Dịch: Cụt
Beta: Cá ghét chương này lắm, ai bảo nó có H
Liên Đăng bưng mặt: “Đang trên đường hành quân mà! Huống hồ Phương Châu từng nói với tôi, tình huống của chàng không thích hợp thành thân…”
Chàng ta không nhịn được ngắt lời cô: “Quay về tôi phải cho Phương Châu một bài. Cậu ta biết rõ chuyện của bản thân tôi hơn tôi chắc?”
Thành thật mà nói thì Liên Đăng không hề bài xích có gì đó với chàng ta, dân phong Đại Lịch phóng khoáng, quan niệm trinh tiết không nghiêm ngặt đến hà khắc như những triều đại trước. Một cô gái thích một vị lang quân, vui thì lấy, không vui thì dẫu có thân mật da thịt với người ta cũng vẫn có thể chọn người ưng ý khác. Đương nhiên, cô một lòng một dạ với chàng ta, nhưng nếu lỡ xuân nồng một giấc lại làm chàng ta bạc đầu sau một đêm thì đúng là mất nhiều hơn được.
Chàng ta cứ nhằng nhẵng mãi, còn khó đuổi hơn cả trẻ con vòi kẹo, cô chỉ có thể ra sức đẩy chàng ta. Thực sự không đẩy được, cô bèn đạp một chân lên bụng chàng ta, cuối cùng đẩy ra, vừa nóng nảy vừa lúng túng nói: “Chàng không sợ ch3t à!”
“Không sợ.” Chàng ta đáp đến là vang dội. Cô nào hiểu được rằng một khi ý niệm phá giới đã trỗi dậy thì sẽ mang uy thế tựa dời non lấp biển. Chàng ta vươn hai tay, không với được người cô thì sốt ruột: “Vậy tôi không làm gì nữa, nàng phải cho tôi ôm đó.”
Cô không còn cách nào khác, cuối cùng đành thu chân, nhỏ giọng nói: “Phải nghe lời, bằng không từ nay không chơi với chàng nữa.”
Chàng ta nghe mà buồn cười, gắng kiềm chế, quay đầu nhìn ánh trăng rọi vào từ bên ngoài. Hương thơm trong tóc cô tràn ngập trong không gian mờ tối, chàng ta nhắm mắt lại hôn trán cô: “Tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa, ba năm cuối cùng nhiệt độ cơ thể sẽ ấm trở lại, sẽ càng ngày càng giống người thường hơn. Người thường có thất tình lục duc thì có gì sai trái à? Tôi có trách nhiệm cần gánh, cũng có người mình yêu, ở bên nàng sẽ bất giác nảy sinh rất nhiều duc vọng.”
Chàng ta nói không còn nhiều thời gian làm tim cô nhói lên. Trong bóng tối, cô ngẩng đầu nhìn chàng ta, chỉ thấy đường nét mơ hồ, vẫn là dáng vẻ quen thuộc. Cô đưa tay xoa cổ chàng ta: “Tôi chỉ sợ như vậy không tốt cho chàng, cũng không suy xét gì khác.”
Chàng ta nói với giọng đau thương: “Ừm. Tôi biết.”
Liên Đăng đau lòng, chàng ta càng như vậy càng khiến cô khó lòng từ chối. Cô nhổm dậy, hôn lên sống mũi cao thẳng của chàng ta: “Tôi mi mi bù đắp cho chàng vậy.”
Chàng ta nằm đó, lòng bàn tay rịn mồ hôi: “Nàng phải chủ động hơn mới phải.”
Cô thở dài, mut cánh môi mềm mại của chàng ta mấy cái. Người yêu nhau làm chuyện này không cần huy động cảm xúc cũng có thể lập tức trút toàn bộ tình cảm vào. Lúc gắn bó răng môi cùng chàng ta, trong lều ngập tràn hương vị ngọt ngào. Đầu óc váng vất, lời vừa nói chẳng nhớ rõ được mấy, tiếng chàng ta hổn hển thở d0c như một liều xuân dược, ném cô vào lò luyện. Thân thể trẻ trung như cây hắc mai biển sinh trưởng trong sa mạc, ương ngạnh, có ý chí của riêng mình. Cánh tay cô luồn qua nách chàng ta, ôm lưng chàng ta, nếu hiện giờ sáng đèn thì đúng thật có thể nhìn thấy cô rất ư chủ động.
