Nam Nhân Của Hoa Linh Âm

Chương 12: Ngoài ngươi còn ai?

“Haiz” Đứa con gái ngốc này của bà không nhìn ra minh chủ của minh giáo, Cận Thiên Bảo muốn gϊếŧ nàng sao? Hoa Linh Phi thở dài “Được rồi, người của minh giáo tạm thời không làm hại con nhưng con tốt nhất tránh xa Cận Thiên Bảo một chút.”

“Dạ” Hoa Linh Âm nâng mặt mỉm cười tít mắt, ôm lấy Hoa Linh Phi, đúng là mẫu thân rất thương nàng nha.

“Nhưng con mà bị thương hay làm sao thì xác định đừng hòng bước khỏi Hoa gia trang” Hoa Linh Phi nói tiếp, Hoa Linh Âm buông bà ra cười hì hì he he, nàng biết rồi nha, nàng sẽ không để mình bị thương “Vâng, nữ nhi biết rồi a.”

“Ngoan” Bà cười hiền dịu, vẫn là nụ cười ấm áp ấy, Hoa Linh Phi chỉ dịu dàng với mỗi mình nàng, 20 năm qua đều là vậy, chỉ duy nhất mỗi mình nàng có thể khiến cho Hoa Linh Phi lo lắng. Lúc nhỏ có lần nàng rong chơi ngoài Hoa gia trang, đi vào rừng bị rắn cắn, trúng độc rắn suýt mất cả mạng. Từ đó Hoa Linh Phi đối với nàng dịu dàng nhưng cũng vô cùng nghiêm khắc, nàng muốn đi đâu phải hỏi ý bà, đi về đúng giờ, hứa hẹn không bị thương mới được ra ngoài.

Còn nếu ở ngoài mà gây hoạ, thì chắc chắn bị nhốt ở trong phòng. Theo Tiểu Tuyết từng kể cho nàng thì là vậy, nhưng lần này nàng cũng gây hoạ thế mà Hoa Linh Phi không nhốt nàng. Còn bảo nàng có thể tiếp xúc với người minh giáo chỉ trừ minh chủ Cận Thiên Bảo, vì sao lại lạ lạ vậy nhỉ?

Có lẽ là vì nàng cũng đã lớn, nữ nhi đến tuổi cập kê, nàng thích ai Hoa Linh Phi làm sao có thể cấm cho được. Bà chỉ lo nhất là nàng bị làm hại, còn về Vũ Minh Thành, cũng được xem là nam nhân ưu tú về tài võ nghệ, theo bà dự đoán chức minh chủ sắp tới có khả năng rơi vào tay Vũ Minh Thành.

Con gái bà có thể thu phục được người như hắn, có hắn bảo vệ con gái bà thì bà không còn gì để lo lắng nữa, như vậy lại chẳng tốt hơn. Bà cũng đã hơn bốn mươi, không còn trẻ nữa, không thể mãi mãi bảo vệ được nha đầu này. Nếu tìm được người có thể bảo vệ con bé cả đời về sau, bà cũng có thể yên tâm hơn.

Do Hoa Linh Phi đã cho phép, Hoa Linh Âm dễ dàng hơn rất nhiều, hôm nay nàng là ngày đầu tiên nàng đường đường chính chính tiếp cận Vũ Minh Thành. Tiểu Tuyết cũng không còn bám theo như đĩa nữa, ở xa xa lặng lẽ quan sát nàng, bảo vệ nàng nếu có ai khác tấn công.

Hôm nay nàng vào thẳng hội minh giáo, mọi người nghe theo bát quái nhìn thấy nàng ở chỗ của minh giáo thế này, liền có thể đoán ra nàng đến tìm Vũ Minh Thành. Hoa Linh Âm vớ đại một nam nhân hỏi “Sư tôn… À không, Vũ Minh Thành ở đâu?”

Đại sảnh của minh giáo hội không nhìn thấy hắn nha, nam nhân được mỹ nữ nói chuyện hai mắt liền sáng lên, nhanh trả lời “Sư tôn hôm nay không có ở minh hội, người ở Vũ gia trang.”

