“Hắn là ai? Có thể đại biểu cho tộc Khôi Chu sao?” Tộc trưởng tộc Hàn Hồ vẫn luôn không nói gì trừng mắt nhìn Thẩm Mộng một cách lạnh lùng, “Lão tộc trưởng, hắn là yêu quái trong tộc của ngươi?”
“Không phải.” Lão tộc trưởng lắc đầu, “Hắn là người của Chu Húc.”
Tộc trưởng Hàn Hồ cười lạnh một tiếng, “Ngươi thật sự là lập một vị tộc trưởng giỏi, lúc này mới được mấy ngày đã để cho người ngoài leo lên đầu.”
Thẩm Mộng ngồi vào bàn, nghe người này nói hắn gõ gõ bàn, “Có gì muốn nói thì nói với ta, đừng âm dương quái khí, ta nghe khó chịu, ngươi biết ta khó chịu sẽ làm thế nào không?”
“Hơn nữa, ngươi dựa vào gì can thiệp ngoại tộc chọn tộc trưởng.”
“Tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng.” Tộc trưởng Hàn Hồ cười lạnh, “Đừng nói đây là tiểu yêu quái mê hoặc chiến lực đệ nhất Yêu giới đến chết đi sống lại trong truyền thuyết đi.”
“Nghe nói tiểu Chu của ngươi bị thương rất lợi hại, đến bây giờ mắt còn chưa thể nhìn thấy.”
“Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, không sám hối rời đi thế nhưng còn dám ở chỗ này khoa tay múa chân.” Tộc trưởng Hàn Hồ hừ lạnh, “Thật sự cảm thấy đã nhận được sủng ái của tiểu Chu là có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Ngươi không nhìn xem mình là thứ gì.”
Thẩm Mộng nhíu mày, “Lão tộc trưởng, ta ném người ra ngoài, sẽ không để trong lòng chứ.”
“…” Lão tộc trưởng trầm mặc nhìn Thẩm Mộng, đây là tính cách của Hỏa Phượng? Quả nhiên là thuộc hỏa?
“Đừng hỏi ông ấy, hỏi tôi đây!” Không đợi Lão tộc trưởng mở miệng, ngoài cửa truyền tới tiếng nói quen thuộc, Chu Húc quấn theo một tấm vải trắng liền chạy vào.
Ngay cả Thẩm Mộng cũng sửng sốt một chút, hắn nhìn Chu Húc mò mẫm đến bên cạnh hắn, có chút dở khóc dở cười, “Tại sao cậu cũng tới đây?”
“Không đến còn không biết những người này cũng không để tôi vào mắt.” Chu Húc mỉm cười, “Hiện tại tôi là Tộc trưởng, có chuyện gì anh hỏi tôi, chỉ cần tôi đồng ý sẽ không có người có thể từ chối.”
“Ví dụ như bọn họ.” Chu Húc chỉ vào mấy vị Tộc trưởng phía đối diện, “Tôi đồng ý anh đánh người ra ngoài!”
Thẩm Mộng yên lặng bẻ tay y hướng về bên cạnh một chút, “Bọn họ ở bên này.”
“Tôi biết, tư thế vừa rồi không đúng.” Chu Húc nhún nhún vai, “Sao tôi có thể không ngửi được mùi hôi của Hồ chứ, mắt tôi mù, mũi cũng không bị hỏng.”
Sắc mặt của Tộc trưởng Hàn Hồ xanh mét, “Đây là đạo đãi khách của tộc Khôi Chu sao?”
Nghe xong Chu Húc liền cười ra tiếng, “Thật có lỗi, hiện tại tộc Khôi Chu do ta quản, ta chính là bộ dạng này, ngươi cũng không phải mới biết ngày đầu.”
“Chu Húc, ngươi đừng bừa bãi quá mức!” Tộc trưởng Hàn Hồ vỗ bàn một cái, “Ngươi không muốn cùng chúng ta trở thành địch chứ!”
“Có phải ngươi đã quên rồi hay không.” Chu Húc bỗng nhiên thu lại nụ cười, “Mục đích tới đây của ngươi là muốn Tộc trưởng đổi người, nhúng tay vào chuyện của tộc Khôi Chu không nói, nhằm vào vẫn là ta.”
