Liếʍ nó?
Phượng Quan Hà nghe xong cười lạnh.
Âʍ ɦộ da^ʍ tiện của Trưởng công chúa bị liếʍ một lần đã biết mùi vị, hiện giờ đối mặt hắn, một chút liêm sỉ nàng cũng không màng.
Hắn ngắm nhìn đôi môi anh đào hé mở, môi đỏ răng trắng đầy quyến rũ.
Cái miệng như vậy lại có thể thốt ra lời cầu xin nam nhân liếʍ âʍ ɦộ!
Nhưng bây giờ hắn không rảnh ở đây chơi đùa cùng nàng, tối nay nhiều việc, nàng còn quấn lấy như vậy, chẳng lẽ muốn hắn lát nữa khom lưng bò ra?
Phượng Quan Hà coi như không nghe hiểu, kéo một chân Tần Nguyệt Oánh qua, hôn một cái lên mu bàn chân nàng, nói có lệ: "Đã liếʍ."
Liếʍ chân nàng, trước kia hắn thường bị yêu cầu làm vậy.
Chân ngọc trong tay hắn hơi động.
"Phò mã......" Chân kia cọ cọ trong lòng bàn tay hắn, thanh âm uyển chuyển nhu nhược tựa như van xin.
Phượng Quan Hà quay đầu qua, thấy nàng đỏ mặt dựa lên gối, trên mặt toàn là ham muốn và bất mãn, rõ ràng đã bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn quá mức. edit by Lạc Rang
Hắn có chút không đành lòng.
"Trưởng công chúa, cầu xin cần có thái độ cầu xin."
Phượng Quan Hà nghĩ, chỉ cần trưởng công chúa đối với hắn hoà nhã hơn, sau này không tùy ý tiêu khiển hắn, nàng muốn cái gì, hắn đều chiều......
Hắn biết mình cả đời cũng không thể lọt được vào mắt trưởng công chúa, nhưng hắn vẫn...... không thể nhìn nàng khó chịu.
Nhưng Tần Nguyệt Oánh lại hiểu lầm ý hắn.
Nàng cắn môi, kẹp chân, bất giác cọ cọ, trong lòng thầm nghĩ, phò mã nàng hiện giờ lá gan thật lớn, không nghe lời chút nào. edit by Lạc Rang
Loại chuyện này......lại muốn nàng mở miệng cầu hắn.
Nhưng nàng cũng đã mở âʍ ɦộ ngồi lên mặt hắn bắt hắn liếʍ, dươиɠ ѵậŧ giả lại rớt ra khỏi âʍ ɦộ ngay trước mặt hắn, lúc này còn xấu hổ, chẳng phải sẽ bị phò mã cười nhạo làm bộ làm tịch sao?
Nàng kéo bàn tay to gấp đôi của mình, nắm lấy những ngón tay thô sần luồng vào ma xát hộŧ ɭε dựng đứng.
Kɧoáı ©ảʍ tê dại như dòng điện chạy loạn khắp cơ thể.
Tần Nguyệt Oánh rêи ɾỉ hai tiếng, rũ mi nói nhỏ: "Phò mã giúp Oánh Oánh liếʍ......"
Nàng còn sửa nhũ danh để gọi hắn, thái độ cầu xin này chẳng lẽ không đủ sao?
Hộŧ ɭε bị bàn tay to trêu đùa, cảm nhận được ánh mắt nam nhân nhìn mình, Tần Nguyệt Oánh vô cùng thỏa mãn híp mắt, âʍ ɦộ ngày càng ướt.
Bị phò mã nhìn như vậy, nàng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.....
Tần Nguyệt Oánh chợt nhớ tới những lời da^ʍ tục hắn từng nói.
Nàng liếʍ môi, thở hổn hển học theo.
"Phò mã......Giúp Oánh Oánh liếʍ âʍ ɦộ nhỏ..... Lấy đầu lưỡi đυ. âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ của Oánh Oánh đi......"
Con ngươi ướŧ áŧ nhìn Phượng Quan Hà.
"Được không?"
Phượng Quan Hà cảm thấy trong đầu có thứ gì nổ tung.
"Người biết mình đang nói gì không?" Hai mắt hắn đỏ lên, "Trưởng công chúa, sao có thể nói những lời này?"
Tần Nguyệt Oánh nhẹ giọng ậm ừ, tiếp tục nắm ngón tay Phượng Quan Hà xoa viên hộŧ ɭε của mình.
"Phò mã đừng đi," nàng ngứa vô cùng, tự mình dạng chân để lộ miệng âʍ ɦộ ướŧ áŧ, làm nũng với hắn, "Phò mã mau đến thương Oánh Oánh đi."
Phượng Quan Hà cười nhẹ, tiếng cười lộ ra chút lạnh lẽo.
Nàng tin tưởng hắn có lẽ cũng chỉ dựa trên quan hệ chủ tớ.
...... nhưng thế thì sao.
Ít nhất nàng cũng coi như có cầu xin hắn.
