không còn mặt mũi để tiếp tục ở lại chỗ này nữa.
Nhưng đúng lúc này.
Diệu Thu quay đầu nhìn về phía Ngu Hồng Xương, khóe miệng khẽ nhếch, vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi: "Sao thế?
Vị đại họa sĩ này! Ông cảm thấy hai chúng ta, tranh của ai đẹp hơn?"
Nghe vậy.
Sắc mặt Ngu Hồng Xương biến đổi.
Thân làm họa sĩ đứng đầu trong nước, ông ta rất chú ý tới thể diện.
Tuy rằng hiện tại chỉ cần là người mở to mắt là có thể nhìn ra, rõ ràng tác phẩm của Diệp Thu đã nghiền ép tác phẩm của ông ta.
Nhưng ông ta vẫn không muốn chủ động thừa nhận là mình thua một tiểu bối vô danh.
Vì thế Ngu Hồng Xương quay đầu nhìn về phía Trần Xuyên, làm một cái ánh mắt với Trần Xuyên, lạnh giọng hỏi: “Tiểu Trần, các cậu là khán giả cũng là trọng tài, các cậu nói đi, tranh của ai đẹp hơn?”
Trần Xuyên thân làm hội trưởng hiệp hội họa sĩ Giang Châu, cũng được coi là người đã lăn lộn khá nhiều, tất nhiên là ông lập tức hiểu ý của Ngu Hồng Xương.
Đây rõ ràng là muốn để mình thiên vị ông ta a! Mặc dù hiện tại thắng bại đã rõ ràng, ưu thế của Diệp Thu rất rõ ràng.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, Ngu Hồng Xương là lãnh đạo cấp trên của mình.
Cho nên về sau hài phải nhờ cậy ông ta nhiều, ngàn vạn lần không thể đắc tội! Nghĩ tới đây.
Trần Xuyên không chút do dự, vộng vàng bày ra vẻ mặt nịnh nọt onis: "Thư ký trưởng Ngu, xem ông hỏi tôi này, trong nước có ai không biết Bát Tuấn Đồ của ngài chính thiên hạ nhất tuyệt, trên đời này ai có thể thắng được Bát Tuấn Đồ của ngài chứ?
Cho nên tất nhiên là bức tranh của ngài đẹp hơn rồi!"
Trần Xuyên vừa nói ra lời này.
Tất cả các họa sĩ ở đây cũng ào ào tỉnh ngộ.
Ngu Hồng Xương là thư ký trưởng của tổng hiệp hội họa sĩ Hoa Hạ.
Sau này muốn lăn lộn ở trong giới hội họa, chắc chắn là không được đắc tội với ông ta.
Cho nên hôm nay phải nói giúp cho Ngu Hồng Xương.
Nếu không một khi mà để Ngu Hồng Xương ghi hận, thế thì sau này sẽ không thể lăn lộn ở trong giới hội họa Hoa Hạ được nữa.
Vì thế nhất thời.
Mọi người đều ào ào nịnh nọt: “Ngu đại sư không hổ là họa sĩ đứng đầu trong nước, Bát Tuấn Đồ này đúng là không ai sánh bằng!”
“Đúng thế đúng thế, tôi không cần nhìn, Ngu đại sư chắc chắn thắng, một kẻ vô danh sao có thể là đối thủ của Ngu đại sư chứ?”
“Đúng thế, thằng nhóc này đúng là đồ vô tích sự, căn bản không thể so sánh với Ngu đại sư, Ngu đại sư mới là người lợi hại nhất!”
…Nghe những lời khen vô cùng dối trá kia.
Ngu Hồng Xương lại cực kỳ hài lòng mà nở nụ cười, sau đó ông ta quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, cười lạnh nói: "Ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết, bây giờ, cậu đã biết là tranh của ai đẹp hơn chưa?
Chàng trai trẻ, tôi thấy cậu khá có bản lĩnh, nhưng còn cần trở về rèn luyện thêm, tuyệt đối đừng kiêu ngạo như vậy, ỷ vào chút công phu mèo cào đã ngông cuồng khiêu chiến chỗ họa sĩ hàng đầu là tôi đây. Cậu còn non lắm!"
“Ồ?”
Diệp Thu híp mắt, quét mắt nhìn các họa sĩ ở đây một lượt, vẻ mặt trào phúng nói: “Xem ra đám người các ông, đúng là chẳng thèm mở to mắt a, toàn ở trong này mở mắt mà nói dối. Cảm giác làm chó liếʍ* (ý chỉ kẻ bợ đít, mặt nóng dán mông lạnh) sảng khoái thế cơ à?”
