Yêu Bạn Cùng Lớp

Chương 36

Yến Trâm thở dốc vừa túm chặt bàn tay hư hỏng của tôi không ngừng phát mông nàng. Nàng hơi thẳng lưng ngoái lại, đôi môi đỏ hồng khao khát tìm đến môi tôi. Tôi vươn tay đón lấy hai bầu vυ' căng tròn xoa nắn. Vừa hít hà ra vô đều đều…

– Ưm… Nhanh lên em… Em thích quá…

Yến Trâm rũ người áp mặt trên giường. Tay nàng bấu chặt lấy tấm drap, vò nát nó… Tôi nghiến răng thúc nhanh, thúc nhanh…

– Ôi… Ôi… Em sướиɠ quá… Anh ơi…

Yến Trâm vùi mặt vào tấm chăn, khóc nấc từng tiếng. Nàng đưa tay giữ chân tôi, để tôi giữ nguyên trong người nàng. Kɧoáı ©ảʍ của Yến Trâm khá nhanh so với Thuỳ Vi… Một dòng nước ấm tuôn trào bao trùm lấy dươиɠ ѵậŧ tôi. Tôi muốn thả lỏng người xuất tinh, chợt nhớ đến cơn ác mộng khó quên trưa nay. Tôi gấp rút lùi lại. Dươиɠ ѵậŧ tôi căng cứng như một quả bom sắp nổ tung đếm ngược từng giây… Vừa vuốt, vừa dũ dũ đầu dươиɠ ѵậŧ lên cặp mông căng bóng của Yến Trâm… Chợt một bàn tay nhỏ nhắn từ bên cạnh đưa tới… Chị Thuỳ Vi gương mặt ửng hồng cầm lấy dươиɠ ѵậŧ tôi vuốt vuốt thật nhanh…

– Chị… em sắp ra… – Tôi gấp đến không thở nổi.

– Ra đi… Cho chị… hư một chút…

Chị thì thào yếu ớt, chợt cúi xuống dùng đôi môi nhỏ trùm kín lấy dươиɠ ѵậŧ tôi. Nút mạnh.

– Ah…

Tôi rùng mình liên tục. Cơn sướиɠ khoái như sóng thần ồ ạt tuôn trào. Chị Vi nhắm mắt, hai gò má ửng đỏ đón nhận trọn vẹn từng đợt tϊиɧ ŧяùиɠ nóng hổi của tôi bắn sâu vào miệng chị. Cuống họng chị dịch chuyển lên xuống không ngừng…

Tôi ngã người xuống giường, kéo cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Thuỳ Vi và Yến Trâm ôm cứng hai bên. Cơn sướиɠ âm ỉ làm mí mắt tôi nặng trĩu…

Hai phút sau.

– Em muốn tắm…

– Chị… muốn súc miệng…

– À ha… Vậy ba đứa mình vừa tắm vừa súc miệng nha…

Sáng hôm sau.

Yến Trâm về quê. Còn vài ngày ở Việt Nam, nàng muốn dành nhiều thời gian cho mẹ. Dù Yến Trâm không muốn, nhưng tôi kiên quyết thuê cho nàng một chiếc xe ô tô đưa về Sóc Trăng. Yến Trâm lên xe đi khuất mà tôi vẫn bồi hồi đứng trước cửa một lúc lâu.

Giữa tôi và Yến Trâm dù không phải là tình yêu nhưng tình cảm đã vượt xa mức tình bạn. Lòng tôi cứ nao nao buồn bã…

Đi vào nhà, hai bác và chị Thuỳ Vi đang chờ tôi ăn sáng. Tôi ngay lập tức ngồi vào bàn và bắt đầu ăn. Thường ngày gia đình bác Dũng cũng không ăn sáng chung thế này. Mỗi tuần chỉ có ngày thứ Bảy như hôm nay và Chủ Nhật là có thời gian để ngồi bên nhau ăn một bữa sáng an lành.

