Dịch bởi Axianbuxian12
Căn-tin có hai tầng, tầng 1 bán các món luộc giá rẻ bình dân, tầng hai bán những món chiên rán, học sinh bình thường chỉ khi muốn cải thiện sinh hoạt mới lên tầng 2.
Nói cho cùng thì ăn một bữa trên tầng hai giá cả cũng ngang ăn một bữa ngoài tiệm.
Vốn dĩ Kỷ Phong Miên muốn mời Khương Nam Thư ra ngoài ăn, Khương Nam Thư lại không muốn làm chậm trễ thời gian nghỉ trưa nên đã từ chối, thế là hai người tới tầng hai căn-tin ăn cơm.
Tầng hai có một phần không gian trống có thể nhìn thấy mấy cái tivi treo ở giữa tầng 1.
Chỗ ngồi của Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên khá tốt, ngồi sát bên lan can kính, hai người có thể thấy rõ nội dung chiếu trên tivi.
Khi mặt Khương Nam Thư xuất hiện, Kỷ Phong Miên cực kì kích động, "Này, Khương Nam Thư, mau ra xem, người ta quay cậu rất đẹp."
"Ừm." Khương Nam Thư quay đầu lại xem một cái, không quá quan tâm.
Kỷ Phong Miên lại vui vẻ lấy điện thoại ra quay lại cuộc phỏng vấn trên tivi, xem một lúc thì hắn dần nhíu mày.
Cho đến khi đoạn phỏng vấn kết thúc thì mặt Kỷ Phong Miên đã đen một nửa, "Thật là quá đáng."
Khương Nam Thư không hiểu, "Sao thế?"
"Quá đáng, cắt mất phần cậu thừa nhận tôi là bạn cậu trước đó rồi!"
Trước sau đoạn phỏng vấn đều bị cắt, chỉ giữ lại phần Khương Nam Thư nói về kinh nghiệm học tập.
Khương Nam Thư bỏ đũa xuống hỏi: "Việc cắt bỏ những đoạn không quan trọng trong những cuộc phỏng vấn trên tin tức là điều bình thường, đoạn tôi từ chối nhận tiền tài trợ cũng bị cắt mất rồi..."
"Khương...Khương Nam Thư, cậu ác quá."
"..." Khương Nam Thư hơi ngơ ngác, "Hả?"
Mặt Kỷ Phong Miên đầy vẻ đau lòng, "Cậu lại nói cảnh cậu thừa nhận tôi là bạn không quan trọng, cậu chơi chán rồi bỏ tôi!"
"Đừng dùng thành ngữ lung tung." Khương Nam Thư kiềm chế xúc động muốn trợn mắt.
Kỷ Phong Miên thấy Khương Nam Thư nhíu mày thì thu lại vẻ khoa trương, "Nhưng đây lại là một cột mốc trên con đường hữu nghị của chúng ta mà, không được, tôi phải để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy, đây là cảm giác nghi thức."
"Cậu tính làm thế nào?"
Kỷ Phong Miên: "Tìm người lấy giúp băng ghi hình của đài truyền hình."
"Cậu có tới thì đài truyền hình cũng không thể phát sóng bản hoàn chỉnh thêm một lần nữa."
Kỷ Phong Miên nói là làm, hắn cúi đầu gửi tin nhắn, "Cậu không hiểu đâu, học sinh bây giờ có mấy người xem tv chứ, chỉ toàn lên mạng thôi. Tôi đăng lên diễn đàn thì tất cả học sinh cấp ba của Lễ Châu đều sẽ biết, tôi - Kỷ Phong Miên là bạn của Khương Nam Thư."
"..."
"À phải, bạn thân mến, cậu sẽ không phản đối chứ?"
Khương Nam Thư đối diện với ánh mắt lấp lánh của Kỷ Phong Miên, "Tùy cậu."
***
Buổi chiều khi tan học, Kỷ Phong Miên đã đắc ý báo cáo cho Khương Nam Thư biết tình hình trên diễn đàn.
Chỉ mấy giờ ngắn ngủi, topic hắn đăng đã có rất nhiều bình luận.
Video Kỷ Phong Miên đăng lên cũng không hoàn chỉnh, có phần nói mấy câu về bạn bè nhưng lại không có đoạn Khương Nam Thư từ chối tiền tài trợ.
Vì để cho Khương Nam Thư xem tình hình ở diễn đàn, Kỷ Phong Miên còn bỏ xe lại trường rồi chọn đi bộ về với Khương Nam Thư.
