Khom Lưng Vì Anh

Chương 32

Đã một tuần liền Dịch Tích và Từ Nam Nho không liên lạc gì với nhau, anh gọi điện cho cô đều bị cô từ chối.

“Thẩn thờ gì đó? Ăn cơm đi”. Hoàng Vi lấy đũa gõ vào bát của cô.

Dịch Tích sực tỉnh: “Ừ”.

Hoàng Vi: “Sao một chút tinh thần cũng không có, sao vậy, cãi nhau với thầy Từ rồi?”

“Không có”. Dịch Tích nhìn cô ấy, “Cậu đó, cậu với Cát Tề Thụy thế nào rồi?”

Chiếc đũa đang gắp miếng sườn của Hoàng Vi dừng lại: “Còn có thể thế nào chứ, cứ như vậy thôi”.

Gì mà cứ như vậy thôi, Vi Vi, rốt cuộc cậu thích ai”.

Hoàng Vi không đáp lời, đột nhiên nói: “Cát Tề Thụy nói lúc còn đi học cậu ấy đã thích tớ, do lúc đó tớ có bạn trai cho nên mới không nói ra”.

Dịch Tích: “Yêu thầm lâu vậy sao?”

Hoàng Vi: “Cậu ấy nói vậy, nhưng mà... Cậu cảm thấy đáng tin sao, cậu cảm thấy cậu ấy thật sự thích tớ như vậy? Tại sao chứ, gương mặt của tớ đâu được

gọi là xuất chúng, tính cách lại ồn ào, có gì đáng để người ta thích, cậu nhìn Hồ Lượng đi, không phải anh ấy lúc sau cũng bỏ tớ đấy thôi”.

“Cậu nói nhảm gì đó?” Dịch Tích đặt đũa xuống, bất mãn nói: “Hồ Lượng có mắt không tròng, bây giờ anh ta hối hận còn không kịp. Cậu rất tốt, Cát Tề Thụy thích cậu thì có gì lạ”.

Hoàng Vi mím môi: “Dịch Tích, lúc còn đi học, tớ quen rất nhiều người, nhưng thực ra một số người tớ quen đều thông qua cậu”.

Dịch Tích nghi hoặc nhìn cô: “Rồi sao”.

“Tớ có hỏi Cát Tề Thụy, lúc đó tớ và cậu lúc nào cũng dính nhau như sam, vì sao cậu ấy lại thích tớ chứ không phải thích cậu, nếu yêu thầm thì cũng nên yêu thầm cậu mới đúng?”

Dịch Tích: “Đầu óc cậu hỏng rồi sao?”

Hoàng Vi: “Không phải, tớ biết cậu cảm thấy tớ có vấn đề, nhưng tớ lại cho rằng bản thân mình chính là như vậy. Nhưng mà cậu cũng đừng nghĩ nhiều, từ trước đến giờ tớ không hề đố kỵ cậu, cậu là người bạn thân nhất của tớ”.

Dịch Tích đỡ trán: "Vi Vi à, mỗi người đều có tuýp người bản thân yêu thích, mỗi người đều có thời điểm rung động của bản thân, cậu cứ vậy hỏi thẳng Cát Tề Thụy thì cũng có chút tàn nhẫn rồi, cậu ấy thích cậu mà cậu còn chất vấn cậu ấy”.

“Nhưng mà…”

“Cậu nhìn Từ Nam Nho đi, không phải thầy ấy vẫn không thích tớ sao, tớ cũng đâu phải thua kém gì đám ong bướm xung quanh thầy ấy, thầy ấy không thích chính là không thích”.

Hoàng Vi nhếch môi: “Thầy ấy làm gì có đám ong bướm nào”.

Dịch Tích: “Ừ, sao tớ biết được, nhưng mà ba năm trước tớ đã phải khổ sở vì thầy ấy”.

Hoàng Vi: “...”

Dịch Tích vừa định mắng Từ Nam Nho thêm vài câu thì trợ lý gọi cho cô.

“Chuyện gì”.

“Giám đốc, chuyện mảnh đất ở phía Nam kia chúng em đã hẹn được cô Diệp”.

