Thẩm Mộng và Chu Húc còn chưa biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, bọn họ đang sánh vai ngồi xổm cùng nhau quan sát cây non kia, vươn tay sờ được chỉ có cái chắn trong suốt lạnh băng, nhưng một vệt xanh lục ở ngay chỗ này, thật sự tồn tại.
“Nơi này nhất định có một vết nứt, hạt giống này mới có thể sinh trưởng.” Chu Húc gõ vách tường, “Nhưng nói nhỏ cũng không phải rất nhỏ, ít nhất có thể để cho cây cỏ đuôi chó kia cùng Ước nguyện hài nhi chui ra.”
“Cái này còn cần cậu nói.” Thẩm Mộng cẩn thận sờ soạng, ý đồ tìm ra khe nứt kia. Hồ Điệp vô cùng mẫn cảm đối với lực lượng, ở chỗ này lâu như vậy cũng không có cảm giác được quả thật khiến cho hắn hơi kinh ngạc.
Chỉ cần tìm được phương hướng, dựa theo lực khống chế của Hồ Điệp, hắn nhanh chóng tìm được vị trí, đó là một khe nứt bé bằng một lóng tay, để lộ ra một chút gió nhẹ, thử đấm về phía lỗ hổng này, kết giới không bị tổn hại chút nào, nơi đây hẳn là vết rách được xé ra lúc ngọn cỏ đuôi chó kia đi ra ngoài.
Chỉ có bản thân Bức họa phong ấn mới có thể phá vỡ kết giới kín không kẽ hở này.
“Đập không ra.” Thẩm Mộng nhíu mày, “Nơi này quả thật có khe nứt, nhưng khe nứt quá nhỏ, ngay cả một ngón tay cũng không duỗi ra được.”
“Vậy nếu không… hóa thành nguyên hình, trở nên nhỏ một chút?” Trên mặt Chu Húc tràn đầy vẻ mong đợi, thấp giọng dụ dỗ: “Biến thành nguyên hình nói không chừng có thể đi ra ngoài, ở chỗ này thật sự rất bất tiện.”
Thẩm Mộng căm tức nhìn người nào đó quang minh chính đại muốn chiếm tiện nghi, “Cậu, biến thành nguyên hình thử xem.”
“Thì ra tiểu hồ điệp muốn xem nguyên hình của tôi à.” Chu Húc say mê bụm mặt, “Thì ra anh thích tôi như vậy, nhưng mà không được, nguyên hình của tôi so với hình người của anh, chỉ lớn không nhỏ.”
Con nhện lớn như vậy? Thẩm Mộng nhìn y từ trên xuống dưới, tộc Nhện ở Yêu giới cũng chia thành nhiều nhánh, nhưng ít có hình thể lớn như vậy, hơn nữa theo như hắn được biết, hầu hết những con nhện hình thể to lớn kia cũng không phải kịch độc, cái dạng này của Chu Húc thấy thế nào cũng không giống như loại ăn tạp ít độc tố.
“Biến một chân, vươn ra ngoài.” Thẩm Mộng phát một cái vào vai y, “Nhanh lên.”
Chu Húc nghe lời đưa tay đến khe nứt, một cánh tay hóa thành một cái chân dài đủ màu sắc, vừa nhỏ vừa dài, màu sắc là đen xanh giao nhau, nhìn qua diễm lệ lại phô trương, phối hợp với vẻ âm u của Chu Húc, quả thật chính là không ngừng nói ra bản thân có bao nhiêu độc.
Chân dài nhỏ duỗi ra khỏi kết giới, Chu Húc mở to mắt, y cảm nhận được gió ở bên ngoài, lông tơ trên chân dài dựng đứng, run run dưới gió lạnh, y không khỏi rùng mình một cái, lúc này, một bàn tay đặt lên vai y.
