Ùn ùn đùn đẩy nhau bước ra bãi xe. Văn Khiêm có vẻ tự tin trở lại, vẻ mặt hồng hào hơn hẳn. Nhưng vẻ mặt đó không tồn tại lâu, khi nó nhìn thấy tôi dắt xe ra khỏi bãi…
– Mịa ơi… SH Ý 2018 hả?! Sport edition.
Quyền mập cứ xuýt xoa đi quanh chiếc xe tôi, tay sờ sờ vuốt vuốt. Đám bạn nữ thầm trầm trồ, đám con trai còn lại thì xì xầm nghi ky.
– Cưỡi con xe ba trăm triệu… Mày giàu thiệt chứ không đùa nha…
Tôi cười khổ không biết trả lời thế nào. Biết gây ra mọi người chú ý lớn như thế tôi đã nói Ba chuyển lên chiếc xe khác. Trong mắt tôi chiếc xe này cũng khá bình thường, chủ yếu đi lại trong thành phố để tiện dụng hơn. Thời buổi này muốn loè nhau thì dùng xe hơi, xe máy mà đem ra người ta cười đến chết. Tôi nghĩ thầm rằng mình cần cẩn thận hơn, điều chỉnh những suy nghĩ đã ăn vào máu bao nhiêu năm.
Văn Khiêm khó chịu ra mặt. Nó hô hào kéo mọi người đi trước. Chỉ còn Quyền mập ngoái đầu nhìn tôi, ngạc nhiên hỏi:
– Sao chưa đi?!
– Tao chờ Vân Nhu… Sao chưa thấy? – Tôi nhìn quanh.
– À, Vân Nhu đi xe đạp, bãi xe đạp nằm bên cổng sau… – Quyền nói, rồi cười gian với tôi. – Nè… muốn bị ăn đập hả?!
– Tao đâu có gì… Chạy trước đi… Tao theo liền…
Xua xua tay đuổi thằng mập đi. Tôi vòng đầu xe chạy ra cổng sau của trường. Cánh cổng đã đóng, bên trong có lẽ học sinh đã ra hết. Tôi mím môi nhắm hướng Nmode chạy đi. Chưa được hai ngã tư, tôi đã thấy một bóng dáng thướt tha quen thuộc. Tà áo dài trắng được Vân Nhu cài lên eo quần phất phơ qua lại theo nhịp chân của nàng. Nhìn thấy bờ mông tròn lẳn cong vểnh lên, tôi thấy cổ họng mình khô khốc… Tôi đã hiểu ra tại sao Vân Nhu lại có vòng ba hút hồn như vậy? Nàng đi học bằng xe đạp. Chạy chậm chậm phía sau, tôi ước gì mình được đặt tay lên bờ mông này mà đẩy nàng lướt đi…
– Oh, Phong. Không đi trước sao?
Vân Nhu chợt quay ngang, trông thấy tôi. Ánh mắt nàng có vẻ ngạc nhiên xen chút vui vẻ.
– À, định chờ Nhu đi chung cho vui…
– Mình đạp chậm lắm. Phong đi trước chơi với mấy bạn đi…
Thấy Vân Nhu giơ tay áo lau nhẹ giọt mồ hôi trên trán, tôi thấy lòng dâng lên chút thương xót.
Tôi gợi ý:
– Còn xa lắm. Hay Nhu gửi xe, để tôi chở đi…
– Thôi, không được đâu. Nhu không thích ai chở hết…
Vân Nhu cười nhàn nhạt lộ ra hàm răng trắng đều như ngọc. Tôi gật gật đầu. Tôi biết như Quyền mập nói, Vân Nhu có rất nhiều bạn nam theo đuổi, nàng chỉ cần nói ra sẽ có vô số đứa đứng ra đưa rước hành ngày… Ah, với điều kiện những đứa đó không sợ ăn đập… như tôi.
Và thế là dưới hàng me già cỗi ven đường, tôi cứ để xe trôi chầm chậm bên cạnh Vân Nhu. Hai đứa nói chuyện qua lại rất hòa hợp như đã quen từ rất lâu.
“Rẹt… Rẹt… Rẹt…”
Xe Vân Nhu loạng choạng rồi dừng lại bên đường. Tôi cũng quay ngoắt lại. Vân Nhu nhăn mày nhìn sợi xích trùng xệch rệu rã. Nàng ngẩng đầu cố cười với tôi:
– Xui quá… Nhu có lẽ không đi được rồi. Phong đi đi, để mấy bạn đợi.