Động tác trên tay Dịch Tích dừng lại, gần đây cô mới tiếp nhận một hạng mục, mà vấn đề quan trọng nhất hiện tại chính là quyền sở hữu mảnh đất kia, cô vốn muốn mua mảnh đất đó, nhưng lại không biết vấn đề chính sách của nó và khu vực lân cận mảnh đất đó về sau sẽ phát triển như thế nào, mà mấy việc này đều liên quan đến lợi ích trọng đại của công ty.

“Cô Diệp?”

“Diệp Tử Giai”.

Dịch Tích có chút bất ngờ, tuy cô đã cho người nói bóng nói gió với phía chính phủ, nhưng sao có thể so được lời nói của Diệp Tử Giai, mẹ của Diệp Tử Giai là trưởng nữ nhà họ Ngôn, vậy là bối cảnh đằng sau Dịch Tử Giai chính là nhà họ Ngôn.

Trong chính trị thì nhà họ Ngôn có địa vị rất cao, cho nên phần đất ở phía Nam có động tĩnh gì thì họ cũng có quyền lên tiếng.

“Thời gian”.

Trợ lý: “7 giờ tối nay, địa chỉ em sẽ gửi chị sau”.

“Được”.

Dịch Tích cúp máy: “Tối nay không thể đi dạo với cậu rồi, lần sau nhé”.

Hoàng Vi: “Được, cậu cứ bận việc đi”.

Dịch Tích đứng dậy, lúc cô cầm túi xách chuẩn bị bước đi lại xoay người nói với cô ấy: “Này, cậu đừng nghĩ nhiều nữa, cứ dùng trái tim mà cảm thụ đi nhé”.

Hoàng Vi cười cười: “Phải là cậu mới đúng”.

Dịch Tích: “...”

Địa điểm hẹn gặp là do Diệp Tử Giai quyết định, là một quán ăn tư nhân, lúc Dịch Tích đi vào thì cả phòng đều yên tĩnh, hiển nhiên là đã được bao trọn.

Người phục vụ dẫn đường cho cô, ở phía xa cô đã nhìn thấy khi Diệp Tử Giai ngồi bên cạnh cửa sổ. Hôm nay cô ấy mặc váy liền thân, mái tóc dài xõa ngang vai làm cho người khác cảm thấy đặc biệt nho nhã.

“Cô Diệp”.

Diệp Tử Giai nghe thấy khi giọng nói của cô thì đứng dậy, cô ấy cười nói: “Ngồi đi”.

Dịch Tích: “Thật ngại quá, để chị chờ rồi”.

“Không có, là chị đến sớm”. Diệp Tử Giai ra hiệu cho người phục vụ đem thực đơn lên, “Nhìn xem có món gì muốn ăn không”.

Dịch Tích cũng không ngại ngùng mà cầm thực đơn lên gọi món, sau đó chuyển thực đơn cho Diệp Tử Giai.

“Không ngờ hôm nay chị sẽ hẹn em”.

Diệp Tử Giai nhếch khóe môi: “Gần đây chị có giám sát mảnh đất phía Nam kia, tất nhiên chị phải nghĩ cho lợi ích của cả hai nhà mà tìm em bàn việc”.

Diệp Tử Giai thoạt nhìn thì vô cùng dịu dàng nho nhã, nhưng khi bàn chuyện làm ăn lại toát ra khí chất nữ cường. Dịch Tích vô cùng thích việc cô ấy đi thẳng vào vấn đề, “Chị nói đúng”.

“Nhưng mà, thật ra thì hôm nay chị hẹn em ra đây là vì việc riêng”.

“Việc riêng?”

“Phải, liên quan đến em họ chị”. Diệp Tử Giai rót ly rượu vang đưa cho cô, “Có thể thấy là cậu ấy rất thích em”.

Dịch Tích dừng lại: “Ha? Vậy sao”.

Diệp Tử Giai: “Chị cũng khá bất ngờ, ba năm trước lúc cậu ấy nói chuyện với em thì chị cũng không phát hiện”.

Dịch Tích ngây ra, im lặng nhìn cô ấy nói tiếp.

Diệp Tử Giai: “Lúc đó chắc là em đã ra nước ngoài rồi. bởi vì trước đó chị có gặp em trước nhà cậu ấy nên mới có ấn tượng, vậy nên mới nhiều lời hỏi cậu ấy có phải thích em không”.

