Phá Ngọc Làm Niềm Vui

Chương 19: Trình Vô Vinh

Khương Yến cũng không quan tâm đến tâm tư của Quý Hoàn.

Nàng chỉnh trang lại y phục, gọi các tỳ nữ vào hầu hạ. Tỳ nữ bên ngoài cẩn thận mở cửa tiến vào, nhìn thấy Khương Yến dựa bên cửa sổ, ngồi đối diện Quý Hoàn, nhỏ giọng thảo luận cái gì đó.

Bọn họ nhìn nhau nháy mắt, đứng xa xa, cúi đầu nín thở để không làm phiền.

“Giúp ta điều tra người này.” Khương Yến đưa bức vẽ ra: “Là nha hoàn của nhà ta, trước kia không biết do ai xúi dục, muốn hại ta. Tên và quê quán được viết rõ nhưng ta không tiện điều tra kỹ lưỡng, giao cho huynh thì tốt hơn.”

Nàng không nói đến sự việc phát sinh ở chùa Linh Tịnh.

Vốn dĩ muốn nói, nhưng thấy vẻ mặt hoảng hốt khó hiểu của Quý Hoàn, nhất thời không có tâm trạng.

Uổng cho danh tiếng phong lưu đa tình của hắn, tưởng rằng hắn cầm được thì cũng buông được, vậy mà lại nghĩ đến chuyện thành thân. Nếu bây giờ Khương Yến nhắc đến việc trúng xuân dược ở chùa Linh Tịnh, có lẽ lại có thêm vấn đề.

Phiền phức.

Thật sự rất phiền phức.

Trong lòng Khương Yến tràn đầy sự chán ghét Quý Hoàn, ngữ khí nghiêm túc mà nói: “Quý ca ca, huynh phải thay ta chú ý nhiều hơn, nhanh chóng điều tra rõ.”

Quý Hoàn thở dài: “Làm sao có thể gϊếŧ gà bằng con dao của đồ tể.”

Hắn là cấp dưới của ngự sử, phải hạ mình để điều tra việc tư trong viện, tuy ngoài miệng không tình nguyện, nhưng hành động lại rất tích cực: “Hôm nay ta sẽ phái người xử lý.”

Khương Yến không đồng ý: “Ngay bây giờ.”

Quý Hoàn thở dài: “…Được.”

Được lời chắc chắn, Khương Yến lập tức đứng dậy rời đi. Quý Hoàn đưa đến cửa, chỉnh lại mấy hạt châu xiêu vẹo trên búi tóc nàng, mơ hồ nói: “Ngũ nương hiện tại thật khiến ta không hiểu nổi.”

Khương Yến phớt lờ sự dò xét trong mắt hắn, môi cong lên, giống như một thiếu nữ khuê các ngây thơ nói: “Quý ca ca, ta chỉ muốn sống hạnh phúc mỗi ngày, những việc khác đều không quan tâm.”

Vẫn còn nửa câu chưa nói.

Những người không thể khiến nàng hạnh phúc, nên xuống địa ngục gặp Diêm Vương.

***

Sau khi gặp Quý Hoàn, Khương Yến không hồi phủ ngay.

Nàng đi dạo bên ngoài hai canh giờ, đến cửa hàng tơ lụa mà trước kia mình thường đến xem, cửa hàng ngọc, cửa hàng điểm tâm, tiêu xài không ít vàng bạc, sau đó trở về.

Thanh Viễn Hầu rất yêu thương ái nữ, trực tiếp đưa tiền bạc cho nàng, không cần qua Hầu phu nhân. Bởi vậy, ngay cả khi Hầu phu nhân kiểm soát được rất nhiều chuyện, cũng không quản được Khương Yến.

Kiếp trước Khương Yến tiêu xài phung phí, kiếp này nàng cũng không tính thay đổi.

Không chỉ không thay đổi, còn phải tiêu xài nhiều hơn.

Tóm lại Thanh Viễn Hầu “yêu thương” nàng, có lẽ là do áy náy với vợ trước.

Ông muốn bồi thường lên người nữ nhi, thì lập tức bồi thường.

Khi Khương Yến về đến phủ, Hầu phu nhân đang ở chính viện, khóc lóc với Thanh Viễn Hầu kể lể Ngũ nương kiêu căng.

