“Cảnh sát Khương, cô đã từng nghe câu này chưa?”
An Uyển chậm rãi nhếch khóe môi, trong nụ cười sự ngây thơ xen lẫn tàn nhẫn: “Câu đó là “Dùng hình bổ hình”.”
Dùng hình bổ hình là một phương pháp ăn kiêng.
Mặc dù quan niệm “ăn gì bổ nấy” này đã được chứng minh là phản khoa học nhưng số lượng người tin vào nó vẫn chưa bao giờ giảm. Chỉ là trước giờ những thứ bị ăn đều là động vật, nhưng lần này chúng được thay thế bằng con người.
Đột nhiên, Khương Dương rùng mình.
Không ai có thể ngờ rằng, chính một lý do hết sức vô lý như vậy lại khiến những cô gái trẻ ấy lần lượt ra đi!
Lòng bàn chân Khương Dương phát lạnh, giống như gió mùa đông thổi qua sau lưng cô: “Cô ăn hết đống da người này…?”
Vào lúc này, cô thực sự hy vọng rằng An Uyển sẽ phủ nhận điều đó.
Đối mặt với ánh mắt khó tin đó, An Uyển cười bình tĩnh đến kỳ lạ: “Đúng vậy! Sự lão hóa của phụ nữ bắt đầu từ làn da, rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da đều dối trá, cảm thấy tác dụng không cao. Cho nên tôi muốn thử xem, liệu da của những cô gái nhỏ đó có thể hữu ích hơn không?”
Khương Dương cuối cùng cũng hiểu An Uyển mắc chứng bệnh sợ già.
Trần Lãng Phong, người cũng chịu trách nhiệm thẩm vấn, không thể ngồi yên. Anh cau mày thật chặt, hiển nhiên cảm thấy chuyện này hoàn toàn vô lý.
“Lấy hình bổ hình còn không đáng tin, huống hồ lại tàn nhẫn như vậy! Cô chỉ muốn hưởng thụ cảm giác thống trị cuộc sống của người khác mà thôi!”
Trần Lãng Phong tức giận nói: “Hơn nữa… cô cũng không già, cô mới hai mươi lăm thôi!”
“Tôi rất vui vì có người nói như vậy.”
An Uyển giơ tay, lo lắng vuốt ve khuôn mặt, như thể đang lau một loại bảo vật nào đó mỏng manh dễ vỡ: “Nhưng tôi hiểu rõ làn da của mình nhất. Cô xem, chỗ này đã có vết chân chim rồi, lại còn có chút hắc sắc tố nữa...”
Cô ấy đã tưởng tượng ra khuôn mặt mục nát trong tương lai không biết bao nhiêu lần. Đó là một khuôn mặt nhăn nheo! Nó chằng chịt những nếp nhăn, những khe rãnh ngang dọc, những mảng sâu nông giống như những con sâu bướm trên cây bồ kết già, không thể xóa bỏ được.
Chỉ cần nghĩ đến, cô liền run sợ!
Sau khi liệt kê từng dấu hiệu lão hóa này, đôi mắt của An Uyển đã thay đổi.
Đôi mắt u ám và đầy thù hận: “Mọi người đều có thể già đi, nhưng tôi thì không thể! Tôi không có bất kỳ tài năng gì, những thứ tôi đang có được đều là nhờ làn da này đoạt lấy, vậy nên một khi tôi già nua xấu xí, tôi sẽ không có gì cả!”
Có lẽ, bản thân An Uyển cũng rất rõ ràng.
Không già đi là làm trái quy luật tự nhiên, không thể đạt được. Nhưng sự cố chấp lại càng sinh ra du͙© vọиɠ điên cuồng, cuối cùng khiến cô ấy cam tâm tình nguyện trầm luận trong tội ác.
“Cô An, cô đã nghĩ về một câu hỏi chưa?”
Khương Dương nhìn chằm chằm vào An Uyển, người gần như mất trí, đột nhiên hỏi: “Loại quan niệm không có sắc đẹp sẽ mất đi tất cả đã hình thành từ lúc nào? Có vài người già yếu không phải cũng rất tốt sao?”
“Được hình thành từ lúc nào sao?”
An Uyển lẩm bẩm một mình.
Trong lúc suy nghĩ, đôi lông cau lại của cô ta chậm rãi giãn ra, trong đôi mắt cực kỳ bệnh hoạn sợ hãi cũng lặng lẽ biến mất. Thay vào đó là sự trống rỗng.
“Có lẽ là khi trung học cơ sở,”
Cô ấy nói, “Thậm chí là sớm hơn…”
Từ nhỏ An Uyển đã xinh đẹp, nghe qua vô số lời khen. Nhưng mỗi lần, trọng tâm câu chuyện luôn vậy quanh từ “đẹp”.
Cô gái hàng xóm vì xinh đẹp mà có bạn trai, chị phóng viên dưới lầu vì xinh đẹp mà thành công, phụ nữ nơi công sở vì xinh đẹp mà được quý nhân giúp đỡ…
Như thể một khi họ mất đi vẻ đẹp, họ sẽ trở nên vô dụng.