“Nhịn xuống.” Giọng nói khàn khàn đầy khêu gợi của Thẩm Mộng vang lên sau tai y, thậm chí Chu Húc có thể cảm giác được hô hấp của hắn phả ra khi nói, da gà nổi lên sau tai, đương nhiên, những thứ này đều không quá phận bằng bàn tay đặt trên vai mình.
Nhiệt độ nóng rực từ bả vai y lan xuống cánh tay y, Chu Húc trơ mắt nhìn chân dài của mình đột nhiên đỏ lên, đỏ rực giống như mới lấy ra từ dung nham, *ầm* một tiếng, sóng nhiệt khổng lồ nổ tung ở bên ngoài, lực đánh này trực tiếp phá vỡ kết giới, liền đẩy hai người ra ngoài.
Chu Húc chớp mắt mấy cái, một lúc sau y ngẩng đầu lên, Thẩm Mộng nằm dưới người y đẩy y một cái, mang theo ghét bỏ nói y tránh ra, trong nháy mắt, Chu Húc cảm thấy độ nóng này không chỉ tràn vào cánh tay của y, còn tràn vào trong đầu của y, khiến y sinh ra mơ màng vô hạn.
Bí quyết mở ra Bức họa phong ấn ở bên ngoài, đây là một bí mật ít người biết, Thẩm Mộng chính là một trong số đó.
Đẩy Chu Húc qua một bên, Thẩm Mộng ấn chặt huyệt thái dương có chút co rút đau đớn, tay phải không ngừng run rẩy, vừa rồi hắn cứng rắn thả lực lượng theo chân dài của gia hỏa này ra ngoài, tuy rằng phá vỡ kết giới này, nhưng trên thực tế cũng khiến bản thân nhận phải lực đánh vào.
Hơn nữa trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm giác được một chút đồ vật, đó là sền sệt ác ý đến từ trong bóng đêm.
Đây là du͙© vọиɠ thâm trầm sâu trong nội tâm Chu Húc.
….
Chữ viết trên bức tường càng thêm rõ ràng, nhưng Thẩm Mộng vẫn không quen biết, mắt thấy sắc trời đã sắp sáng lên, đã đến sáng ngày hôm sau, vì không tạo thành phiền toái, Thẩm Mộng quyết định đi về cùng Chu Húc, vừa đến cổng trường học hắn liền phát hiện không đúng, dường như khi bọn họ không ở đây đã xảy ra chuyện gì đó.
Bọn họ nhanh chóng được hiệu trưởng mời qua, mặc dù nói là có một số việc cần, nhưng nhìn ánh mắt của người xung quanh, Thẩm Mộng cảm thấy chuyện này nói không chừng không phải là nhỏ.
Chờ đến phòng hiệu trưởng rồi, đợi ở bên trong không chỉ là hiệu trưởng, còn có mấy vị cảnh sát mặc đồng phục, thấy thế nào đều là tư thế hưng sư vấn tội.
“Thầy Thẩm, thầy Chu, đêm qua các thầy đi nơi nào?” Hiệu trưởng Vương nghiêm túc nhìn bọn họ, “Không được nói dối, ăn ngay nói thật, cái này liên quan đến một vụ án quan trọng vô cùng ác liệt.”
Một vị cảnh sát lấy sổ ra, sau khi mời hai người ngồi xuống bắt đầu thẩm vấn, “Quan hệ của hai vị như thế nào?”
“Người yêu.” Không đợi Thẩm Mộng đáp, người nào đó đằng sau liền tự chủ trương trả lời, Thẩm Mộng quay đầu ác liệt trừng mắt y một cái, “Chúng tôi không có bất cứ quan hệ nào.”
“Đây chỉ là câu hỏi theo thường lệ, xin hỏi tối hôm qua hai anh đi đến chỗ nào?”
“Đi mướn phòng nha,” Chu Húc lại giành trả lời, trán Thẩm Mộng nổi gân xanh, thiếu chút nữa liền đứng lên hành hung người này một trận, gia hỏa này quả thật chính là dùng hết toàn lực* ghê tởm hắn.
