Cá Nằm Trên Thớt

Chương 70

Tối muộn ngày hôm đó, nghe nói hầu hết người của sườn Bắc đều đi rồi. Bọn họ muốn khởi xướng tiến công, tắm máu một trong những doanh trại đóng quân.

Bọn họ cầm cung, cầm đao, cầm súng đất, còn cầm một vài thứ căn bản không thể xưng là vũ khí.

Bọn họ đi dứt khoát như vậy, cho dù thứ chờ đợi bọn họ ở phía trước là gì.

Thí Tinh nói A Đại, Dì Vịt là đi chịu chết.

A Đại mở cửa, nhìn người sườn Bắc đi ra khỏi phòng của đầu tây từng bước từng bước. Lần lượt nhập vào đội ngũ. Đội ngũ cuồn cuộn đi qua trước phòng A Đại, người của sườn Bắc thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái.

A Đại biết trong mắt của người sườn Bắc, mình là một kẻ nhu nhược. Hắn không dám vác súng, không dám báo thù, không dám lấy cái chết để bảo vệ tôn nghiêm của người Khổ Sơn, hắn mất đi sức mạnh đồ đằng cá cóc cho hắn, hình xăm của hắn rất nhanh liền trở nên thật mơ hồ.

Dẫn đầu chính là Dì Vịt, chị giống như một thần chết, dẫn theo sườn Bắc vào chảo lửa. Chị cũng không nhìn mặt A Đại nữa, mà A Đại biết lần từ biệt này sẽ là vĩnh viễn.

Hắn để cho Thí Tinh dẫn người trông coi trại đầu Tây, phái thêm mấy người canh gác, để tránh khi nổi lên xung đột, làm chiến hỏa cháy vào bên trong trại.

“A Đại, chúng ta không giúp sao?” Thí Tinh xoa xoa tay, hà hà hơi, lo âu mà dậm chân một cái.

A Đại hỏi, “Cậu còn có thể chờ không? nếu như không thể, liền gia nhập. Nếu có thể, lại cho tôi thêm chút thời gian.”

“Các anh thật sự đang chuẩn bị sao?” Thí Tinh lại hỏi.

“Ừ, cậu tin tôi không?”

Thí Tinh gật đầu, cậu nói đó là dĩ nhiên, tôi là người của trại đầu Tây, anh là A Đại của tôi, tôi không tin anh thì còn có thể tin ai. Nói xong xoay người chạy, một đường gõ cửa mấy nhà người dân, làm mấy người trẻ tuổi bên trong đi đến trạm gác cùng cậu.

A Đại vẫn luôn nhìn theo bọn họ, thẳng đến khi người của sườn Bắc hoàn toàn biến mất ở cuối đường nhỏ, mới xoay người trở về phòng.

Mà lúc này Từ Ca đang nghiêng ngả lảo đảo lao xuống giường, miệng vết thương của cậu được quấn chặt, hai tai bó thành hai quả đấm.

Cậu nói cậu đừng để cho bọn họ tiến công, bản đồ tôi nói với cậu là giả, đánh dấu là giả! Bọn họ đi liền nhất định sẽ tiến vào vòng vây, cậu có biết không, cậu có nghe hiểu ngôn ngữ thông dụng tôi nói không.

A Đại nắm cánh tay cậu đỡ cậu đứng vững, nói —— “Vậy anh vẽ ra bức thật.”

Từ Ca không nói.

Cậu không có khả năng bán đứng quân đội hoàn toàn, cho nên nơi cậu đánh dấu đều là sai. Cậu vốn định kéo dài thời gian, ít nhất trước khi bọn họ chứng minh cậu nói dối, A Đại sẽ kịp thời trở về.

Mà sau khi A Đại cứu cậu, cậu cũng kịp nói ra chân tướng của chuyện này cho A Đại. Cậu không muốn phản bội binh sĩ, nhưng cũng không muốn hại người Khổ Sơn.

Ít nhất, cậu không hy vọng A Đại đi chịu chết.

Nhưng cậu không hiểu cách làm của A Đại. Lúc này A Đại bết rõ là chết, còn để cho Dì Vịt đi.

“Vì sao?” Từ Ca khó hiểu, đó chính là chị ruột của A Đại.

“Chị ấy một ngày cũng không chờ được, cho dù tôi có thể khuyên được chị ấy, chị ấy rồi cũng sẽ đi chịu chết.” A Đại đẩy Từ Ca quay lại giường, để cho cậu an an phận phận ngồi đó, “Hiện tại còn sống một ngày, chị ấy đều qua không tốt.”