Nhưng bữa sáng hôm nay lại làm cho tôi có chút kỳ lạ… Hai bác không nói chuyện như mọi khi mà trầm lặng khác thường. Chị Thuỳ Vi cũng vậy, không hoạt bát nói cười như mọi ngày. Cả bầu không khí hơi ngột ngạt khó chịu… Tôi ăn xong trước, vừa đứng dậy thì bác gái lên tiếng gọi:

– Phong… con…

– Dạ… – Tôi sững người, đáp tiếng.

– Mẹ… – Chị Vi chợt gắt lên, vẻ mặt tái nhợt mất tự nhiên.

– Thôi… Thôi… Không có việc gì… Con về phòng đi… – Bác Dũng xua xua tay.

Tôi tần ngần ngạc nhiên nhìn ba người, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Chưa kịp hỏi thì chị Vi lại gắt:

– Em lên lầu đi… Không có chuyện gì hết…

Bác Dũng cũng gật đầu với tôi. Chỉ có bác gái là nhìn xuống bàn tránh ánh mắt tôi. Tôi gật đầu xin phép một tiếng liền quay người đi… Lên được vài bậc thang, tôi liền nép người núp sau vách ngăn. Tôi cảm thấy việc hôm nay có liên quan đến mình. Tôi nghe được tiếng đằng hắng của bác Dũng vang lên từ phòng ăn:

“Đã thống nhất là không nói… Bà còn…”

“Ông nghĩ tôi muốn à?! Tôi cũng nghĩ cho con gái mình thôi…” – Bác gái nói giọng gay gắt.

Nghe đến đây tôi chợt thấy sống lưng mình lạnh buốt. Không lẽ… Không lẽ…

“Mẹ… Mẹ đừng làm con xấu hổ như vậy… Con lớn rồi… Con đã nói việc này từ đầu đến cuối là do con” – Giọng Thuỳ Vi nghẹn ngào. “Là con phụ lòng Bố Mẹ… Nhưng con không hối hận…”

Tôi nhắm mắt lại, lưng trượt dài xuống vách tường. Xong rồi.

“Hừ… Con lớn sao?!” – Giọng bác gái chì chiết. – “Phải rồi… Lớn mới biết mua thuốc ngừa thai định kỳ mà uống… Lớn mới cả gan trong cái nhà này làʍ t̠ìиɦ tay ba… Trời ơi… Vi ơi… con là con gái chưa chồng mà ngu dại… đi theo nó làm chuyện hư hỏng đó…”

“Giang… Giữ cái miệng lại…” – Giọng bác Dũng gắt lên.

“Mẹ… Không phải như mẹ nghĩ đâu… Con cam tâm tình nguyện mà…” – Chị Vi ôm mặt khóc nức nở.

“Tình nguyện cái gì?! Nếu con yêu nó, hiến thân cho nó, Bố mẹ còn hiểu được… Đằng này… Yêu không ra yêu… Có ai yêu đương mà kiểu chia sẻ vậy đâu?!”

Tôi tựa người sau tấm vách, thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Qua lời nói của bác Giang tôi đã hiểu ra mọi chuyện. Dường như hai bác đã biết mối quan hệ bất thường của tôi và chị Vi từ trước… Có thể do phát hiện vỉ thuốc ngừa thai chị thường uống mỗi ngày. Có lẽ do chị Vi đứng ra ngăn cản và nhận trách nhiệm về mình nên hai bác mắt nhắm mắt mở xem như không thấy.

Điều này quả thật đã vô cùng khó đối với người cha người mẹ có con gái lớn như Thuỳ Vi… Nhưng rồi khi Yến Trâm đến nhà và chuyện đêm qua của ba đứa đã trở thành giọt nước tràn ly. Tôi chỉ biết thở dài não nề. Tôi không hối hận vì những chuyện đã làm, có chăng là hối hận vì mình đã không cẩn thận để người khác biết… Nhưng trên đời không có nút “Control + Z”… Người ta nói cuộc chơi nào cũng có lúc tàn. Quan trọng là mình phải đối mặt với nó như thế nào thôi.