Phượng Quan Hà không do dự liền nhận lệnh.
Mùi tanh tràn ngập trong miệng.
Đó là...hương vị của hắn.
Hắn ngoan ngoãn nhắm mắt, ngậm ngón tay trắng nõn trong miệng tinh tế liếʍ láp.
Ngón tay kiều diễm mềm mại cào lên lưỡi hắn, đốt ngón tay cọ nhẹ qua răng hắn.
Ăn đến nhóp nhép.
Tần Nguyệt Oánh nhìn hắn khom lưng, chống tay, thành kính phụng vụ tay nàng, trong lòng bỗng trào dâng một cảm xúc kỳ lạ.
Đầu ngón tay ngứa ngáy, giống như có thứ gì đó lướt qua, từ đầu lưỡi phò mã quấn lên cả tim nàng.
Nàng muốn rút tay về nhưng lại bị hàm răng hắn cắn nhẹ. edit by Lạc Rang
Tần Nguyệt Oánh nhăn mày: "Ngươi nhả ra."
Người bị nàng cưỡi dưới thân tựa như không nghe thấy.
Tần Nguyệt Oánh cau mày, đầu ngón tay ấn mạnh vào lưỡi hắn.
"Ha a......" Miệng hắn bị cạy ra, cổ họng không kịp phòng ngừa tràn ra tiếng thở dốc, nước miếng không kịp nuốt chảy dọc theo khóe môi, nhỏ giọt lên bụng hắn.
Hắn bây giờ nhất định rất chật vật.
Giống như thật sự biến thành một con chó, hèn mọn nằm dưới chân nàng.
Phượng Quan Hà ngẩng lên -- hắn thực ra có chút không dám.
Hắn sợ nhìn thấy sự khinh thường trong mắt nàng.
Nhưng không có.
Bọn họ nhìn thẳng vào nhau.
Đôi mắt phượng yêu kiều tràn đầy xuân tình, nhưng đáy mắt lại trong veo, ôn nhu như nước kia, lúc này đang nhìn thẳng vào hắn.
Hai gò má ửng hồng, miệng hơi mím lại, trên mặt lộ ra vài phần bất mãn nho nhỏ.
Bộ dáng thực đáng yêu.
Hắn cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Hắn nhìn thấy bóng mình trong mắt nàng, trong đó chỉ có hắn.
Dươиɠ ѵậŧ cứng đến mức khiến hắn khó chịu.
Hắn nhấp miệng.
"Oánh Oánh, có thể không?"
Một câu thực mơ hồ, nhưng Tần Nguyệt Oánh hiểu được ý hắn.
Nàng cảm thấy ngữ điệu của hắn có chút quái lạ, so với vừa rồi dường như thanh tỉnh hơn.
Trong lòng bỗng nhiên sợ hãi. edit by Lạc Rang
"Ta...ta không muốn làm chuyện đó với ngươi," Nàng đảo mắt đi, "Ngươi không xứng!"
Phượng Quan Hà hạ mắt.
Dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng chảy khắp chân hắn, hắn muốn xem nàng có thể giữ được bao lâu.
Hắn không nói thêm lời nào, quả nhiên, hồi lâu sau tiểu da^ʍ phụ kia liền chột dạ thỏa hiệp trước.
Nàng nói: "Ta thả một tay cho ngươi, ngươi tự làm."
Từ bị nàng chơi biến thành tự mình chơi.
Phượng Quan Hà thầm mắng tiểu da^ʍ phụ lật lọng, bắt hắn giúp nàng lâu như vậy mà không được lời.
"Ngươi chắc chứ?"
Tần Nguyệt Oánh hừ một tiếng, cảm thấy chủ ý này của mình không tồi.
"Chó đực ngoan tuốt dươиɠ ѵậŧ cho chủ nhân xem, bắn nhiều có thưởng, biết không?"
Cách xưng hô khinh miệt làm huyệt thái dương hắn đập mạnh, Phượng Quan Hà dời mắt, không dám nhìn bộ dạng tao lãng này của nàng.
Rõ ràng chính nàng cũng rất muốn, vừa rồi trong âʍ ɦộ còn kêu òm ọp chảy nước da^ʍ, nàng cho rằng hắn không biết sao?
Tay phải được cởi trói, hắn di chuyển cổ tay một chút.
Đồ điếm nhỏ cưỡi trên người hắn không ngẩng lên, mắt dán chặt vào thứ nằm giữa háng hắn.
Lúc này nghiêm túc nhìn ngắm như vậy, không biết khi bị đυ. ai sẽ là người xấu hổ đây?
Tầm mắt hắn quét dọc cơ thể trắng nõn của nàng, thoáng suy nghĩ, hắn lấy tay nắm lấy thứ dưới đũng quần vuốt lên vuốt xuống.
Mu bàn tay luôn vô tình cọ qua bụng nhỏ mềm mại của nàng. edit by Lạc Rang
Tần Nguyệt Oánh giật mình.
Thật sự cứ vậy mà thủ da^ʍ trước mặt nàng?
Tần Nguyệt Oánh nhìn dươиɠ ѵậŧ dữ tợn dọa người kia, giờ phút này đang ngoan ngoãn bị phò mã nắm trong tay, qυყ đầυ no đủ đỏ thẫm nhô ra thụt vào.
Thứ này dường như cũng không đáng sợ như vậy? Mà nàng....nhìn đến có chút khát khô.
Nàng nghe thấy phò mã thở phì phò nặng nề.
Vừa nghe thấy tiếng thở của hắn, cơ thể nàng liền trở nên thật kỳ quái.
