Người Hai Mặt

Chương 2

Nhưng sự việc này chỉ được thể hiện trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Trái tim của Lâm Thời Thương bị chôn quá sâu, Khương Dương không có thời gian để nhìn thấy, vết nứt đã bị đóng băng trong nháy mắt, trở lại tảng băng vạn năm ban đầu.

Mọi thứ vừa rồi dường như chỉ là tưởng tượng của Khương Dương.

“Không, trước đây tôi chưa từng gặp đội trưởng Khương.”

Lâm Thời Thương nhếch môi mỏng, cụp mắt xuống khẽ mỉm cười: “Tôi chỉ thích cái tên đó thôi. Nghe hay đấy.”

“Nói thật, tôi cũng rất thích.” Khương Dương liếʍ que kẹo trong miệng, mơ hồ cảm thấy vị pháp y trước mặt giấu cô chuyện gì đó, nhưng hiện tại cô không có tâm tư đi điều tra.

Điều quan trọng nhất bây giờ là vụ án.

Khương Dương đổi chủ đề: “Thi thể bị chặt thành từng mảnh, nấu chín, phần lớn thi thể còn chưa tìm được, vẫn có thể phán đoán thời gian tử vong sao?”

Lâm Thời Thương lắc đầu, bày tỏ sự tiếc nuối.

“Sau khi nấu ở nhiệt độ cao, thành phần protein của các mảnh thi thể này gần như đã bị phá hủy.”

Anh dừng lại một chút: “Hơn nữa, cho đến nay vẫn chưa tìm thấy lông trên cơ thể, nên ngay cả việc muốn xác định DNA của người chết cũng chỉ có thể thực hiện sau khi về phòng xét nghiệm tách mô mềm mới có thể lấy ra bộ phận không bị tổn hại.”

Khương Dương cau mày: “Nghi phạm này có năng lực phản trinh sát khá mạnh.”

Trong quá trình khám phá tất cả các vụ phân thây, điều quan trọng nhất là xác định danh tính của thi thể, nhưng hiện tại, thông tin mà họ có được là rất ít.

Vụ án này…thật sự khó khăn.

Dù không xác định được thời gian tử vong nhưng Lâm Thời Thương không để mình rảnh rỗi, tay cầm chiếc nhíp lục lọi trong cà ri để tìm những mảnh thi thể còn sót lại.

Động tác tỉ mỉ và biểu hiện nghiêm túc.

“Nếu tôi tìm thấy các bộ phận cơ thể ở các vị trí trọng yếu như xương ống, xương sườn và xương khung chậu, tôi có thể cho biết được danh tính của người chết càng sớm.”

Lâm Thời Thương nhiệt tình giải thích.

Khương Dương khẽ gật đầu: “Pháp y Lâm có cần chúng tôi giúp đỡ không? Nhiều người làm việc bao giờ cũng nhanh hơn.”

Khóe môi Lâm Thời Thương khẽ nhếch, đúng lúc đưa nhíp ra: “Cầu còn không được.”

Khương Dương đưa tay nhận cái nhíp, đưa thêm một cây cho Lâm Diệp Tư. Tốc độ của ba người đúng là nhanh hơn rất nhiều, một lúc sau, công việc gắp các bộ phận thi thể ra khỏi đĩa đã hoàn thành.

Lâm Thời Thương cẩn thận kiểm tra các phần thi thể: “Người xử lý những mảnh thi thể này chắc là cùng một người.”

Anh đánh giá, “Các vết chặt trên những mảnh thi thể này cực kỳ trơn tru, cho thấy đặc điểm vết chặt chỉ bằng một nhát dao. Từ đó có thể suy ra rằng người chặt xác có thể đã sử dụng một con dao nhà bếp hoặc một con dao tương tự, hắn phải có sức rất mạnh.”

Khương Dương cắn que kẹo đoán: “Xem ra, càng có khả năng là đàn ông.”

Lâm Thời Thương trầm ngâm một lúc: “Hơn nữa, xét về kích thước và hình dạng của những mảnh thi thể bị cắt, nhìn chung rất phù hợp với những miếng thịt gà trong cà ri, có thể thấy rằng người phân thây rất tàn nhẫn và có phẩm chất tâm lý siêu phàm. Hắn biết rất rõ những món ăn trong quán bar này, đồng thời trong sinh hoạt hằng ngày cũng rất cẩn thận.”

“Không!”

Khương Dương nhíu mày: “Nếu hắn cẩn thận như vậy, tại sao lại cho cả ngón tay vào cà ri? Chẳng phải rất dễ bị phát hiện sao?”

Có thể nào hắn đang cố tình thu hút sự chú ý của mọi người không?

Khương Dương nghi ngờ.

Khi hai người thảo luận gần xong, Lâm Diệp Tư hỏi Lâm Thời Thương, “Pháp y Lâm, chúng tôi có thể giúp gì nữa không?”

“Không cần, mọi người đã giúp tôi rất nhiều.”

