"Điền Khải, ngươi tới nơi này làm gì?” Tô Nhược Vũ trong mắt đẹp hiện lên một vẻ tức giận, nàng nhận biết thiếu niên này, hắn là Điền Khải, người đang theo đuổi nàng, là một vị thiếu gia của Điền gia thuộc Ưng Sơn Thành.
“Tô Nhược Vũ, chuyện này ngươi không cần quản, hôm nay ta muốn lấy mạng cái tên phế vật Hứa Phong kia!” Điền Khải lộ ra một cỗ oán độc, hắn chính là thiếu niên tại bên ngoài Luyện Đan Sư Công Hội bị Hứa Phong đánh nát xương cốt cánh tay trái.
"Điền Khải? Ngươi từ đâu tới?” Hứa Thiên Vũ nhướng mày, Hứa Phong hiện tại đã không phải là Hứa Phong trước kia, hắn giờ là tương lai của Hứa gia, nếu có kẻ gây bất lợi cho Hứa Phong, với cương vị gia chủ Hứa gia tất nhiên hắn sẽ ra mặt.
“Hừ! Ngươi thì tính là cái gì! Cũng xứng gọi danh tự của thiếu gia nhà ta!” Sau lưng Điền Khải một người trung niên nam tử khinh thường hừ lạnh một tiếng, chợt đối với Hứa Thiên Vũ hời hợt đánh ra một quyền, quyền kình cương mãnh bá đạo, mang theo từng trận thanh âm khí bạo.
"Cuồng vọng!"
Hứa Thiên Vũ ánh mắt ngưng tụ, trở tay cũng tung ra một quyền nghênh đón, Nguyên Lực toàn thân bắn ra đối mặt với nắm đấm của nam tử trung niên.
Oanh!
Một đạo âm thanh rất lớn vang vọng, chỉ thấy Hứa Thiên Vũ liên tục lui ra phía sau ba bốn bước mới miễn cưỡng dừng lại, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Cường giả Linh Nguyên Cảnh thất trọng!” Hứa Thiên Vũ kinh hô một tiếng, hắn làm sao cũng không nghĩ tới tên tùy tùng này lại là võ giả Linh Nguyên Cảnh thất trọng.
Hóa Khí Cảnh trở lên, mỗi một cấp độ đều là một đạo hào sâu khó mà vượt qua!
Mà Linh Nguyên Cảnh trở lên, mỗi ba cái tiểu cảnh giới như là một bậc thang, nếu là chênh lệch một bậc thang, như vậy thực lực chính là cách nhau một trời một vực.
Linh Nguyên Cảnh ba trọng đầu thuộc về bậc thang thứ nhất; ba trọng ở giữa thuộc về bậc thang thứ hai; ba trọng cuối cùng thuộc về bậc thang thứ ba.
Ba cái bậc thang, cách nhau một trời một vực!
Hứa Thiên Vũ tu vi là Linh Nguyên Cảnh lục trọng, thuộc về bậc thang ở giữa.
Nam tử trung niên vừa rồi xuất thủ là Linh Nguyên Cảnh thất trọng tu vi, thuộc về bậc thang cuối cùng.
Giữa hai người chênh lệch không chỉ là cấp độ một tiểu cảnh giới, mà là một bậc thang khác biệt, bởi vậy nam tử trung niên tiện tay một kích, liền đã khiến Hứa Thiên Vũ chật vật chống đỡ.
"Hừ, nói cho các ngươi rõ, chúng ta là người của Điền gia, Ưng Sơn Thành!" Nam tử trung niên vừa ra tay ngạo nghễ nói.
"Điền gia! Ưng Sơn Thành...!" Hứa Thiên Vũ sau giây lát suy tư không khỏi hít một ngụm lãnh khí, sắc mặt lộ vẻ cực kỳ ngưng trọng.
"Linh Nguyên Cảnh thất trọng!” Tô Minh Viễn cũng hít một hơi khí lạnh, hắn giống như Hứa Thiên Vũ, cùng thuộc Linh Nguyên Cảnh lục trọng, tu vi bọn hắn bực này tại Càn Linh Thành đã coi như là đỉnh tiêm nhất lưu, nhưng mà cùng thành lớn của Bắc Vực như Ưng Sơn Thành so sánh thật không đáng giá nhắc tới.
Tùy tiện một tên tùy tùng chính là Linh Nguyên Cảnh thất trọng cường giả, chỉ sợ là có thể quét ngang Càn Linh Thành!
Tô Minh Viễn cố gắng bình phục một chút tâm tình của mình, thiếu niên tên Điền Khải là tìm đến Hứa Phong, từ trong lời nói tựa hồ muốn đưa Hứa Phong vào chỗ chết.
Giúp hay không giúp?
