Thương Chính Viễn gắp chút thịt cho Ôn Ức Hàn: "Ăn nhiều một chút.”
Ôn Ức Hàn rũ mắt xuống, hai má phồng lên, đợi nuốt thức ăn xong, mới nói: "Mập sẽ rất xấu…”
Người đàn ông đối diện nghe xong, quan sát anh một cách tỉ mỉ, ánh mắt này quá trần trụi quá trực tiếp, Ôn Ức Hàn thấy vậy thì hai má ửng hồng.
"Không, vẫn rất đẹp.”
Thương Chính Viễn không chút keo kiệt mà khen ngợi cậu, khiến cho Ôn Ức Hàn sinh lòng quen thuộc, từ trước đến nay anh không hề che giấu được cảm xúc của mình, lúc đó đẹp đến mức chảy máu mũi, đôi mắt đen như hạnh nhân cũng híp lại thành một đường cong.
Hoặc có lẽ tâm trạng tốt của Omega ảnh hưởng đến mình, thần kinh căng thẳng của Thương Chính Viễn rốt cục cũng được thư giãn, đại não dần dần tỉnh táo hơn, sau khi ăn no còn sinh ra sự ham muốn mãnh liệt.
"Ăn xong chưa?”
Ôn Ức Hàn bàn tay đang gắp thức ăn về, giọng nói khàn khàn của người đàn ông tràn ngập sắc dục, chỉ là anh không hiểu được thâm ý bên trong.
"Thương tiên sinh, tôi ăn xong.”
"Ừm.”
Thương Chính Viễn buông đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng, nhã nhặn chậm rãi, hoàn toàn không giống người ăn uống gấp gáp.
Ôn Ức Hàn cởi tạp dề xuống, đặt ở một bên, đứng dậy ấp úng nói: "Tôi đi tắm trước..."
Tầm mắt sắc bén quét qua vòng eo mảnh khảnh, còn có hai bầu ngực bị vải vóc che lấp, Thương Chính Viễn nuốt nước miếng: "Được.”
Trong phòng ngủ, chỉ còn lại một ngọn đèn đầu giường, Thương Chính Viễn thích thưởng thức thân thể mềm mại của Omega dưới ánh đèn mờ nhạt, từ tuyết trắng chậm rãi hun thành màu đỏ.
Lúc Ôn Ức Hàn bước vào, Thương Chính Viễn tựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, người đàn ông này giống như một con thú hoang đang cực kỳ mệt mỏi, lúc này đang cở bỏ tất cả phòng bị, nghỉ ngơi trong chính ngôi nhà của mình.
"Thương tiên sinh..." Ôn Ức Hàn lên giường, nhẹ giọng cất tiếng bên cạnh hắn.
"Ưm!”
Người đàn ông đột nhiên xoay người đè lên anh, đôi mắt đen như mực mở ra, bên trong có du͙© vọиɠ không thể hóa giải của một con thú hoang dã, tất cả đều là bản tính của một Alpha đứng đầu.
Hắn bắt đầu phóng thích một lượng lớn pheromone để làm Omega thơm ngon này, mùi hương gỗ thông gắt gao bao bọc lấy Ôn Ức Hàn, xuyên thấu từng vào từng lỗ chân lông, cố gắng gợi lên hương sữa ngọt ngào.
"Ưʍ..."
Hai tay Ôn Ức Hàn ôm cổ người đàn ông, dán lên l*иg ngực nóng bỏng của hắn, mở hai chân ra, tiếp nhận sự xâm nhập của Alpha.
Trong chuyện tìиɧ ɖu͙©, Thương Chính Viễn luôn rất hung hãn, đầu rùa thô to cắm thẳng vào khoang sinh sản, cố gắng đẩy lùi phòng tuyến cuối cùng của Omega.
Điều này khiến cho Ôn Ức Hàn vô cùng e ngại, anh vội vàng rụt lại: "Không muốn...... Cầu xin ngài..."
Thương Chính Viễn đỏ mắt, cúi đầu cắn vào cổ Ôn Ức Hàn, tiêm vào đó một lượng chất dẫn dụ nồng đậm, cây dươиɠ ѵậŧ khổng lồ bị nhiệt độ nóng ẩm hấp thu cũng bắt đầu xuất tinh liên tục, khiến cho bụng Omega phồng lên.