Quốc sư trộm cười, nhưng chỉ ở trong lòng, bây giờ không thể quấy nhiễu cô được, hiếm khi nào cô thông minh đáng yêu đến thế… Cái lưỡi kia quả thực linh hoạt, lượn quanh đầu lưỡi chàng ta, mừng vui không ngơi nghỉ. Chàng ta cuốn lấy cổ cô, cần cổ mảnh dẻ yếu ớt, thậm chí chàng ta còn chẳng dám quá mạnh tay. Chàng ta là quốc sư có mưu có dũng, một lúc có thể phân tâm ra làm mấy việc. Chàng ta lặng lẽ rút đai buộc áo trong của cô ra, cô không phát hiện, sau đó là đến lúc chàng ta phát huy rồi.
Chàng ta lật người, một lần nữa đặt cô xuống chiếu, hôn lên vành tai và cần cổ cô, nhẹ giọng thủ thỉ: “Tôi sợ nàng không cần tôi… Nàng sẽ mãi mãi yêu tôi phải không?”
- -----oOo------
Chương 59: -2
Nguồn: EbookTruyen.VN
Cô bị làn sóng dịu dàng đánh chìm, môi chàng ta nóng rẫy như lửa, chạm tới đâu thiêu đốt tới đó. Thể nghiệm này rất tuyệt, cô không muốn chàng ta dừng lại. Họ yêu nhau, thi thoảng vượt quá giới hạn cũng không sao. Hồn phách cô lơ lửng, ngẩn ngơ nhìn chàng ta trong dáng vẻ thâm y rộng mở, vừa đẹp vừa mê hoặc. Cô khó khăn hít thở, sau đó, ngọn lửa kia cháy xuống, lan qua xương quai xanh, cách yếm, rơi l3n đỉnh đồi.
Cô hơi hoảng sợ, chàng ta hiểu rất rõ cảm nhận của cô, lần theo khuỷu tay tìm xuống bàn tay cô, một tay đan ngón cùng cô.
Chàng ta dụ dỗ: “Đừng sợ.” Bản thân lại không kiềm được run rẩy. Chàng ta cảm thấy khó cầm nổi lòng, người như quả bóng đầy chặt sắp nổ tung.
Đường cong cô lung linh, sau lớp áo bào cổ tròn ẩn giấu hương sắc ngút trời. Từ dưới yếm đến lưng quần trống một khoảng lớn, chàng ta do dự đôi chốc rồi nắm chiếc eo liễu của cô, thuận theo đường cong tươi đẹp ấy lần lên trên, chợt thấy trong tay đong đầy, tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg nguc.
“Liên Đăng…” Chàng ta gấp gáp tìm môi cô, trong tay phinh phính, nơi nào đó không thể chạm đến trở nên hư không.
Liên Đăng co rúm lại, không cảm thấy mình bị cợt nhả mà lại lo lắng mình không đủ hoàn mĩ, khiến chàng ta thất vọng. Cô ngập ngừng, giọng dày đặc âm mũi: “Tôi sẽ còn lớn lên.”
Chàng ta sửng sốt, suýt nữa bật cười, nhưng vẫn khích lệ cô, rủ rỉ bên tai: “Đã tốt vượt mức tôi tưởng tượng rồi.”
Bấy giờ cô mới yên tâm, tay chàng ta làm càn dưới yếm, cô c4n môi, đưa tay ghìm mu bàn tay chàng ta lại cách lớp vải trơn mỏng manh.
T1nh duc khiến người ta điên cuồng, đến người như quốc sư đắm chìm vào đó rồi cũng không tài nào tự kiềm chế được. Xa xa là những tiếng hò hét, những người xuất thân quân ngũ ấy vốn th0 tục, đến giờ ăn cơm, vì tranh một cái bánh mà chẳng ngại cao giọng sang sảng ồn ào. Nhưng chính hoàn cảnh ấy lại càng cất chứa cảm giác k1ch thích khác biệt. Có qua có lại là đức tính tốt, quốc sư rất chú trọng phương diện này, nắm tay cô dẫn dắt, tay cô có ma lực có thể giải trừ nỗi đau khổ của chàng ta.