Nhưng đợi đến khi An Uyển học được cách lợi dụng vẻ đẹp của mình thì cũng là chuyện khi cô ấy học trung học cơ sở. Vào ngày hôm đó, người cha dượng quanh năm đánh đập mẹ An Uyển trong lúc say rượu đã vào phòng ngủ của cô…
Cái đêm nóng ẩm đó trở thành cơn ác mộng của An Uyển.
Tuy nhiên, khi cô đang cố gắng ra khỏi giường để gọi cảnh sát, mẹ cô đã quỳ trước cửa, nước mắt giàn giụa trên mặt, ngăn cô lại: “Uyển Uyển, chịu đựng đi! Không phải mẹ không thương con, chỉ là nếu không có người đàn ông này trong gia đình, chúng ta sẽ bị khi dễ!”
Tất nhiên, cuộc gọi báo cảnh sát đã không thành công.
Suốt một tuần sau đó, An Uyển nhốt mình trong phòng, khóc đến trời tối đen.
Trong một tuần khó khăn nhất trong cuộc đời cô, không có ai đến giải cứu cô, không có ai sẵn sàng giúp cô! Hơn nữa, cô cũng biết rõ, chỉ cần cha dượng còn sống, cô sẽ không có được bình yên!
Trong đôi mắt mờ mịt nước mắt, An Uyển rốt cuộc nghĩ đến một chuyện có thể cứu được cô.
Vẻ đẹp của cô.
Chỉ cần cô lợi dụng một chút, nhan sắc đã đưa cô đến tình cảnh đau đớn như vậy cũng có thể trở thành mũi kim độc chí mạng cho đối phương.
Không dễ để kiểm tra, làm gì cũng thuận lợi.
Vì vậy, mẹ của An Uyển rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng khi con gái mình ra khỏi phòng, thái độ của cô ấy đối với cha dượng đã hoàn toàn dịu đi, thậm chí cô ấy còn bắt đầu thể hiện vẻ đẹp của mình mà không chút do dự.
Sau đó, tin tức về cái chết của cha dượng đến.
Theo điều tra của cảnh sát, cha dượng của An Uyển đã bị vấp ngã và tử vong do đường trơn trượt ở sườn núi trong khi trời mưa. Nhưng chỉ có An Uyển biết, ngày đó cha dượng đến sườn núi là bởi vì cô ấy nói, cô làm mất cái cài tóc mình thích nhất nên muốn cha dượng trở lại núi tìm.
Đây là thành công đầu tiên của An Uyển.
Kể từ ngày đó, cô bắt đầu tin vào câu nói “sắc đẹp là tất cả”, cô cũng bắt đầu đánh mất ranh giới cuối cùng, lợi dụng sắc đẹp của mình để đạt được điều mình muốn.
Đầu tiên là tài sản, rồi đến địa vị…
Cuối cùng là cướp đoạt đi từng sinh mạng đang sống, để đổi lấy làn da người.
Đồng thời, nỗi sợ hãi về tuổi già cũng xâm chiếm lấy cô.
Đáng lẽ An Uyển cũng phải trả giá cho việc này, nhưng cô ta, một kẻ không từ thủ đoạn và u mê, đã lấy điều này làm động cơ để gϊếŧ hết người này đến người khác.
Sau khi nghe câu chuyện của An Uyển, Khương Dương im lặng một lúc lâu.
“Dù sao cha dượng của cô cũng là một tên cặn bã.” Khương Dương nhịn không được nói: “Nhưng cô quá chú trọng ngoại hình, trên đời này còn có rất nhiều thứ không thể thay đổi được vẻ ngoài.”
“Có thể.” An Uyển nói, “Nếu như có thể làm lại một lần nữa, tôi nguyện ý đánh đổi.”
“Nhưng sinh mệnh không thể lặp lại, giống như không thể tránh khỏi già nua.” Khương Dương nghiêm mặt sửa lại: “Những người bị cô gϊếŧ sẽ không thể sống lại, bàn tay đẫm máu của cô nhất định không thể rửa sạch! “
Hiện thực luôn tàn khốc, nên mỗi bước đi cần phải cẩn trọng hơn.
An Uyển là thủ phạm chính trong vụ án này, sau khi vào tù, cô ấy sẽ có nhiều thời gian để nhận ra điều này và tự kiểm điểm lỗi lầm của mình, nếu cô ấy không bị kết án tử hình.
Khi An Uyển bị cảnh sát áp giải ra khỏi phòng thẩm vấn, Lận Thời Thương tình cờ đi ngang qua.
Đang đi, gió thoảng qua mặt, làm tung bay vài lọn tóc mềm. Kết quả là, khuôn mặt đẹp trai và dịu dàng của Lận Thời Thương đã lộ ra hoàn toàn trong tầm nhìn.
Khương Dương không khỏi cong khóe môi.
Cô quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người Lận Thời Thương trong chốc lát, sau đó nhanh chóng rời đi, giống như muốn che giấu.
“Cảnh sát Khương thích anh ta à?” An Uyển dừng lại.