(*Nguyên văn 不留余力 bất lưu dư lực đồng nghĩa với 不遗余力 bất di dư lực: dùng hết toàn lực, k giữ lại chút nào.)
Cảnh sát đối diện lại không hề kinh ngạc, anh ta bình tĩnh nhìn Chu Húc một cái sau đó tiếp tục dò hỏi, “Như vậy, các anh thuê phòng ở chỗ nào? Có nhân chứng vật chứng gì không? Khách sạn tên gì, địa chỉ nơi nào? Nói đi, lát nữa chúng tôi sẽ đi đối chiếu.”
Chu Húc làm như thật* nói ra tên của một khách sạn, báo địa chỉ, thoạt nhìn giống như thật sự có chuyện như vậy, đương nhiên đây không phải thứ khiến cho Thẩm Mộng kinh ngạc, khiến cho Thẩm Mộng kinh ngạc chính là, sau khi cảnh sát đi đối chiếu, thật sự tìm được thông tin mướn phòng của Chu Húc, phù hợp với những điều y nói.
(*Nguyên văn 煞有其事 sát hữu kỳ sự: giống như thật sự có chuyện như vậy.)
Lúc này, ngay cả hiệu trưởng Vương cũng là vẻ mặt kinh hãi nhìn bọn họ, trên khuôn mặt trắng trắng mập mập tràn đầy hoài nghi nhân sinh, Chu Húc vẫn đang không ngừng ám chỉ Thẩm Mộng là vì thẹn thùng cho nên mới nói bọn họ không có quan hệ, thấy Thẩm Mộng nổi giận, đều muốn trực tiếp đánh chết tên hỗn đản này.
Thẩm vấn chấm dứt, Thẩm Mộng liền lôi Chu Húc đến phòng làm việc của mình, hắn ngồi trên ghế không ngừng đánh giá người này, một bên ước lượng một bên nghĩ, rốt cuộc người này làm bao nhiêu chuyện ở sau lưng.
“Cậu làm lúc nào vậy, liền có thông tin mướn phòng.” Thẩm Mộng đối mặt với y, ánh mắt sắc bén, “Nói hết đi, cậu không nên buộc tôi ép cậu nói.”
Chu Húc không chút để ý ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộng, “Anh nói thứ này, đó cũng chỉ là trùng hợp, là tôi đi cắt tóc xong rồi mướn, thật sự, không lừa anh, tôi làm sao dám lừa anh chứ? Anh biết, tôi thích anh nhất.”
Nếu tin lời ma quỷ của Chu Húc, Thẩm Mộng cũng không phải là Thẩm Mộng rồi.
…
Trong trường đã xảy ra án mạng, nữ sinh chết trong cửa hàng tiện lợi, cô là gia đình đơn thân, một mình người mẹ nuôi dưỡng cô đi đại học, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, ai có thể nghĩ tới cô sẽ chết thê thảm ở trong tiệm.
Nữ sinh trúng hơn mười dao, trong tiệm máu me đầm đìa, hung khí ném bên cạnh thi thể, trên dao dính đầy vết máu, kỳ quái là không có vân tay, đến bây giờ cảnh sát còn chưa nắm giữ chứng cứ mang tính quyết định, cũng không biết tại sao nữ sinh lại một mình trở lại cửa hàng tiện lợi mình làm công.
Cộng với bản án của Ngũ Thanh Hòa lần trước, trong thời gian ngắn trong trường đã xảy ra hai vụ án mạng, tuy rằng thủ đoạn gây án cùng kiểu chết khác nhau, cũng không ngừng có người buồn lo vô cớ*, đã bắt đầu có người cảm thấy đây là vụ gϊếŧ người liên hoàn, phạm vi gây án của đối phương chính là ngôi trường này, lại truyền bá lời đồn, trong lúc nhất thời, khủng hoảng thật vất vẻ đè xuống lại bùng nổ.
