Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 2 - Chương 95: Thẩm Nhiên khiếp sợ

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tuy Lạc Nguyệt Đảo là một đảo nhỏ, nhưng tình thế lại không kém đại lục nhiều, tương đương với một thành trấn khá lớn, trong đó thương nghiệp mọc san sát, thế lực khắp nơi rắc rối phức tạp, mà lấy toàn bộ Lạc Nguyệt Đảo làm trung tâm, lại là nơi ở của đảo chủ và các đại trưởng lão.

Lúc này, trong viện trưởng lão, Thẩm Nhiên nhìn chăm chú vào nữ tử khoanh chân ngồi ở trước mặt mình, nhàn nhạt nói: “Nha đầu, con thử hấp thu chân khí trước…”

Quân Thanh Vũ nhíu chặt mày lại, trong lòng có chút do dự, ngay ở lúc nàng do dự, trong linh hồn truyền đến giọng nói của Vô Đạo lão nhân: “Tiểu chủ nhân, ngươi yên tâm làm đi, Chu Tước đại nhân đã lợi dụng Chu Tước Bảo Đỉnh thay ngươi bày ra ngụy trang, không ai sẽ phát hiện cấp bậc thật sự của ngươi, đương nhiên, nếu ngươi muốn hoàn thành mục đích của mình, không thể thiếu phải lộ ra thiên phú tuyệt thế, như thế mới có thể khiến cho những người khác chú ý.”

Nghe được lời này, mày của nàng khẽ giãn ra, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

“Nha đầu, có phải vừa rồi ta nói quá nhanh, con không nghe rõ hay không?” Thẩm Nhiên thấy nàng không có bất kì động tác gì, tiếp tục nói: “Ta sẽ tiếp tục nói lại một lần nữa cho con đi hấp thu chân khí thế nào, đầu tiên là…”

Thẩm Nhiên mỉm cười nhìn Quân Thanh Vũ, rất có kiên nhẫn mở miệng giải thích, sau đó, ông còn chưa nói xong, đã bị cảnh tượng kế tiếp dọa sợ…

Chỉ thấy nữ tử ngồi ngay ngắn trên giường, nhắm mắt khoanh chân, chân khí nhàn nhạt quanh quẩn ở quanh người nàng, xuyên qua lỗ chân lông lúc đóng lúc mở kia từ từ hấp thu vào người.

Thẩm Nhiên hung hăng xoa đôi mắt, như không thể tin được một màn đã xảy ra trước mắt.

Phải biết rằng, một người thường muốn bắt đầu tu luyện cũng phải có được một cơ hội chuyển giao, ông căn bản không nghĩ tới mình chỉ đề ra nội dung chính một lần, nha đầu này đã thành công làm được.

Cần ngộ tính bao lớn mới có thiên phú như vậy?

“Làm sao vậy?” Quân Thanh Vũ mở hai mắt ra, vô tội nhìn về phía mặt già khϊếp sợ của Thẩm Nhiên: “Con làm sai sao?”

Trong giây lát Thẩm Nhiên phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn Quân Thanh Vũ tràn ngập kích động, ông hận không thể ngửa đầu cười to vài tiếng để phát tiết cảm xúc trong lòng của mình.

“Nha đầu, con có biết con là một thiên tài hay không?” Thẩm Nhiên cười ha ha hai tiếng: “Ta vốn cho rằng, con thân là Thiên Linh Thể cũng đã đủ nghịch thiên rồi, không nghĩ tới ngay cả ngộ tính cũng cường hãn như vậy, ta dám cam đoan, không đến tám năm con có thể đột phá đến cấp bậc Tiên Thiên, thiên tài như con, lại bị mai một ở núi sâu nhiều năm như vậy, quá đáng tiếc, nếu không bây giờ con cũng đã là một cường giả Tiên Thiên rồi!”

Nói tới đây, ông có chút tiếc hận lắc đầu.

Tuy nói bởi vì nàng bị mai một để cho mình phát hiện ra cục đá rực sáng này, nhưng thiên tài như nàng, không nên bị che dấu, như thế sao không khiến người ta thở dài?

“Nha đầu, nội dung chính ta đã nói cho con, với thiên phú của con căn bản không cần ta chỉ điểm nhiều, cũng không cần dựa vào đường của ta mà đi, nếu không chỉ biết trở ngại tiền đồ của con, con chỉ cần có chỗ không hiểu tới hỏi ta, bình thường hoàn toàn có thể thông qua ngộ tính cường đại kia để tu luyện.” Thẩm Nhiên vừa lòng gật đầu, không nghĩ tới lúc còn sống ông vẫn có thể gặp được một nhân vật thiên tài như vậy.