Lâm Thời Thương đây gọng kính bạc lên, cười nói: “Tôi sẽ đưa những mảnh còn lại về phòng pháp y, sau đó xác định và xử lý các mảnh thi thể.”

Nghe vậy, Lâm Diệp Tư thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khi cô thả lỏng người và chuẩn bị rời khỏi bàn, ánh mắt Khương Dương chợt cứng lại: “Chờ đã! Dưới chân cô có cái gì đó!”

Tuy nhiên, khi lời này đến tai Lâm Diệp Tư thì đã quá muộn.

Trước khi cô kịp phản ứng, thân thể đã tự nhiên ngã xuống mắt thấy không khéo sẽ dẫm lên vật đó.

Nói thì chậm, khoảnh khắc đó thì nhanh.

Khương Dương cúi người xuống, đưa tay về phía trước và lấy một thứ gì đó từ dưới chân Lâm Diệp Tư lên

Sứ trắng và nhỏ, trông giống như một chiếc răng!

Chiếc răng này rất hoàn chỉnh, nhưng do tình cờ rơi vào bóng râm của mặt đất nên không được chú ý.

Hơn nữa, bề mặt của nó không hề dính một giọt nước bọt nào mà được bao phủ bởi rất nhiều nước sốt cà ri.

Có thể thấy nó rơi ra từ đĩa cà ri gà chứa thi thể người.

Khương Dương không chút do dự, nhướng mày đưa chiếc răng cho Lâm Thời Thương: “Pháp y Lâm, chiếc răng này có hữu dụng không? Tôi nghe nói chỉ cần nhìn vào độ mòn của chiếc răng là có thể đoán được tuổi của người chết.”

Lâm Thời Thương không trả lời cô, mà chỉ cười nhẹ.

Nụ cười trên môi anh cực kỳ nhạt, giống như giọt mực trong hồ nước, thoáng qua gần như không thể nhận ra.

“Cảm ơn.” Lâm Thời Thương lễ phép nói.

Thành thật mà nói, thái độ của anh không xem là quá tốt, nhưng Khương Dương không bận tâm lắm.

“Vậy thì, tiếp theo phải nhờ pháp y Lâm rồi, rất mong chờ anh sẽ không để tôi đợi báo cáo khám nghiệm tử thi quá lâu.”

Khương Dương nhếch miệng, “rắc” cắn nát viên kẹo hình cầu. Ngay lập tức, mảnh vụn chua ngọt liền hòa quyện vào nhau, lấp đầy toàn bộ miệng.

“Bánh Dừa Nhỏ, đi thôi!”

Cô quay đầu sải bước đi: “Chúng ta đi những chỗ khác của quán bar, xem có cái gì có thể hỗ trợ xác nhận thời điểm vứt xác hay không.”

Ở cửa phòng bếp, đội viên chặn đường Khương Dương khi nãy đang cùng chủ quán bar xác nhận tình hình.

“Ồi! Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy…quán bar của chúng tôi chỉ là một quán nhượng quyền nhỏ, những món khai vị này đều do cửa hàng chính chế biến rồi mới giao tới. Phục vụ tận bàn…”

May là đội viên đã thấm nhuần các tin đồn lạ đã lâu, cũng bị động tác hoảng sợ này làm cho ngẩn người.

“Vậy mọi người cũng rất có bản lĩnh!”

Khóe miệng anh ta giật giật hai lần, “Quán bar này làm sao nấu nhiều món như vậy, không phải là chính mấy người làm à? Toàn bộ đều được đóng gói sao?”

Ông chủ quán giả vờ thở dài, bắt đầu cãi chày cãi cối: ” Này, anh cảnh sát, do chúng tôi sợ mùi vị khác với cửa hàng chính, không hợp khẩu vị của khách hàng! Hơn nữa anh không biết hiện tại có bao nhiêu cửa hàng như vậy đâi, hơn nữa chúng tôi cũng không phải là duy nhất…”

“Đừng nói nhảm.” Khương Dương ngắt lời hắn.

Ánh mắt sắc bén của cô như một lưỡi kiếm lạnh lùng, quét qua mặt chủ quán.

Chủ quán bar lập tức im bặt, nói dài dòng cũng vô dụng, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Khương Dương khoanh tay: “Nói cho anh biết, cà ri gà từ cửa hàng chính được chuyển đến từ lúc nào? Cái túi đựng nó ở đâu?”

“Vứt đi rồi, tất cả đều ở trong thùng rác phòng bếp.”

Chủ quán bar nói: “Mẻ cà ri gà mới nhất của quán chúng tôi hình như được giao vào lúc 9:30 sáng nay. Người từ cửa hàng chính mỗi tuần đều đến giao một lần. Anh cảnh sát, tôi không nói dối, trong camera giám sát có ghi lại.”

“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ xác nhận lại.” Khương Dương nhấn mạnh.

Cô ra hiệu, muốn gọi đội viên bên cạnh lại đây, nhưng đang muốn nói chuyện, lại chợt nhớ ra mình còn chưa biết tên của anh ta: “À, cái người nói chuyện phiếm?”