Dịch Tích: “Chắc chắn thầy ấy nói không thích em”.

“Cậu ấy không gật đầu, cũng không phủ nhận”. Diệp Tử Giai hơi cúi người, ngón tay thon dài đặt trên bàn đan vào nhau, “Cậu ấy chỉ nói, em như một đốm lửa, có thể thiêu rụi cả cuộc sống sinh hoạt của cậu ấy đến mức không còn sót lại ngọn cỏ nào”.

……

Dịch Tích lái xe về, lúc sắp đến nơi cô lại chuyển tay lái về hướng khác.

Hơn nửa giờ sau, Dịch Tích lái xe vào một tiểu khu, cô dừng xe dưới lầu, một hồi lâu cũng không xuống xe.

Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mắt, trong đầu đều là lời nói của Diệp Tử Giai.

“Lúc 14 tuổi cậu ấy đã bước chân vào nhà họ Ngôn, khi đó mẹ cậu ấy vốn dĩ là một tiểu tam mà đạt được vị trí bà chủ trong nhà, cậu ấy vốn dĩ nên bay lên cây trở thành phượng hoàng, nhưng em đoán xem, người em này của chị lại nhất quyết không chịu đổi họ, bất kể là mẹ cậu ấy có đánh mắng cậu ấy như thế nào, cậu ấy cũng không đổi sang họ Ngôn”.

“Lúc học cấp 3 thì cậu ấy đã trọ ở trường, sau khi lên đại học thì cậu ấy hoàn toàn rời khỏi nhà họ Ngôn, tất cả học phí và phí sinh hoạt đều tự mình lo liệu, sau đó dựa vào thực lực của bản thân mà ra nước ngoài du học... Trước khi bước vào nhà họ Ngôn, cậu ấy bị người khác cười nhạo không có cha, sau khi vào nhà họ Ngôn thì lời đồn xung quanh cậu ấy lên đến đỉnh điểm, con riêng, trong vòng tròn quan hệ của nhà họ Ngôn thì đây là một sự tồn tại cực kỳ sỉ nhục”.

“Cậu ấy không thích ba mình, nhưng so với ba cậu ấy, cậu ấy càng không thích mẹ mình. Cậu ấy có kể em nghe về mẹ cậu ấy không? Mẹ cậu ấy vô cùng xinh đẹp, quyến rũ tuyệt sắc, cũng khó trách cậu chị bất chấp sự phản đối kịch liệt của ông ngoại mà cưới bà ấy vào nhà”.

“Thời thơ ấu có ảnh hưởng quá lớn đối với cậu ấy, cho nên Từ Nam Nho vô cùng kiệm lời, tính tình cũng rất kỳ lạ. Đôi lúc chị cảm thấy cậu ấy cố chấp đến mức đáng sợ, cậu ấy không thích người khác đảo lộn kế hoạch và cuộc sống của mình, cậu ấy không thích những việc không cố định, cũng không thích bộc lộ cảm xúc của bản thân”.

……

Dịch Tích: “Vì sao chị nói với em những lời này”.

Diệp Tử Giai: “Lúc nhỏ, cậu ấy rất xa cách với những đứa trẻ khác, lúc bắt đầu là vì tò mò, sau đó... Sau đó lại cảm thấy có chút đau lòng, thật ra thì chuyện của người lớn đâu có liên quan gì đến trẻ con. Chị mong đứa em này có thể sống tùy hứng một chút, vui vẻ một chút, Dịch Tích à, cậu ấy từng nói em là một nhân tố không ổn định. Nhưng ngày đó chị nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy dành cho em... Trong lòng chị lại có cảm giác, dù cho lúc này trong lòng cậu ấy có thấp thỏm hay cảm thấy nguy hiểm đi chăng nữa, thì cậu ấy vẫn sẽ cố chấp tiếp cận em”.

Dịch Tích bước xuống xe, cô đứng trước cửa đợi một chút cũng không thấy có chủ hộ nào đi ngang qua.

Bây giờ trời đã vào đông, gió buổi đêm lạnh đến thấu xương. Bởi vì mặc đẹp nên Dịch Tích chỉ mặc mỗi áo khoác và giày, điển hình là cách ăn mặc dành cho trời ấm.

