Khom Lưng Vì Anh

Chương 34

Dịch Tích có chút ngớ ra, Lâm Mẫn nhìn La Kha một cái: “Này… Còn nói nữa không”.

La Kha gật đầu.

Lâm Mẫn khụ khụ: “Từ Nam Nho uống đến mức say khướt, Trình Viện liền nói, em học lớp Thương Mại 2 thì có thể làm bạn gái anh đúng không, Từ Nam Nho cười tủm tỉm gật đầu”.

Dịch Tích: “Đừng dùng từ bậy bạ, thầy ấy sao có thể cười tủm tỉm”.

Lâm Mẫn: “Cái này có quan trọng không? Quan trọng là Trình Viện cứ vậy mà cho rằng bản thân dụ được rồi! Cái gọi là ‘hai tháng’ theo đuổi người khác chính là lần một lần hai đều gặp người ta ở quán bar, thật đó, tự Trình Viện thừa nhận. Sau đó ngày nào cô ấy cũng đi quấy rầy anh ta, còn nói lời nói của đàn ông tứ mã nan truy, Từ Nam Nho thì… Có lúc thì nói với cô ấy hiểu nhầm rồi, có lúc lại không nói gì. Theo như Trình Viện nói thì, lúc cô ấy náo loạn thì anh ta không tức giận, có lúc sẽ nhìn chằm chằm cô ấy, Trình Viện nói bản thân rất có sức hấp dẫn, Từ Nam Nho chắc chắn chết mê chết mệt cô ấy, cho nên mới không nỡ từ chối”.

Lâm Mẫn nói một hơi xong thì dừng lại nghỉ ngơi, vỗ vai Dịch Tích: “Nhưng tớ cảm thấy, làm gì mà không nỡ từ chối, cậu cũng biết thầy Từ kia của cậu, người ta bị phiền đến mức lười không muốn nói, cuối cùng lúc cô ấy nhập vai quá sâu thì nói một câu chia tay, đây mới chính là giải quyết phiền phức”.

Dịch Tích chậm rãi cắn một hạt dưa: “Ừ, giống với những việc thầy ấy sẽ làm”.

“Còn không phải sao, này cậu cũng kỳ lạ, không phải cậu với anh ta ở bên nhau sao, sao không hỏi thử? Hai người không nói chuyện sao”.

Dịch Tích ậm ừ: “Quá khứ chính là quá khứ, tớ không có hứng thú”.

Lâm Mẫn trợn mắt: “Hừ! Con mẹ nó không hứng thú, vậy cậu còn nghe tớ nói một cách ngon lành”.

Dịch Tích: “...”

**

Lúc Từ Nam Nho nhận được cuộc gọi của Dịch Tích là lúc anh đang cho Dịch Chiêu Tài ăn.

“Thầy đang làm gì”.

Từ Nam Nho cong ngón tay gõ lên mặt bàn, ý bảo Dịch Chiêu Tài đến ăn cơm: “Cho mèo ăn”.

“Ừ”.

“Sao vậy”, qua một lúc sau lại hỏi, “Em ở đâu”.

Dịch Tích: “Em ở Tích Thời, hôm nay là lễ kỷ niệm”.

“Có muốn tôi qua đó không?”

Dịch Tích trầm mặc một chút: “Thật ra thì em muốn biết một số chuyện”.

“Ừm?”

“Trình Viện”. Dịch Tích nói: “Ban đầu thầy, tại sao ở bên cô ấy”.

Từ Nam Nho đứng dậy khỏi sàn nhà, tùy tiện đặt đồ ăn của mèo lên cửa sổ: “Tôi chưa từng ở bên cô ấy”.

“Cô ấy nói thầy đá cô ấy, đã đá rồi còn không phải là bạn trai cũ à”.

Từ Nam Nho đưa tay day day ấn đường: “Ngày đó tôi uống say nên nhìn nhầm người, có lẽ là nói mê gì đó, sau đó Trình Viện lại xuất hiện trước mặt tôi, thì… Thì nói là bạn gái tôi”.