“Nàng muốn đi Trường An, ai cũng không dám cản, khi trở về lại tùy ý quậy phá. Túc Lục lang cũng không phạm sai lầm gì, suýt chút nữa bị nàng đâm cho mù mắt, nàng ngược lại, chẳng quan tâm chỉ lo ngủ, khi tỉnh lại cũng không đến gặp ta, lập tức đi ra ngoài chơi đùa tiêu tiền…”

Hầu phu nhân họ Mạnh, xuất thân từ Mạnh thị ở Trường An. Mặc dù tuổi không còn trẻ nhưng tướng mạo vẫn như trước đây, thanh lệ đoan trang, nói chuyện nhỏ nhẹ, không ồn ào làm loạn, chỉ dùng khăn ấn vào khóe mắt đỏ hoe.

Là phu thê nhiều năm, Thanh Viễn Hầu không khỏi mềm lòng, nói: “Ta lập tức đi tìm Yến Yến nói chuyện.”

Sau khi vào Tây viện, thấy những người hầu trong viện đang bận rộn sắp xếp y phục và trang sức mua hôm nay. Khương Yến đang ngồi trong phòng chính, lật xem danh sách trong tay và phân phó việc cho quản sự xung quanh mình.

“Những người này không cần, cho bọn họ đến viện khác đi.”

“Chàng trai trước mặt, đúng, chính hắn, đổi đến viện khác.”

“…”

Thanh Viễn Hầu ho khan một tiếng, các quản sự rất nhanh đã lui ra.

“Yến Yến, đang bận sao?”

Khương Yến ngẩng đầu thấy phụ thân, lãnh đạm gật đầu, sau đó tiếp tục xem danh sách.

Thanh Viễn Hầu Khương Vinh Xương Hào tuổi đã già, lông mày rậm mắt đen, khuôn mặt đoan trang. Tuy nhiên, đối mặt với nữ nhi này, khí chất của ông đột nhiên giảm đi một chút.

“Chỉnh đốn nhân lực? Yến Yến cũng biết quan tâm đến những việc vặt vãnh này…” theo thói quan ông ấy bắt đầu hỏi: “Có khó không? Nếu không làm được sao không để Tam nương lại đây giúp? Quan hệ tỷ muội của hai con từ trước đến nay rất tốt…”

Bộp, Khương Yến đóng danh sách lại.

“Cha không bằng lo chuyện của mình nhiều hơn một chút, ví dụ như tránh xa thái tử điện hạ một chút, tránh mang rắc rối vào người.”

Khương Vinh Xương Hào cười mỉa: “Yến Yến thật thích nói đùa.”

Sau đó ông ấy bị Khương Yến đuổi ra ngoài.

Ai, quên đi, quên đi.

Khương Vinh Xương Hào cảm thấy mình đã làm tròn bổn phận của một người phu quân và một người cha, lắc đầu rời đi. Dạo gần đây ông ấy uống rượu hơi nhiều nên hay đau đầu, đại phu trong phủ chữa không nổi, đành ra ngoài tìm người. Tình cờ có một đại phu tìm đến cửa, tự xưng là “Thần y diệu thủ”, không biết là có hiệu quả không, nhưng cũng nên thử xem.

Khương Yến một lần nữa sắp xếp lại người của Tây viện, đặt ra một số quy tắc, sau đó về phòng nghỉ ngơi.

Nàng có rất nhiều chuyện phải nhọc lòng, ví dụ như dưới gầm giường để thi thể, sự tồn vong của Hầu phủ.

…Còn phải xử lý chuyện của Túc Thành Ngọc.

Từng cái một.

Khương Yến cảm thấy rất phiền lòng, nằm trên chiếc giường nhỏ ở gian ngoài, lấy gối che đầu và ngủ thϊếp đi.

Trong giấc mơ, nàng đã tra tấn Túc Thành Ngọc như một con chó. Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ xuống, thân thể bị trói vào gậy gỗ, bị nhốt ở trong hầm, ngửa đầu lên và gọi Yến Yến.

——Yến Yến.

Trên khuôn mặt hắn có biểu cảm kỳ lạ, môi sẫm màu, thở ra mùi khét.

——Yến Yến, muốn ta chơi với muội sao?

