Nam Nhân Của Hoa Linh Âm

Chương 9: Tiếp cận Vũ Minh Thành

“À không có gì” Hoa Linh Âm cười trừ, nàng kéo tiểu nha hoàn của mình ngồi xuống giường của nàng “Này, ngươi tên là gì?”

“Dạ, Tiểu Tuyết” Nha hoàn có vẻ rụt rè đáp.

“Còn bao lâu nữa đến đại hội võ lâm lần thứ 4?” Nàng hỏi, nàng muốn biết bây giờ trong tiểu thuyết là thời gian nào.

“Còn khoảng 6 tháng nữa” Tiểu Tuyết thành thực trả lời, Trịnh Minh Tâm liền chống càm suy ngẫm “6 tháng ư?”

Vậy nghĩa là thời gian này là Tần Tình Nhi đã gặp và cứu tên Tư La Nam rồi, thời gian này là lúc mà sư tôn Vũ Minh Thành của nàng ăn giấm thay cơm đây mà.

“Tiểu thư sao lại hỏi vậy? Hay tiểu thư định tham gia đại hội võ lâm, không được đâu, dù võ công tiểu thư có cao cường đến mấy thì cũng không được tham gia võ hội, chưởng môn sẽ la người đấy” Tiểu Tuyết lo lắng, nàng haha cười “Không có, ta bây giờ không có võ công cao thâm nữa đâu, đập muỗi còn không chết nữa là.”

“Tiểu thư nói vậy là sao ạ? Người võ công thâm hậu, một địch mười còn được mà sao lại đập muỗi không chết” Tiểu Tuyết ngạc nhiên, theo tư tưởng của nàng thì Hoa Linh Âm không những đập muỗi, Hoa Linh Âm còn có thể đập một đại đội quân lính thị vệ của hoàng cung đấy.

“Đó là trước kia, bây giờ ta đến một chút sức lực cũng không có đây này” Nàng nâng lên năm ngón tay chắn trước miệng Tiểu Tuyết “Ngươi đừng hỏi vì sao? Ta cũng không biết vì sao đâu.”

Nếu nàng nói nàng xuyên không, chắc cũng không ai hiểu xuyên không là cái gì đâu? Trịnh Minh Tâm bây giờ phải sắm vai Hoa Linh Âm, quỷ nữ của cổ mộ.

Haiz… Quỷ nữ cái gì? Nàng bây giờ đến mạng nàng còn bảo vệ không xong, nhưng nàng không muốn sư tôn của nàng đoạ ma nha. Nếu đã xuyên, nàng phải tìm cho được cách cứu sư tôn của nàng.

Còn không được, thì phải gáng thoát khỏi chỗ này, mau xuyên trở về thế giới cũ. Trịnh Minh Tâm đột nhiên toát mồ hôi “Bị tông như vậy không biết còn sống hông ta?”

“Cái gì bị tông? Tiểu thư tông trúng cái gì hả?” Tiểu Tuyết liền lo lắng, nàng liền lập tức xua tay “Không phải, không phải.”

“Tiểu thư thật là, toàn nói chuyện kì lạ” Nha hoàn thở dài, Hoa Linh Âm cũng chỉ có thể gượng cười.

Nếu cơ thể kia chết rồi, nàng sẽ không có thể xuyên về, vậy nàng sẽ cả đời sống ở trong tiểu thuyết này ư?

Nàng phải nghĩ ra cách gì đó, trước mắt là để có thể cứu sư tôn của nàng, trước ba tháng đến đại hội là sư tôn sẽ bị bỏ thuốc. Một tháng bỏ thuốc, cách đại hội chỉ còn hai tháng thì sư tôn đoạ ma, nàng phải tìm cách cứu Vũ Minh Thành.

“Nhưng mà cứu bằng cách nào cơ?” Hoa Linh Âm đột nhiên hét, tay vò vò tóc, Tiểu Tuyết giật mình, không hiểu tiểu thư đang làm cái gì chớp mắt nhìn nàng như sinh vật lạ. Hoa Linh Âm lần nữa cười trừ, nụ cười kiểu như em hay vờ như không nhìn thấy gì đi cô gái ạ.

Ở nơi này vài ngày, nàng nắm bắt được một số thứ như nàng là tiểu thư Hoa Linh Âm, con gái duy nhất của Hoa Linh Phi, quả nhiên bà thật sự rất thương yêu nàng. Cưng chiều nàng hết mực, tài sản Hoa gia cũng lớn, nàng chẳng cần phải suy nghĩ nên ăn gì mặc gì. Đều sẽ có người dâng đến cho nàng, đúng là một cuộc sống đáng mơ ước.

“Ôi khϊếp, mình lại có cảm giác muốn ở đây” Không phải lo ăn lo nghĩ, còn gì sướиɠ hơn nữa cơ, và nàng thật sự không còn một chút võ công, đến cả thi triển khinh công còn không được.

Mẫu thân đã kiểm chứng và càng lo lắng cho nàng hơn, nàng thậm chí không thể đánh ngã một thị vệ, để nàng an toàn hơn bà truyền ra tin tức cho thiên hạ biết rằng, nàng, Hoa Linh Âm hiện mất hết pháp lực, là do chấn động của minh giáo gây ra, minh giáo phải chịu trách nhiệm cho sự cố lần này.

Với danh dự của Hoa Linh Phi, bà chắc chắn rằng vụ việc nữ quỷ có vấn đề, nghi ngờ có kẻ giả mạo vu oan cho con gái bà. Người cổ mộ xưa nay không gây thù với ai, cho nên bà cam đoan rằng không có việc Hoa Linh Âm hại người.

Giang hồ truyền miệng nhau tuyên bố của Hoa Linh Phi, có người tin cũng có người không, vẫn cho rằng Hoa Linh Âm là nữ quỷ đó. Nhưng vì nàng hiện không còn pháp lực không rõ vì sao, cũng không còn ai truy sát nàng.

Người cổ mộ xưa nay không có gây thù với ai, nên nàng cũng không lo có người ám hại, chỉ riêng với minh giáo, mẹ của nàng thật sự rất cẩn thận với bọn người của minh giáo. Bà không cho phép nàng qua lại với người của minh giáo dù là bất kì ai, nhưng Vũ Minh Thành là người minh giáo mà.

Hoa Linh Âm úp mặt xuống bàn ngọc thạch, nàng đang ngồi suy ngẫm ở ngự hoa viên, hết khó khăn này chồng lên khó khăn khác. Đã mấy ngày trôi qua nhưng nàng không thể làm gì được cả, ra ngoài đi chơi cũng phải dắt theo Tiểu Tuyết mới được rời khỏi Hoa gia trang. Đến nhìn thấy Vũ Minh Thành còn không thể huống hồ nghĩ đến việc cứu hắn ta, cơ mà hôm đó hắn suýt gϊếŧ nàng đấy.

Nàng bây giờ lại phải vò đầu bứt tóc nghĩ cách cứu hắn.

Bây giờ khi nàng ra đường, mọi người cũng chưa hẳn là ngừng né tránh nhưng ít ra cũng không có bỏ chạy hết như lần trước. Theo tiểu thuyết gốc mà nàng đọc, minh giáo ngụ tại phía đông nam của kinh thành hai dặm, để thuận tiện viện trợ hoàng cung. Nàng muốn cứu Vũ Minh Thành thì bước đầu tiên của nàng đó chính là, tiếp cận được hắn.

Còn tiếp…

_ThanhDii