"Cậu xem này, quả nhiên đã cps người phát hiện ra gian tình giữa chúng ta, tấm ảnh này chụp rất là đẹp."
Khương Nam Thư cúi đầu nhìn, đó là một tấm ảnh Kỷ Phong Miên đèo anh lúc tan học.
"Đừng dùng thành ngữ lung tung, cậu phải học thêm môn Ngữ văn đi." Sau khi xem xong thì Khương Nam Thư chỉ có duy nhất một suy nghĩ như vậy.
Kỷ Phong Miên bĩu môi, "Nè, tôi đoán tài khoản giấu tên này chắc chắn là nữ sinh trường nghề nọ, hừm, coi như cô ta có mắt nhìn."
Giấu tên: Hai người này chắc chắn không đơn giản, nếu không sao Kỷ Phong Miên lại dằn mặt nữ sinh trường nghề, ai đồn hai người họ là kẻ thù không biết.
Kỷ Phong Miên rất hài lòng, "Tôi bảo rồi, chúng ta hợp làm bạn hơn thù mà."
Khương Nam Thư: "Chúng ta là kẻ thù lúc nào."
Kỷ Phong Miên không nói nhiều, hắn mở ra mấy topic hot mà hắn đã lưu lại, "Cậu xem cái này đi, cái này nữa, sắp nói chúng ta thành kẻ thù không đội trời chung rồi, rõ ràng tháng trước chúng ta có nói chuyện mấy đâu."
"Ừm."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã về tới cổng khu nhà Khương Nam Thư.
Đi một đoạn nữa thì tới nhà Kỷ Phong Miên, hắn dừng lại, "À phải, ngày mai tôi phải về An Bình một chuyến, thứ hai tôi tới đón cậu."
Khương Nam Thư không hiểu sao Kỷ Phong Miên lại báo cáo hành trình của hắn với anh, nhưng hắn nói rồi thì anh cũng nghe.
Khương Nam Thư gật đầu, "Ừ."
Nói xong, anh quay người đi vào tiểu khu nhưng lại bị kéo lại.
"Vậy là hết rồi?" Kỷ Phong Miên nói với vẻ không dám tin, "Sao cậu nỡ vô tình như vậy?"
Khương Nam Thư xoay người lại, lấy làm lạ, "Không thì thế nào? Chẳng lẽ còn phải diễn một màn sinh ly tử biệt?"
Kỷ Phong Miên lắc đầu, "Ha ha, tôi cũng không nghĩ thế, nếu mà cậu muốn diễn thì tôi cũng có thể phối hợp...À, tôi muốn nói là cuối tuần cậu định làm gì? Anh em thân thiết thì cần phải hiểu biết lẫn nhau mà."
Không phải anh em thân thiết. Khương Nam Thư sửa lại trong đầu nhưng không nói ra miệng, "Đọc sách, làm đề, chạy bộ, nâng tạ."
"Lịch trình chán vậy, đúng rồi, tôi đưa Miêu Nhị Gia tới gửi nuôi nhà cậu mấy ngày nhé, không thì Miêu Nhị Gia sẽ chết đói mất."
Khương Nam Thư lạnh lùng từ chối: "Không, nhà cậu không thuê người giúp việc theo giờ sao?"
Kỷ Phong Miên: "Cô giúp việc theo giờ xin nghỉ phép rồi."
Đương nhiên cô giúp việc không nghỉ, Kỷ Phong Miên chỉ lấy cớ thôi, như thế thì cuối tuần có thể mượn cớ gặp Khương Nam Thư, có khi còn được vào nhà Khương Nam Thư chơi một lúc.
"Được."
Khương Nam Thư đồng ý.
***
Sáng chủ nhật.
Khương Nam Thư không ngờ rằng một cuộc phỏng vấn nho nhỏ lại khiến anh nhận được một cuộc gọi bất ngờ.
Khi điện thoại vang lên thì Khương Nam Thư đang vuốt mèo, anh nhìn tên người gọi tới rồi lộ ra vẻ mặt chán ghét hiếm thấy.
"A lô, bà ạ." Khi bắt máy giọng của anh rất bình tĩnh.
Đầu bên kia điện thoại là một trong số ít người có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của anh. Về mặt huyết thống, đó là người có huyết thống gần nhất với anh còn đang sống trên đời này.
Bà nội của anh, Phan Xuân Hoa.
