Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh

Chương 57: Cuối chín... lại là Đông

Ái nghi sợ đến mức đứng tim, cả thở cũng chẳng dám, cô ôm chặt thân ống, cố gắng bình tĩnh căng mắt quan sát người ở bên dưới. Gã ta ngẩng cao đầu nhưng hai mắt thì nhắm tịt, bàn tay lần mò cúc quần trong vô thức rồi hẩy mông ra trước. Ái Nghi hốt hoảng lập tức quay mặt vào tường, tiếng “róc rách” chân thực khẽ vang lên trong đêm tĩnh lặng. Thì ra là hắn ta mộng du nên chạy ra ngoài đi vệ sinh, dọa chết cô rồi!

Nguy hiểm tạm thời qua đi, nhưng lực bàn tay của Ái Nghi không thể giữ nổi cả cơ thể khi mà hai chân đang trong đà trượt xuống. Nếu bây giờ bị người ở dưới phát hiện thì rất có thể ngày tháng sau này của cô so với tù nhân là hoàn toàn không khác biệt.

Còn nước còn tát, Ái Nghi dùng hết sức bình sinh mà bấu víu, móng tay và móng chân gãy xước đâm vào da đau rát. Cô run rẩy cắn chặt răng chịu đựng, thầm cầu trời khấn phật cho mình có thể trụ được trong vài phút nữa.

Gã đàn em của Lạc Xích “xả nước” xong vẫn còn gật gà mơ ngủ, hắn ta lượn phải lượn trái một hồi mới tìm được lối vào trong nhà. Người vừa đi khuất, Ái Nghi cũng xuôi tay chịu trận vì chẳng còn sức đâu để mà bám víu nữa.

Cái mông đáng thương tiếp đất mạnh mẽ, rồi nẩy lên một cái khiến từng khớp xương của Ái Nghi muốn rụng rời, thịt và da cũng ê ẩm đau điếng. Cô không thể di chuyển ngay lập tức, mà phải ngồi gục bên góc tường chừng vài phút mới có thể loạng choạng đứng lên khập khiễng chạy ra cổng lớn.

Ái Nghi quay đầu lại nhìn vào cửa chính, hai tên đàn em của Lạc Xích đang ngủ ở phòng khách, nếu gây ra tiếng động quá lớn sẽ đánh thức bọn họ. Nhưng đã đến được đây thì không thể bỏ cuộc được, cô hít sâu một hơi để lấy tinh thần, rồi bám vào những đường hoa văn trên cánh cổng, nhấc người nhẹ nhàng trèo lên trên.

Lần đầu tiên leo rào vượt tường sắt, kinh nghiệm chẳng có, kế hoạch chu đáo lại càng không. Nhưng may mắn là Ái Nghi nhỏ người, cộng thêm bản tính gan dạ trời phú nên chẳng mấy chốc cô đã lên được tới chóp nhọn của cánh cổng.

Từ trên cao nhìn xuống cứ thấy mọi thứ đang đung đưa, Ái Nghi nheo mắt nuốt khan một cái, từ từ xoay người giơ cao chân để di chuyển ra phía ngoài. Động tác hạ chân của cô hơi bất cẩn nên chẳng may va vào đầu nhọn khiến ống quần bị rách một đường ngắn, da ở bắp chân cũng bị xước một mảng.

Cơn đau ập tới bất ngờ làm Ái Nghi rít răng “hét lên” trong im lặng, cô nhăn mặt bất động, đợi cơn đau vơi bớt đi đôi chút mới nhanh chóng leo xuống bên dưới, sợ nếu còn chần chừ thì sẽ gặp đại họa.

Tiếp đất thành công, Ái Nghi liền chạy một mạch ra đường lớn. Cô quên mất cơn đau, không hay máu đã chảy dài xuống mu bàn chân, cứ dồn hết sức lực nhắm thẳng đằng trước mà chạy. Đến khi đi được một đoạn xa, cảm thấy an toàn rồi cô mới dừng lại tại một thân cây bên lề dựa lưng vào thở hổn hển. Nhìn bốn bề vắng lặng, khắp nơi không một bóng người, chỉ có đèn đường giăng khắp lối, cô chợt ngây ra, tự hỏi chính mình:

Đi đâu bây giờ?

An Thành không còn ở căn hộ tại khu chung cư cũ ấy nữa, cô biết tìm anh ấy ở đâu đây?

Hiện tại điện thoại thì không có, quanh đây chẳng có chiếc taxi nào, thậm chí cả phương tiện qua lại cũng không.

Ái Nghi tuyệt vọng vò đầu vỗ trán, trách mình chỉ biết dùng chân mà quên động não. Đêm hôm khuya khoắt thân gái một mình, đi tiếp không được mà quay về thì cũng chẳng xong. Cô tức mình dậm chân xuống đường muốn gào lên thật to để giải tỏa ức chế, thì bỗng có một chiếc Audi từ xa chạy tới dừng ngay bên cạnh khiến cô giật mình lùi về sau mấy bước. Một thanh niên trẻ từ trong xe bước ra, cúi đầu chào rồi lên tiếng hỏi:

“Thiếu phu nhân có cần tôi giúp gì không?” Thấy Ái Nghi trợn mắt nhìn mình đề phòng, anh liền giới thiệu bản thân để cô yên tâm.

