Sở Cận Lâu đứng trong bóng tối, bóng dáng hắc y vô cùng thẳng tắp, nhưng cũng vô cùng cô đơn.
Thanh Ly biết chắc chắn mình đoán đúng rồi, tự nhiên cảm thấy đau đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: "Sư tôn của ngươi không muốn ngươi làm chuyện này, cũng không muốn nhờ vào ngươi để khôi phục tu vi. Y chỉ muốn ngươi nhanh chóng nâng cao cảnh giới, sớm có đủ năng lực tự bảo vệ mình."
"Sau đó thì sao?"
"Hả?"
"Ta có năng lực tự bảo vệ mình rồi, sau đó thì sao?" - Sở Cận Lâu quay lưng về phía hắn, giọng nói rất khẽ, "Sau đó, y có thể yên lòng, không còn gánh nặng nữa mà rời đi, phải không?"
Thanh Ly nhíu mày: "Rời đi gì cơ?"
"Xé rách hư không, Hợp Đạo phi thăng," - Sở Cận Lâu hơi co ngón tay lại, "Đến khi ta tu luyện đến mức không thể bị thứ gì tổn thương nữa, đó chính là ngày mà y rời đi. Y một lòng hướng đạo, có thể không vướng bận mà đi, còn ta thì sao?"
Hắn nói, giọng hơi run rẩy: "Ta nên đi về đâu? Nếu nhất định phải rời đi, cần gì phải mang ta về? Để cho ta chết ở ngoài kia không được sao? Nhận ta làm đồ đệ, cho ta hết thảy, khiến ta một lòng một dạ rồi lại rời đi. Y thật sự vô tình, thật sự tàn nhẫn."
"Ta không tu luyện, cứ sống tùy hứng, phải dùng sự thương hại của y để giữ y lại. Chỉ cần ta vẫn chưa thể tự bảo vệ mình, y sẽ không rời đi. Ta ích kỷ như vậy đấy. Cuối cùng, ngoại trừ lòng thương hại, hai bàn tay trắng của ta cũng không nắm giữ được thứ gì khác."
"Cận Lâu..."
"Nếu sư thúc không ngại thì có thể đi nói những lời này với y," - Sở Cận Lâu mỉm cười, ở nơi Thanh Ly không nhìn thấy, nụ cười đó chùng xuống, "Dù sao thì, y biết rồi cũng sẽ không thay đổi thứ gì. Y luôn là như vậy, vĩnh viễn như vậy."
Thanh Ly rất muốn giải thích một câu, ngươi hiểu lầm sư tôn của ngươi rồi, nhưng lời đến miệng lại không thể nói ra. Giang Nguyệt Hoàn, người này bẩm sinh vô tình vô ái, tuy rằng y thường vì Sở Cận Lâu mà mất bình tĩnh, nhưng xét đến cùng, đó là loại tình cảm gì?
Thương hại?
Có lẽ cũng chỉ có thương hại.
Thanh Ly trầm mặc hồi lâu, cảm thấy công cụ vạn năng như mình rốt cuộc cũng gặp phải vấn đề không giải quyết được, bèn đánh trống lảng: "Sư tôn của ngươi có thể phi thăng hay không còn chưa biết được, ai biết phong ấn kia còn có thể trụ được mấy năm. Y đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh lần nữa, nếu ngày kia thực sự đến, không cần Hợp Đạo phi thăng, ngươi cũng sẽ không còn gặp lại sư tôn của ngươi."
Sở Cận Lâu quay người lại, kinh ngạc hiện ra trong đôi mắt vàng kim: "Ngươi nói phong ấn kẽ nứt chỉ là tạm thời thôi sao?"
"Không thế thì gì? Lần nào ta nhắc chuyện này ngươi đều không nghe, Sở Cận Lâu, đừng khiến sư tôn ngươi phí công tốn sức, tu vi của y chỉ còn lại bốn phần, nếu phong ấn kẽ nứt lần nữa thì sẽ hoàn toàn là dầu cạn đèn tắt. Hơn nữa, trong mắt y, chuyện Hợp Đạo phi thăng có lẽ còn không quan trọng bằng an nguy của ngươi."
Thanh Ly nói đến đây, cho rằng những gì có thể nói đều đã nói hết, bèn đứng dậy: "Ta sẽ mang thuốc cho y. Một tháng này, ngươi suy nghĩ cho kỹ, ngươi đã trưởng thành rồi, là rồng đã thành niên, đừng nghĩ bản thân mình còn là trẻ con vô tư nghịch ngợm."
