Phá Ngọc Làm Niềm Vui

Chương 3: Giấc mơ và thực tế

Gậy thịt thô dài nghiền nát thông đạo chật hẹp mềm mại, mới vừa đi vào nửa đường thì đã không thể đi tiếp được nữa, qυყ đầυ khó khăn tiến về phía trước.

Khương Yến ý thức mơ hồ, bị lần đi vào này làm đau đến mức run rẩy hét lên. Nàng túm lấy tóc đối phương giật bừa bãi, móng tay cào cấu lên cánh tay hắn, miệng thút thít nói không hoàn chỉnh câu: “Đau... Sao lại đau như này... Đi ra! Đi ra mau!”

Tên nam nhân quỳ ở trường kỷ giữ chặt hai chân đang đá loạn của Khương Yến, hắn hít một hơi cố nhịn, rồi nâng eo lên đẩy mạnh vào trong, khai phá bức tường thịt chặt chẽ trong đó, còn đỉnh vào nơi sâu nhất.

Khương Yến khóc đến tóc mai đều ướt đẫm, cả người không ngừng run rẩy. Nàng bị hạ xuân dược nên chỗ nào cũng cảm thấy nóng rát, ngứa ngáy, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng tuôn ra ướt hết cả mông. Nhưng cái thứ đáng hận này giống như một con dao thịt vô tình, cứ thế xông thẳng vào, đảo lộn lục phủ ngũ tạng của nàng cả lên.

“Ngu ngốc... Tên ngốc thô lỗ này! Cút ra ngoài! A... Ha... Bụng ta sắp rách rồi.”

Tên nam nhân đó liên tục rút ra thúc vào, nhìn thấy nàng đã không còn chút sức lực nào để giãy dụa thì đưa một tay đặt lên bụng nàng, nơi có một thứ đang nhấp nhô không ngừng, nhẹ nhàng ấn nhẹ lên đó.

“Nó sẽ không rách đâu...” Tên nam nhân đó nói.

Khương Yến run lên nhè nhẹ, nàng vẫn rất khó chịu, vô thức giơ lấy cái gối kê tay, mắng chửi không rõ.

Trước tiên là mắng hắn ta là tên ngốc thô lỗ, thứ trông giống như là lừa vậy chắc chắn sẽ rất xấu.

Sau đó lại mắng hắn ta không biết hầu hạ người khác, là phế vật. Sau đó, tên nam nhân ra vào càng ngày càng mạnh, khiến nàng vừa hét lên vừa nói đứt quãng, nói hắn ta là hung thủ gϊếŧ người.

Tên nam nhân đó cúi xuống, tràn ngập hận ý mà rút ra đút vào, hai túi tinh ướt đẫm vỗ bạch bạch mạnh mẽ vào đùi ướt sũng của nàng. Hắn bắt lấy một cái chân của nàng đè ép lên cái ghế dài, thở hồng hộc lên gương mặt nàng, nói: “Đừng nháo.”

Sau đó hắn ta bị Khương Yến đá một cái.

Cú đá này không phải là rất nặng, nhưng vừa khéo lại đá trúng gò má hắn.

Tên nam nhân đó không nói gì, chỉ là hơi thở toàn thân trở nên lạnh lẽo, nâng eo lên mạnh mẽ tiến vào. Lần này hắn ta không hề nhẹ tay, lần nào cũng là rời đi hết cả cây rồi lại mạnh mẽ đâm vào vô cùng tàn nhẫn, qυყ đầυ còn mạnh mẽ đỉnh vào tử ©υиɠ.

Khương Yến bị đυ.ng một cái rồi lại một cái, ngực nhảy loạn lên, mông đau tê tái. Dần dần, cảm giác giác tê dại này theo gót chân chạy hết người, biến thành cơn đau nhức không chịu nổi.

“Ơ... ưʍ...”

Nàng cắn chặt gối đầu, nước bọt nhiễu ướt cả vải vóc. Đôi tay mềm mại chỉ vào hư không vài lần, cuối cùng, xuyên qua mái tóc đang lay động, nàng cũng nắm được chân tóc ướt đẫm của hắn.

Đối phương thuận tiện cúi đầu, mò mẫm cắn vào cổ nàng, vừa mυ'ŧ vừa cắn, Khương Yến cảm thấy khó chịu, giật lấy tóc tên nam nhân, hắn ta liền nở một nụ cười khó đoán vui buồn.

Bên tai Khương Yến vang những âm thanh lộn xộn. Tiếng cười, tiếng thở hổn hển của tên nam nhân lạ mặt, tiếng da thịt va chạm vào nhau dữ dội, còn có loáng thoáng âm thanh nước chảy róc rách.

Nàng vừa kéo vừa đẩy đầu của tên nam nhân, nhưng hắn cũng chẳng chịu nhường chút nào, hơi thở nóng bỏng, bên tai và thái dương không ngừng tuôn ra những giọt mồ hôi.

Cảm giác đau nhức tê dại cùng với dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng tích tụ ở bên trong bụng nhỏ, càng ngày càng nhiều, thẳng cho đến khi vỡ ra chảy ào xuống. Khương Yến mím chặt môi để không phát ra âm thanh nào, đại não đang ngập trong đau đớn và cảm giác vui sướиɠ, trước mắt hiện ra vô số ảo ảnh đang vỡ vụn.