Là “quả cầu hương mạ vàng” trong kí ức của cô, Liên Đăng xấu hổ muốn chui xuống đất, muốn rụt tay về, ngón tay chàng ta nhẹ nhàng đè lại, không cho cô rời đi. Cô phản kháng mà không có kết quả nên bèn yên lặng đón nhận, cẩn thận nắn b0p, thứ đồ mới lạ lại kì quái ấy là một phần cơ thể chàng ta.
Dường như chàng ta rất đau đớn, áp trán lên má cô, bật ra những tiếng than khẽ yếu ớt. Cô tò mò nhấn l3n đỉnh chóp, chàng ta siết tay ôm cô như người rơi xuống nước vớ được khúc gỗ nổi, chẳng quan tâm đến gì nữa.
Chàng ta vội vàng rút đai lụa trên eo cô, loạt xoạt bận rộn trong bóng tối, nếu đã chẳng có ánh đèn thì không ai cần phải giấu giếm gì nữa. Liên Đăng choáng váng lạc lối bị chàng ta lần mò, đến khi phát hiện ra thì chỉ còn lại cái yếm đã lỏng dây, muốn che lại lộ rũ trước nguc.
Cô muốn phản đối, nhưng đến mức này rồi thì còn phản đối thế nào? Cô nhíu mày, thật đúng là oan gia, không nghe lời như vậy, hẳn trong lòng đã ăn chắc rồi chứ gì!
Cơ thể chàng ta dán lại, vẫn lạnh hơn người thường đôi chút như trước, nhưng ôm trong thời tiết này lại rất thích hợp. Đến giờ, cô mới biết diện mạo thật của “quả cầu hương mạ vàng” này. Nó là nơi nhiệt độ cao nhất trên người chàng ta, thẳng tắp nhẵn bóng, tay cầm không hết.
Ngón tay chàng ta dao động giữa chân cô, tìm đến nơi đó, biết cô cũng vui sướиɠ. Cuối cùng, chàng ta chẳng kiềm chế được nữa, lấn người phủ trên người cô, ra sức hôn môi cô: “Chuẩn bị xong chưa?”
Liên Đăng hơi sợ, không biết chàng ta muốn làm gì. Nhưng nghe chàng ta hỏi vậy, cô chỉ ừ một tiếng theo bản năng. Vừa dứt lời, cơn đau sắc nhọn bất chợt ập đến, cô hít thật sâu, đau đến quên cả hét lên.
Rốt cuộc là gì vậy? Cảm giác này đau hơn bất cứ nỗi đau da thịt tích nào, là nỗi đau bén nhọn nhất, đâm thẳng vào sâu trong linh hồn. Nhưng cô không có thói quen kêu đau, chỉ c4n chặt môi, nhịn đến mức cơ bắp co rúm lại. Chắc chàng ta cũng đau lắm, thoáng tiến lên một chút rồi dừng lại nghỉ ngơi, sau đó chăm sóc cô, khẽ hỏi cô có đau không?
Cô không nói lời nào, tóc mai bết mồ hôi, người cũng nóng đến đờ đẫn. Cô im lặng, nhưng chàng ta có thể cảm nhận được sự khác thường của cô. Chàng ta sờ lên mặt cô, nước mắt đầm đìa, hóa ra chuyện này thật sự khiến cô không thoải mái.
Chàng ta bỗng đau quặn trong lòng, trước giờ cô không biết cự tuyệt chàng ta, dù bất lợi cho cô nhưng cô vẫn có thể nghiến răng chịu đựng. Chàng ta nản chí ngã lòng, không nên như thế này, những gì chàng ta nợ cô có thể sẽ mãi mãi không trả hết.
Giọng cô hơi cứng nhắc: “Lâm Uyên, chàng vẫn ổn chứ?”
Chàng có thể không ổn chỗ nào đây. Chàng ta còn đang đê mê ngây ngất, xây dựng niềm vui sướиɠ của mình trên đau khổ của cô kìa. Chàng ta bắt đầu hối hận: “Tôi làm nàng đau rồi, xin lỗi. Thôi, đến đây thôi.”
