Phó Như Niên nghe được trong âm thanh của Thu Triều mang theo sự đương nhiên, cậu có chút bất lực mà xoa ấn đường.
May mà cậu đột nhiên biết được sự thật, đồng thời cũng thoát khỏi sự khống chế của thế giới, nếu không bị ép buộc ở cùng một chỗ với người như vậy, chỉ có thể nói đúng là một loại bất hạnh.
Còn đối với tiệc đính hôn...
Cậu đương nhiên muốn đi.
Nếu không đi, cậu làm sao có thể tiếp cận vị hôn phu của Thu Triều?
Cũng không biết cậu cả nhà họ Ôn, Ôn Yến Minh, có phải kiểu người mà cậu thích hay không. Nếu không phải, vậy tiện thể chúc anh ta và Thu Triều trăm năm hạnh phúc, nếu phải thì...
Phó Như Niên theo bản năng liếʍ môi.
Cậu nghĩ như vậy, thuận miệng nói: "Thiệp mời tôi sẽ trực tiếp đến tìm cậu để lấy."
"Anh... Tại sao anh vẫn không chịu buông tha tôi! Tôi đã nói với anh, tôi không có cảm giác gì với anh. Trước lúc tổ chức tiệc đính hôn, tôi không muốn gặp mặt anh, tôi sẽ nhờ người trực tiếp gửi thiệp mời đến nhà trọ của anh."
Thu Triều vừa nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Phó Như Niên sững người một chút.
Tại sao lúc trước cậu không phát hiện Thu Triều là một người tự cao tự đại? Cậu ta cho rằng cậu tự mình đi lấy thiệp cưới chính là vì để có thể gặp mặt cậu ta... Cậu ta lấy đâu ra mặt mũi lớn như vậy?
Phó Như Niên cảm thấy Thu Triều làm cho người ta có chút khó mà nói nỗi.
Càng đáng sợ là, trước khi " thức tỉnh", Phó Như Niên chưa bao giờ cảm thấy trên người Thu Triều có điểm nào không tốt.
Cậu vô cùng say đắm Thu Triều.
Trong mắt cậu, Thu Triều là một thiếu niên đơn thuần, thẳng thắn, không một chút giả dối, cậu ta có khuôn mặt đáng yêu, một đôi mắt ngập nước nhìn cậu, giống một con hamster đáng yêu, làm cho người ta chỉ muốn vuốt ve.
Nhưng mà hiện tại...
Phó Như Niên lắc đầu.
Cậu thức dậy rửa mặt, thay quần áo, vừa ra khỏi phòng ngủ thì thấy hai người trong phòng trọ, một người là người đại diện hôm qua vừa gặp mặt Tiền Văn Truất, người còn lại là trợ lý của Nhϊếp Khiêm Hạo.
Phó Như Niên lười biếng mà chào hỏi hai người.