Khoảng một phút sau.
Trong ngõ cụt tối đen như mực.
Diệp Thu vẫn bình thản đứng yên tại chỗ.
Còn thanh niên tóc tím và những tên đàn em của cậu ta đều nằm ngổn ngang trên mặt đất, kêu gào thảm thiết.
Diệp Thu nhấc chân đi đến bên cạnh thanh niên tóc tím, ngồi xổm xuống.
Thanh niên tóc tím sợ tới mức mặt trắng bệch, vội vàng giơ hai tay lên ôm đầu, cầu xin tha thứ nói: “Đại…Đại ca, đừng gϊếŧ tôi, tôi biết sai rồi, van xin anh đừng gϊếŧ tôi!”
"Ai muốn gϊếŧ cậu?
Có thuốc lá không?"
Diệp Thu trợn mắt liếc thanh niên tóc tím một cái, bực mình hỏi.
“Có có có!”
Thanh niên tóc tím vội vàng gật đầu, móc từ trong túi ra một bao Phù Dung Vương, rút một điếu đưa cho Diệp Thu.
Diệp Thu ngậm vào miệng.
Thanh niên tóc tím vội vàng lấy bật lửa, châm lửa cho Diệp Thu.
“Hít!”
Diệp Thu hít sâu một hơi, nhả ra một vòng khói, sau đó anh nhìn thanh niên tóc tím, thản nhiên hỏi: “Sau này còn dám tìm Hàn cảnh quan gây sự nữa không?”
“Không dám nữa ạ, đánh chết tôi cũng không dám nữa!”
Thanh niên tóc tím vội vàng lắc đầu, đầu lắc như trống bỏ.
“Thế còn tạm được!”
Diệp Thu gật đầu, sau đó nhìn thanh niên tóc tím, hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười…Mười bảy!”
Thanh niên tóc tím run lẩy bẩy nói.
“Bốp!”
Diệp Thu vỗ một phát vào đầu thanh niên tóc tím, tức giận nói: “Một tên nhóc con, thế mà ra ngoài bày đặt làm xã hội đen cái gì, sau này quay về chăm chỉ học tập cho tôi, nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi đại ca ạ, anh yên tâm đi, trở về tôi nhất định sẽ chăm chỉ học hành, không đi lộn xộn nữa đâu!”
Thanh niên tóc tím vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn trả lời.
"Như này mới đúng!’
Diệp Thu gật đầu hài lòng, sau đó anh đứng lên, chuẩn bị rời đi.
“Đại…Đại ca, tôi có một chuyện muốn hỏi anh!”
Nhưng đúng lúc này, thanh niên tóc tím lại mở miệng run run nói.
“Chuyện gì?”
Diệp Thu quay đầu liếc mắt nhìn thanh niên tóc tím một cái, hỏi.
“Anh đã bị Hàn cảnh quan bắt hai lần thật sao?”
Thanh niên tóc tím nghi hoặc nói.
“Đúng a!”
Diệp Thu gật đầu, mỉm cười hỏi: “Sao vậy?”
“Vậy tại sao anh còn muốn giúp cô ta thế này?”
Thanh niêm tóc tím khó hiểu hỏi.
Nghe thấy thế.
Diệp Thu lắc đầu cười, hút một hơi nữa cho hết điếu thuốc, anh vứt đầu thuốc xuống chân rồi lấy chân di cho dập lửa, sau đó anh ngẩng dầu nhìn lên bầu trời, bình thản nói: “Cô ấy là một cảnh sát tốt, còn là người anh hùng bảo vệ xã hội, không chỉ tôi mà cô ấy xứng đáng được tất cả mọi người giúp đỡ, lại càng xứng đáng được tất cả mọi người yêu quý, kính trọng!”
“Bởi vì sự tồn tại của cô ấy, có thể mang lại sự tươi sáng cho xã hội, đây là điều mà những người khác không thể thay thế được!”
Nói xong.
Diệp Thu đi ra phía ngoài ngõ cụt mà không ngoảnh lại.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn rời đi của Diệp Thu.
Thanh niên tóc tím sững sờ.
Qua một lúc lâu.
Thanh niên tóc tím nắm chặt nắm đấm.
Cậu cũng muốn giống như Hàn Tiêu Tiêu, trở thành một người được tất cả mọi người tôn kính! Vì thế, cậu đã lập lời thề trong lòng.
Sau này nhất định mình phải làm một cảnh sát! Làm một người trừ hại cho dân, một cảnh sát tốt được người dân tôn kính! Ngay cả chính Diệp Thu cũng không biết.
Vì một hành động và lời nói trong lúc vô ý của anh.
Nhiều năm sau, thành phố Giang Châu lại xuất hiện một vị cảnh sát công chính nghiêm minh, tấn công vô số kẻ tội phạm kẻ xấu.
Được mọi người xưng là Thiết huyết thần thám! Mà người đó, chính là thanh niên tóc tím hôm nay.
Tất nhiên rồi, những cái này đều là chuyện về sau…Sau khi đi ra khỏi ngõ cụt.
Diệp Thu đang chuẩn bị về nhà.
Thì vào lúc này.
Điện thoại của anh lại bất ngờ reo lên, người gọi tới chính là Hàn Tiêu Tiêu.
Diệp Thu hơi giật mình, nhanh chóng bắt máy.
"Alo, Diệp Thu, anh đang ở đâu?
Tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ tới ngay đấy. Anh đang ở chỗ nào, bọn họ có đuổi theo anh không?"
Giọng nói sốt ruột của Hàn Tiêu Tiêu truyền ra từ trong điện thoại.
Nghe vậy.