Chàng ta muốn lui thân ra, nhưng cô lại quấn lấy hông chàng ta: “Tôi là nương tử của chàng rồi, phải không?”
Chàng ta rờ rẫm lau nước mắt cho cô. “Phải.”
“Thế này là xong rồi à?” Cô nghĩ ngợi, chắc là chàng ta sợ cô đau nên tính dừng lại tại đây. Cô kéo chàng ta lên người mình: “Tôi không sao, chàng còn chưa đâm vào mà.”
Câu này suýt nữa làm chàng ta hộc máu, tất cả thương xót đều được hóa giải một cách thần kì. Phải, đại sự mới bắt đầu, qua loa thu binh là lẽ làm sao? Là thành hay không thành?
Chàng ta hạ quyết tâm, quyết định tiếp tục tiến lên, tuy rằng khó khăn dị thường, nhưng lại như một cuộc hành hương, lòng ngập cảm kích và hi vọng. Đám người như đã đi xa mấy ngàn dặm, không nghe thấy bất kì tiếng hò hét nào nữa, thế giới của chàng ta chỉ còn lại cô, nhưng đối với cô thì không khác gì cực hình!
Cô nhịn rất lâu, cuối cùng cũng hơi chùn bước, lặng lẽ tránh ra sau. Chàng ta phát hiện ra, lúng túng dừng lại. Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng nói vọng vào, là Định Vương mời quốc sư dự tiệc.
Hạ quan nói dóc mà vẫn hiên ngang lẫm liệt: “Tọa thượng nói địa hình nơi này bất lợi nên đi tới vùng lân cận thăm dò, đến giờ vẫn chưa về.”
Định Vương hỏi: “Ồ. Quốc sư đi một mình à?”
Hạ quan đáp: “Thưa không. Thu quan đi cùng.”
Định Vương trầm ngâm: “Cả ngày nay không thấy quận chúa đâu, chẳng biết có phải đi chung với quốc sư không?”
Hạ quan lời ít ý nhiều tỏ vẻ hỏi gì cũng không biết: “Đợi tọa thượng trở về là biết thôi.”
Liên Đăng sợ đến mức không dám thở mạnh, nghe tiếng bước chân, ước chừng Định Vương đã rời đi. Nhưng sao ngoài lều lại có người? Vậy chẳng phải họ quấn quýt nhau nãy giờ, Hạ quan đều biết hết à? Cô vừa đau vừa sợ, quốc sư lại khảm thật sâu vào người cô như chiếc đinh. Cô bắt cánh tay chàng ta, muốn đẩy ra, chàng ta hiền dịu tựa vào vai cô, nhỏ giọng: “Liên Đăng, tôi yêu nàng.”
Cô lại chần chừ, hay là kiên trì thêm chút nữa, tuy rằng cô không thấy có gì vui sướиɠ nhưng ít ra chàng ta không đau khổ.
Chàng ta một lần nữa hôn cô, nối liền lại cảm giác bị đứt đoạn vừa rồi. Cô thẹn thùng đáp lại, lòng chàng ta dần ổn định, c4n nhẹ lên chóp mũi cô: “Nương tử, lần này sẽ đâm thật đấy.”
Cô không kịp trả lời, chàng ta đã lui ra chút ít rồi lại đi vào, chỗ kia đau như muốn nứt ra.
Có khi nứt thật rồi, cô bi thương nghĩ, hai tay nắm chặt chiếc chăn gấm bên cạnh, mắt nhắm nghiền. Cây trâm vấn tóc treo rủ hai mảnh lá vàng, phiến lá va leng keng như tiếng động cô nghe được lúc núp trên nóc phòng Trương Bất Nghi. Thế nên đây chính là chuyện vợ chồng, sau này quốc sư thuộc về cô rồi, chịu khổ một chút cũng không sao.
Nhưng chuyện này cũng cần tuần tự. Đầu tiên là khó chịu đựng đến tuyệt vọng, dần dà dường như cảm nhận được chút vui thú, quốc sư rất thông minh, không thô bạo không lỗ m4ng, tất thảy đều vừa vặn.