Sở Cận Lâu đứng đó, im lặng hồi lâu.
Khi nào Thanh Ly rời đi hắn cũng không biết, cho đến khi nghe thấy có người gọi chính mình mới ngẩng đầu lên như vừa tỉnh mộng.
Tiêu Dịch đứng ở cửa động, hắn lướt mắt nhìn về phía sau cậu, lúc Thanh Ly tới thì trời vẫn còn sáng, hắn thất thần lâu đến mức trời đã về đêm.
"Sư huynh," - Tiêu Dịch khẽ nói, lần đầu tiên cậu nói chuyện với Sở Cận Lâu, khó tránh khỏi cẩn trọng, "Ta muốn nói chuyện với huynh, có được không?"
Sở Cận Lâu liếc cậu một cái, hất cằm về phía đệm hương bồ mà Thanh Ly ngồi lúc nãy.
Hai người ngồi đối diện nhau. Tiêu Dịch quan sát hắn, cảm thấy lúc này sư huynh tương đối bình thản, đã không còn cảm giác áp bách như lần đầu gặp, điều này khiến cho cậu có thêm can đảm, đi thẳng vào chủ đề: "Tuy rằng ta không biết vì sao huynh lại căm ghét ta như vậy, dù gì ta cũng... không mấy thiện cảm với huynh, nhưng ta không muốn tạo thêm phiền toái cho sư tôn. Sư tôn bảo ta không cần để bụng huynh, vậy nên bất kể huynh làm gì thì ta cũng sẽ không oán hận."
"Yên tâm," - Sở Cận Lâu gác tay lên đầu gối, chống cằm nhìn cậu, "Ta cũng sẽ không làm gì ngươi, rồng không có sở thích bắt nạt kẻ yếu."
Tiêu Dịch bị dán nhãn "kẻ yếu" lặng lẽ hộc máu trong lòng, tuy rằng từ nhỏ đến lớn cậu luôn bị gọi là phế vật, nhưng lời này nói ra từ miệng Sở Cận Lâu vẫn cực kỳ khiến cậu khó chịu.
Cậu đành phải cố gắng rũ mắt xuống, nỗ lực giữ cho bản thân bình tĩnh: "Sư tôn đã không còn năng lực phong ấn kẽ nứt lần thứ hai, cho nên chúng ta phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ để chia sẻ gánh nặng cùng người. Thường xuyên sử dụng tiên pháp hệ băng sẽ làm vết thương của người nặng thêm, Kim Đan bị đông sẽ càng thêm nghiêm trọng, nên là, xin sư huynh đừng làm người tức giận nữa, đừng khiến người buộc phải sử dụng tiên pháp hệ băng vì huynh."
"...Ngươi nói cái gì?" - Sở Cận Lâu bất ngờ, trọng điểm trong lời nói của Tiêu Dịch khiến hô hấp của hắn ngưng lại, hắn lập tức cau mày, "Kim Đan bị đông là sao, nói cho rõ ràng!"
Tiêu Dịch bất thình lình bị hắn quát thì không khỏi rụt cổ, vội vàng nói hết toàn bộ những điều cậu nghe được lúc trước cho hắn.
Ngón tay trên đầu gối Sở Cận Lâu chậm rãi siết chặt, lông mày hắn nhíu chặt đến mức lộ ra vẻ dữ tợn: "Tại sao lại như vậy..."
Tiêu Dịch thực sự sợ hắn, không phải vì gì khác, chỉ đơn giản là do tu vi kém hơn. Tuy rằng Giang Nguyệt Hoàn không hài lòng với việc Sở Cận Lâu chỉ tới kỳ Nguyên Anh, nhưng tu vi bậc này ở trong mắt Tiêu Dịch đã là ngang tài ngang sức với thiên tài trong đám con cháu Diêu gia. Mà cậu là một phế vật tạp linh căn, tu đạo đã mười năm vẫn chỉ mới hậu kỳ Luyện Khí, còn chưa đạt được Trúc Cơ.
Sắc mặt Sở Cận Lâu không đẹp, hắn vừa giận Giang Nguyệt Hoàn không nói gì với hắn, vừa giận mình cũng không biết hỏi, một hồi lâu mới nhớ tới người đang ngồi trước mặt, có hơi kinh ngạc ngẩng đầu: "Sao ngươi còn chưa đi?"
Tiêu Dịch: "..."
Hắn bảo cậu đi lúc nào?
Sở Cận Lâu cũng không có tâm trạng nghe cậu giải thích, xua tay với cậu: "Ngươi về đi, cảm ơn đã cho ta biết chuyện này, ta sẽ giải quyết."