Diệp Thu cũng lắc đầu cười, giải thích nói: “Hàn cảnh quan, tôi không sao. Mấy tên nhóc đó cơ thể yếu đuối, không đuổi kịp tôi, bị tôi bỏ xa rồi. Bây giờ tôi đã an toàn rồi!”
"Bị anh bỏ xa rồi á?
Tất cả ư?"
Nhất thời, Hàn Tiêu Tiêu hơi ngạc nhiên.
“Đúng thế, hồi còn đi học, tôi ở trong đội thể thao của trường đấy. Tôi chạy rất nhanh, thanh niên bây giờ a, to mắt sợ ma, chạy hai bước đã hết hơi, cho nên tất nhiên là bọn họ không đuổi kịp tôi rồi!”
Diệp Thu nhếch miệng cười nói.
“Đúng là thua anh đấy!”
Hàn Tiêu Tiêu thở phào một hơi, sau đó hỏi tiếp: "Thế anh đang ở đâu?
Tôi đi đón anh!"
"Đón tôi hả?
Cái đó…Hàn cảnh quan, không phải là cô lại định bắt tôi về đồn cảnh sát đấy chứ?
Lần này là tôi cứu cô đấy!"
Diệp Thu lập tức hơi hoảng.
Ba ngày vào đồn cảnh sát uống trà hai lần, cái này ai mà chịu được chứ?
“Phụt…Diệp Thu anh nói gì vậy, tôi muốn gặp mặt cảm ơn anh, tiện thể đưa anh về nhà. Muộn thế này, chắn chắn là anh cũng chẳng bắt được xe!”
Hàn Tiêu Tiêu hơi cạn lời, nói.
“Thì ra là vậy a!”
Diệp Thu vừa nghe không phải là bắt mình, lúc này mới yên tâm, sau đó anh nói: “Tôi đang ở đường giao giữa vườn hoa và trường đại học, cô tới đón tôi đi!”
“Được, anh đừng di chuyển, tôi lập tức tới ngay!”
Nói xong, Hàn Tiêu Tiêu liền cúp máy.
Khoảng năm phút sau.
Một chiếc BMW X5 màu trắng dừng trước mặt Diệp Thu.
Cửa kính xe hạ xuống, Hàn Tiêu Tiêu nhìn Diệp Thu, nói: “Lên xe đi!”
Diệp Thu gật đầu, đi tới bên ghế phó lái, mở cửa ra ngồi vào.
“Anh không sao thật à?”
Hàn Tiêu Tiêu khởi động xe, sau đó nghiêng đầu nhìn Diệp Thu, quan tâm hỏi han.
“Không sao a, cô thấy tôi có giống bị làm sao không?”
Diệp Thu hoạt động cánh tay, nhếch miệng cười nói.
“Thế thì tốt!”
Lúc này Hàn Tiêu Tiêu mới yên tâm, sau đó cô nhìn Diệp Thu, gương mặt nhỏ nhắn hơi đỏ nói: “Vừa nãy…Vừa nãy cảm ơn anh ha, về sau có thời gian, tôi nhất định mời anh ăn cơm!”
“Không có gì, làm việc nghĩa thôi, chuyện nên làm mà, loại chuyện này tôi làm suốt!”
Diệp Thu khoát tay, vô tư nói.
“Ngừng, chém gió!”
Hàn Tiêu Tiêu trợn trắng mắt liếc Diệp Thu một cái, sau đó cô nhìn Diệp Thu, hơi khó hiểu hỏi: “Diệp Thu, tôi đã bắt anh hai lần, thế mà hôm nay anh còn ra tay giúp tôi, chẳng nhẽ anh không hận tôi tí nào sao?”
“Không hận a, đó chẳng phải là hiểu nhầm sao, chỉ cần sau này Hàn cảnh quan đừng có mà không có việc gì làm là mời tôi tới đồn cảnh sát uống trà là được!”
Diệp Thu lắc đầu, mỉm cười nói.
“Anh yên tâm, chỉ cần anh không phạm pháp, tôi tuyệt đối sẽ không bắt anh!”
Hàn Tiêu Tiêu vội vàng bảo đảm.
“Vậy là tốt rồi!”
Diệp Thu nhếch miệng cười một cái.
Thật ra thông qua cuộc nói chuyện này.
Diệp Thu phát hiện, con người Hàn Tiêu Tiêu này cũng khá được. Có lẽ cũng không tệ như mình nghĩ.
Con người a, quả nhiên vẫn là phải tiếp xúc nhiều, mới có thể hiểu thật sự! Không bao lâu.
Hàn Tiêu Tiêu đã đưa Diệp Thu tới cửa của Hãn Hải Lam Thành.
Diệp Thu và Hàn Tiêu Tiêu chào nhau một cái rồi anh lập tức xuống xe đi về phía khu nhà.
Hàn Tiêu Tiêu ngồi trong xe, nhìn bóng lưng của Diệp Thu, đôi mi thanh tú khẽ cau lại.
Diệp Thu, rốt cuộc anh là người như thế nào?
…Vào trong biệt thự Hãn Hải Lam Thành.
Diệp Thu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
Đến giờ, anh vẫ chưa nghĩ ra một cái lý do hợp lý, để ngày mai Lâm Thanh Nhã sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà.
Cái này làm cho Diệp Thu hơi đau đầu.
Xem ra, anh đành phải dùng chiêu đặc biệt thôi.
Đó chính là…hạ thuốc! Diệp Thu có một loại Mê hồn hương, không màu không vị.
Người mà ngửi vào, nếu như không dùng thuốc giải, thì có thể ngủ tận ba ngày ba đêm! Hơn nữa sau khi tỉnh lại, sẽ không nhận ra là có gì khác thường!