Khi Quý Hoàn còn nhỏ sống ở đất Ngô, cha hắn Quý Thận Chi được thăng lên làm ngự y và bắt đầu phát triển sự nghiệp gia đình ở Lạc Dương. Hắn chuyển đến ở với cha, từ đó quen biết rất nhiều vương hầu con cháu quý tộc, con cháu của các gia đình giàu có.
Lần đầu gặp Khương Yến là ở bữa tiệc mừng thọ của Thanh Viễn Hầu.
Khi đó Khương Yến vẫn còn là một tiểu cô nương đáng yêu, đi được vài bước là kêu mệt, nằng nặc đòi vυ' nuôi bế. Qua ánh đèn, Quý Hoàn liếc mắt qua, sững sờ nghĩ rằng nàng là tiên đồng trên trời giáng xuống.
Cũng chính trong buổi yến tiệc đó, Quý Hoàn đã gặp Túc Thành Ngọc. Nhà họ Túc sớm đã lụi tàn từ lâu, chỉ còn Túc Thành Ngọc không có một chút e ngại, tươi cười nói chuyện với mọi người, không kiêu ngạo, không nịnh nọt, không vui vẻ cũng không tổn thương.
Khi bữa tiệc đã được bày trí xong, Khương Yến nhón chân lên nghịch những chiếc tua rũ xuống ở đáy đèn l*иg. Lúc bà vυ' không để ý, nàng kéo mạnh đèn, nhìn thấy ngọn lửa nóng sắp rơi xuống mặt nàng, Túc Thành Ngọc ở gần đó liều mạng chạy tới, dùng lưng đỡ lấy toàn bộ sự đau đớn.
Sau sự cố này, khiến làn da Túc Thành Ngọc bị thối rữa, suốt nửa tháng không thể duỗi thẳng eo.
Khương Yến tuy tuổi còn nhỏ nhưng vẫn nhớ kỹ chàng thiếu niên ôn nhu và kiên định này, từ đó cứ bám theo Túc Thành Ngọc, gọi Hoài ca ca.
Tên vυ' của Túc Thành Ngọc là A Hoài.
Quý gia và Hầu gia có quan hệ tốt với nhau, Thanh Viễn Hầu thậm chí còn gọi Quý Thận Chi là huynh đệ. Vì vậy, từ đó Quý Hoàn cũng được Khương Yến gọi là “Ca ca.”
“Hoài” và “Hoàn” đọc gần giống nhau, nhưng xét cho cùng thì hoàn toàn khác nhau.
Mấy năm nay, Quý Hoàn và Túc Thành Ngọc quen biết nhau, thường xuyên tiếp xúc, vì vậy đương nhiên biết tâm tư của Túc Thành Ngọc đối với Khương Yến.
Lần này Quý Hoàn đến Trường An nhận án, nhân tiện hộ tống Khương Yến đi thăm người thân. Trước khi xuất phát, Túc Thành Ngọc còn trịnh trọng hành lễ, nhờ Quý Hoàn trên đường đi chăm sóc tốt cho Khương Yến.
“Ta muốn thành thân với Ngũ nương.”
Túc Thành Ngọc nói như vậy.
Đầu óc Quý Hoàn nhanh nhạy, làm sao hắn không biết, những lời này vừa là bày tỏ, vừa là lời nhắc nhở.
Nhắc nhở hắn không được có những hành động quá giới hạn với Khương Yến.
Tuy nhiên, hiện tại khi hành trình hộ tống sắp kết thúc, ở nơi rừng núi ngoại thành Lạc Dương, Quý Hoàn lại chạm vào Khương Yến.
Hắn hôn nàng, hàm răng cắn đầu lưỡi nàng, khiến nàng không nói nên lời, nước bọt tinh tế len theo khóe miệng chảy ra thấm ướt má nàng. Hắn nhào nặn nàng, không chút trở ngại mà nắm giữ núʍ ѵú không mấy đầy đặn trong lòng bàn tay, nhéo núʍ ѵú hồng hào, mềm mại cho đến khi nó đỏ và cứng rắn.
Khương Yến đã trở thành nữ tử thanh tú và quyến rũ, bị hắn đè lên tảng đá, sắp không thở được, tiếng thút thít vàng lên khiến lòng người ngứa ngáy.
“Quý…ưm…”
Khương Yến định nói chuyện, lại bị miệng Quý Hoàn chặn lại.