Phan Xuân Hoa: "Nam Thư à, dạo này bà có hơi nhớ con, về đây ăn bữa cơm đi, bà bảo chú tới đón con."
Khương Nam Thư rủ mắt, ngón tay mân mê tờ giấy nháp có vẻ nôn nóng, "Không cần đâu, dạo này cháu bận học. Bà nội, bà có việc gì không?"
Trong lòng anh biết rõ, nếu không phải có chuyện thì bà nội anh sẽ không gọi điện tới.
Phan Xuân Hoa: "Dạo này bà thấy không khỏe, đi khám thì bác sĩ nói phải nằm viện, thế là phải mất một món tiền."
Khương Nam Thư lạnh mặt nói: "Vâng, rồi sao ạ?"
"Con có thể về đi khám với bà không, làm cháu trai thì con cũng phải hiếu kính bà chứ?"
"Bà nội, cháu chỉ là một học sinh, không có tiền dư."
"Chẳng phải có ông chủ lớn nói muốn cho con 20.000 sao? Con không thể vô lương tâm như vậy, bà là bà nội của con, con muốn thấy bà bị bệnh chết sao?"
"Bà nội, cháu không lấy số tiền đó."
"Con đừng có lừa bà, Duệ Duệ đã cho bà xem rồi, trên mạng có đoạn phim phỏng vấn con, đứa hạng nhất trường Duệ Duệ cũng nhận được rồi, con lại không có?"
Cuối cùng Khương Nam Thư cũng mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Không có tiền, cháu còn có việc, cháu cúp máy trước."
Khương Nam Thư không chờ bên kia trả lời lập tức cúp máy. Anh thuận tay tắt nguồn rồi ném điện thoại sang một bên.
Miêu Nhị Gia nằm trên đùi giường như cũng nhận thấy không đúng nên nhảy đi mất, không biết đã trốn đi nơi nào.
Khương Nam Thư ngồi một lúc rồi đứng dậy đi vào thư phòng, anh mở máy tính rồi đăng nhập vào diễn đàn.
Topic về bài phỏng vấn vẫn nằm top1, anh click vào rồi kéo xuống cuối. Quả nhiên nhìn thấy khu bình luận đã xiêu vẹo.
Trong topic đều thảo luận Khương Nam Thư chắc chắn đã nhận 20.000 của Phạm tổng, chỉ là làm cao sĩ diện nên không muốn nói ra mà thôi.
Những nghị luận này đã không thể làm Khương Nam Thư dao động, nhưng nó mang lại rắc rối cho anh.
Khương Tử Duệ là em họ của Khương Nam Thư, nó đang học lớp 9 trường Thực Nghiệm. Nó nhìn thấy bài đăng này rồi nói cho pxh biết.
Mục đích quá đơn giản.
Thành tích của Khương Tử Duệ không thể thi lên cấp 3 Thực Nghiệm được, ban đầu nó có thể vào Thực Nghiệm là vì nhà nó đã mua một căn nhà gần trường học, nhưng cấp 3 thì khác, Thực nghiệm chỉ tuyển chọn những học sinh ưu tú.
Cho dù học cấp 2 Thực Nghiệm mà thành tích thi cấp 3 không tốt vẫn sẽ bị loại. Muốn ở lại thì phải nộp một khoản tiền "chọn trường", mấy chục ngàn cho tới 200 ngàn v.v, còn tùy vào thành tích.
Nhà Khương Tử Duệ không kiếm được số tiền ấy nên tất nhiên sẽ nhòm ngó tới Khương Nam Thư.
Khương Nam Thư nhíu mày, anh tắt máy tình rồi bắt đầu làm đề.
Mọi khi làm đề có thể giúp Khương Nam Thư nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng hôm nay lại mất tác dụng. Anh buông bút, anh phiền lòng lại mở ngăn kéo ra.
Đập vào mắt là một tấm ảnh, ảnh gia đình hạnh phúc.
Khương Nam Thư nhìn một lúc rồi nhét nó lại vào ngăn kéo. Khi rút tay ra thì ngón tay đυ.ng phải một thứ lạnh lẽo.
Do dự một hồi, cuối cùng Khương Nam Thư vẫn lấy chiếc hộp ra.
Đây là một chiếc hộp đựng bánh quy, có hơi cũ kĩ. Khương Nam Thư thuận tay mở ra, bên trong có vài tấm ảnh và một chiếc điện thoại Nokia.