“Mặt khác, Lạc Nguyệt Đảo này, mặc kệ nơi nào con đều có thể đi, xảy ra chuyện gì, có ta chống lưng thay con, chẳng qua, tòa sau núi trong đảo kia ngàn vạn lần không thể đến nơi đó, đừng nói là con, dù là ta và Dương Lâm cũng không thể bước vào nơi đó một bước, đây là mệnh lệnh đảo chủ truyền xuống, nếu không chỉ sợ sẽ có chút phiền phức…”

Thẩm Nhiên hơi nhíu mày, chợt thả lỏng ra, khẽ thở dài một tiếng: “Nói thật, Lạc Nguyệt Đảo này, thật đúng là khiến ta càng ngày càng không hài lòng.”

Trong lòng Quân Thanh Vũ khẽ động, ngẩng đầu hỏi: “Vì sao? Nơi này không tốt sao?”

Thẩm Nhiên cười khổ một tiếng: “Còn không phải là bởi vì đảo chủ thu không ít Thánh Cảnh đến từ nơi trục xuất, hoàn toàn biến Lạc Nguyệt Đảo chúng ta thành địa bàn của bọn họ, nếu không phải bởi vì lão đảo chủ quá cố, ta và Dương Lâm cũng sẽ không kiên trì ở chỗ này…”

Năm đó, bọn họ đi theo lão đảo chủ phát triển Lạc Nguyệt Đảo với nhau đến trình độ bây giờ, nếu nói không có tình cảm, vậy tuyệt đối là giả, nhưng mà lão đảo chủ một thân bơ vơ không nơi nương tựa cũng không có con cái, sau khi chết đã giao Lạc Nguyệt Đảo cho đồ nhi của ông ấy, cũng chính là đảo chủ đương nhiệm.

Cho dù bọn họ có rất nhiều bất mãn với chuyện ông ta làm, nhưng cũng vẫn luôn nâng đỡ ông ta cho tới bây giờ…

Quân Thanh Vũ trầm mặc xuống, nàng cảm nhận được tình cảm của Thẩm Nhiên với Lạc Nguyệt Đảo, nếu muốn lôi kéo ông đến trận doanh của mình, chỉ sợ không dễ dàng như vậy…

“Nha đầu, nhớ kỹ lời ta mới nói, ngàn vạn lần đừng đi nơi đó.” Thẩm Nhiên nhàn nhạt cười, lời nói ý vị sâu xa.

Quân Thanh Vũ khẽ nở nụ cười: “Yên tâm đi, con sẽ không đi nơi đó.”

Không đi? Sao có thể?

Nàng có một dự cảm, thứ mình muốn biết, nhất định ở sau núi kia, cho nên, nàng sẽ không bỏ qua cơ hội này…

Sau khi Thẩm Nhiên rời đi, Quân Thanh Vũ nhàn rỗi không có việc gì nên đi ra ngoài viện trưởng lão hỏi thăm tình huống, dù sao cho dù muốn thâm nhập vào sau núi, cũng cần phải đảm bảo an toàn của mình.

Không nắm chắc vạn phần, nàng tuyệt đối sẽ không đi mạo hiểm như vậy!

……

“Các ngươi mau xem, là thiếu chủ Tiêu Tề.”

“Trời ạ, thiếu chủ Tiêu Tề lớn lên thật là đẹp mắt, thân phận còn cao quý, nếu có thể được một lần với nam nhân như vậy, ta chết cũng cam nguyện.”

“Ngươi nằm mơ đi, cũng không nhìn xem đức hạnh này của ngươi, Tiêu Tề thiếu chủ muốn mỹ nhân gì mà không có, sao nhìn được ngươi?”

Lạc Nguyệt Thành, đám người trên đường phố rộn ràng nhốn nháo, tất cả nữ tử đều đưa ánh mắt thâm tình nhìn về phía nam nhân phong độ nhẹ nhàng ở giữa kia, thậm chí còn có ánh mắt ái muội trực tiếp ném đi.

Nam nhân cẩm y hoa phục, tay cầm quạt xếp, trên khuôn mặt hơi có chút âm nhu nở nụ cười ôn hòa, chợt vừa thấy, ngược lại khiến người ta bất giác sinh lòng hảo cảm.

Cho dù là bất luận kẻ nào, đều không nhấc nổi lòng chán ghét gì với nam tử có được nụ cười đẹp như vậy.

“Các ngươi mau nhìn, Tiêu Tề thiếu chủ đi về phía, trời ạ, trái tim ta sắp ngừng đập rồi.”

