Lôi Động Cửu Thiên

Chương 120: Cuồng Huyết Đan

Long Tinh nhẫn ngọc cực thần kỳ, công hiệu của nó là tích trữ Lôi Đình chân khí, sở dĩ lôi đình nguyên lực của Hứa Phong đột nhiên hùng hậu như vậy, chính là do hấp thu luồng Lôi Đình chân khí dự trữ trong Long Tinh nhẫn ngọc. Lại kết hợp với Tu La Biến, giờ khắc này Hứa Phong có cảm giác cường đại vô cùng!

"Thỏ chết bầm, hôm nay ta muốn chém ngươi!" Bị Hứa Phong dùng cường thế bức bách liên tiếp lui về phía sau, ngực giống như bị đè nén khiến đôi mắt Điền Lệ Hải đỏ hồng, lật tay đem một khỏa đan dược hiện ra khí vụ màu huyết hồng nhét vào trong miệng.

Đánh!

Một cỗ khí cơ cường đại bỗng nhiên từ trong cơ thể Điền Lệ Hải bạo phát mà ra, cho dù là dùng chiến lực của Hứa Phong cũng không khỏi lui về sau hai bước, sắc mặt ngưng trọng, ngước mắt nhìn lại.

"Ha ha, có thể khiến ta dùng một khỏa Cuồng Huyết Đan để đổi lấy tính mệnh của ngươi, cho dù là xuống Cửu U Địa Phủ, ngươi cũng có thể tự hào!" Thân ảnh Điền Lệ Hải hoàn toàn bị một đám sương mù huyết hồng bao phủ, lời nói âm lãnh từ trong huyết vụ truyền ra, làm cho người nghe tâm thần sợ hãi.

"Có thật không?" Khóe miệng cười lạnh, Hứa Phong vuốt ve những vết ngấn kiếm màu trắng trên tay phải, từ khi tu vi tiến cảnh thần tốc đến nay, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cỗ chiến ý chưa bao giờ từng có.

Không sai, hắn muốn chiến, dường như khát vọng bên trong nội tâm muốn thoải mái đại chiến một trận!

Võ giả vì chiến mà sinh, nếu là không chiến, tồn tại ở thế gian làm gì?

Cho dù là Thượng Phẩm Linh Khí Thanh Phong kiếm lưu lại ngấn trắng trên bàn tay Hứa Phong, làm hắn suýt nữa chịu thương, nhưng Hứa Phong vẫn không sợ hãi y như cũ, hắn muốn chiến!

"Chết đi!"

Tiếng rít gào dữ tợn từ trong huyết vụ truyền ra, Điền Lệ Hải tóc tai bù xù, đôi mắt màu đỏ tươi giống như ác ma, cầm trong tay Thanh Phong kiếm hướng về Hứa Phong liều chết mà đến, trận trận tiếng vang lốp bốp từ trên thân thể hắn truyền ra, mượn lực lượng đan dược, vậy mà khiến hắn tạm thời đạt được lực lượng Linh Nguyên Cảnh ngũ trọng.

"Bang!"

Chưởng đao lần nữa đối cứng cùng Thanh Phong kiếm, lần này, lui về sau không phải Điền Lệ Hải, mà là Hứa Phong! Huyết hoa bắn tung toé, mượn đan dược đem tu vi tăng lên một cái trọng thiên, Điền Lệ Hải lực lượng trở nên cường đại gấp mấy lần, dùng linh khí trảm phá nguyên lực phòng ngự của Hứa Phong, toàn bộ tay phải, suýt nữa bị chém đứt, tiên huyết chảy cuồn cuộn.

"Phong ca!"

Nhìn thấy một màn này, Hứa Thiên Tuyết cảm giác tim mình phảng phất như bị hung hăng bóp chặt một cái, không để ý xưng hô của nàng với Hứa Phong đột nhiên thay đổi. Cho dù là đám người vây xem cũng không khỏi bất bình thay cho Hứa Phong, cảm giác Điền Lệ Hải tu vi đã cao hơn, lại còn dùng Thượng Phẩm Linh Khí, ma đan tăng phúc lực chiến.

Nhưng trong sinh tử chiến, chỉ có người sống và kẻ vong, đan dược, binh khí cũng là một loại thực lực!

Hứa Thiên Tuyết vừa muốn xông lên, lại ngập ngừng dừng lại bước chân, nàng nghĩ tới dùng thực lực bản thân, cho dù là xông lên, không chỉ không có cách nào giúp Hứa Phong, ngược lại có khả năng Hứa Phong sẽ vì bảo vệ nàng mà gặp tổn thương.