Nàng chạy chân trần băng qua những con hẻm vô tận.

Nàng cuộn tròn ôm đứa bé đang khóc ở trong lâu đài đất, cả người ướt sũng dầu hỏa.

Một mùa hè nắng gắt, nàng nằm lười biếng trên giường, Túc Thanh Ngọc đút cho nàng một miếng đá bào, sau đó chiếc bát tráng men rơi xuống đất, hai người cười đùa quấn lấy nhau.

Hoan ái, chết chóc, hôn môi, ôm ấp.

Mộng tưởng, hiện tại, vứt bỏ, tuyệt vọng.

Nam nhân rút ra dươиɠ ѵậŧ ướt sũng, ôm eo Khương Yến rồi nhấc nàng lên đi vào từ phía sau.

Lúc này Khương Yến đã mất ý thức được đặt lên giường trúc, tầm nhìn trước mắt vừa tan ra giờ hợp lại. Đôi mắt nàng ngập nước, hai gò má nóng bừng như hun lửa, khóe miệng đã đắng chát không rõ vị gì.

Gậy thịt cương cứng chen vào trong, tầng tầng lớp lớp, không biết là chất lỏng gì, men theo chân rơi xuống, làm ướt cả đầu gối.

Khương Yến không chống đỡ nổi, chưa bao lâu đã ngã quỵ, cả người nghiêng sang một bên. Tên nam nhân đó bế bổng nàng lên hướng về phía hắn, bộ phận riêng tư hai người ướŧ áŧ, dính sát vào nhau.

Không khí toàn là mùi tanh ngọt.

Khương Yến nghe thấy bản thân sụt sịt, sắp hết hơi giống như là rất ấm ức. Ý thức của nàng bây giờ đang lơ lửng giống như sắp bay lên vậy, nhưng cơ thể thì nặng nề và mệt mỏi, như bị đóng đinh tại chỗ.

Nỗi đau không rõ biến hóa thành kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt. Cảm xúc mềm mại đắm chìm trở thành du͙© vọиɠ mạnh mẽ.

Lúc nàng đạt đến cao trào, côn ŧᏂịŧ chôn sâu trong cơ thể đỉnh mạnh vài cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc phun ra tận sâu bên trong. Tên nam nhân thở hổn hển từ từ rút ra rồi ngồi nghỉ ở giường.

Khương Yến thấm mệt đã chìm vào giấc ngủ. Dù đã ngủ rồi nhưng nàng vẫn trong tư thế cuộn tròn người, mũi và cánh mông vẫn đang không run rẩy, giống như là vẫn chưa thoát ra cuộc ”Yêu” vừa rồi.

Tên nam nhân yên lặng vuốt mái tóc dài của nàng, hắn giữ lấy mắt cá chân mảnh khảnh, một đường đi lên, hắn dùng bàn tay chai sần của mình chạm vào hoa huyệt non mềm còn đang ẩm ướt. Dừng lại một lúc, lại tiếp tục đi lên chạm vào vòng eo mềm mại, rồi chạm vào bộ ngực còn non nớt, cuối cùng là dừng lại ở cổ nàng.

Chỉ cần dùng sức nhẹ đã có thể gãy cổ.

Nhưng Khương Yến còn đang ngủ giống như cảm nhận được có người chạm vào mình mà cúi đầu, đặt cằm lên mu bàn tay, sau đó cọ cọ như một con mèo đang làm nũng vậy.

Đây là thói quen thường ngày của nàng. Lúc trước... cùng với Túc Thành Ngọc chung giường thường sẽ như này.

Tên nam nhân do dự một lúc, cuối cùng buông nhẹ tay, từ trong ám khí lấy ra một mồi lửa rồi châm lửa lên cho sáng, dựa vào ánh sáng ấy nhìn rõ dung mạo của Khương Yến.

Cô nương tóc tai rối loạn, y phục vứt bừa bãi, bởi vì nằm nghiêng nên ép đến nửa khuôn mặt cũng biến dạng, đôi lông mày nhíu chặt, hàng mi cong vυ't tựa như những cánh bướm đang vỗ cánh, tạo thành một bóng mờ dưới mắt nàng. Bởi vì ban nãy khóc vô cùng lợi hại cho nên mí mắt và chóp mũi đều đỏ bừng, đôi môi mềm mại nhè nhẹ mở ra, lộ ra mấy cái răng trắng tinh khiết.

Tên nam nhân đó thổi tắt mồi lửa, ngồi yên lặng không tiếng động trong bóng tối. Đầu ngón tay đặt trên đầu gối, gõ nhịp nhè nhẹ.

Qua một lúc lâu, hắn lên tiếng gọi: “Phụng Sơn.”

Ngoài cửa sổ có một bóng người lặng lẽ xuất hiện.

“Lúc nãy tại sao không ở đây? Có người đến làm loạn, tại sao không cản lại?”

Hắn ta dừng một lát, giọng u ám:” Là các ngươi cho chúng tiến vào?”

Cái bóng ngoài cửa sổ co rúm lại, liên tục nhận tội, chưa kịp giải thích thì tiểu cô nương nằm trên giường đã nói mớ, thút thít, tên nam nhân xoắn ngón tay, nghiến răng nói.

“Bỏ đi.”

“Đưa nước đến đây, cô muốn tắm.”