Ôn Ức Hàn xụi lơ ở một bên, toàn thân run rẩy, mùi hương gỗ thông trong cơ thể muốn chiếm lấy vị trí chủ đạo, hung hăng nghiền ép chất dẫn dụ mùi sữa của bản thân.
Xuất tinh xong, Thương Chính Viễn liếʍ vết cắn, mờ mịt nói: "Kỳ phát tình là lúc nào?”
Ôn Ức Hàn nhìn trần nhà, ngơ ngác, suy tư một lát mới mềm giọng trả lời: "Tháng sau..."
"Ừ.”
Giống như nghĩ đến cái gì đó, Thương Chính Viễn nắm lấy cằm anh, giống như một nhà vua, ra lệnh: "Phải gọi điện thoại cho tôi trước, không được xuất hiện kiểu tình huống như lần trước.”
Ôn Ức Hàn trời sinh tính tình nhu nhược, cho dù có Thương Chính Viễn che chở, anh cũng không thể quang minh chính đại tìm kiếm sự trợ giúp của Alpha, ở trong lòng mình, quan hệ với Thương tiên sinh vẻn vẹn chỉ là bao nuôi chứ không có tình yêu, không thể bước ra ánh sáng.
"Tôi biết rồi...... Sẽ không dùng các chất ức chế mạnh mẽ đó một lần nào nữa.”
Nghe được lời hứa từ chính miệng của Omega, Thương Chính Viễn đứng dậy đi vào phòng tắm.
“Thương tiên sinh", Ôn Ức Hàn gọi hắn lại.
"Làm sao?”
Người đàn ông xoay người, ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© qua đi, hắn lại trở về dáng vẻ lạnh lùng như lúc trước.
Ôn Ức Hàn kéo tấm chăn mềm lên, che đi bầu ngực mềm mại phía trước, anh là Omega đã sinh con, bộ ngực đã phát triển hai lần, đồng thời thể tích cũng lớn lên, cũng có nhũ tương tối màu, đây là điểm khiến anh tự ti, không muốn lộ ra bên ngoài.
“...... Tri Tri rất nhớ ngài.”
"Tôi biết rồi, sẽ ở lại qua đêm.”
“Vâng…”
Ôn Ức Hàn cúi đầu, mím môi cười thành một đường thẳng, Thương tiên sinh rất ít khi qua đêm, nhưng sau mỗi lần quan hệ tìиɧ ɖu͙©, anh đều vô cùng khát vọng sự ấm áp của Alpha, cho nên vì để bảo vệ phần tâm tư này, chỉ có thể để cho Tiểu Tri Tri ra mặt.
Hiệu quả cách âm của căn phòng nhỏ này khá kém, cho đến đêm khuya, tiếng gió lạnh gào thét vẫn rất lớn, Ôn Ức Hàn nằm nghiêng, không dám lộn xộn, sợ động tác xoay người của mình càng khiến Thương tiên sinh phiền lòng.
Thương Chính Viễn nhắm mắt lại, vẫn chưa ngủ, trong ngực không có mùi hương ngọt ngào của Omega trợ ngủ, khiến lòng hắn sinh ra cảm giác trống rỗng.
"Hàn Hàn..."
Tim Ôn Ức Hàn run lên, đôi mắt đen nhắm nghiền mở ra trong nháy mắt, mím môi không phát ra tiếng động.
Thương Chính Viễn biết anh tỉnh lại, trầm giọng mở miệng: "Lại đây.”
"Đến đó sao?” Omega không chắc chắn, ngây ngốc hỏi lại.
Thương Chính Viễn đã quá quen thuộc với sự chậm chạm của Ôn Ức Hàn, hắn trực tiếp ôm lấy người anh, chôn sâu ở hõm cổ, nơi có hương sữa nồng nàn: "Ngủ đi.”
Omega nhỏ nhắn co lại trong vòng tay của người đàn ông, ngửi thấy chất dẫn dụ mùi gỗ thông, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Chính Viễn..."