Trong vòng chiến, một bóng người được bao phủ bởi huyết sắc khí vụ, trong tay nắm trường kiếm sáng loáng tùy ý vung vẩy, khí thế cường đại tràn ngập sát ý hung ác, đám người quan chiến bốn phía đều rối rít lui về phía sau, sắc mặt tràn ngập sợ hãi.

Hứa Phong tay phải dấu ở sau lưng, huyết dịch nhuộm đầy bàn tay không ngừng nhỏ xuống trên mặt đất, một đôi mắt đen thâm thuý vẫn lãnh đạm như nước, đối với thương thế bản thân phảng phất như không để ý, mỗi một lần đối phương gϊếŧ đến, đều trực tiếp tránh, không còn cùng đối cứng.

Đối với chiến lực bản thân mặc dù tự tin, nhưng cũng không có nghĩa là Hứa Phong tự phụ, dùng thực lực trước mắt hắn nhiều nhất chỉ địch nổi Linh Nguyên Cảnh tứ trọng, đối mặt với Điền Lệ Hải mượn đan dược tăng lên Linh Nguyên Cảnh ngũ trọng, mà lại còn nắm giữ Thượng Phẩm Linh Khí Thanh Phong Kiếm, nếu hắn liều mạng, căn bản không có khả năng chiếm được ưu thế nào.

"Hứa tiểu tử, không phải ngươi rất phách lối sao? Tại sao lại còn chạy?" Điền Lệ Hải khuôn mặt dữ tợn giễu cợt, mặc kệ tốc độ của hắn có nhanh bao nhiêu, nhưng mỗi một lần tấn công đều bị Hứa Phong né đi, điều này khiến hắn không khỏi nóng nảy.

Khóe miệng cười lạnh, Hứa Phong vẫn liên tục né tránh, nhanh như thiểm điện, lôi quang màu bạc bắn ra tung toé giống như muốn thanh tẩy khí tức tà ác của huyết vụ kia, Điền Lệ Hải mặc dù liều mạng cũng không có khả năng áp sát, Hứa Phong đang đợi dược lực của Cuồng Huyết Đan trôi qua, liền có thể đem Điền Lệ Hải xử lý!

Suy nghĩ trong lòng Hứa Phong, cũng chính là nỗi lo lắng trong lòng Điền Lệ Hải, dược lực của Cuồng Huyết Đan tất nhiên có thể làm cho Linh Nguyên cảnh võ giả trong thời gian ngắn tấn cấp một trọng thiên, nhưng hậu di chứng cũng là phi thường nghiêm trọng, sau khi dược hiệu tan hết, toàn thân liền sẽ hư thoát, tối thiểu cũng phải mấy tháng mới có thể khôi phục.

"Đồ khốn kiếp, thỏ chết bầm, có bản sự thì đánh nhau với ta, chạy cái gì?. Rùa đen rút đầu!."

Theo thời gian trôi qua, huyết vụ bao phủ trên người Điền Lệ Hải đã càng ngày càng mỏng manh, mặc cho hắn chửi rủa như thế nào, Hứa Phong đều không để ý tới. Ngay tại thời điểm huyết vụ trên người Điền Lệ Hải mờ nhạt đến không cách nào thấy rõ, ánh mắt Hứa Phong bắn ra hai đạo tinh mang trong vắt, tay trái một mực không động bỗng quét ngang mà ra, hoá thành chưởng đao chém vào ngực trái đối phương.

"Bang!" "Phốc!."

Một tiếng sắt đá va chạm kèm theo tiên huyết từ trong miệng văng tung tóe mà ra, Điền Lệ Hải cả người bay ngược ra ngoài, máu tươi vẫy xuống ở giữa không trung, sau khi nặng nề ngã trên mặt đất liền liên tục phun hai ngụm máu lớn, sắc mặt trắng bệch.

Trong miệng hừ lạnh, Hứa Phong bước ra, trong nháy mắt xuất hiện bên người Điền Lệ Hải, trên người đối phương dường như có hộ tâm giáp, nếu không, một chưởng vừa rồi đủ để xuyên thủng tâm mạch đối phương.

Đối với người muốn hạ sát thủ mình, Hứa Phong cũng không có ý định hạ thủ lưu tình, nếu không nuôi hổ gây họa, hậu hoạn vô cùng.

Lôi đình nguyên lực trên tay trái ngưng tụ thành đao mang, ngay tại thời điểm Hứa Phong muốn chém xuống đầu Điền Lệ Hải, một đạo thân ảnh như là u linh cực nhanh chắn trước người Điền Lệ Hải.