Diệp Thu nhíu mày, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy trên con đường xe cộ nườm nượp.
Một đứa bé gái khoảng bốn năm tuổi, tết hai bím tóc đuôi ngựa đang hoảng hốt đứng giữa đường.
Mà cách đó không xa, một chiếc xe tải lớn đang lao nhanh mà tới.
Khoảng cách ngắn như thế, rõ ràng là xe không phanh được rồi.
Nếu cứ tiếp tục như thế, đứa bé gái đó chắc chắn là chết.
Ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc này.
Diệp Thu không hề do dự, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh trực tiếp xông lên, ôm lấy đứa bé gái bằng tốc độ cực nhanh, vọt sang một bên.
Cũng may là Diệp Thu ra tay kịp thời.
Bởi vì một giây sau, chiếc xe tải to liền rít gào đi qua vị trí mà đứa bé gái vừa đứng.
Nếu Diệp Thu chậm một giây thôi, thì không thể tượng tượng nổi hậu quả.
Diệp Thu ôm bé gái vượt qua dòng xe dồn dập, đi tới bên lề đường.
Mà một cảnh này.
Đã làm cho những người đi đường sợ ngây người.
Vừa nãy bé gái nguy hiểm thế nào, bọn họ đều nhìn thấy.
Bọn họ vốn tưởng rằng bé gái này phải chết không thể nghi ngờ rồi.
Nhưng không ngờ, Diệp Thu cứ như là thần binh trên trời giáng xuống vậy, ôm bé gái thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
Điều này lập tức khiến tất cả mọi người phải vỗ tay tán thưởng, hết người này đến người khác vỗ tay tán thưởng Diệp Thu.
Diệp Thu mỉm cười, sau đó đặt bé gái xuống dất, nhìn bé gái xinh xắn như búp bê trước mặt, anh mỉm cười hỏi: “Bạn nhỏ à, trên đường cái nguy hiểm như vậy, tại sao cháu lại chạy ra giữa đường vậy?”
“Chú là ba cháu à?”
Bé gái ngẩng đầu nhìn Diệp Thu, vẻ mặt chăm chú hỏi.
“Hả?”
Diệp Thu sửng sốt, nghi hoặc nói: “Tại sao cháu lại muốn hỏi như vậy a?”
“Mẹ nói, ba ba của Nam Nam là siêu anh hùng, chỉ cần Nam Nam gặp nguy hiểm, sẽ xuất hiện cứu Nam Nam, chú là ba của Nam Nam à?”
Bé gái chớp chớp đôi mắt to, gương mặt ngây thơ hỏi.
“Phốc!”
Diệp Thu bất đắc dĩ cười một cái, đang định nói là mình không phải.
Thì đúng lúc này.
Một thiếu phụ ăn mặc thời thượng, diện mạo cũng khá xinh đẹp xông qua, ôm lấy bé gái, hai mắt đỏ hoe nói: “Nam Nam, con dọa chết mẹ rồi đó, nếu không may con xảy ra chuyện gì, thì mẹ sống thế nào a!”
“Mẹ, Nam Nam không sao, hơn nữa Nam Nam có một tin tốt muốn nói với mẹ!”
Bé gái mỉm cười lắc đầu, sau đó giơ tay chỉ vào Diệp Thu, vẻ mặt hưng phấn nói: “Con đã tìm được ba ba rồi, Nam Nam đã tìm được ba rồi!”
“Ba ba?”
Thiếu phụ xinh đẹp sững sờ, sau đó cô nhìn thoáng qua Diệp Thu, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên, áy náy nói: “Xin lỗi anh, con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện, con bé nói lung tung thôi mong anh đừng để bụng!”
“Không sao, trẻ nhỏ ngây thơ mà!”
Diệp Thu khoát tay, mỉm cười nói.
“Nam Nam mới không phải là không hiểu chuyện, lời mẹ nói Nam Nam hiểu hết. Mạ nói ba ba là siêu anh hùng, sẽ vào lúc Nam Nam gặp nguy hiểm cứu Nam Nam, cho nên chú ấy chính là ba của Nam Nam!”
Bái gái vểnh môi, sau đó trực tiếp xoay người nhào vào lòng Diệp Thu, ôm chặt Diệp Thu, hai mắt nước mắt vòng quanh, tủi thân nói: “Ba ba, xin người đừng rời bỏ Nam Nam nữa được không, Nam Nam thật sự rất nhớ người, các bạn ở nhà trẻ đều nói Nam Nam không có ba, cứ bắt nạt Nam Nam suốt, Nam Nam rất muốn để ba ở lại, mãi mãi ở bên cạnh Nam Nam và mẹ, ba ba đồng ý với Nam Nam được không?”
“Cái này…” Diệp Thu nhìn bộ dạng đáng thương của bé gái, nhất thời cũng vì thế mà không đành lòng, chỉ có thể giả vờ đồng ý nói: “Được, Nam Nam ngoan, ba…Ba đồng ý với con, mãi mãi ở bên con và mẹ.”
Nghe thấy Diệp Thu nói vậy.
Khuôn mặt nhỏ của thiếu phụ xinh đẹp nháy mắt đỏ lên.
