Nóng quá.
Nhiệt độ trong phòng dễ chịu nhưng sau lưng Phượng Quan Hà lại thấm đẫm mồ hôi.
Hắn há miệng thở dốc, hơi thở nặng nề vang lên nghe rõ trong căn phòng im ắng.
Ngoài mùi sữa thơm trên người nàng, còn có một mùi hương thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi.
Trong phòng còn đốt hương gì vậy.
Phượng Quan Hà lắc đầu, muốn thần trí thanh tỉnh hơn. edit by Lạc Rang
Trước mắt bỗng tối đen.
Tần Nguyệt Oánh ấn cái đầu không an phận của hắn vào ngực mình.
Mặt hắn vùi thật sâu giữa hai khe vυ'.
Nghe tiếng thở ngày càng nặng nề của hắn, Tần Nguyệt Oánh mỉm cười.
Nàng vuốt tóc hắn: "Chó không được động lung tung."
Phượng Quan Hà vẫn muốn giãy giụa.
Tần Nguyệt Oánh ấn hắn vào ngực, đôi tay mảnh khảnh trắng nõn vỗ nhẹ đầu hắn, vuốt ve chiếc cổ lộ ra, luồn vào trong bộ lễ phục, di chuyển xuống tận sống lưng.
Cử chỉ này giống như đang an ủi một đứa trẻ, nhưng lại sắc tình đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nàng vừa lòng cảm nhận nam nhân dưới tay mình run rẩy từng đợt.
Hắn vô ý thức mυ'ŧ lấy bầu vυ' của nàng.
Hai chân Tần Nguyệt Oánh mềm nhũn.
Phò mã thật ngoan.
Ngữ khí của nàng tràn đầy trìu mến.
“Phò mã, thích Oánh Oánh sờ ngươi không?”
Chó đều thích được chủ sờ.
Nam nhân bị nàng ôm trong ngực hồi lâu không lên tiếng. edit by Lạc Rang
Tần Nguyệt Oánh cũng không vội, tay nàng nhẹ nhàng mơn trớn vành tai hắn, môi đỏ khẽ mở:
“Phò mã muốn Oánh Oánh xoa giúp không?”
Cơ thể Phượng Quan Hà run lên.
Lý trí nói với hắn, hắn không phải đồ chơi hay sủng vật của nữ nhân trước mặt, hắn nên thẳng thừng cự tuyệt, cởi bỏ đống dây thừng rồi đè nàng dưới thân mà hung hăng đυ. cắm.
Đυ. đến mức hai mắt nàng trắng dã, âʍ ɦộ nhỏ chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, đυ. đến khi bụng nàng lớn lên, như vậy nàng sẽ không dám làm ra những việc này nữa.
Nhưng trong lòng lại có ngàn vạn thanh âm nói hắn hãy đáp ứng. edit by Lạc Rang
Đó là nữ nhân mà hắn đã yêu đơn phương nhiều năm.
Hắn cưới được nàng, nhưng nàng chưa từng nhìn hắn lấy một lần.
Giờ phút này bọn họ thật gần gũi, nàng chạm vào hắn thật dịu dàng, ôm lấy hắn và nói sẽ cho hắn nhiều hơn...
Chỉ cần hắn đồng ý.
Tần Nguyệt Oánh buông hắn ra, đôi mắt phượng tràn đầy xuân tình.
Phượng Quan Hà vừa thấy gương mặt kia, lý trí liền đổ sập.
“...Muốn.”
Hắn nhẹ nhàng nói ra một chữ, thật không ngờ hắn lại cầu xin một nữ nhân an ủi mình. edit by Lạc Rang
Trong đầu vô cùng hổ thẹn, dươиɠ ѵậŧ lại trướng đau phát sưng.
Phượng Quan Hà trơ mắt nhìn tay nàng cách lớp quần áo xoa xoa khối thịt phồng lên.
Thật thoải mái.
Hắn ngửa cổ thở hổn hển một tiếng.
Lại nhớ đêm đó hắn nắm lấy tay Oánh Oánh mân mê chỗ đó, cuối cùng bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích tụ mấy tháng lên mặt nàng.
Mà nàng đã ăn tất cả dịch thể của hắn, ngậm dươиɠ ѵậŧ của hắn trong miệng ngoan ngoãn liếʍ!
Da^ʍ phụ nhỏ này, sinh ra chính là để khắc hắn!
Bàn tay kia vẫn đang cách lớp quần tiếp tục xoa.
Kỹ xảo vô cùng trúc trắc nhưng lại khiến dục hỏa trong hắn bùng lên đến đỉnh điểm.
“Oánh Oánh…… Oánh Oánh……” Phượng Quan Hà gọi tên nàng, rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không thể thốt ra.
Đuôi mắt hắn ửng đỏ, trong mắt tựa như có nước, ngữ điệu ngắt quãng vì thở dốc. edit by Lạc Rang
Tần Nguyệt Oánh ngừng tay, phò mã đáng thương nhìn nàng, nhìn bộ dạng này của hắn, những ấm ức phiền muộn gần đây nàng phải chịu bỗng hoá thành hư không.
Thay vào đó... tận sâu trong âʍ ɦộ nhỏ thật ngứa.
Nàng nghĩ tới thứ nóng hổi và sưng tấy dưới tay mình, giữa chân càng ướt.
“Oánh Oánh…sờ nó đi……” Phượng Quan Hà nhỏ giọng cầu xin.