“Vũ gia trang? Là ở đâu?” Nàng hỏi, nam nhân rất nhiệt tình chỉ đường cho nàng, cách minh hội cũng không xa, cuốc bộ tầm mười phút là đến.

Hoa Linh Âm mỉm cười như một đoá hoa “Cảm ơn nha.”

Nàng rời đi, năm nhân kia mặt tươi rói nhìn theo nàng, bị mỹ nhân đánh đổ muốn đột quỵ tại chỗ. Hoa Linh Âm đi theo lời người kia, nhìn thấy một toà gia lớn, nàng bước vào cửa lại bị hai tên thị vệ gác cổng chặn lại.

“Y phục đỏ?” Thị vệ bên trái quan sát nàng.

“Phục sức cổ mộ tây vực?” Thị vệ bên phải cũng quan sát nàng.

“Ta là Hoa Linh Âm” Không cần phải suy nghĩ làm gì, nàng xưng tên “Ta tìm Vũ Minh Thành.”

“Hoa Linh Âm” Hai tên thị vệ tròn mắt, chặn cửa lại nghiêm ngặt hơn “Xin thứ lỗi, sư tôn có dặn không cho phép Hoa Linh cô nương đi vào.”

“Ơ…” Hoa Linh Âm ngạc nhiên, cấm cửa nàng sao?

“Ngươi nói với hắn ta có việc cực kì quan trọng muốn gặp hắn.”

“Sư tôn có dặn không cho phép Hoa Linh đi vào, không tiếp chuyện với Hoa Linh cô nương” Thị vệ bên trái giải bài “Hoa Linh cô nương về cho.”

“Xùy” Hoa Linh Âm bước ra khỏi cánh cửa, nàng đi vòng vòng xung quanh cổng tường lớn.

Nàng muốn vào thì không còn cách nào khác ngoài trèo tường nhỉ? Nhưng tường này cao quá, lại chẳng có cái gì có thể giúp nàng trèo. Hoa Linh Âm thủ thế đứng tấn, nàng trước đây là cao thủ xuất chúng thì phải có năng lực, cơ thể này chắc chắn có năng lực.

Thử dùng khinh không bay lên một chút cũng được, dù mấy hôm trước có tập luyện cho mẫu thân xem nàng còn chẳng nhất chân khỏi mặt đất được.

“Hây daaaa” Hoa Linh Âm nâng chân chạy, theo như phim chạy rồi tung cánh thi triển khinh công, nàng chạy nhanh sau đó dùng toàn bộ lực tung cánh nhưng chẳng có bay lên, tông thẳng vào bức tường “Áa.”

Hoa Linh Âm ngã xuống đất, đầu tóc rối nùi, trán sưng một cục u lớn. Mấy tên lính canh nhìn thấy nàng làm trò điên điên khùng khùng không nhịn được cười thầm, nhưng Hoa Linh Âm là bảo bối của Hoa Linh Phi chưởng môn cổ mộ mà ai cũng phải nể mặt.

Nàng không nên bị thương, nếu không Hoa Linh Phi sẽ nổi giận với minh giáo mất. Một tên lính chạy vào bẩm báo cho sư tôn, Vũ Minh Thành đang xem qua sổ sách.

“Sư tôn, Hoa cô nương đang làm loạn ngoài cửa.”

“Cứ mặc cô ta” Vũ Minh Thành còn không nâng ánh mắt, chỉ nhìn sổ sách.

“Nhưng Hoa cô nương đột nhiên đâm vào tường, e là bị thương, như vậy Hoa Linh chưởng môn sẽ…”

Vũ Minh Thành hạ xuống quyển sách, Hoa Linh Phi không phải người tầm thường, nghĩa phụ của hắn hôm trước còn kiên dè, hắn tốt nhất không nên đắc tội. Vũ Minh Thành đành đứng dậy, đi khỏi phòng sách, hướng ra phía cửa, nhìn Hoa Linh Âm ngồi ở dưới đất bên phía bên trái cổng tường, tay đang tích cực xoa đầu.

“Hoa Linh cô nương đến tìm ta?” Hắn đi đến chỗ nàng hỏi, nàng nhìn thấy hắn, vẻ mặt đau đớn biến thành vui vẻ cười một cái “Ngoài ngươi thì còn ai?”

Còn tiếp…

_ThanhDii