Phượng Quan Hà thuận tay nhéo hộŧ ɭε sưng to, thô lỗ nói: "Giơ chân lên."
Tần Nguyệt Oánh làm theo, dáng vẻ ngoan ngoãn trái ngược hoàn toàn so với ngày thường, cùng với khuôn mặt nhỏ nhiễm đỏ, tựa như thỏ con chờ chủ nhân sủng hạnh. edit by Lạc Rang
Bàn tay thô ráp miết qua miệng âʍ ɦộ trơn nhẫy, nước da^ʍ chảy ra ướt đẫm cả tay hắn.
"Da^ʍ phụ."
Hắn thấp giọng mắng một câu, thanh âm không lớn, nhưng cả hai người đều nghe được rõ ràng.
Hai mảnh môi thịt đầy đặn run run, Tần Nguyệt Oánh có chút không vui, nhưng một cảm giác kì lạ lan tràn trong ngực chi phối nàng, hồi lâu nàng cũng không nổi giận với Phượng Quan Hà. edit by Lạc Rang
Nàng vặn eo, nhỏ giọng thúc giục: "Phò mã, mau liếʍ ta."
Phượng Quan Hà lúc này cũng không dễ chịu hơn.
Liếʍ? Nếu nàng muốn nhiều hơn liếʍ càng tốt.
Hắn rất muốn vứt bỏ hết thảy, đè nàng giam dưới thân hung hăng đυ. mạnh bằng dươиɠ ѵậŧ của mình, chừng nào bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào âʍ ɦộ đồ điếm này, khiến nàng phải mang thai hạt giống của hắn.
Nhưng nếu làm vậy, chỉ tiêu tan chút tình nghĩa phu thê ít ỏi còn sót lại giữa bọn họ.
Phượng Quan Hà nghĩ lại buồn bực, hắn dùng hai ngón tay tách hoa môi no đủ kia ra, thịt mật bên trong đỏ tươi quyến rũ mê người lộ ra, tầng tầng lớp lớp thịt lúc đóng lúc mở phun dâʍ ɖị©ɧ.
Trong phòng sáng hơn bên ngoài, Phượng Quan Hà có thể nhìn rõ âʍ ɦộ da^ʍ tao từ ngoài vào trong.
Có lẽ do ánh mắt hắn quá mức nóng bỏng, Tần Nguyệt Oánh di chuyển eo lui ra sau trốn, hai mảnh môi thịt trượt xuống trên ngón tay hắn, giống như màn thầu múp míp khép lại.
Dươиɠ ѵậŧ Phượng Quan Hà cứng đến phát đau, hỏa khí cũng bốc lên cao.
Hắn giơ tay tát vào cửa âʍ ɦộ đang khép lại, lực không mạnh nhưng tiếng tát vang vọng khắp phòng.
"Ngươi sao lại đánh ta......" Âʍ ɦộ nhỏ của Tần Nguyệt Oánh bị đau, mặt có chút ủy khuất, nhưng lại cảm nhận được một kɧoáı ©ảʍ vi diệu nảy lên từ bụng dưới.
Nàng cảm thấy khí thế còn chưa đủ, cao cao giọng chất vấn: "Ngươi dám đánh ta?"
"Ai bảo ngươi trốn?" Ánh mắt Phượng Quan Hà u ám, "Trưởng công chúa giạng chân cầu xin nam nhân liếʍ âʍ ɦộ, còn giả bộ dè dặt?"
Hắn lại vỗ nhẹ vào âʍ ɦộ mấy cái, lần này trên tay còn dính nhiều nước da^ʍ hơn, hắn cố tình quệt đi.
"A..Đồ đĩ." hắn bôi tất cả dâʍ ɖị©ɧ trên tay lên đùi nàng, lời nói có chút ghen tuông, "Không biết trưởng công chúa ngày thường tiến cung, dưới váy có phải cũng ngậm dươиɠ ѵậŧ giả? Thì ra cái âʍ ɦộ này của trưởng công chúa da^ʍ tiện như vậy, một khắc cũng không sống thiếu được thứ kia."
Cả người Tần Nguyệt Oánh run run.
Hắn...... Hắn thế nhưng lại biết!
Hắn sao có thể biết hết tất cả?!
Việc nàng giạng chân phơi âʍ ɦộ ra đã là vô cùng xấu hổ. Trước kia từ tận đáy lòng nàng khinh thường phò mã, cảm thấy bắt hắn liếʍ mình là vũ nhục hắn. Nhưng hiện giờ bị phò mã vừa mắng lại đánh, người hèn hạ ngược lại đổi thành nàng.
Vậy nhưng nàng......bị phò mã vũ nhục mà âʍ ɦộ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Tần Nguyệt Oánh há miệng thở dốc, hai mắt đẫm lệ mông lung, một câu phản bác cũng nói không nên lời. edit by Lạc Rang
Nàng......bị phò mã chạm vào, liền hưng phấn muốn đi tiểu!
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~