Cô từ từ bình tĩnh lại, nương theo chàng ta, để chàng dẫn dắt mình. Sống lưng chàng nhớp nháp một lớp mồ hôi mỏng, mỗi lần góp sức đều khiến cô lóa mắt mê dại. Hai tay chàng ta luồn dưới thân cô, nâng cô lên, giam chặt cô trong lòng, nhỏ giọng gọi cô: “Còn đau không?”
Từ đau nhói đến tê dại, rồi đến khát vọng nóng bỏng dâng trào, cô đã nói chẳng nên điệu, miễn cưỡng đáp không đau: “Chàng cứ thoải mái đi.”
Chàng ta hôn vành tai cô, thật sự xông tới tựa sóng to gió cả. Liên Đăng không kiềm chế nổi, ngâm rên nhỏ vụn, âm điệu trầm bổng hàm chứa vui sướиɠ, như hoàng anh trên cành xuân.
Chàng ta có được sự chấp thuận của cô thì càng thêm ra sức, trước kia không hiểu thế nào là thú vui khuê phòng, bây giờ ngoảnh đầu lại mới phát hiện ra hơn một trăm năm nay đúng là sống uổng. Kể từ giờ sẽ khó mà dứt bỏ, chàng ta tự hiểu lòng mình, nhưng cô quá trẻ, chí ít thì có lần này rồi, sau này cô sẽ không dễ dàng bỏ rơi chàng ta.
Cảm thụ hoàn toàn mới mẻ lan khắp toàn thân, không sao tả được. Chắc hẳn cô cũng rất hưởng thụ, giai đoạn đau đớn đã qua, trước mặt phồn hoa như gấm. Nhưng làm thế nào mới có thể hóa giải cơn ngứa ngáy trong lòng chàng ta? Chàng ta muốn đánh vỡ cô, muốn phá hủy cô. Đáng tiếc cuối cùng lại không dám dùng sức quá mạnh, đây là lần đầu tiên của cô, buông thả quá độ sẽ khiến cô bị thương.
Mỗi một giai đoạn lại có một phong cảnh tươi đẹp khác nhau. Chàng ta tiến tới điểm cuối, càng đi càng nhanh, chỉ sợ cô không theo kịp mình. Chàng ta cẩn thận để ý cảm nhận của cô, bỗng cô ưỡn người thành một độ cong kì dị, mười ngón tay bấm sâu vào da chàng ta, hét gọi tên chàng ta. Chàng ta vội đáp lời: “Tôi đây.” Thứ gì đó rầm rầm sụp đổ, sung sướиɠ tựa trời long đất lở… Là cái gì, chàng ta hoàn toàn không biết.
Trong lều yên tĩnh, nhịp thở dồn dập cũng dần ổn định lại, cô tựa vào lòng chàng ta, thân thể ấm áp, hơi mồ hôi mờ mịt. Chàng ta giơ một cánh tay lên che mắt, đồng nam hơn một trăm năm, đến hôm nay coi như đã bàn giao. Trải nghiệm thật thần kỳ, đáng giá ghi vào sử sách Thần Cung. Bàn tay còn lại của chàng ta vuốt v3 bờ vai xinh xắn của cô, không tiếng động nhoẻn cười: “Lần này nàng lời to rồi.”
“Hử? Gì cơ?”
Chàng ta cười bất đắc dĩ: “Một phần nội lực của tôi đã vào cơ thể nàng. Hóa ra kết quả phá giới là như vậy, sư phụ không tự mình thử nên không nói được sau đó thế nào.”
Liên Đăng ngạc nhiên ngẩng đầu, cẩn thận cảm nhận, đan điền có luồng khí nóng quẩn quanh, tay chân quả thật có sức hơn trước kia. Lòng cô lo lắng: “Vậy Chàng thì sao? Không có nội lực tự vệ kiểu gì?” Cô luống cuống sờ mặt sờ người chàng ta: “Lâm Uyên, chàng đã hiện nếp nhăn chưa? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Chàng ta kéo cô: “Đừng hoảng loạn lên thế, chỉ hơi mệt mỏi chút thôi, sẽ không trở nên già nua đâu. Còn nội lực thì đợi qua hai ngày nữa xem sau, có lẽ còn có thể trở lại. Nếu tôi không thể tự vệ thì chẳng phải vẫn còn nàng đấy u? Sau này chỉ e tôi phải dựa vào nàng thật rồi.”