Hắn không muốn nghe lời nói của nàng.
Ăn năn, cầu xin hoặc là lời lên án, đều không phải là những lời mà hắn muốn nghe.
… Tuy rằng hắn không biết, nàng có nói những lời này hay không.
Quý Hoàn đè lên môi Khương Yến, cúi người cắn đầṳ ѵú còn lại của nàng.
Nội y chỉ cởi một nửa, cắи ʍút̼ như vậy, tấm lụa mỏng nhàu nát nhanh chóng đã bị thấm ướt thành một mảng. Núʍ ѵú thấp thoáng như ẩn như hiện.
Một cánh tay của Quý hoàn bị thương, không thể sử dụng được.
Hắn thở hổn hển dùng hàm răng xe mở nội y của Khương Yến, vò nát chúng nhét vào miệng nàng. Ngay sau đó, dùng chúng để trói hai tay của nàng lại.
“Là muội trêu chọc ta trước.”
Quý Hoàn dùng đầu ngón tay lướt qua đôi mắt ngấn nước của Khương Yến, thì thầm với chính mình. Giọng điệu của hắn không phải là cười nhạo, giống như đang tự thuyết phục bản thân mình.
Bề mặt dốc của đá dần dần mang hơi ấm của con người.
Nam nhân trẻ đẹp như tranh vẽ tách đôi chân trần của thiếu nữ ra, áp sát vào đáy quần đã chảy nước ướŧ áŧ của nàng. Côn ŧᏂịŧ cứng rắn chạm vào viên thịt ẩn trong miệng hoa huyệt, khiến eo Khương Yến run lên.
Nàng trợn tròn mắt nhìn hắn.
Quý Hoàn cụp mắt, động eo. Khóe mắt đỏ hoe vì kích động, đôi môi mím chặt vào nhau, hơi thở nóng rực phả xuống, làm ướt xương quai xanh của nàng.
Chiếc quần sa tanh của Khương Yến rất nhanh trở nên nhăn nhúm, dính đầy dâʍ ɖị©ɧ ướŧ áŧ.
Cơ thể của Khương Yến nóng lên khi bị chạm vào, tiếng nức nở dường như có thể vắt ra nước. Y phục rách nát lót phía dưới hai người cùng không phải là khó chịu, nhưng tư thế này hoàn toàn không thoải mái, không thể ôm cũng không thể hôn môi, muốn nói cũng không nên lời.
Quý Hoàn đáng ghét.
Thật là phiền toái!
Khương Yến mang một bụng mắng chửi trong lòng, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ vô nghĩa. Quý Hoàn hôn lên giọt nước đọng trên khóe mắt nàng, như đã hạ quyết tâm, kiên nhẫn kêu một tiếng.
“Ngũ nương…”
Vừa dứt lời, hắn cởϊ qυầи đã ướt ra, dươиɠ ѵậŧ nặng nề trực tiếp chạm vào đôi môi mềm mại ẩm ướt. Cọ xát qua lại khe hở vài lần, đỉnh to lớn ấn vào hoa huyệt bí ẩn, đầy vào từng chút một.
Ngón chân Khương Yến cuộn lên, ngực phập phồng dữ dội, hai đầṳ ѵú không ngừng run rẩy.
Hai mắt của nàng đẫm lệ mông lung mà nhìn hắn. Lúc này nhìn Quý Hoàn giống như một bức tranh được tô điểm bởi nhiều màu sắc sặc sỡ, đôi mắt nhuốm một màu đỏ thẫm như chu sa, đôi môi ướt đẫm nước. Trước ngực hắn vẫn còn một vết máu nghiêng, những giọt máu tinh tế lăn xuống eo và bụng.
“Ngũ nương.”
Quý Hoàn lại kêu lên một lần nữa.
Dươиɠ ѵậŧ dưới thân từ từ tiến vào nơi sâu nhất của nàng.
Miệng hoa huyệt nhỏ hẹp đã bị côn ŧᏂịŧ to dài làm căng ra, hai cánh môi mỏng dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, đáng thương mở ra.
Khương Yến hô hấp dữ dội, đôi mắt cuối cùng cũng tràn đầy nước mắt. Bên tai ầm ầm, có lẽ là do máu chảy điên cuồng. Giữa những tiếng ồn ào bao trùm, nàng nghe thấy tiếng gọi của hắn với giọng hơi thay đổi.
“… Yến Yến.”