Sao hắn lại không xấu hổ khi thủ da^ʍ trước mặt nàng như vậy? Còn có... nó thực sự rất thoải mái sao?
Tần Nguyệt Oánh trộm nhìn hắn một cái, phò mã đang khép hờ mắt, trên mặt tràn đầy xuân tình, không hề nhìn nàng.
Nàng yên tâm, đầu ngón tay trộm lấy một ít nước trên qυყ đầυ, lén lút đút vào miệng.
Hương vị vừa vào miệng, nàng liền không thể ngồi yên.
Mùi tanh xộc thẳng vào óc, âʍ ɦộ ngứa ngáy muốn chết.
Nàng bình tĩnh di chuyển mông, chà xát môi âʍ ɦộ nhờn nước vào bắp đùi hắn, ngượng ngùng hỏi: "Phò mã, sao ngươi chưa bắn?"
Phượng Quan Hà đã trông thấy
tất cả hành động của nàng, ngửa đầu lên không nhìn nàng.
Mới được mấy lần? Hắn đã quen tự thủ da^ʍ, làm sao có thể xuất tinh chỉ trong ba hai lần như vậy?
Nhưng nếu cứ nhìn bộ dạng da^ʍ lãng của nàng, chỉ sợ hắn thực sự bắn.
Nghĩ như vậy, qυყ đầυ nóng bỏng lại mẫn cảm nảy lên.
Tần Nguyệt Oánh dùng ngón tay chặn lỗ nhỏ nơi chất lỏng trong suốt phun ra, cố ý dùng móng tay gãi qua đó.
Nàng tò mò hỏi: "Phò mã, có phải lấp kín nơi này sẽ bắn không ra không?"
Eo bụng hắn gian nan kịch liệt run lên.
"Bỏ ra." Phượng Quan Hà ngừng động tác, che mặt điều chỉnh lại hơi thở, nếu không hắn sẽ thực sự mất mặt trước Oánh Oánh.
"Vậy ngươi đừng bắn vội......" Thanh âm Tần Nguyệt Oánh có chút ngượng ngùng.
Nàng đứng lên.
Phượng Quan Hà cảm thấy cơ thể nhẹ tênh, hắn mở mắt ra khó hiểu nhìn nàng. edit by Lạc Rang
Lại thấy nàng đã xoay người, cúi người đối diện hắn, cặp mông nũng nịu chổng lên.
Kia mép âʍ ɦộ đầy đặn tràn đầy dịch da^ʍ trong suốt, càng lúc càng nhiều, vào giọt sắp rơi xuống......
"Phò mã, ngươi....ngươi giúp Oánh Oánh......" Tần Nguyệt Oánh đỡ đầu gối, ánh mắt dâʍ đãиɠ chờ mong, "Cho Oánh Oánh cọ xát phò mã.....cái kia......"
"Dươиɠ ѵậŧ to." Nàng nuốt nước miếng, con ngươi càng sáng.
"Con đĩ dâʍ đãиɠ..."
Toàn thân Phượng Quan Hà run lên, lầm bầm chửi một câu, rõ ràng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Hắn che mặt nghĩ, sự tình sao nào lại thành ra thế này?
Hắn buổi chiều...định đi làm gì...?
Không nhớ ra được. edit by Lạc Rang
Dươиɠ ѵậŧ cao cao hếch lên bị một bàn tay đè xuống, nhấp vào hai miếng thịt mềm nóng hổi ướŧ áŧ.
Nàng lại ngồi lên người hắn, chẳng qua tư thế đã thay đổi.
Bụng hắn áp vào mông nàng, dươиɠ ѵậŧ cọ vào âʍ ɦộ nàng!
Chuẩn bị xong tư thế, Tần Nguyệt Oánh cúi đầu ngượng ngùng nhìn qυყ đầυ đỏ đang chọc vào âʍ ɦộ mình.
Thứ xấu xí này của phò mã, nàng đã quan sát nó rất lâu.
Nàng biết kích thước này là vừa phải, có thể chăm sóc toàn bộ âʍ ɦộ nàng.
Ngay cả độ cong của đầu khất cũng vừa phải, có thể nhét vừa lỗ nhỏ phía trước...
Nàng hơi vặn eo, qυყ đầυ thô cứng cà vào hộŧ ɭε hếch lên đằng trước, gân xanh nổi lên từ từ miết qua cánh thịt nhạy cảm.
Cả hai cùng thở ra sảng khoái.
Dâʍ ŧᏂủy̠ trong âʍ ɦộ từ từ tràn lên dươиɠ ѵậŧ, Tần Nguyệt Oánh khẽ rên, tay véo nhẹ qυყ đầυ lớn đang run rẩy.
Nàng xoay người bĩu môi nhắc nhở: "Phò mã không được bắn, phải để Oánh Oánh chơi thoải mái trước."
Không được bắn...... Nhưng thế này làm sao hắn nhịn được?
Phượng Quan Hà ngưng một lát, mở mắt ra, nhìn nàng ngồi trên người mình phập phồng đong đưa.
Sẽ thật tuyệt nếu lúc này dươиɠ ѵậŧ hắn được âʍ ɦộ khít khao của nàng bao lấy.
Đáng tiếc không phải.
Kỹ xảo của nàng thật sự quá trúc trắc, ban nãy bị một màn hoang da^ʍ kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lúc này bình ổn lại thì thật lâu không đạt đỉnh.
Hắn nhịn không được duỗi tay mơn trớn sống lưng nàng, cảm thụ được người dưới tay từng trận run rẩy.
"Trưởng công chúa....Nghịch đủ chưa?" Hắn khàn giọng hỏi.
Editor: Lạc Rang