Tiêu Dịch gật đầu, đứng dậy rời khỏi sơn động.
Sở Cận Lâu nhìn bóng dáng của cậu, thầm nhủ thật là nhàm chán, một kẻ ngoan ngoãn như vậy, một phế vật không dám thở mạnh trước mặt hắn, hắn còn so đo với trẻ ngoan làm gì.
Nếu Thanh Ly có mặt ở đây, nhất định sẽ nói một câu: "Cận Lâu à, chính cung thì phải có khí chất của chính cung."
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, nhắm mắt lại, đầu ngón tay như có như không gõ trên đầu gối, lẩm bẩm: "Cửu Minh Hàn Ngọc..."
Có lẽ là do thái độ của sư tôn cùng với sự xuất hiện của Tiêu Dịch làm hắn bực bội, đôi mày nhăn vẫn chưa thể giãn ra, cái đuôi rồng đen nhánh cũng vô thức chui ra từ bên dưới quần áo, vỗ vào tảng đá gồ ghề theo nhịp ngón tay.
"Hừm..." - Hắn bỗng nhiên ngừng suy nghĩ, mở hai mắt ra, "Tìm được rồi."
Hắn đặt ngón tay ở ấn đường của mình một chút, rút ra một tia sáng trắng từ thức hải, ở giữa không trung ngưng tụ ra một quyển sách cổ.
Hắn khoa tay một cái, quyển sách tự động mở ra rồi liên tục lật tới, cuối cùng dừng lại ở trang "Cửu Minh Hàn Ngọc".
Chữ trong sách vô cùng kỳ quái, tuyệt đối không phải chữ của Tiên Giới, khá giống chữ viết phương thức làm "Yêu cốt Hồi Nguyên Đan" trên tấm da dê, nhưng lại không giống hoàn toàn mà mảnh mai phóng khoáng hơn, mỗi chữ đều sinh động như rồng bay thật sự.
Đây là một quyển sách cổ của Long tộc.
Quyển sách này đã tồn tại trong thức hải của Sở Cận Lâu từ ngày hắn sinh ra, chứa đựng tất cả mọi thứ, bao gồm nhiều bí mật mà nhân loại và các động vật khác không biết, chỉ có rồng mới biết được.
Tu vi của hắn càng cao thì hắn có thể nhìn thấy càng nhiều nội dung. Trong số những phần nhìn thấy được, hắn tìm ra phương pháp giải quyết việc bị Cửu Minh Hàn Ngọc phản phệ.
"Thiên Nghiệp Hỏa Liên? Tên gì kỳ cục vậy?" - Sở Cận Lâu dừng mắt trên trang giấy có văn bản giới thiệu và hình ảnh minh họa của Hỏa Liên.
Không có đề cập đến nơi thứ này sinh trưởng.
Hắn lật qua lật lại quyển sách cũng không tìm được thêm thông tin nào có giá trị, nhất thời ngây ngẩn, cảm thấy truyền thừa của Long tộc có lẽ cũng không quá đáng tin cậy, nếu sách này thật sự hữu dụng thì sao lại không chỉ điểm cho bọn họ cách phòng tránh việc diệt tộc một chút.
Hắn bực bội nhét quyển sách trở lại thức hải, cưỡng ép bản thân đả tọa nhập định.
*
Hàm Lộ Cư.
Trời đã về khuya, trăng sáng vằng vặc, Giang Nguyệt Hoàn ngồi bên cửa sổ, nương vào ánh trăng đọc quyển... "Làm thế nào để cải thiện mối quan hệ với đồ đệ".
Hiển nhiên sách này do Thanh Ly đưa tới, y cực kỳ nghi ngờ đây là chính hắn viết, bởi vì trên sách không có tên tác giả, bên trong còn có vài chữ khá là khó hiểu, y chỉ có thể đoán mò và hiểu đại khái.
Y càng đọc càng thấy sai sai, ví dụ về quan hệ sư đồ trong sách nhìn thế nào cũng giống y và Sở Cận Lâu, một số vấn đề được đưa ra cũng rất phù hợp với yêu cầu của y, ví dụ như "nên ứng phó thế nào khi đồ đệ tới tuổi dậy thì phản nghịch", "nên ứng phó thế nào khi đồ đệ quá mức chiếm hữu, lúc nào cũng ghen",... vân vân.
Từ ngữ xa lạ quá nhiều, y đọc mà thấy hơi đau đầu, không khỏi xoa xoa giữa trán, rồi đột nhiên dừng động tác lại, y cảm thấy có người đến gần.