Cô ôm chặt chàng ta, sức lớn đến độ chỉ thiếu điều bẻ gãy xương chàng ta: “Tôi sẽ bảo vệ chàng nửa bước không rời, chàng cứ yên tâm.” Cô ngẫm nghĩ lại cảm thấy áy náy, lắp bắp: “Hút khô chàng không phải ý muốn của tôi.”
Chàng ta phì cười: “Không sao, của nàng chính là của tôi, tôi không ngại chia tu vi cho nàng. Bây giờ tôi chỉ nghĩ, liệu nàng có hoài thai không? Tuổi tôi đã cao, nếu trước khi ch3t có thể nhìn thấy con mình thì đời này cũng viên mãn.”
Cô nghe không xuôi tai: “Chàng nhất định phải nói vậy à? Tôi đi tìm A Gia, xem có thể dò ra được tung tích “Kinh Độ Vong” không. Chàng sẽ không ch3t, đã hẹn mãi mãi ở bên tôi rồi, nửa đường bỏ rơi tôi là bội tình bạc nghĩa, tôi sẽ viết hết việc ác chàng làm truyền lại trong nhà, để con cháu mắng chàng.” Cô uy hϊếp một tràng, không sao ngăn được khủng hoảng đang dần dâng trào. Cô nói đầy thê lương sợ hãi: “Đừng bỏ rơi tôi.”
Chàng ta vội trấn an: “Nàng muốn tôi tiếng xấu vạn năm, sao tôi dám bỏ rơi nàng! Ông trời phù hộ cho bản tọa một đứa con, không cần máu thuần dương, cũng không cần máu thuần âm, chỉ cần một đứa bé bình thường, tương lai sống cuộc đời bình thường.”
Cô không hiểu vấn đề sinh đẻ lắm, nhưng thành thân rồi có em bé là lẽ thường tình. Có điều vừa gieo hạt đã muốn hái quả hình như hơi vội vàng quá. Cô nói: “Chờ đã, nói không chừng hai ngày nữa là có rồi.”
Chàng lại bắt đầu rầu rĩ, lần đầu tiên phiền lòng vì tuổi tác của mình. Thân thể chàng ta rất khỏe, bên ngoài cũng vĩnh viễn không già, nhưng bên trong thì sao? Mọi chức năng vẫn còn hữu dụng chứ? Chàng ta kéo tay cô, ngượng ngùng nói: “Nếu một lần không được, chúng ta có thể làm nhiều thêm mấy lần không?”
Liên Đăng cảm thấy đến ngón chân cũng đỏ lên rồi, trích tiên trước kia đã biến mất, ít nhất là ở trước mặt cô, vị quốc sư cao vời ấy sẽ không xuất hiện nữa. Đàn ông đúng là rất hăng hái trong chuyện này, một lần hai lần chung quy khó mà thỏa mãn được, phải thường xuyên như cơm bữa mới đã khát. Nhưng cô không thể mạo hiểm vậy được: “Chờ nguyên khí của chàng khôi phục lại phần nào rồi lại nghĩ đến cái này, được không? Tôi sợ chàng không chịu nổi, cuối cùng bị tôi hút khô, vậy tôi cũng chẳng sống tiếp được nữa.”
Câu này xác thực có lí, nhưng chàng ta lại rất không vừa ý. Ngón tay vòng quanh ở dưới nách cô, từ từ di chuyển, phủ lên nguc cô: “Thế này có thể th40 gỡ từ từ được.”
Cô bứt rứt không thôi, đánh trống lảng nói chuyện khác: “Vừa nãy hình như A Gia có đến.”
Chàng ta chuyên tâm dồn trí kɧıêυ ҡɧí©ɧ, như gặp món đồ chơi mới, chủ đề mới không liên quan hoàn toàn không lọt được vào tai chàng ta, thuận miệng hỏi: “Có à? Tôi không nghe thấy.”
Cô không làm được gì, mò mẫm xiêm áo trên chiếu, tìm được áo choàng của chàng ta khoác vào, dịch người xuống đệm chiếu tìm que đánh lửa. Châm nến xong mới xoay người lại nhìn, chàng ta lười biếng ôm chăn gấm, gương mặt vẫn luôn trắng bệch nay lại có sắc hồng hào, không biết là do xấu hổ hay là do mệt nhọc quá độ.