“Chẳng lẽ ngươi tuổi già si ngốc*? Còn sẽ cảm thấy dùng lễ tiếp đón đối với ngươi?” Giọng điệu Chu Húc lạnh như băng, “Đời ta đều sẽ không buông tha cho một ai dám trêu chọc ta, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi sẽ là ngoại lệ.”
(*老年痴呆 lão niên si ngốc.)
“Hay là nói ngươi cảm thấy ta sẽ ẩn nhẫn vì vị Tộc trưởng này?”
Chu Húc cong môi, lộ ra nụ cười sáng lạn, “Thầy Thẩm, đuổi bọn họ ra!”
Vì vậy Lão tộc trưởng yên lặng nhìn hai vị này dùng vẻ mặt tươi cười lần lượt ném người ra ngoài, ra tay là Thẩm Mộng, Chu Húc an vị trước cửa cười ha hả nghe bọn họ mắng chửi người, một vẻ ta liền thích bộ dạng các ngươi tức giận nhưng không đánh lại ta.
“Xem ra tộc Khôi Chu không tính toán hữu nghị.”
“Cút nhanh đi.” Chu Húc ngồi xổm trên khung cửa cười ha hả, “Mùi hôi của ngươi hun đến ta đây rất khó chịu, ta không bao giờ muốn thấy ngươi nữa.”
Tộc trưởng Hàn Hồ thiếu chút nữa xù lông, “Chu Húc!”
“Đúng rồi còn có một việc.” Chu Húc duỗi ra một ngón tay, “Về sau đừng tới tìm ông ngoại ta nữa, có việc cứ tới tìm ta, đương nhiên có thể gặp hay không là vấn đề của ta, mời trở về.”
Chu Húc quay người vào trong, chỉ còn lại đám Tộc trưởng sắc mặt xanh mét.
“Chu Húc thật sự mù sao? Vẫn luôn không thấy y ra tay.”
“Vị tiểu yêu quái không biết tên kia rất mạnh, rốt cuộc Chu Húc đào ra cao thủ từ chỗ nào?”
Tộc trưởng Hàn Hồ hừ lạnh một tiếng, “Về thôi, ít nhất xác định mắt của người này thật sự xảy ra vấn đề, coi như chuyến này đi không tệ.”
…
Lúc Chu Húc ở tại Yêu giới đã không quá hòa hợp với Tộc trưởng Hàn Hồ, cả ngày đều là người tìm đến Lão tộc trưởng để cáo trạng, trong đó tần suất xuất hiện của Hàn Hồ tương đối cao, Chu Húc giống như không ưa chủng tộc này, thích tìm bọn họ gây sự nhất.
Lão tộc trưởng đã từng đi tìm Chu Húc, chất vấn y vì sao luôn nhằm vào tộc Hàn Hồ.
Sau một cuộc trò chuyện thân mật, Chu Húc không còn nhằm vào tộc Hàn Hồ nữa, mà là đánh những tộc khác thành bộ dạng gấu trúc* của tộc Hàn Hồ, còn vẻ mặt đắc ý tỏ vẻ y không bất công.
(*Nguyên văn 熊样 hùng dạng: gần với ý tứ bộ dạng ngu ngốc. Hình tượng của gấu thường là thong thả, thường xuyên bị động vật nhỏ khi dễ, cho nên có thái độ “ngu ngốc, uất ức”.)
Y giống như trời sinh đã nhìn tộc Hàn Hồ không vừa mắt, siêng năng quấy rối người ta hơn một trăm năm mớt vứt bỏ hoạt động giải trí này, tuy rằng Lão tộc trưởng không thích Chu Húc lắm, nhưng tốt xấu gì vẫn là con trai của nhà mình, thời điểm cần che chở phải che chở.
Cho nên thực tế ông cùng tộc Hàn Hồ cũng không thân thiết, lần này nhìn thấy người này đến đây cũng có chút ngoài ý muốn.
Lão tộc trưởng ngồi trước bàn nhìn Chu Húc ngồi xổm bên cạnh Thẩm Mộng giả thảm, vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng.