– Không được… Để tôi sửa cho. Dễ mà. – Tôi gạt chống xe, bước ngay xuống.
– Thôi, dơ lắm… Lát còn vô Nmode, người ta thấy cười cho.
Vân Nhu cố ngăn tôi, nhưng tôi vẫn làm. Tuột xích xe, ai đi xe đạp mà chưa gặp qua?! Chuyện vặt vãnh này không tốn của tôi bao nhiêu thời gian. Chỉ kéo sợi xích kẹt ra khỏi líp, mắc vào mắt đĩa, nghiêng chống xe quay tròn là xong. Vân Nhu tròn mắt nhìn tôi, rồi mỉm cười thật tươi. Nhìn đôi môi đỏ mọng xinh xắn và những răng trắng đều thẳng tắp như chuỗi ngọc trai của nàng, tôi chợt bần thần đờ đẫn. Tôi muốn ngay lập tức, giữa con đường nhỏ vắng bóng người, ngay dưới tàn cây me mát rượi này, ôm ghì lấy nàng, ngậm kín lấy đôi môi đó.
Như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Vân Nhu thoáng đỏ mặt cúi xuống. Chợt thấy hai bàn tay đen nhẻm dầu nhớt của tôi, nàng phì cười, lục tìm trong ba lô lấy ra mấy cái khăn giấy.
– Dơ rồi… Nhu lau cho…
Như rất tự nhiên, tôi đưa tay ra cho Vân Nhu. Nàng cầm tay tôi, lau lau từng ngón từng ngón… Mái tóc nàng đen óng, lòa lòa phủ trước trán, mũi tôi ngửi được một mùi hương. Mùi hương này tôi chỉ mới gặp sáng nay, mà giờ lại trở nên quen thuộc lạ lùng.
– Phong này…
Vân Nhu chợt ngẩng đầu, thấy ánh mắt mê say của tôi ngay sát bên. Nàng đỏ mặt lùi lại.
– Ừ… – Tôi vội quay đi, ngượng cứng cả người.
– Nhu chỉ muốn nói… Phong không chịu đi trước. Mà Phong kè thế này thì mấy bạn chờ lâu sốt ruột. Hay là… – Vân Nhu hơi ấp úng. – Nhu gửi xe lại đây… rồi…
– Được chứ. Như vậy tốt hơn đó…
Tôi tán thành ngay lập tức. Tôi dắt luôn chiếc xe đạp của Vân Nhu vào bãi xe bên đường. Trở lại thật nhanh. Đưa cho nàng thẻ xe. Tôi mở cốp xe lấy ra thêm một chiếc nón bảo hiểm, chiếc nón của chị Vi.
Vân Nhu cẩn thận cất thẻ xe vào balo rồi nhận chiếc nón bảo hiểm từ tay tôi. Nàng chợt nhíu mày, rút ra một sợi tóc đen thật dài, rồi không nói gì với tôi đội lên đầu.
Tôi kéo dây ga thật từ tốn. Mặc dù Vân Nhu ngồi phía sau cũng không quá xa như kiểu “ngăn ngừa kẻ lợi dụng” của chị Thuỳ Vi.
Khi xe đỗ lại trước cánh cổng hoành tráng của Nmode, đón tôi là một đám bạn học nhốn nháo ầm ĩ.
– Đánh lẻ lâu dữ thần bây ơi…
– Tưởng cho tụi này leo cây rồi chớ…
– Xe đẹp là phải chở người đẹp nha…
Vân Nhu đỏ mặt lúng túng phân bua, nhưng đám bạn cứ khăng khăng là giữa hai đứa tôi có gì mờ ám. Tôi không buồn giải thích, chỉ đưa xe cho người bảo vệ rồi quay sang hỏi mọi người:
– Ủa, sao mọi người không lên trước. Gọi đồ ăn luôn chứ! Ai cũng đói hết rồi…
– Ah… Văn Khiêm kêu chờ Phong đó.
– Ờ, việc gì phải chờ?! Tao đói muốn chết.
– Nó sợ không đủ tiền trả thôi…
Quyền mập nói huỵch toẹt ra không kiêng nể gì làm mặt Văn Khiêm lúc đỏ lúc xanh như đèn giao thông.
– Mình đi lên thôi.