Ưng Sơn Thành Điền gia, đây chính là gia tộc thực lực mạnh mẽ ah!
Mà tên Điền gia thiếu gia này tựa hồ cùng Nhược Vũ có chút quen biết, vô cùng có khả năng biến thành trợ lực của Tô gia ta, rốt cuộc có nên vì Hứa Phong từ bỏ cơ hội cùng Điền gia quan hệ, thậm chí không tiếc đắc tội Điền gia?
Tô Minh Viễn có chút gặp khó khăn, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải!
“Thì ra là ngươi.”
Lúc này, thanh âm của Hứa Phong vang lên, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người hắn cất bước đi tới, hai con ngươi lóe ra tinh mang nhϊếp phách, lạnh lùng nói: “Ta vốn tha ngươi một mạng, ngươi lại không biết trân quý.”
“Tiểu tử, ngươi muốn chết!” Nam tử trung niên vừa rồi xuất thủ gầm lên một tiếng, vung tay xuất ra một chưởng hướng về Hứa Phong đập tới, chưởng ảnh còn chưa đánh tới trên người Hứa Phong đã bị một ngọc thủ mảnh khảnh ngăn cản.
Hai cỗ lực lượng đυ.ng vào nhau lập tức nhấc lên một luồng khí xoáy năng lượng, song phương đều lui về phía sau mấy bước, sau khi đứng vững, mọi người mới thấy rõ, chủ nhân của ngọc thủ chính là Luyện Đan Sư Công Hội hội trưởng Ngao Nguyệt.
“Ngao Nguyệt hội trưởng thật bản lãnh, vậy mà đột phá đến Linh Nguyên Cảnh thất trọng!” Tô Minh Viễn kinh hô một tiếng, hắn không nghĩ tới nữ tử vũ mị cùng cao quý này tu vi so với hắn cao hơn một đoạn.
“Cuối cùng cũng ra một cao thủ! Thế nhưng Hứa Phong ngươi cho rằng nữ nhân Linh Nguyên Cảnh thất trọng này có thể bảo hộ ngươi sao! Hôm nay ta muốn gϊếŧ ngươi, ai cũng không ngăn được!” Điền Khải cười lạnh nói.
Điền Khải vừa dứt lời, một nam tử trung niên khác phía sau hắm cũng động, từ trên người phát ra khí tức không kém nam tử trung niên vừa xuất thủ chút nào.
Lại một Linh Nguyên Cảnh thất trọng cường giả!
Hứa Thiên Vũ cùng Tô Minh Viễn trong lòng chợt lạnh, hai cường giả Linh Nguyên Cảnh thất trọng làm người hầu, dạng gia tộc như vậy thật sự là bọn hắn chọc nổi được sao?
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Hứa Phong, tiểu tử này đến tột cùng chọc dạng tồn tại gì ah!
“Ài! Ta đã cảnh cáo ngươi đừng có lại để cho ta trông thấy, cút đi không tốt sao?” Hứa Phong nhàn nhạt lắc đầu, trong đôi mắt đều là vẻ khinh thường.
Nếu như trước khi tiến vào nghị sự đường hắn đυ.ng phải hai võ giả Linh Nguyên Cảnh thất trọng, như vậy không thể nghi ngờ là chỉ có nước chạy, nhưng bây giờ hắn đứng trong nghị sự đường, ngược lại cảm thấy vô cùng an toàn.
Đám người nghe được Hứa Phong nói kém chút nữa bị sặc nước miếng, đây là lúc nào rồi, hai vị Linh Nguyên Cảnh thất trọng cường giả tìm tới cửa, làm sao còn mạnh miệng như thế!
Chỉ thấy hắn nhìn thoáng qua nóc phòng, ánh mắt thâm thúy nhìn xa xăm, phảng phất xuyên thấu qua tầng lầu thấy được đỉnh của nghị sự đường.
Đám người thuận theo ánh mắt của Hứa Phong nhìn lên, ngoài trần nhà trang trí những họa tiết tinh xảo ra thì cũng không có gì phát hiện gì đặc biệt. Tất cả đều khó hiểu, thậm chí có vài người cho rằng hắn là bị dọa ngu.
Sưu!
Nam tử trung niên đằng sau Điền Khải đằng không mà lên, mang theo kình lực cuồng bạo hướng về Hứa Phong phi nhào tới, một cỗ khí thế mạnh mẽ trong nháy mắt áp bách tại nơi Hứa Phong đang đứng.
“Sắp chết đến nơi còn dám khẩu xuất cuồng ngôn!” Nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng, chưởng ấn giống như quạt bồ trực tiếp hướng về đầu Hứa Phong vỗ qua, trên bàn tay xuất ra một cỗ kình lực mạnh mẽ bá đạo.