“Cho nên cậu tới chính là vì đuổi mấy người này ra ngoài?” Thẩm Mộng nhìn y, “Thật sự chỉ là tùy hứng*?”
(*Nguyên văn 耍小性子 chơi tiểu tính tình.)
Chu Húc cười ha ha, “Tôi cũng không phải vì những thứ này, bọn họ đến chỉ là vì xác nhận tôi có mù thật hay không, tìm lão già cũng chỉ là qua mắt mà thôi, cuối cùng vẫn là vì tôi.”
“Thật sự không biết vì sao tôi có sức hút lớn như vậy, bọn họ vậy mà trực tiếp nhằm vào tôi.”
Thẩm Mộng nghĩ một chút, “Có lẽ cũng bởi vì cậu biết quá nhiều.”
“Thì ra là vậy.” Chu Húc gật gật đầu, nhìn qua tương đối vừa ý, “Thật sự là trời cao đố kỵ anh tài, con người tôi tốt như vậy, cũng bởi vì biết nhiều liền bị chán ghét.”
“Tôi không ghét cậu.” Thẩm Mộng không chút để ý nói.
Vừa dứt lời, Thẩm Mộng cảm thấy xung quanh đột nhiên an tĩnh, hắn quay đầu liền thấy Chu Húc đang cười.
“Thì ra thầy Thẩm không ghét tôi.” Chu Húc cười rất vui vẻ, “Tôi còn tưởng rằng người thầy Thẩm ghét nhất chính là tôi.”
Thẩm Mộng nhìn y, “Đúng, tôi ghét cậu nhất.”
“Đáng ghét~” Chu Húc ghép ngón cái cùng ngón giữa* giọng nói nhão nhẹt, “Thầy Thẩm mới vừa nói đáng ghét có phải là ý này hay không?”
(*Nguyên văn 掐着兰花指 kháp trứ lan hoa chỉ, lan hoa chỉ ngón tay cái cùng ngón giữa ghép lại, mấy nàng có thể search riêng cái từ lan hoa chỉ để xem hình.)
Lão tộc trưởng rùng mình một cái, quay người rời khỏi, ông không chịu được bộ dạng này của Chu Húc, vẫn là nhanh chóng rời đi, bớt để mình đánh qua.
Nhưng mà, tuy rằng nhìn Chu Húc là một bộ dạng không thèm để ý, nhưng theo báo cáo của thủ hạ, y làm tương đối tốt, cố gắng là vì người trước mặt sao?
Có thể học cố gắng vì người khác, đây đối với bản thân Chu Húc mà nói xem như kỳ tích.
Lão tộc trưởng trước giờ đều thật sự lo lắng cho y, bởi vì Chu Húc quá mức vì tư lợi, ông sợ điều này sẽ khiến Chu Húc đi về phía vực sâu vạn kiếp bất phục.
Hiện tại xem ra, ông lo lắng có chút dư thừa.
“Tôi đi rồi cậu lại làm cái gì hả? Cảm thấy bộ dạng cậu vốn dĩ cũng không tính toán tới đây.” Thẩm Mộng nhìn y.
Chu Húc nghe vậy cười gật đầu, “Thầy Thẩm anh thật sự hiểu tôi rất rõ a, không được, lại ở chung với anh càng thấy được chúng ta thật sự là quá mức xứng đôi, lúc nào thì chúng ta kết hôn? Tôi gả cho anh cũng được!”
“Hiện tại không phải lúc nói chuyện này.” Thẩm Mộng lắc đầu, “Tôi hỏi chính là cậu đã làm trò gì?”
“Dạy dỗ một tên nằm vùng lẻn vào, ước chừng giống như tôi nói vừa rồi, chính là để thăm dò tôi có phải thật sự bị mù hay không.” Chu Húc dùng ngón tay gõ gõ bàn, “Lại nói tiếp, gã thật đúng là to gan, vậy mà giật dây người trong tộc ám sát tôi.”
Thẩm Mộng gật đầu, Có thể đánh rắn động cỏ hay không?”