Quả nhiên là đúng với lời nói của Lâm Mẫn.

Dịch Tích trầm mặc: “Nhìn nhầm… Thầy nhìn nhầm thành ai?”

Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến âm thanh thấp thỏm, còn có chút khẩn trương. Từ Nam Nho nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, đột nhiên nắm chặt di động.

Buổi đêm yên tĩnh đến đáng sợ, trên thế giới giống như chỉ còn sót lại tiếng của điện thoại. Từ Nam Nho rủ mắt, giống như trào phúng cũng giống như bất đắc dĩ, anh chậm rãi mở miệng nói: “Là em, Dịch Tích, nhìn nhầm thành em”.

**

Lúc Từ Nam Nho chưa gặp Dịch Tích thì vẫn luôn giữ khoảng cách với mọi người, anh rời khỏi những người thân anh chán ghét, dựng nên bức tường thuộc về thế giới của bản thân.

Cán cân đúng sai trong lòng anh quá mức rõ ràng, cái gì đúng, cái gì sai, cái gì an toàn, cái gì nguy hiểm, anh đều phân biệt được rõ ràng. Anh không thích thứ mình không khống chế được, cũng không thích cuộc sống bình lặng bị phá hủy, nên anh cảm thấy người thích hợp với mình phải là một người yên tĩnh biết vâng lời.

Lúc Dịch Tích xuất hiện, anh không hề thích, cô quái đản tùy hứng, cứ vậy mà ngang nhiên xông vào thế giới của anh. Anh cũng ghi nhớ nụ cười đó lúc điểm danh đến tên của cô. Rất nhiều năm về trước, có một cô gái nhỏ cười tươi gọi anh là thầy Từ.

Vốn dĩ là anh không thể chống cự, nhưng sau đó lại vì thân phận của cô là học trò mình làm anh nảy sinh do dự.

Anh nghĩ, nếu anh đã là thầy giáo, đương nhiên có nghĩa vụ đối với học sinh của mình.

Nhưng điều làm anh bất ngờ là, người học trò này lại làm anh cảm nhận được một tia ấm áp. Có lẽ là cô đơn quá lâu rồi, nên lúc anh bị bệnh ngủ thϊếp đi lại có một người có lòng đem cháo đến nhà chăm sóc anh, anh sẽ muốn bắt lấy tia ấm áp này. Lúc ở quán bar tại lễ tốt nghiệp, anh nghe cô nói cô thích anh thì trong lòng chấn động…

Tất cả mọi thứ, làm anh vừa bài xích vừa ỷ lại.

Nhưng cuối cùng, bức tường kia của anh cũng chiến thắng tình cảm mới chớm nở trong lòng. Lúc đó trong lòng anh cảm thấy Dịch Tích là một mối nguy, gia đình của cô là loại gia đình anh không thích nhất, tính tình của cô là cái mà anh không thể nắm bắt được nhất. Mà thân phận của cô cũng là thứ anh không thích nhất, còn cuộc sống của cô… Anh biết trong trường cô rất nổi tiếng, cũng biết rằng trong trường có rất nhiều nam sinh thích cô, mà cô cũng thích rất nhiều nam sinh, anh không biết cô sẽ tiếp tục thích anh bao lâu.

Tất cả mọi thứ làm anh đưa ra lựa chọn cắt đứt quan hệ với cô, cũng lúc đó, anh cảm thấy bản thân cũng xóa đi sự rung động trong lòng mình.

Nhưng mà anh đã đánh giá cao bản thân rồi.

Sau khi Dịch Tích biến mất như một cơn gió, anh bỗng cảm thấy có chút mất mát, anh sẽ thường hay nhớ cô.