Trong những tấm ảnh là hai bé trai, trước mặt đặt bánh sinh nhật, mỗi năm lại một tấm ảnh.
Lúc trước, bố mẹ Khương Nam Thư bận rộn với công việc thường xuyên ở nước ngoài, mỗi năm thời gian ở trong nước không tới một tháng, cũng không về nước vì ngày sinh nhật của anh.
Sinh nhật của Kỷ Phong Miên và Khương Nam Thư cùng một tháng, Kỷ Phong Miên mới 3 tuổi bèn quyết định cùng đón sinh nhật với Khương Nam Thư.
Hai người cứ cùng nhau ăn sinh nhật cùng một ngày, cho tới khi Kỷ Phong Miên rời đi.
Sau khi Kỷ Phong Miên đi thì Khương Nam Thư không còn đón sinh nhật nữa. Hai năm đầu Khương Nam Thư còn vì vậy mà thầm khóc một trận, về sau thì không còn để ý nữa.
Cuộc sống có rất nhiều chuyện, rất nhiều bất ngờ, chỉ là sinh nhật mà thôi.
Khương Nam Thư tiện tay lật lật mấy tấm ảnh đã ố vàng, rồi anh cầm chiếc Nokia lên. Anh cầm lấy dây sạc trong hộp ra, cắm điện rồi đợi mấy phút, điện thoại thuận lợi khởi động.
Quả không hổ là máy Nokia, đã mấy năm không mở máy mà vẫn có thể dùng được.
Khương Nam Thư dừng lại giây lát rồi mở phần tin nhắn.
Lịch sử tin nhắn chỉ có một người là Kỷ Phong Miên.
Tin nhắn gần nhất là hai năm trước, khi Khương Nam Thư đang học lớp 9.
Kỷ Phong Miên, cậu đi đâu vậy?
Kỷ Phong Miên, tớ có hơi nhớ cậu, tớ không biết nói chuyện với ai, tớ chỉ nhớ tới cậu.
Kỷ Phong Miên, bố mẹ tớ qua đời rồi, tớ...tớ không biết giờ phải làm gì nữa?
Kỷ Phong Miên, có tiền bồi thường rồi, nhiều lắm, nhưng tớ không muốn nhận.
Kỷ Phong Miên, tạm biệt.
Từng dòng tin nhắn không hề logic, tựa như chỉ đang tự mình bộc bạch cảm xúc.
Rõ ràng là chuyện chỉ mới xảy ra hơn 1 năm trước nhưng Khương Nam Thư lại thấy thật lạ lẫm, người gửi những tin nhắn này thật sự là anh sao?
Trên mặt anh vẫn không có biểu cảm, nhưng ánh mắt nôn nóng bất an khi nãy đã dần bình tĩnh lại.
Cũng phải, cục diện rối loạn hơn 1 năm trước anh cũng có thể tự mình gánh vác, bây giờ chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ, cần gì vì nó mà làm ảnh hưởng tới tâm trạng.
Sau khi nghĩ kĩ, Khương Nam Thư lại thấy nghi hoặc, tại sao bản thân lại trở nên dễ bị ảnh hưởng như vậy.
Ngón tay Khương Nam Thư vẫn tiếp tục bấm kéo xuống, anh dừng lại ở tin nhắn cuối cùng của số điện thoại nọ.
Khương Khương, tớ qua nước A tìm mẹ, đợi qua bên đó rồi tớ sẽ liên lạc với cậu.
Thời gian là 4 năm trước, từ đó về sau không còn tin nhắn nào nữa.
Kỷ Phong Miên.
Ánh mắt Khương Nam Thư nhìn dòng tin nhắn đó hồi lâu.
Phải, là sự xuất hiện đột ngột của Kỷ Phong Miên mới khiến anh dạo gần đây trở nên lo lắng bất an như vậy.
Anh không thể từ chối Kỷ Phong Miên tới gần, giới hạn anh đã vạch ra bị phá vỡ, nhưng sâu trong lòng, Khương Nam Thư luôn để ý chuyện Kỷ Phong Miên đột ngột biến mất.
Có lẽ...anh nên hỏi lại lần nữa?
Hai người giờ cũng coi như là thân thiết, lần này hỏi lại biết đâu sẽ có kết quả khác.
Vừa hay tối nay Kỷ Phong Miên tới đây đón Miêu Nhị Gia, đúng là một cơ hội tốt.
______