Cảnh tượng dâ.m mỹ khiến trái tim anh khẽ rung động, rút ngón tay ra, dùng cái miệng ngậm lấy â.m hộ, đầu lưỡi xâm nhập đâm vào trong đó.
Dâ.m thủy trong â.m hộ không có bất kỳ mùi tanh nào, ngược lại liếʍ mυ'ŧ có phần giống với hương hoa trên người cô.
“A... Đừng... Lăng Hoài Phong... A a a...” Hai đùi cô căng thẳng, dường như muốn chạy trốn, nhưng thay vào đó lại ưỡn eo đưa â.m hộ đến bên miệng anh.
Anh quay đầu cười khẽ hai tiếng, Thẩm Tống bị anh cười có chút tức giận, quay đầu liền nhìn thấy bên cái miệng anh còn dính chất lỏng trong cơ thể cô, khiến cho cô đột nhiên động tình, â.m hộ không ngừng nhúc nhích, dường như khát vọng có thứ gì đó cắm vào.
“Giúp tôi liếʍ được không?” Âm thanh khàn khàn tràn đầy du͙© vọиɠ của người đàn ông làm cho cô dường như bị mê hoặc gật đầu.
Người đàn ông buông dây quần trói tay cô ra, đưa dương vậ.t của mình vào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô, cái miệng nhỏ nhắn bị dương vậ.t lấp đầy, cô mở to đôi mắt to tròn trừng lấy anh, có chút không biết làm thế nào.
Người đàn ông lại ngậm â.m hộ của cô vào miệng, dùng răng nhẹ nhàng cắn xé lớp thịt mềm mại trong â.m hộ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hàm răng của cô khiến nó không khống chế được mà mài lên dương vậ.t của anh.
Lăng Hoài Phong bị lực đạo của cô làm cho đau đến rít lên một tiếng, vỗ mông cô một cái.
“Liếʍ thật tốt cho tôi.” Nhìn dáng vẻ mê mang không biết làm sao của cô vì vậy anh đành phải buông tha â.m hộ bên miệng.
Đứng dậy bải cổ quỳ xuống bên cạnh.
“Dùng đầu lưỡi liếʍ nó.” Thẩm Tống dựa theo lời anh nói, vươn chiếc lưỡi nhỏ nhắn liếʍ mυ'ŧ qu.y đầu cực lớn, sau đó lại ngậm qu.y đầu vào trong miệng, phần còn lại miệng không thể ngậm được đành phải lấy tay lay động.
Đôi bàn tay nhỏ bé lại cố gắng nhéo hai chiếc túi rũ xuống hai bên, lần nữa vươn đầu lưỡi liếʍ hút mắt ngựa, cái miệng nhỏ nhắn tò mò mυ'ŧ lấy một ngụm.
Trong miệng phát ra tiếng nước chậc chậc như ăn kem.
Lăng Hoài Phong sướиɠ đến mức da đầu tê dại, đè đầu cô lại, bắt đầu ra vào trong cái miệng nhỏ của cô.
“Sít... Ha... Cái miệng nhỏ nhắn thật chặt... Con điếm...Đâm chết cô...” Lăng Hoài Phong nhanh chóng cắm vào, hận không thể cắm vào trong cổ họng cô.
Dương vậ.t của anh quá lớn, cắm đến mức khiến nước miếng của cô chảy dài, cô nhịn đến mức cổ họng muốn nôn ra, nhưng điều này làm cho cái miệng nhỏ nhắn của cô càng ngày càng chặt hơn.
“A a... Thật sảng khoái... Â.m hộ chẳng những chặt chẽ, miệng cũng cực kì sảng khoái...Ha...”
“A a... Ừm... Không... Rộng...quá... sâu rồi...”
Cô bị cắm đến mức trợn trắng mắt, chiếc lưỡi nhỏ từ chối anh, không nghĩ tới vừa vặn ép lên mắt ngựa.
Lăng Hoài Phong rốt cuộc không thể khống chế được nữa, run rẩy bắn ra dòng ti.nh dịch lần đầu tiên trong hôm nay: “Ha... Tất cả đều bắn cho cô... Đồ đ.ĩ đ.iếm... Tất cả đều cho cô ăn...”
Thẩm Tống chưa kịp tránh né, bị bắn ti.nh dịch đầy miệng, nuốt hơn phân nửa ti.nh dịch vào miệng, còn có một bộ phận chảy ra khỏi miệng, theo cằm trực tiếp rơi vào v.ú của cô.
Sau khi ăn xong tϊиɧ ŧяùиɠ, cô vẫn ở trong trạng thái thất thần, ánh mắt vô tội giống như như đứa bé miệng đầy ti.nh dịch kia không phải là cô.
Nhìn thấy trong miệng cô gái ngậm ti.nh dịch của anh, còn có trên v.ú đều là ti.nh dịch anh bắn ra, Lăng Hoài Phong cảm thấy mình lại trở lại cương cứng.