Rào cản bị phá vỡ, những việc tiếp theo tựa như "nước chảy thành sông" diễn ra tự nhiên.
Hắn đã buông bỏ tôn nghiêm của nam tử —— chỉ cần người hắn thương nguyện ý thương tiếc hắn nhiều hơn một chút.
Nhưng Tần Nguyệt Oánh không định buông tha hắn dễ dàng như vậy. edit by Lạc Rang
Chiếc quạt gấp ngà voi lại được cầm lên. Cán quạt lê dọc gò má Phượng Quan Hà, cuối cùng dừng lại ở cổ họng hắn.
Hắn nghe thấy một tiếng "cạch" nhẹ, thứ gì đó lạnh hơn cán quạt ấn vào động mạch cổ của hắn.
Phượng Quan Hà mở to mắt, hắn rất nhạy cảm với những việc này, cho dù không thể nhìn thấy vẫn đoán được.
Đó là một lưỡi dao sắc bén.
Lưỡi dao có thể gϊếŧ người.
Lưỡi dao này được giấu bên trong chiếc quạt xếp có vẻ vô hại, vậy mà hắn từ đầu đến cuối không hề chú ý đến nó.
“Oánh Oánh?” Hắn thấp giọng gọi.
Chỉ sau một khắc ngắn ngủi, mạng sống của hắn đã nằm trong tay một nữ nhân yếu đuối.
Nàng mềm yếu nhu nhược như vậy, hắn có thể dễ dàng bẻ gãy nàng thành nhiều mảnh.
Nhưng nàng lại nắm giữ trái tim của hắn.
Như vậy cũng đã quá đủ, chỉ bằng điều này nàng đã có thể áp đảo hắn...
Phượng Quan Hà cảm thấy mình điên rồi, ham muốn trong người hắn lại vì lưỡi dao này mà ngày càng trầm trọng.
Hắn hít sâu, cảm nhận lưỡi dao cứa qua từng lớp y phục của mình.
Cuối cùng tất cả vải trên người đều bị cứa rách, chỉ còn quan phục đỏ thẫm khoác trên người.
Tay chân hắn đều bị trói, trần trụi trước mắt nữ nhân mình tâm niệm như một vật cống nạp.
Tần Nguyệt Oánh duỗi tay sờ cơ bụng rõ ràng của hắn. edit by Lạc Rang
"Phò mã lớn lên sao lại tráng kiện như vậy? Ngay cả thứ thấp hèn dưới này."
Nàng thu lại lưỡi dao nhọn ở đầu quạt xếp, đánh lên dươиɠ ѵậŧ tím đen đang dựng đứng kia, gân xanh xung quanh lập tức giật nhẹ.
Nơi nhạy cảm nhất bị vật cứng lạnh vỗ vào, không hề mang lại kɧoáı ©ảʍ mà ngược lại càng sưng tấy, cứng ngắc.
Phượng Quan Hà dồn dập thở dốc.
“Oánh Oánh, đừng……”
Bang một tiếng, quạt xếp lại đánh vào cơ ngực kiên cố của hắn. edit by Lạc Rang
Tần Nguyệt Oánh không kiềm chế lực, một dấu ấn mờ nhạt hằn lên bộ ngực màu mật của hắn.
Tần Nguyệt Oánh cầm quạt xếp, vừa mân mê núʍ ѵú của nam nhân vừa tàn nhẫn vuốt ve thật mạnh dươиɠ ѵậŧ thô kệch đang run rẩy đáng thương.
Thân thể nam nhân run lên.
Trong người vừa sảng khoái vừa thống khổ, Phượng Quan Hà ngửa mặt, l*иg ngực càng phập phồng kịch liệt.
Oánh Oánh sờ dươиɠ ѵậŧ cho hắn...
Không giống lần trước hắn nắm tay nàng, lần này là nàng chủ động...
Hắn đã dùng bàn tay nhỏ kia loát dươиɠ ѵậŧ đến bắn ra một lần, tất nhiên biết mùi vị được sục trong bàn tay non mềm ấy sẽ thế nào.
Huống chi, đó là tay của Oánh Oánh. Chỉ cần là Oánh Oánh, ở đâu cũng được…
Hắn rất muốn……
Trong lúc đang mơ màng, hắn nghe thấy một giọng nói mê hoặc bên tai. edit by Lạc Rang
“Chó con, có muốn sờ không?”
Phượng Quan Hà ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Tần Nguyệt Oánh vũ mị xuân sắc.
Giữa hai chân nàng cũng ướt sũng.
Yết hầu hắn giật giật: “Muốn.”
“Cầu ta.”
“Cầu xin Oánh Oánh.” Mặt Phượng Quan Hà nóng vô cùng.
“Ngươi phải nói, con chó đực của Oánh Oánh cầu xin chủ nhân.”
Phượng Quan Hà há miệng thở dốc, hồi lâu không phát ra tiếng.
Tần Nguyệt Oánh dựa sát vào, vυ' trắng da^ʍ tao dán lên ngực hắn.
Hai tay nàng câu lấy cổ hắn.
“Nói mau.”
Đây là lần đầu tiên bọn họ da thịt thân cận như vậy.
Con ngươi Phượng Quan Hà giật giật, hắn nhìn nàng thật sâu, màu mắt đen như mực.
Hắn thở phì phò: “Oánh Oánh...con chó đực của người, cầu xin chủ nhân……”
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~