Ngay sau đó, người nọ đã đến ngoài cửa, gõ cửa phòng y.
Giang Nguyệt Hoàn đặt sách xuống: "Vào đi."
"Sư huynh," - Con hồ ly lông đỏ này giống như có mặt ở khắp mọi nơi, chỗ nào cũng tham dự, tận tâm hoàn thành sứ mệnh của mình - một công cụ, "Ta có thứ tốt, cho ngươi."
Trong đầu Giang Nguyệt Hoàn lập tức hiện lên "Thoại bản ngược luyến cẩu huyết tầm thường", "Sách khiêu da^ʍ dày cộm nhưng chỉ có nam nhân", cùng với quyển "Làm thế nào để cải thiện mối quan hệ với đồ đệ" kia.
Mấy thứ trên, qua miệng Thanh Ly đều là "thứ tốt".
Giang Nguyệt Hoàn vô cảm rũ mắt xuống, lại phát hiện lần này thứ được đặt trên bàn y không phải một trong số mấy thứ kể trên, mà là một lọ tiên dược.
Thân là chưởng môn phái Phù Quang, xưa nay y không thiếu tiên dược, nhưng bởi vì thể chất đặc thù, y không hay ăn tiên dược để tránh việc ngay cả tiên dược tầm thường cũng có thể gây ra phản ứng kỳ quái trong cơ thể. Lọ dược này y không định ăn, chỉ cầm lấy vì phép lịch sự, y tháo nút lọ, đưa gần vào chóp mũi ngửi ngửi.
Ngoại trừ mùi hương đặc trưng và mùi đắng của thuốc, còn có một chút mùi tanh nhàn nhạt của yêu.
Y hơi thay đổi sắc mặt, hạ giọng: "Yêu cốt Hồi Nguyên Đan?"
Thanh Ly gật đầu.
"Đây là cấm dược ở Tiên giới, sao ngươi có được?"
Thanh Ly nói dối không chớp mắt, vẻ mặt thản nhiên: "Từ Chợ Yêu."
"...Cầm đi đi," - Giang Nguyệt Hoàn trả dược lại, "Năm đó, khi cấm loại dược này, phái Phù Quang cũng tán thành một phiếu, ta là chưởng môn, không thể không giữ lời."
"Sư huynh, đến lúc nào rồi còn để ý mấy tiểu tiết này?" - Thanh Ly nói, "Đây chính là Hồi Nguyên Đan luyện thành từ cá tinh bậc chín, vô giá trên thị trường. Nếu không phải ta có chút quan hệ cá nhân với chủ Chợ Yêu thì vốn dĩ mua không được. Ai biết được phong ấn kia có thể giữ đến lúc nào, nếu không nhanh chóng phục hồi tu vi, đến khi phong ấn mất đi hiệu lực, phái Phù Quang chúng ta phải tự bảo vệ mình như thế nào?"
Giang Nguyệt Hoàn dừng ánh mắt lại trên lọ dược, hiếm hoi mà có chút do dự.
Thanh Ly thấy có hiệu quả, lập tức rèn sắt khi còn nóng: "Với tu vi của ngươi, dùng dược này hẳn sẽ không bị gì, chúng ta lén ăn, đừng cho người khác biết được. Ngươi vừa mới nhận Tiêu Dịch làm đồ đệ, hôm nay đột nhiên ho ra máu chắc chắn đã dọa sợ nó, còn có nhóc rồng không nghe lời kia nữa... Ngươi cũng không muốn làm đồ đệ ngươi lo lắng đúng không?"
Nhắc tới hai đứa đồ đệ, Giang Nguyệt Hoàn không khỏi hấp háy môi, có chút dao động.
"Khuya rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút." - Thanh Ly thấy thế, đậy lọ dược lại rồi đẩy về phía y, "Đừng quên ăn."
Nói xong, hắn liền quay người rời khỏi phòng.
Trong phòng tĩnh lặng, lọ dược màu trắng phản chiếu ánh trăng, cũng không biết trải qua bao lâu, ngón tay trắng bệch lại cầm lấy nó lần nữa, trút ra một viên thuốc màu vàng nhạt.
Giang Nguyệt Hoàn nhìn chằm chằm viên thuốc kia hồi lâu, rốt cuộc thở dài thật khẽ, bỏ nó vào trong miệng.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Ly: Đọc sách của ta, ngươi sẽ có được không ít lợi, tin ta đi sư huynh.
Giang Nguyệt Hoàn:...