Lúc mới bắt đầu, anh nghĩ đây có lẽ là một thói quen, một người thường xuyên ở bên cạnh bạn đột nhiên biến mất khó tránh khỏi có chút khó thích ứng. Cứ lặp đi lặp lại, anh lại không chịu thừa nhận... Trong lòng anh có tình cảm khác thường đối với cô.

Anh cố gắng làm cuộc sống của mình bình thường như trước kia, trường học, nhà, siêu thị, cơ hồ là một con đường ba địa điểm. Một năm, hai năm. Chính là lúc anh cho rằng bản thân cuối cùng cũng thành công cân bằng tâm trạng bản thân, thì biết được tin tức Diêu Gia sắp ra nước ngoài, cũng biết Diêu Gia muốn tặng mèo cho người khác.

Trong khoảnh khắc đó, anh như muốn lập tức gọi điện cho Diêu Gia để anh đưa mèo về nhà mình.

Cuối cùng anh cũng thừa nhận, anh rất nhớ Dịch Tích.

Nghĩ đến đó, vậy mà lại đem con mèo của cô về nuôi.

Vì thể một năm sau đó, Từ Nam Nho cũng không khống chế được bản thân mà nhớ đến cô.

Anh nghĩ đến hai năm nay không biết cô đang làm gì, nghĩ đến lúc cô đi nhưng tại sao không nói cho anh biết, lại nghĩ đến vì sao cô đổi số điện thoại, xóa sạch mọi phương thức liên lạc…

Cô ấy đi một cách quá sạch sẽ.

Cuộc sống bình lặng và cô đơn, sao đó vào một đêm kia, cuộc sống cũng không còn bình lặng nữa.

Anh mơ thấy cô, đó là lần đầu tiên anh mơ thấy cô, mà cũng là lần đầu tiên này, lúc tỉnh giấc anh đã vô cùng hoảng sợ.

Trong giấc mơ, cả người cô trần trụi bị anh đè ở dưới thân, dáng vẻ lúc đó của cô giống với lúc nhà cô cúp điện, cô ở trong phòng bị rớt khăn tắm, làn da trắng trẻo mịn màng, cặp mắt hấp dẫn người khác…

Cuộc sống bắt đầu rối loạn, bức tường kia cũng nứt dần, đúng là đáng đời, vì anh nói lời tổn thương cô nên giờ gặp quả báo.

Sau đó lúc anh không nhịn được nữa, anh đến quán bar uống rượu, rất ít khi, nhưng cũng chính vào hai lần đó, anh gặp Trình Viện. Cô ấy với Dịch Tích khá giống nhau… Đều là dáng vẻ vô lý làm càn, mị hoặc quyến rũ người khác, thậm chí là mặt dày, nhưng anh biết, cô ấy không phải, bất kể là có giống đến mức nào đi nữa, cô ấy cũng không phải Dịch Tích.

Sau đó, anh thật sự không nghĩ rằng Dịch Tích lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh. Ngày đó, Trình Viện gọi cho anh nói muốn tự sát, gọi anh đến quán bar, anh biết Trình Viện không thật lòng thích anh, cho nên anh cũng không tin cô sẽ làm loại chuyện ngu xuẩn này, nhưng Trình Viện uống đến say khướt, cho dù chỉ là bạn thì anh cũng sẽ đi xem một chút.

Vì thế lúc gặp Dịch Tích, khoảnh khắc thấy cô dưới ánh đèn mờ ảo kia, anh nghe thấy tim mình đập mạnh, thình thịch, thình thịch… Giống như sắp lọt khỏi lòng ngực, rõ ràng là xung quanh có tiếng nhạc vang lên, nhưng anh chỉ nghe thấy cô nói: “Thầy Từ, đã lâu không gặp”.

Đúng là đã lâu không gặp, lâu đến mức tất cả những cố gắng đè nén trong lòng mình lớn lên đến đỉnh điểm, sau đó nổ tung.

**

Dịch Tích gọi điện thoại xong, trong người có chút ngây ngốc.

La Kha: “Lâm Mẫn nói cậu lén lút chạy ra đây, khẳng định là gọi cho Từ Nam Nho”.