“Đánh rắn động cỏ mới tốt.” Chu Húc ghé vào bàn, “Bọn họ bên này cảm thấy tôi có khả năng lớn là thật sự bị mù, nếu như bên kia không nhận được kết quả tương đồng bọn họ sẽ nghi ngờ.”
“Đa nghi như vậy?”
“Tiểu Hồ điệp không nên đánh giá thấp trình độ biếи ŧɦái của đám người kia.” Chu Húc hừ một tiếng, “Dù sao không thể xem bọn họ là người bình thường.”
Thẩm Mộng nghiêng đầu, “Như vậy…”
“Tộc Quỷ có một loại thiên tính có thể phóng đại cảm xúc của người hoặc yêu xung quanh, nhưng mà, loại thiên tính này cũng sẽ ảnh hưởng đến bản thân bọn họ, sinh ra hậu quả không tốt lắm.”
Cho nên những người của tộc Quỷ hắn từng gặp phần lớn đều cố chấp một cách đáng sợ.
Thẩm Mộng gật đầu, “Mắt của cậu thế nào? Như thế nào còn phải quấn thứ này để chặn sáng?”
“Đương nhiên là vì tôi rất mảnh mai!” Chu Húc vừa nghe thấy Thẩm Mộng nhắc đến đề tài này lập tức giả thảm đúng lý hợp tình, “Tôi đau quá, thật sự ủy khuất a, thầy Thẩm ôm tôi một cái~”
“Đừng đi tìm chết.” Thẩm Mộng gõ y một cái, “Tôi hỏi cậu vì sao còn phải quấn thứ này, mắt bị che đương nhiên cậu không nhìn thấy.”
Chu Húc cười gỡ băng xuống, “Này đương nhiên không phải để cho tiểu Hồ điệp xem, là cho những người kia xem.”
“Cậu định đeo mãi, thẳng đến khi những người kia chắc chắn cậu thật sự bị mù?”
“Là như vậy.” Chu Húc lại quấn băng lên, “Anh không cảm thấy thú vị sao? Khi tất cả mọi người cho rằng tôi mù, đợi đến khi quyết chiến tôi trực tiếp mở to mắt gϊếŧ bọn họ đến trở tay không kịp!”
Thẩm Mộng nghĩ một chút, đưa ra bình luận của mình, “Đúng là chuyện chỉ có cậu làm được.”
“Chuyện thú vị sao có thể thiếu tôi được.”
…
Cho dù bên ngoài kêu gào thế nào đi nữa, Lão tộc trưởng vẫn đẩy Chu Húc lên vị trí tộc trưởng, thậm chí chính ông trực tiếp lùi ra sau màn, lúc này mới có người nhớ tới Chu Húc là yêu quái dạng gì, bởi vì hắn hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện trả thù này!
Nhưng vào lúc bọn họ đang nơm nớp lo sợ, bọn họ phát hiện Chu Húc lại không hề lộ mặt.
Không chỉ là không lộ mặt, thậm chí toàn bộ tộc Khôi Chu đều ít có người ra ngoài, ngay cả mấy chi bên dưới* cũng ngốc trong nhà.
(*分支.)
Mọi người càng nghĩ càng thấy Chu Húc là đang nghẹn thủ đoạn trả thù bọn họ, thẳng đến ngày hôm nay, các tộc đàn lớn mới nhận được thϊếp mời của tộc Khôi Chu, Chu Húc dùng danh nghĩa của gia tộc mời tất cả các tộc đàn đến để công bố chuyện quan trọng,
Chiêu thức ấy khiến cho tất cả mọi người sững sờ, bọn họ biết rõ Chu Húc rất ác liệt, nhưng y không ngốc.
Tụ tập tất cả mọi người để một mẻ hốt gọn là hoàn toàn không có khả năng! Y cũng sẽ không ngốc đến mức làm như vậy.
Mọi người lòng mang ý xấu, ngày hôm đó đồng thời đi đến địa chỉ đánh dấu trên thiệp mời của Chu Húc.
Mắt Chu Húc vẫn quấn một băng vải trắng, y mò mẫm đi xung quanh, dựa vào âm thanh để phân biệt phương hướng.
Trong lòng bọn họ lộp bộp, chẳng lẽ nói, Chu Húc thật sự… mù?