Trong đám người, một nữ tử giơ tay che trái tim, hai mắt tỏa sáng nhìn nam nhân bước đến.

Chỉ là khuôn mặt của nàng thật sự không dám khen tặng…

Ngay ở lúc nàng mặt đầy đỏ bừng chờ đợi nam nhân, ai ngờ đối phương trực tiếp đi qua từ bên cạnh nàng, đi về phía bạch y lay động ở dưới nắng sớm kia.

“Cô nương, xin hỏi chúng ta đã gặp qua hay không?”

Bước chân của Quân Thanh Vũ dừng lại, ngẩng đầu nhìn nam nhân mặt đầy tươi cười trước mặt, lòng lập tức lộp bộp một cái, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói: “Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”

Tiêu Tề ngăn cản nàng, chẳng lẽ là nhận ra thân phận của nàng?

Không có khả năng! Lần trước nàng không thay đổi hoàn toàn, mới ở trước mặt hắn bại lộ mình, mà lúc này, nàng lại khiến cả người mình xảy ra biến hóa.

Cho nên, Tiêu Tề không nên nhận ra nàng mới đúng…

“Không có gì, ta chỉ là tò mò với cô nương mà thôi, chắc chắn cô nương không phải là người của Lạc Nguyệt Đảo chúng ta.” Tiêu Tề khẽ nheo đôi mắt lại, khóe môi gợi lên nụ cười ôn hòa.

Thiên Linh Thể!

Nữ nhân này lại là Thiên Linh Thể trong truyền thuyết…

Vì sao Thiên Linh Thể lại xuất hiện ở trong Lạc Nguyệt Đảo? Thân thể còn không hề có thực lực…

Quân Thanh Vũ cắn chặt môi, sợ hãi liếc hắn một cái: “Ta thật sự không phải là người của Lạc Nguyệt Đảo, là sư phụ ta dẫn ta đi vào…”

“Sư phụ của ngươi?” Đáy mắt Tiêu Tề xẹt qua một tia kinh ngạc, nhíu chặt mày, hỏi.

Thật cẩn thận nhìn Tiêu Tề, Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu, chớp đôi mắt, nói: “Sư phụ ta là Thẩm Nhiên trưởng lão của Lạc Nguyệt Đảo, ông nói ông rất lợi hại, nếu ngươi dám bắt nạt ta, ta sẽ trở về nói cho sư phụ của ta.”

Tiêu Tề ngẩn ra, khẽ cười: “Thì ra ngươi là đệ tử Thẩm Nhiên trưởng lão mới nhận, ta nói sao lại lạ mặt như vậy, không nghĩ tới hạt giống tốt giống như ngươi bị Thẩm Nhiên trưởng lão đoạt đi nhanh như vậy, tốc độ của ông ta thật đúng là nhanh.”

Tuy giờ phút này trên mặt Tiêu Tề mang theo tươi cười, nhưng ý cười kia lại không chạm đến đáy mắt.

Thẩm Nhiên trưởng lão thu đệ tử mới ở bên ngoài? Đây là trùng hợp, hay là cố ý làm? Bỗng nhiên, trong đầu hắn hiện ra tên một người—— Quân Thanh Vũ!

Lúc trước, nữ nhân kia đã từng dùng Dịch Dung Thủy ngụy trang mình.

Nhưng mà…

Ánh mắt của Tiêu Tề chợt thu lại, đáy mắt xẹt qua một tia sáng kỳ lạ.

Quân Thanh Vũ cũng không phải là Thiên Linh Thể, nhưng mà nữ nhân này lại là Thiên Linh Thể thật sự, quan trọng hơn là, nàng không có thực lực!

Đương nhiên, Tiêu Tề cũng không biết, loại thể mạch Thiên Linh Thể này là có thể ngụy trang, Quân Thanh Vũ có được Chu Tước Bảo Đỉnh làm được điểm này đều không phải là rất khó…

“Cô nương, ngươi đã là đệ tử của Thẩm Nhiên trưởng lão, không biết có thể báo phương danh không?” Ánh mắt của Tiêu Tề đảo qua Quân Thanh Vũ, cười như không cười nói.

“Thanh Ngọc.” Quân Thanh Vũ trầm ngâm nửa ngày, mới trả lời hắn nói.

Tiêu Tề nhàn nhạt cười: “Thanh Ngọc cô nương, ta có vinh hạnh mời ngươi đi tửu lầu dùng cơm không?”

Nhìn thâm trầm ở đáy mắt kia của nam nhân, Quân Thanh Vũ biết hắn đang nghi ngờ thân phận của mình, cũng muốn mượn điều này tiêu trừ nghi ngờ của Tiêu Tề, gật đầu đồng ý: “Được.”