Dịch Tích bị dọa hoảng sợ, xoay đầu nhìn anh: “Nói nhảm! Tớ gọi cho trợ lý bàn việc”.

La Kha cười cười: “Vậy sao, vậy cậu hoảng cái gì”.

Dịch Tích: “Cút, tớ đâu có hoảng…” Dứt lời, Dịch Tích đẩy La Kha đi về phía trước, cô đi được mấy bước lại xám xịt quay lại.

Cả đoạn đường La Kha đều cười nắc nẻ, rõ ràng biết cô sẽ quay lại.

“A Kha, lúc nãy tớ thật sự gọi cho Từ Nam Nho, sau đó… Sau đó tớ cảm thấy hình như thầy ấy rất thích tớ, từ rất lâu về trước”.

La Kha: “Vậy còn cậu”.

“Tớ?” Dịch Tích cuối đầu đá vào hòn đá bên cạnh, “Tớ hơi hiểu thầy ấy, cũng hơi không hiểu thầy ấy, dù sao thì rất mâu thuẫn”.

La Kha: “Vậy cứ quan sát đã, chờ hiểu rõ rồi lại nghĩ đến việc có nên tiếp tục thích thầy ấy hay không”.

“Tớ, tớ nói thật, tớ không khống chế được, tớ không có cách nào tìm thấy cảm giác lúc bên thầy ấy trên người khác… Mong muốn ban đầu của tớ là một ngày nào đó tàn nhẫn đá thầy ấy, làm thầy ấy cảm nhận cái gì gọi là khổ sở. Nhưng mà, càng tiếp xúc thì càng cảm thấy không đúng”. Dịch Tích có chút bực bội xoa đầu, “Cậu nói xem vì sao thầy ấy vẫn thâm sâu khó dò như vậy, rõ ràng thầy ấy lạnh lùng như vậy, tớ thích cái gì chứ, có phải tớ có khuynh hướng chịu ngược hay không?”

La Kha cười một cái: “Cậu nào có khuynh hướng chịu ngược, là bọn tớ ở bên cạnh cậu thích ngược mới đúng?”

Dịch Tích đấm La Kha một cái: “Ý cậu là tớ ức hϊếp các cậu sao!”

La Kha do dự: “Không có sao?”

Dịch Tích trợn mắt nhìn anh ấy: “Lười nói với cậu”.

Vừa nhấc chân đi về trước, một người đàn ông mặc áo khoác dài đi đến, ánh sáng chiếu vào làm ngũ quan của anh dần dần rõ ràng.

“Từ Nam Nho?”

Người đàn ông đi tới, rủ mắt nhìn cô: “Em lại mặc ít như vậy”.

Dịch Tích đưa tay sờ khuôn mặt lạnh, nhỏ giọng nói: “Sao thầy lại đến?”

“Nãy tôi hỏi em, em không trả lời”.

“A?”

“Hỏi em có cần tôi tới không”.

À.

Lúc nãy đúng là thầy ấy có hỏi cái này, nhưng lúc đó cô hỏi về Trình Viện cho nên không đáp lời, không ngờ thầy ấy lại thật sự đến đây.

“Vậy thầy về đi, em không có kêu thầy đến”. Dịch Tích chớp mắt nói.

Từ Nam Nho ánh mắt sâu thẳm: “Vậy em có về chung với tôi không”.

Dịch Tích nghẹn lại: “Lễ kỷ niệm của quán bar, em làm bà chủ sao có thể về sớm”.

Từ Nam Nho nghe xong, ánh mắt lướt qua Dịch Tích nhìn về phía La Kha.

La Kha bắt gặp ánh mắt của anh, cười khẽ: “Được rồi, bà chủ Dịch, cậu vẫn nên về đi, tớ ở đây canh chừng được rồi”.

“Nghe chưa?” Từ Nam Nho kéo tay Dịch Tích: “Đi thôi”.