(*杞人忧天 kỷ nhân ưu thiên: lúc nào cũng sầu lo những thứ k thiết thực.)
Bức họa phong ấn ở đây, này cũng cho thấy Bức họa phong ấn đang phong ấn gì đó ở chỗ này, người đàn ông sinh ra Ước nguyện hài nhi kia khả năng chỉ là vào nhầm giống như bọn họ, thứ chân chính bị phong ấn vẫn còn ở sâu bên trong.
Lúc hiệu trưởng Vương tìm đến, bọn họ vẫn đang giằng co, Thẩm Mộng bóp cổ Chu Húc đè người phía dưới, ý định lợi dụng bạo lực khiến cho gia hỏa âm hiểm này nói ra chân tướng, liền ở trường hợp không thích hợp này, hiệu trưởng đẩy cửa ra, trong nháy mắt, lời còn chưa kịp thốt lên kẹt lại cổ họng, cho dù là hiệu trưởng Vương hay là Thẩm Mộng đều không nói được câu nào.
Bóng người cứng đờ ngoài cửa trải qua vài giây mới phản ứng lại, ông kinh ngạc nhìn hai người, gập ghềnh nói: “Thầy Thẩm thầy Chu… tôi, có phải quấy rầy hai thầy hay không.”
Thẩm Mộng đứng dậy khỏi người Chu Húc, vẻ mặt bực bội: “Không có.”
Chu Húc cười híp mắt sửa lại quần áo của mình, còn phủi bụi, trên thực tế quần áo của tên kia ngay cả chút nếp nhăn cũng không có, càng đừng nói là tro bụi, sửa sang cái quỷ.
“Khụ, không quấy rầy đến hai thầy là tốt rồi.” Hiệu trưởng Vương đi tới, thuận tay đóng cửa lại, “Tôi cũng không phải người uyển chuyển, chúng ta liền vào thẳng vấn đề, hai thầy, không phải là đến phòng tài liệu cũ đi?”
“Phòng tài liệu cũ là gì?” Chu Húc sửa quần áo xong, nhanh chóng ngồi vào bên Thẩm Mộng, “Chúng tôi chơi dã chiến ở trong một cái phòng tối cực bẩn nha.”
Gân xanh trên trán Thẩm Mộng giật gật, đấm người một cái té xuống đất, Chu Húc cười hì hì bò dậy, căn bản không chịu chút thương nào.
“Hai cậu chắc là không biết, phòng tư liệu cũ kia đã bỏ hoang lâu rồi.” HIệu trưởng Vương nhìn bọn họ, “Hai cậu thật sự không đi? Tôi nhưng nói cho các cậu biết, chỗ kia có chút quỷ dị, ba mươi năm trước liền có người mất tích, các cậu nhất định không nên đi.”
“Vâng vâng vâng, bọn tôi không đi.” Chu Húc ôm Thẩm Mộng từ đằng sau, đôi mắt màu đen phảng phất vực sâu, chỉ cần đối mặt cùng y, liền có một loại xúc động hoàn toàn tin tưởng y, lời y nói, chuyện y làm, đều là tràn đầy chân thành.
Hiệu trưởng Vương miễn cưỡng dời mắt, ông biết rõ Chu Húc đây là yêu quái, lời ông nói cơ bản không có bao nhiêu tác dụng đối với người này, vì vậy hiệu trưởng Vương dời mắt, ông nhìn Thẩm Mộng giống như cảnh cáo, “Thầy Thẩm, hy vọng cậu nghĩ kỹ, chỗ kia, nhất định không thể đi.”
“Dường như mọi chuyện có chút nghiêm trọng.” Chu Húc gác cằm lên vai Thẩm Mộng, ánh mắt đuổi theo hiệu trưởng Vương, “Thầy ấy đang cảnh cáo anh, không cần quản chuyện ở chỗ kia.”
“Ồ.” Thẩm Mộng nhàn nhạt lên tiếng, “Liên quan cái rắm đến ông đây.”