“Cho nên cậu liền để cho chị ấy đi tìm chết”?

“Tôi không muốn như vậy, cũng giống như anh không muốn chúng tôi gϊếŧ người của anh, hoặc là binh sĩ tàn sát trại của chúng tôi,” A Đại ngẩng đầu nhìn về phía Từ Ca, nghiêm túc nói, “Nhưng nếu không như vậy, hai bên của chúng ta không cách nào cho mình lời giải thích.”

Từ Ca thừa nhận.

Quả thật cậu không muốn nhìn thấy những thứ đó, không hy vọng binh lính tàn sát thôn dân, cũng không hy vọng thôn dân gϊếŧ binh lính. Cậu là tới cùng binh lính, cậu thấy được rất nhiều người giống như mình, ôm cái gọi là thân phận chúa cứu thế, cho rằng dẹp yên Khổ Sơn chính là trợ giúp cho những thôn dân này.

Ai cũng không biết đâu là trận chiến đầu tiên gây nên thù hận, nhưng đến hôm nay, hai bên đã như nước với lửa, không đội trời chung.

A Đại nói đúng, nếu chiêu an, có thể tưởng tượng được vận mệnh của thôn dân cùng Khổ Sơn. Mà nếu không chiêu an, trừ bỏ tàn sát san bằng, không có khả năng thu phục nó.

“Sẽ có biện pháp.” Từ Ca nói một câu an ủi cực kỳ yếu ớt.

“Ừ.” A Đại có lệ. Kỳ thật bày ở trước mặt A Đại cũng không phải làm cách nào để sống, mà là làm cách nào để cho càng nhiều binh lính chôn cùng.

“Tôi là rất nghiêm túc,” Từ Ca còn nói, cậu dùng bàn tay gần như bị bao thành hình tròn kéo lấy cổ tay A Đại, “Tôi sẽ nói cho cậu biết bản đồ thật sự, nhưng cậu phải hứa với tôi một chuyện”.

A Đại ngẩng đầu, hất hất cằm ý bảo cậu nói.

“Tôi muốn một bộ quân phục,” Từ Ca nói, “Tôi phải về trong quân đội, tôi cần phải biết hướng chỉ thị mới nhất của bọn họ, mới có thể nói cho cậu làm thế nào, mới có thể khiến cho Khổ Sơn sống được hết sức.”

A Đại kinh ngạc nhìn Từ Ca một hồi, đột nhiên cười.

Từ Ca nói cậu đừng cười, tôi nói thật.

“Tôi có thể thấy chính là hướng chiến đấu đã thay đổi, binh sĩ đã mở rộng toàn bộ hỏa lực, tấn công toàn diện, biến thành tập trung lực lượng đột phá phạm vi nhỏ, bộ phận còn lại thì giữ binh phòng thủ. Đây là một sự chuyển biến mấu chốt, điều này nói rõ chính phủ đang đặt ra phương hướng mục tiêu mới đối với người Khổ Sơn.”

Đối với quan quân* mà nói, bọn họ là muốn san bằng nơi này, giống như người Khổ Sơn hiếu chiến, huyết chiến tới cùng chính là lựa chọn bất đắc dĩ.

(*军官 sĩ quan.)

Nhưng đối với tầng lớp thống trị mà nói, bọn họ nhất định phải cân đắc được và mất lợi và hại.

Quốc gia đang quật khởi, nơi nơi đều cần sức lao động của thanh niên. Lúc này có thể đưa binh liên tục không ngừng hay không, chính là một nan đề* cực kỳ quan trọng.

(*难题 vấn đề khó giải quyết.)

“Các cậu đang tiêu hao, chúng tôi cũng đang tiêu hao.”

“Các cậu có người chết, chúng tôi chết chính là gấp ba thậm chí nhiều hơn số người của các cậu.”

“Đây là sự thất bại không thể giấu được, cũng là sỉ nhục của chính phủ mới.”

Từ Ca tổng kết —— “Chính phủ mới không nên có vết nhơ, cho nên thứ bọn họ hy vọng nhất,vẫn là có thương có lượng, giải quyết hòa bình. Bọn họ cần tìm được một điểm cân bằng, mà tôi cần biết rốt cuộc điểm cân bằng này hoạt động theo phương hướng nào.”

Sau khi A Đại nghe xong, bĩu môi.

“Vẫn là lần đầu tiên tôi nghe được loại viện cớ này để chạy trốn,” A Đại nói, “Thật sự là ngay thẳng đến khiến người giận sôi.”