Nghe nói lời này, ý cười trên mặt Tiêu Tề càng sâu, giơ tay làm động tác cho mời: “Thanh Ngọc cô nương, mời bên này.”

Quân Thanh Vũ gật đầu, khuôn mặt thanh tú nở một nụ cười sáng sủa, trong hai mắt sáng ngời kia có sáng rọi khác thường, bất giác khiến ánh mắt của Tiêu Tề hiện ra một tia hoảng hốt.

……

“Cút ngay, ai cho các ngươi gan hùm mật gấu, dám can đảm ngăn cản bổn tiểu thư!”

Ở ngoài bao phòng xa hoa của tửu lầu truyền đến một giọng nói kiêu ngạo ương ngạnh, rồi sau đó ầm một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị đạp mở ra.

Lăng Vi bước nhanh vào trong sương phòng, ánh mắt đảo qua đã đặt ở trên người Quân Thanh Vũ ngồi ở trong nắng sớm, đáy mắt phun ra hai ngọn lửa giận: “Tiêu đại ca, ta nghe nói ngươi bị một nữ nhân quyến rũ đi rồi, vốn còn không tin, hiện tại xem ra quả thật là như vậy, nữ nhân này là ai? Dựa vào cái gì công tác một chỗ với ngươi?”

Tiêu Tề nhíu mày lại, đáy mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn.

Bản tính của hắn háo sắc, thường xuyên ra vào nơi phong nguyệt, nhưng với loại nữ nhân đưa tới cửa như Lăng Vi này vẫn đều khinh thường nhìn lại.

Huống chi, nữ nhân này có tâm ghen ghét quá cường đại, nữ tử đã từng có quan hệ với mình không biết có bao nhiêu chết ở trong tay nàng ta.

Nếu không phải gia gia của nàng ta là thủ tịch Luyện Trận Sư của Lạc Nguyệt Đảo Lăng Thiên, hắn căn bản không muốn để ý nàng ta.

“Lăng Vi, đừng náo loạn.” Tiêu Tề nhíu chặt mày nói: “Nàng là đệ tử của Thẩm Nhiên, nếu ngươi động vào nàng, lấy tính cách bênh vực người mình của Thẩm Nhiên, dù là gia gia ngươi ở Lạc Nguyệt Đảo có đủ phân lượng cũng chưa chắc ông ta sẽ bỏ qua.”

“Thẩm Nhiên?” Lăng Vi hừ một tiếng: “Khi nào thì ánh mắt của Thẩm Nhiên trưởng lão kém như vậy? Trên người nữ nhân này không hề có chân khí dao động, căn bản là một phế vật!”

Phế vật?

Nghe được lời này, Tiêu Tề nhịn không được cong khóe môi lên, nếu một Thiên Linh Thể xem như là phế vật, trên đời này còn có thiên tài nào?

“Lăng Vi, ta xin khuyên ngươi một câu, tốt nhất đừng động vào nàng, nếu không, ta không bảo vệ được ngươi, cũng sẽ không bảo vệ ngươi.”

Trong mắt lạnh của Tiêu Tề xẹt qua một tia sáng.

Những năm gần đây, vì kéo thiên tài của môn phái khác vào Lạc Nguyệt Đảo, bọn họ đã phế đi bao nhiêu lực lượng? Tất cả người không phục đều mất mạng.

Hiện giờ thật vất vả trong Lạc Nguyệt Đảo có được một thiên tài như thế, dù thế nào cũng không thể để nàng chưa trưởng thành đã bị mất mạng ở trong tay Lăng Vi trước…

“Tiêu đại ca, ngươi vì nữ nhân này lại cảnh cáo ta?” Sắc mặt của Lăng Vi biến đổi, hung tợn trừng mắt nhìn Quân Thanh Vũ: “Chẳng lẽ ngươi thích nữ nhân này?”

Khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Tề nháy mắt trầm xuống: “Lăng Vi! Ngươi…”

Lời còn chưa nói xong, đã thấy trên tay nữ tử đối diện vung ra một nắm dược phấn, ném về phía khuôn mặt của Quân Thanh Vũ: “Tiện nhân, chỉ bằng ngươi lớn lên xấu như vậy, còn là một phế vật cũng dám quyến rũ tiêu đại ca của ta! Bây giờ ta sẽ khiến cho ngươi hoàn toàn bị hủy dung!”

Quân Thanh Vũ khẽ nhếch khóe môi, lẳng lặng ngồi ở phía trước cửa sổ, không có bất kì động tác gì, thậm chí cũng không né tránh.