Khương Dương vô tình tạo ra một biệt danh.

Lúc đầu, thành viên đó không nhận ra rằng cô đang gọi anh, nhưng bị Lâm Diệp Tư chọc nhẹ vào eo, sau đó anh ta đột nhiên tỉnh táo lại: “Đội trưởng! Tôi tên là Tiền Trác!”

“Tiền Trác, dẫn người đi xem camera giám sát của quán bar và ngoài đường xung quanh quán.”

“Dạ!”

“Còn nữa, sau khi xác nhận cùng chủ quán bar không có vấn đề gì, lập tức liên hệ với chủ của cửa hang chính, tìm hiểu xem vấn đề là trong quá trình sản xuất hay trong quá trình vận chuyển.”

“Dạ! Đội trưởng!”

Nhìn thấy bóng của Tiền Trác đi xa, Khương Dương quay đầu hất cằm: “Bánh Dừa Nhỏ, theo tôi vào phòng bếp.”

Vừa bước vào cửa phòng bếp, Khương Dương liền hiểu lời của chủ quán bar là sự thật.

Nếu không, làm sao một quán bar đang kinh doanh khá phát đạt như vậy lại chỉ có một căn bếp nhỏ đơn giản như vậy.

Thậm chí không có một dấu vết của khói dầu trong phòng bếp.

Ngoại trừ bụi bẩn trên sàn, mọi thứ đều chưa sử dụng nhiều lần, trong thùng rác chỉ có túi đồ ăn không được niêm phong, trên túi nhựa của túi đồ ăn có ghi ngày giao hàng cho quán bar Nghê Hoa bằng bút dầu.

Chỉ là gần đây có rất nhiều người gọi cà ri gà, trong thùng cũng có rất nhiều túi như vậy.

Khương Dương nhíu mày nhìn một hồi, phát hiện không cách nào phân biệt túi đồ ăn nào là túi đựng cà ri gà có thi thể người.

“Bánh Dừa Nhỏ, gói đống rác này lại đem đi giám định.”

Cô nói rồi đứng dậy mở tủ lạnh.

Ngay lập tức, luồng khí lạnh bị phong tỏa phả vào mặt cô, xuyên qua cơ thấm vào xương, làm Khương Dương từ đầu đến chân đều lạnh đến thấu tim.

Nhưng không phải cái lạnh khiến cô cảm thấy khó chịu.

Thay vào đó, Khương Dương tìm thấy mảnh thi thể trong một gói cà ri gà khác trong tủ lạnh.

Khí lạnh khuếch tán hóa thành những mũi kim mảnh, đâm thẳng vào tim.

Trong ánh sáng lạnh lẽo của tủ lạnh, Khương Dương có thể mơ hồ nhìn thấy mảnh thi thể trong lớp cà ri vàng sền sệt.

Con ngươi Khương Dương chợt run lên.

Dùng ngón chân nghĩ cũng biết, món cà ri gà có thi thể này tuyệt đối không phải một sự kiện ngoài ý muốn!

Cô quyết định dứt khoát, bắt đầu nhờ người kiểm tra những túi đồ ăn khác trong tủ lạnh.

Càng kiểm tra túi, kết quả càng gây sốc.

“Trong túi này cũng có!”

“Túi này cũng có!”

“Có vài cái trong túi này.”

Không kiểm tra thì không biết, nhưng kiểm tra thì mới giật mình, trong tủ lạnh có hơn một nửa số túi đồ ăn chứa đầy thi thể!

Những túi đồ ăn có vấn đề này đều có một đặc điểm chung.

Ngày giao hàng ghi trên túi đều là ngày 21 tháng 4, tức là hôm nay, may là đã phát hiện được mấy túi đồ ăn này kịp thời.

Nhưng mà, khi Khương Dương cúi đầu nhìn thấy dưới chân mình một núi túi đồ ăn có vấn đề, vẫn là không khỏi há hốc mồm: “Bánh Dừa Nhỏ, đội phó đâu?”

“Đội phó Trần đang làm thủ tục cho những mảnh thi thể đó.”

Lâm Diệp Tư nhẹ nhàng nói: “Mỗi mảnh thi thể đều có phải có đủ giấy tờ, chuyện này rất rắc rối. Nhưng tính toán thời gian đi, bây giờ anh ấy có thể đang trên đường đến, tôi có cần gọi điện thoại nhắc anh ấy không?”

“Không! Đừng!”

Khương Dương kiên quyết xua tay: “Bảo anh mau trở về đi.”

Lâm Diệp Tư: “?!”

Đây là loại yêu cầu kỳ lạ gì vậy?

Nhưng giọng điệu của Khương Dương rất kiên quyết: “Nhân tiện nói cho anh ấy biết một tin buồn khác.”

Đột nhiên, một linh cảm chẳng lành lóe lên trong lòng Lâm Diệp Tư.

Cô vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Khóe miệng kéo lên, Khương Dương gượng cười: “Chờ lát nữa, có lẽ anh ấy phải làm ít nhất mấy chục giấy tờ nữa.”