"Nhóc con, sao cậu lại nói như thế?
Thua là thua, đó là do tài nghệ của cậu không bằng người ta, bực mình gì với chúng tôi chứ?
Chẳng nhẽ chúng tôi không được nói mấy câu thật lòng sao?"
Trần Xuyên trợn trắng mắt nhìn Diệp Thu, hùng hồn nói.
“Đúng thế, rõ ràng là cậu vẽ không đẹp bằng Ngu đại sư, còn không cho chúng tôi nói ư?”
“Chàng trai, có phải cậu không chịu nổi thua không, không chịu nổi thua thì đừng tới đây thảo luận, thật là mất mặt!”
“Mau đi đi, bại tướng dưới tay Ngu đại sư thì đừng ở đây mất mặt nữa!”
Mọi người nhao nhao khinh thường nói.
Rõ ràng, vì nịnh bợ Ngu Hồng Xương, bọn họ đã tính không cần thể diện nữa.
Đối với điều này.
Diệp Thu lắc đầu, khinh thường cười một tiếng, sau đó anh nhìn về phía Capucci, thản nhiên nói: "Capucci, thua hay thắng, chắc trong lòng anh rõ hơn tôi nhỉ?
Những người này mắt mù rồi, tôi cũng chẳng thèm nói nhiều làm gì, tôi chỉ mong rằng sau này anh đừng làm phiền tôi và bã xã tôi nữa!"
"Diệp Thu, anh nói thế là có ý gì?
Trước đó chúng ta đánh cược cái gì?
Người thua phải mãi mãi rời khỏi Lâm Thanh Nhã, mọi người ở đây đều là trọng tài, bọn họ nhất trí cho rằng anh đã thua, vậy thì chính là anh đã thua. Ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết, vì thế người phải rời xa Lâm Thanh Nhã là anh!"
Capucci trợn trắng mắt nhìn Diệp Thu, mặt dày nói.
“Thật ngại quá, đám chó liếʍ mắt mù bọn họ không xứng làm trọng tài!”
Diệp Thu lạnh giọng nói.
“Hừ, chàng trai, tôi nhịn cậu hơi bị lâu rồi đấy. Chúng tôi đều là họa sĩ nổi tiếng ở Giang Châu, chúng tôi không xứng làm trọng tài, thế cậu nói ai xứng?”
Trần Xuyên hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, cắn răng nói.
“’"Người xứng đáng nhiều lắm, nhưng ông tuyệt đối không xứng!”
Diệp Thu thản nhiên nói.
“Cậu!”
Trần Xuyên nhìn tròng trọc Diệp Thu, sau đó ông ta định tiến lên tranh cãi với Diệp Thu.
“Tiểu Trần, cậu lui xuống trước đi!”
Ngu Hồng Xương khoát tay, sau đó nhìn Diệp Thu, cực kỳ tự tin nói: “Chàng trai, tôi biết, nếu mà để cậu nhận thua như vậy thì chắc chắn cậu sẽ không phục, bởi vì cậu nghĩ những người này đều thiên vị tôi, bọn họ làm trọng tài chắc chắn không công bằng.”
“Thế này đi, mời cậu bây giờ tùy ý gọi điện thoại liên lạc, chỉ cần là người trong giới hội họa của Hoa Hạ, khá hiểu về tranh, có thể phán quyết công bằng, cậu quen bao nhiêu người thì có thể gọi tới bấy nhiêu người.”
“Để bọn họ đưa ra phán xét, rốt cuộc thì trong hai chúng ta tranh của ai đẹp hơn, thế nào?”
Sở dĩ Ngu Hồng Xương rất là tự tin nói như này.
Đó là bởi vì, lấy nhân mạch và địa vị của ông ta trong giới hội họa Hoa Hạ.
Thì cả giới hội họa Hoa Hạ này, hầu như không có ai dám đắc tội Ngu Hồng Xương ông ta.
Mặc kệ người Diệp Thu gọi tới là ai, gọi tới bao nhiêu người.
Chỉ cần là người trong giới hội họa! Vừa nhìn thấy Ngu Hồng Xương ông ta ở đây.
Thì đến cuối cùng chắc chắn đều sẽ chỉ đứng về phía ông ta, nịnh nọt ông ta.
Chút tự tin này, Ngu Hồng Xương vẫn có!