❌❌❌ vì bộ truyện này khá ngắn, không đủ số chương để đặt combo nên mn chịu khó mua lẻ chương nha. Many thanks ❤️❤️❤️
Mây đen bao lấy bầu trời, không còn bất kỳ tia nắng nào xuất hiện. Đây là một cô nhi viện, sau khi viện trưởng mất, những đứa trẻ ở đây cũng dần dần đi hết, sau mấy tháng, nơi này đã bị phá bỏ cùng dời đi. Gió lạnh thổi qua đống phế tích, chỉ còn lại đám cỏ dại mọc cao lên.
Kế bên cũng có mấy căn phòng trọ, nhưng nhìn trông rất cũ kỹ, dáng vẻ yếu ớt nhưng vẫn trụ vững trước gió bão, tường cũng bong tróc hết. Mặc dù nơi này trông rất cũ nát, nhưng vẫn có thể cản được mưa to gió lớn, mà căn phòng bên trong cũng rất ấm áp.
Trong nồi đang nấu gì đó, rất thơm. Vài cọng hành cùng rau xanh vẫn đang nằm trên thớt, dao còn dính vài miếng thịt vụn, cùng chút tia máu. Gió thổi qua lan can làm nó khẽ run lên, gió thổi bay chiếc rèm cửa mỏng manh, cũng không biết bên ngoài có ai nhìn trộm bào bên trong không.
Nửa thân trên của Lý Kim Nhã vẫn còn bình thường, nhưng thân dưới lại không mặc gì, đôi chân đặt lên người Văn Châu, hai chân khẽ run lên, ngón chân cũng co quắp lại, làm cho ga trải giường nhăn nhúm lại. Cây gậy thịt của cậu ma sát với bụng của Thôi Văn Châu, cũng thoáng chạm lên eo mình một cái, sau đó lại nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên trên cơ bụng của người kia.
Thôi Văn Châu đang hút thuốc lá.
Cách anh hút thuốc rất đặc biệt, khói thuốc từ từ bay ra khỏi miệng anh, làn khói vô cùng dày đặc, chờ khi nó tan đi, anh mới từ từ nhìn xuống cây gậy thịt nhỏ xinh của người kia đang cùng côn ŧᏂịŧ của anh làm gì.
Lý Kim Nhã rất gầy. Cậu mặc quần áo lạnh, thắt tóc đuôi sam.
Thôi Văn Châu cũng gặp qua không ít người để đuôi sam, nhưng cũng chưa từng gặp qua ai có vẻ thư sinh hệt như Lý Kim Nhã cả. Nhưng mà Lý Kim Nhã cùng những người kia thật sự không hề giống nhau. Cậu cũng khá cao, nhưng so với Thôi Văn Châu thì thấp hơn nữa cái đầu, trên người cậu là quần áo lao động cùng áo khoác, sắc mặt tái nhợt, chỉ có đôi môi cùng khóe mắt là ửng đỏ lên, nhìn cực kỳ lạnh lùng, côn ŧᏂịŧ từ phía sau tiến vào bên trong chiếc miệng nhỏ ham ăn, từng chút từng chút đi vào trong, cậu liều mạng ngồi xuống, nhưng côn ŧᏂịŧ của Thôi Văn Châu vẫn chưa vào hết, mà bên trong lại kẹp rất chặt, tầng tầng lớp lớp thịt non kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ của anh, vừa mυ'ŧ lấy nó vừa không ngừng lấy lòng chủ nhân nó, nhưng tựa như vẫn không để cho anh tiến hết vào bên trong.