Dịch Tích đưa tay ra thổi hơi nóng vào chúng, cảm thấy bản thân có chút khó hiểu vì sao có nhà mà không về, cứ nhất quyết lái xe đến dưới nhà Từ Nam Nho.

Có việc gì mà phải gấp như vậy?

Chẳng qua cũng chỉ muốn hỏi sự tồn tại của cô trong lòng thầy ấy có phải không đáng tin hay không, cũng chỉ muốn hỏi thầy ấy có thật lòng thích mình như Diệp Tử Giai nói hay không.

Gì chứ, đúng là làm ra vẻ.

Dịch Tích nhìn vào trong cửa kiếng, quyết định vẫn nên về nhà trước, trời con mẹ nó quá lạnh.

“Dịch Tích?”

Lúc cô muốn chui lại vào trong xe, một giọng nói quen thuộc bất chợt gọi tên cô.

Dịch Tích quay đầu lại, nhìn thấy Từ Nam Nho đang cầm một túi đồ nhỏ.

Anh ấy đứng bên cạnh đèn đường, ánh sáng trong đêm tối hắt lêи đỉиɦ đầu anh, làm cho anh giống như đang phát sáng. Anh mặc rất đơn giản, chỉ có áo lông vũ dài màu đen phủ đến đầu gối, nhìn qua vô cùng ấm áp.

Cũng bởi vì dáng người cao gầy, người bình thường mặc như thế này sẽ cảm thấy mập, nhưng mà khoác lên người anh lại không hề ảnh hưởng đến ngoại hình, trái lại còn làm cho anh trở nên ôn hòa hơn rất nhiều so với vẻ lạnh lùng của ngày thường.

Lúc Dịch Tích còn ngơ ngác nhìn anh, anh nhíu mày nhanh chóng bước đến trước mặt cô.

“Thì… Em thấy hôm nay khí trời không tồi, muốn, muốn tìm thầy đi ăn khuya”. Lời nói ra rồi Dịch Tích chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình, sao lại tìm cái cớ tệ hại như vậy chứ?

“Mặc ít như vậy không lạnh sao”. Anh đặt túi trên tay xuống, nắm lấy hai tay cô đặt vào lòng bàn tay mình chà xát. Động tác của anh vô cùng tự nhiên, nét mặt cũng vô cùng nghiêm túc.

Dịch Tích ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy đôi tay sắp lạnh cóng của mình ấm áp trở lại, cô bướng bỉnh rủ mi mắt: “Lạnh thì có lạnh, nhưng đẹp”.

“Chỉ lạnh một chút thôi sao?” Từ Nam Nho lặng lẽ nhìn cô, “Em xem khuôn mặt của mình đi, mũi cũng đỏ lên hết rồi còn nói đẹp”.

“Vậy sao?” Dịch Tích khịt mũi hai cái, “Vậy em đi đây”.

Dịch Tích rút tay khỏi tay anh, chợt mất đi sự ấm áp làm cho Dịch Tích vô thức run lên.

Đi đến bên cạnh xe vươn tay mở cửa.

“Cạch”. Một bàn tay vươn qua vai cô đóng cửa xe lại.

Dịch Tích quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Làm gì vậy, muốn em lạnh chết sao”.

Từ Nam Nho không trả lời, chỉ nhìn cô sau đó cởϊ áσ khoác của mình ra.

Dịch Tích: “...”

Anh đem toàn bộ những thứ khoác ngoài của mình bọc lên người cô, trong phút chốc, hơi thở cùng với sự ấm áp của anh bao trùm lấy cô, Dịch Tích thấy anh chỉ mặc mỗi một chiếc áo len màu trắng, qua một lúc sau cũng không nói gì.

“Không lạnh nữa chứ”.

“Thầy, không lạnh sao?”

“Lạnh”. Từ Nam Nho cầm lấy túi đồ vừa mua ở siêu thị, không chút do dự sải bước về phía trước, “Vì thế phải về nhà thôi”.

Dịch Tích đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn anh.

Từ Nam Nho quay đầu: “Đứng đó làm gì, còn không qua đây”.

Dịch Tích: “Em đi đâu đây?”

Từ Nam Nho bỗng nhiên nở nụ cười: “Mặc quần áo của tôi, tất nhiên phải theo tôi về nhà”.