“Đại thiếu gia đã phân phó tôi ở đây để giữ an toàn cho thiếu phu nhân, cô cần gì cứ ra lệnh tôi nhất định sẽ hoàn thành.”

Nhịp tim của Ái Nghi đập loạn, vừa mừng lại vừa lo, mừng vì An Thành vẫn còn quan tâm đến mình, nhưng lỡ như bị lừa thì không dám nghĩ đến hậu quả nữa. Mặc kệ đi, thà là thử vận may còn hơn ở đây chìm trong bế tắc! Sau một hồi đắn đo cô mới lên tiếng đáp lại:

“Tôi muốn đến chỗ của anh ấy.”

“Mời thiếu phu nhân lên xe.”

Ái Nghi hơi lưỡng lự nhưng vẫn ngồi vào xe, suốt dọc đường cô đều mang một tâm trạng hồi hộp thấp thỏm không biết người này có đưa cô đến đúng nơi hay không? Cho tới khi chiếc xe dừng trước một ngôi biệt màu trắng rộng lớn, tài xế bước xuống mở cổng, rồi nói cho cô biết mật khẩu vào nhà cô mới yên tâm phần nào.

0909 là mật khẩu ở căn hộ cũ mà anh và cô từng ở, cũng là ngày tháng hai người gặp gỡ quen biết nhau. Duyên tròn rồi chín mùi như đôi vầng nhật nguyệt, đẹp đẽ đến thế nhưng ai nào ngờ, cuối chín… lại là Đông…

Ái Nghi mở khóa cửa rồi đi vào trong nhà, ánh sáng xanh mờ dưới những bậc thang soi rọi dẫn lối cô lên tầng hai. Dừng trước căn phòng đầu tiên, cô chẳng biết An Thành có ở bên trong hay không, hít sâu một hơi rồi khẽ khàng đẩy cánh cửa bước vào, trông thấy hình bóng quen thuộc đang say giấc trên giường, lúc này cô mới có thể phào nhẹ nhõm.

Những vỏ chai rượu rỗng nằm lăn lóc dưới sàn nhà, khắp căn phòng thoang thoảng hương Brandy nồng và chát, có lẽ anh đã uống rất nhiều trước khi chìm vào trong mộng. Ái Nghi nhấc khẽ bàn chân tránh cho người tỉnh giấc, bức ảnh cưới được treo trên đầu giường khiến cô dừng lại dõi mắt thật lâu.

Người ôm hết muôn vàn tuyệt vọng, người dằn vặt với những thương đau, ngày và đêm đắm chìm trong sầu lụy, ấy vậy mà tình cho em người vẫn giữ, vẫn nặng lòng canh cánh vì em…

Ái Nghi rũ mắt buồn, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của Lý An Thành. Xa cách mới mấy ngày mà dường như anh gầy đi không ít, dấu cắn dưới cằm đã phai, nhưng vết thương trên tay thì càng hở rộng.

Khóe mắt cô rưng rưng, lệ lưng chừng trong tim cay và đắng, nhẹ cầm bàn tay của anh lên xem kỹ đường đứt dài còn máu hồng ẩm ướt, thương anh vì mình mà đau, hận mình đã làm anh khổ.

Cô kề cánh môi gần lòng bàn tay anh thổi thật nhẹ, muốn làm giảm bớt đi đau đớn ở trong anh, nhưng bất chợt những ngón tay anh co lại, che mất đi màu đỏ hồng dưới mắt cô.

“Em đến đây làm gì?”

Ái Nghi ngây ngốc quay sang nhìn Lý An Thành, anh chẳng hề bất ngờ và dường như tơ máu nằm ngổn ngang trong mắt anh là của dấu tích của những đêm thức trắng, chứ không phải vừa tỉnh dậy để bắt tại trận hành động lén lút của cô.

“Anh dậy từ lúc nào thế?”

Lý An Thành rút tay về gối đầu, hờ hững đáp:

“Từ tối đêm qua.”

Anh nhìn kim đồng hồ trên tường đã sắp điểm một giờ sáng, mắt hạnh hơi nheo lại, nghiêng đầu nhìn cô, lạnh nhạt hỏi:

“Đại ca của băng nhóm Lạc Ưng cũng cho phép con gái ra đường vào giờ này sao?”

“Ông ta không cho phép, là em trốn đi đấy!”

Ái Nghi đứng dậy, lục trong túi áo của mình lấy ra chiếc thẻ căn cước màu lam nhạt giơ lên trước mặt anh, nghiêm túc đề nghị:

“Lý đại thiếu gia, chúng ta kết hôn đi!”