Thấy thế, Diệp Thu vội vàng giải thích: “Xin lỗi, tôi không có ý chiếm tiện nghi của cô, tôi…” “Không sao, tôi hiểu!”
Thiếu phụ xinh đẹp mỉm cười lắc lắc đầu, sau đó cúi đầu nhìn bé gái, dịu dàng nói: “Nam Nam à, ba ba đã đồng ý với con rồi, con có vui không?”
“Vui ạ, siêu vui luôn! Sau này Nam Nam cũng có ba ba ròi, Nam Nam muốn để cho các bạn ở nhà trẻ nhìn thấy, Nam Nam cũng có ba, hơn hơn còn siêu giỏi!”
Bé gái reo hò nhảy nhót tung tăng, trong lúc nhất thời cực kỳ vui sướиɠ.
Thấy vậy.
Diệp Thu và thiếu phụ xinh đẹp nhìn nhau mỉm cười.
“Tiên sinh, vừa nãy cảm ơn anh nhiều, tôi thật sự không biết phải cảm ơn anh thế nào mới tốt. Thế này đi, anh muốn gì, anh cứ việc nói, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được, tôi nhất định thỏa mãn anh!”
Thiếu phụ xinh đẹp nhìn Diệp Thu, cực kỳ chân thành nói.
“Không cần khách sáo như vậy, tôi chỉ làm việc mà tôi nên làm thôi, lần sau cô nhất thiết phải cẩn thận, đừng để bạn nhỏ này chạy ra đường cái nữa!”
Diệp Thu khoát tay, mỉm cười nói.
“Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không như vậy nữa!”
Thiếu phụ xinh đẹp vội vàng gật đầu, sau đó cô suy nghĩ một lát, nhìn Diệp Thu rồi nói: “Hay là thế này đi, tôi mời anh ăn cơm thì sao?”
“Không phải phiền phức vậy đâu, hơn nữa tôi còn đang đi làm đây này, phải quay về nhanh nữa!”
Diệp Thu mỉm cười lắc lắc đầu, từ chối nói.
“Vậy cũng được, chúng ta rảnh thì hẹn sau!”
Thiếu phụ xinh đẹp gật đầu, sau đó nhìn Diệp Thu cười hỏi: "Nếu tiên sinh đang vội, vậy để tôi đưa anh về công ty đi?
Lần này mong tiên sinh đừng từ chối tôi nữa, nếu không lương tâm tôi sẽ áy náy lắm!"
Diệp Thu nghĩ một lát, đành phải gật đầu.
Dù sao thì anh đi về cũng phải gọi xe, chi bằng để thiếu phụ xinh đẹp đưa mình đi một đoạn.
Sau đó, hai người dẫn bé gái, ngồi vào một chiếc Maserati màu trắng đang đỗ bên đường.
Đó chính là xe của thiếu phụ xinh đẹp.
Trên đường, thông qua cuộc trò chuyện.
Diệp Thu biết được thiếu phụ xinh đẹp tên là Triệu Mỹ Tuyết.
Đúng là người cũng như tên, làn da trắng như tuyết mềm mại kia ở dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt, làm người ta không nhịn được mà muốn nhìn nhiều thêm mấy lần.
Còn bé gái tên là Triệu Y Nam, cùng họ với Triệu Mỹ Tuyết.
Còn về phần ba đẻ chân chính của bé gái.
Triệu Mỹ Tuyết không nói.
Diệp Thu cũng không hỏi nhiều.
Bởi vì anh nghĩ trong đấy chắc là có ẩn tình gì khác, hơn nữa đây là việc riêng của nhà người ta, hỏi nhiều thì không hay lắm.
Chẳng mấy chốc.
Chiếc xe đã đi tới Cao ốc Lâm Thị.
Triệu Mỹ Tuyết liếc nhìn tòa cao ốc Lâm Thị to lớn, cô nhìn Diệp Thu hỏi có chút ngoài ý muốn: “Anh làm việc ở tập đoàn Lâm thị à?”
“Đúng thế!”
Diệp Thu gật đầu cười.
“Ừ, Lâm Thị…Được đấy!”
Triệu Mỹ Tuyết cười hơi thâm ý, sau đó vươn tay lấy ra một tấm danh thϊếp màu đen mạ vàng từ trong túi Hermes ra, đưa cho Diệp Thu, mỉm cười nói: “Diệp tiên sinh, đây là danh thϊếp cá nhân của tôi, nếu sau này anh có cần giúp đỡ gì thì gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào cũng được!”
Diệp Thu nhận tấm danh thϊếp rồi nhìn qua thông tin trên đó.
Chủ tịch công ty trách nhiệm hữu hạn bách hóa thương mại Thiên Tuyết, Triệu Mỹ Tuyết! Thấy thế.
Diệp Thu nhiều ít cũng hơi bất ngờ.
Lúc đầu anh nhìn khí chất cao quý trên người Triệu Mỹ Tuyết, còn tưởng là vợ của một phú hào nào đó, hoặc là dòng tiểu tam.
Không ngờ, bản thâ Triệu Mỹ Tuyết chính là một phú hào, còn là một nữ phú hào.
Điều này đúng là làm cho người ta lau mắt mà nhìn!