Cô ho khan một tiếng che giấu, quay mặt đi. Áo choàng của chàng ta rất rộng, thân mình cô nhỏ nhắn, mặc vào rộng thùng thình, cả người đều là đường cong. Chàng ta ngẩng đầu lên ngắm nghía, tựa như lột xác trong nháy mắt, cô đã không còn là Liên Đăng ngốc nghếch mà có ý vị trưởng thành, tất cả đều là công lao của chàng ta.
Chàng ta ngoắc tay: “Lại đây.”
Cô kéo vạt áo, quỳ một chân lên đệm tầng, lớp vải rủ xuống, làn da trắng tuyết thấp thoáng lấp ló giữa lúc lơ đãng, chàng ta nhân cơ hội thỏa thuê đã mắt.
“Thu dọn đi, tôi sai người đưa nàng về Trường An, lỡ như có em bé thật thì cứ yên tâm chờ sinh.” Chàng ta vừa nói vừa nắm cằm cô, hôn lên môi son.
Cô vẫn không muốn: “Tôi không đi, tôi phải tìm ‘Kinh Độ Vong’ cho chàng. Hơn nữa chàng còn mất nội lực, tôi phải ở lại bảo vệ chàng.”
Chàng ta nhìn cô chằm chằm hồi lâu, cuối cùng nằm xuống, từ bỏ tranh đấu.
Vui mừng làm sao, cuối cùng chàng ta cũng chịu thỏa hiệp. Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại s0 soạng l*иg nguc tr4n trụi của chàng ta mấy cái: “Đừng lo lắng, tôi sẽ đối xử với chàng thật tốt. Chàng nghỉ ngơi trước đi, tôi đến vương trướng một chuyến, lát nữa sẽ quay lại thăm chàng.” Cô vừa nói vừa thẹn thùng mỉm cười. Che che giấu giấu đổi lại xiêm áo, vén rèm lều lên nhìn ra ngoài thăm dò, bốn bề vắng lặng, đến Hạ quan cũng không có ở đây.
Cô siết chặt đai điệp tiệp, vừa định cất bước, chàng ta bỗng gọi cô lại. Cô quay đầu nhìn, chàng ta ngồi giữa chăn nệm thêu mãng xà, mái tóc dài xõa tung, vẻ mặt kì lạ. Cô chần chừ đứng lại: “Sao vậy?”
Chàng ta cau mày nói: “Nàng nghe xem, nghe thấy cái gì?”
Liên Đăng bị chàng ta làm cho hơi căng thẳng, dỏng tai lắng nghe, cũng không có gì dị thường. Nhưng chờ thêm đôi chốc lại loáng thoáng có tiếng đao thương vọng tới, người hô ngựa hí, như đánh trận.
Lòng cô kinh hãi, lại nhìn chàng ta. Chàng ta đã vọt dậy nhanh chóng mặc áo bào, lẩm bẩm: “Xưa nay khu vực nhà binh giao tranh đều rất xui xẻo, dương binh chưa xảy ra, âm chiến đã nổ lên trước rồi.”
Cô không biết chàng ta đang nói gì, chàng vội vã đi tới đẩy cô ra sau: “Nàng ở yên trong lều, tôi ra ngoài thăm dò.”
Cô càng thêm thấp thỏm, không nghe lời chàng ta dặn dò mà cố ý bám theo. Đại quân ngoài lều quả nhiên cũng bị kinh động. Cuộc tập kích tới quá bất ngờ, không kịp chỉnh đốn đội ngũ, chỉ nhặt binh khí chuẩn bị nghênh địch tại chỗ.
Đêm trên bình nguyên nổi sương mù, hơi ẩm bồng bềnh trôi nổi trong không trung, nhìn ra xa chỉ thấy mờ mịt. Tiếng vó ngựa ầm ầm và tiếng kêu đánh kêu gϊếŧ thế lớn rung trời, tựa như ở ngay trước mắt. Cũng chẳng biết lí do vì sao mà đợi một lúc vẫn không thấy bóng dáng đâu, chúng binh tướng đều lấy làm khó hiểu, chỉ ngơ ngác nhìn nhau.
- -----oOo------