Khương Dương nhướng mày, nhưng không có phủ nhận.
“Mặc dù tôi bằng tuổi với cảnh sát Khương, nhưng tôi đã lăn lộn trong tình trường một thời gian.” An Uyển khẽ mỉm cười: “Có lời khuyên với cảnh sát Khương, hãy cẩn thận với người cô thích.”
“Cảm ơn.”
Khương Dương lạnh giọng nói: “Nhưng đáng tiếc, tôi đối với mối quan hệ này có suy nghĩ của mình, cho nên không phiền cô An lo lắng.”
Khương Dương ném một viên kẹo trái cây vào miệng và cong khóe miệng.
Đêm dài ảm đạm đang dần phai, một tia nắng ban mai phản chiếu từ cửa sổ. Khương Dương tiến lên một bước và đi về hướng mà Lận Thời Thương đã biến mất.
Mặt tiền lát đá sáng sủa, mặt đất rực rỡ.
Khi kết thúc các thủ tục trong vụ án thì đã là vài ngày sau đó.
Vì đây là bữa tiệc ăn mừng đầu tiên sau khi được chuyển đến nên Khương Dương rất coi trọng nó, và địa điểm tổ chức bữa tiệc cũng là một nhà hàng hải sản nổi tiếng ở Nghi Ninh.
Tuy nhiên, Lận Thời Thương đã không đi.
Khi bữa tiệc mừng đang linh đình, anh đang đứng một mình trước một tiệm mì đơn sơ.
Quán mì này rõ ràng đã mở lâu rồi, bài trí bên trong vẫn như hơn mười năm trước. Tuy nhiên, dù bề mặt tường đã ố vàng từ lâu vì khói dầu mỡ nhưng bên trong quán mì rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Đây là nơi mà Khương Dương mua mì sốt Sacha lần trước.
Đứng trong dòng xe cộ hối hả trên đường, Lận Thời Thương nhìn chằm chằm vào tiệm mì hồi lâu, cuối cùng cũng bước vào.
“A, là Tiểu Lận!”
Thấy anh đi tới, chủ quán tóc hoa râm liền nhiệt tình chào đón, “Lần này vẫn là mì sốt Sacha sao?”
“Ừ.” Lận Thời Thương khẽ gật đầu.
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, tưởng như lạc lõng với quán mì cũ, nhưng cũng có được một sự đồng điệu kỳ lạ nào đó.
Lận Thời Thương không phải đợi lâu.
Không bao lâu, chủ quán mì đem mì đặt lên bàn: “Khoảng mấy ngày trước, tôi thấy cô gái từng đi cùng cậu, mấy năm rồi cô ấy cũng không thay đổi nhiều lắm, nhưng hình như cũng không nhận ra tôi.”
Lận Thời Thương mím môi mỏng.
Hơi nóng từ mì sốt Sacha bao phủ tròng kính, nhưng anh không lau đi.
Câu nói thản nhiên của ông chủ quán mỳ dường như đã chạm đến nỗi đau trong lòng Lận Thời Thương. Anh nhắm hờ mắt, bằng cách nào đó, nhớ lại quá khứ.
Có một điều mà anh không nói với Khương Dương.
Nhiều năm trước, tất cả những kỷ niệm quý giá của Lận Thời Thương trong quán mì luôn liên quan đến một cô gái.
Cô ấy ngây thơ lại bướng bỉnh, giống như một con báo nhỏ vừa mọc móng vuốt sắc nhọn trên thảo nguyên Đông Phi, kể từ khi coi Lận Thời Thương là con mồi của mình, cô chưa bao giờ có ý định buông tay.
Cô gái đó là Khương Dương trước đây.
Cô ấy vội vã bước vào cuộc đời anh, nhưng lại ra đi trong lặng lẽ.
Những ký ức sắc bén như dao vẫn còn ở trước mắt, nhưng chủ tiệm mì đột nhiên chú ý đến sự khác thường của Lận Thời Thương: “Tiểu Lận, tại sao cậu không ăn mì? Cậu không được khỏe sao?”
Lận Thời Thương đột nhiên lấy lại tinh thần.
Anh cúi đầu húp một ngụm nước, mới phát hiện ra mì sốt Sacha vốn đang nóng đã nguội hoàn toàn.
“Tôi..không sao.”
Lận Thời Thương chậm rãi cụp mắt xuống, lông mi khẽ run: “Hy vọng cô ấy có thể không nhớ tôi.”
Một mình anh nhớ là đủ.
“Ôi!”
Chủ quán mì khom lưng đập đùi, rốt cuộc nhịn không được thở dài một hơi: “Tiểu Lận, cậu thật là…”
Đột nhiên, điện thoại reo lên.
Cuộc điện thoại từ Lâm Diệp Tư gần như cắt ngang tiếng thở dài của chủ tiệm mì.
Lận Thời Thương nhấc điện thoại: “Xin lỗi, tôi cần nghe điện thoại.”
Ngay khi điện thoại được kết nối, giọng nói vội vàng của Lâm Diệp Tư vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Pháp y Lận, anh có thể phải đến nhà hang một chuyến!”