Trong nháy mắt, khung cảnh xung quanh thay đổi vặn vẹo, căn phòng đổ nát trở nên sáng sủa và ấm áp, mặt đất được bao phủ bởi cỏ dại và hoa. Hình ảnh nam nhân đang quỳ bị thu nhỏ lại và biến thành một cậu bé với đôi mắt sáng ngời, trong khi đó nàng đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng đôi tay mũm mĩm nắm lấy những bông hoa và cây cỏ, nhẹ nhàng nói.

——Hoài ca ca, đây là nơi Yến Yến phát hiện ra, rất thích hợp để chơi trốn tìm. Trốn ở đây, không ai có thể tìm thấy ta…

——Hiện giờ ta đã đưa huynh đến đây, huynh cũng đừng nói cho người khác biết! Về sau chúng ta có thể cùng nhau trốn ở đây…

Giấc mơ thật đẹp và ngọt ngào, nhưng Khương Yến đang ngủ có cảm giác như trái tim mình bị một cây dùi đâm xuyên qua, đau đến mức cả người co lại.

Nàng rêи ɾỉ tỉnh lại, cố gắng đè nén trái tim đang run rẩy của mình, nhưng cổ tay trái không thể cử động.

“Đừng nhúc nhích, ta đang bắt mạch.”

Giọng nói nam tính xa lạ vang lên, ngữ khí hơi tùy tiện.

Khương Yến trợn mắt, lúc này mới thấy rõ khuôn mặt nam nhân ngồi bên thành giường, tuổi tác có lẽ không lớn, mặc đạo bào, ngón tay đặt trên cổ tay nàng, tỏ vẻ thư thái.

A Hoành không ở đây.

Trong phòng cũng không có người nào khác.

Khương Yến cảnh giác: “Ngươi là người phương nào?”

Nàng muốn đứng dậy, nhưng cổ tay bị ấn rất chặt, không thể động đậy. Nam nhân mặc đạo bào mở miệng, nói: “Tiểu cô nương đừng hoảng loạn, ta họ Trình, Trình Vô Vinh, hôm nay vào phủ, được Hầu gia đánh giá cao, trở thành đại phu khám bệnh của Hầu phủ. Vừa mới đến, Hầu gia đã giao phó, đến xem qua thân thể của người trước. Tiểu cô nương đi đường gập ghềnh, sau khi trở về cũng không nghỉ ngơi tốt, nên uống chút thuốc bắc…”

Khương Yến cảm thấy như hai con ruồi chui vào lỗ tai mình, vo ve không ngừng.

Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn miệng không ngừng đóng mở của Trình Vô Vinh, nghĩ thầm người này trông rất bình thường, vậy mà làn da rất trắng, trắng như tờ giấy. Đôi mắt cũng rất đen…Hả?

Không biết có phải hoa mắt hay không, Khương Yến thoáng nhìn thấy đồng tử của Trình Vô Vinh hiện lên màu tràm kỳ dị.

Nhìn kỹ, lại không thấy gì lạ thường.

“Ta sẽ giúp cô nương kê một đơn thuốc, buổi tối có thể ngủ yên giấc…”

Trình Vô Vinh buông tay Khương Yến ra, cõng hòm thuốc lên lưng, ánh mắt không chút sơ hở mà quét về gian trong: “Làm phiền rồi, bây giờ ta phải đến Bắc viện xem mạch cho Hầu phu nhân.”

Khương Yến bị tiếng ồn làm đau tai, không còn hứng thú đặt câu hỏi, ấn vào giữa lông mày và mắng: “Cút đi, sau này không được ta cho phép, không được tùy tiện vào, nếu không sẽ băm ngươi đó.”

Trình Vô Vinh hơi nhướng mày, nhìn qua Khương Yến, cúi người nhận lời.

“Nương tử nói đúng.”

Ra khỏi Tây viện, hắn đi dọc theo con đường nhỏ ngâm nga vài câu hát, cười nhẹ nhàng.

Khương Ngũ nương…Rất giống như trong lời đồn, tính tình không tốt lắm. Nhưng dám để thi thể ở dưới gầm giường, thật là có dũng khí.

Không uổng công hắn phủ thuốc chống phân hủy lên thi thể đó.

“Điện hạ yều cầu ta đến đây xử lý, có việc gì cần ta xử lý?”

Trình Vô Vinh đè lại làn da trên thái dương, buồn bã thở dài: “Có bản lĩnh lấy một vương phi, cho ta vào Hầu phủ làm đại phu, mỗi tháng một chút bạc vụn, không đủ phí khám bệnh tại nhà…Chậc.”