Chỉ vì nàng biết, có người sẽ không để những dược bột đó chạm vào nàng…

Tiêu Tề vung tay áo lên, một đạo kình phong từ trong ống tay áo bắn ra, thổi tan những dược bột xông về phía Quân Thanh Vũ đó, giờ khắc này, vẻ mặt của hắn âm trầm đáng sợ: “Lăng Vi, ngươi thật quá đáng!”

“Tiêu đại ca!”

Lăng Vi hung hăng dậm chân, trong mắt chợt lóe hơi nước.

Tiêu Tề nhíu mày lại, quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ như bị dọa choáng váng kia, có chút xin lỗi nói: “Thanh Ngọc cô nương, không biết ngươi có sao hay không?”

Quân Thanh Vũ đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nàng nhích gần về chỗ của Tiêu Tề vài cái, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn Lăng Vi, khuôn mặt toát ra vẻ khϊếp nhược.

Nhìn Quân Thanh Vũ như thế, ánh mắt Tiêu Tề hơi tối sầm lại, xem ra xác thật là hắn nghĩ nhiều, Thanh Ngọc cô nương tuyệt đối không phải là nữ nhân kia dịch dung thành.

Nếu dựa theo tính cách của nữ nhân kia, có người xúc phạm lên trên mặt của nàng, nàng tất nhiên sẽ không chịu đựng, càng không cần phải nói tới tìm mình che chở…

“Thanh Ngọc cô nương, ngươi yên tâm đi, có ta ở đây, nàng ta sẽ không thể xúc phạm tới ngươi!” Tiêu Tề cong môi nở nụ cười, ý cười lại không chạm đến đáy mắt, trong khách sáo mang theo dối trá.

Rồi sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Lăng Vi hai mắt rưng rưng, lạnh giọng nói: “Lăng Vi, chuyện này ta sẽ nói đúng sự thật cho Thẩm Nhiên trưởng lão, tự ngươi đi giải thích với ông ấy đi!”

Sắc mặt của Lăng Vi khẽ biến.

Tuy gia gia ở Lạc Nguyệt Đảo có địa vị cao thượng, nhưng bởi vì Thẩm Nhiên đã từng làm bằng hữu và chấn hưng Lạc Nguyệt Đảo với lão đảo chủ, chinh chiến với lão đảo chủ nhiều năm, cho nên ông cũng có địa vị tôn quý.

“Tiêu đại ca, ta có chỗ nào không tốt.” Lăng Vi cắn chặt môi đỏ, nước mắt lưng tròng nhìn chăm chú vào hắn: “Vì sao ngươi có thể ở bên nhiều nữ nhân như vậy, lại nhưng lại không muốn tiếp nhận ta? Ta có thể chịu đựng ngươi đêm xuân với nhiều nữ tử như vậy, nhưng ngay cả cơ hội một đêm ngươi cũng không cho ta…”

Tiêu Tề có chút không kiên nhẫn nói: “Rất đơn giản, ta không có hứng thú với nữ nhân tự mình đưa tới cửa, đặc biệt là ngươi có tính cách này, ta thật sự nhận không nổi!”

“Tiêu đại ca.” Trong đẹp mắt của Lăng Vi chợt nổi lệ quang, không cam lòng nhìn Quân Thanh Vũ: “Nữ nhân khác còn chưa tính, nữ nhân này lớn lên bình thường như thế, khi nào thì ánh mắt của ngươi trở nên kém như vậy? Ngay cả loại nữ nhân này đều có thể ăn vào miệng.”

Nàng chính là không cam lòng!

Mình ưu tú như vậy, lại si tâm như thế, vì sao Tiêu đại ca không muốn tiếp nhận nàng? Nàng đều hạ người theo đuổi, người nam nhân này lại vẫn khinh thường nhìn lại nàng.

Chỉ bởi vì nàng là nữ nhân tự mình đưa tới cửa sao?

“Lăng Vi!” Sắc mặt của Tiêu Tề càng thêm âm trầm, giọng nói càng lạnh vài phần: “Ta lại cho ngươi một cơ hội, đi ra ngoài cho ta!”

Lòng của Lăng Vi hung hăng run lên, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt tình của nam nhân, nước mắt không nhịn được từ gương mặt tinh mỹ chảy xuống.

Nàng ta hung hăng dậm chân, vừa quay người đã chạy như điên ra ngoài…

Quân Thanh Vũ không dấu vết cong khóe môi lên, nàng vốn cho rằng dựa theo tính tình của Tiêu Tề sẽ trực tiếp xuống tay với nữ nhân này, không nghĩ tới hắn lại nhịn xuống…

“Thanh Ngọc cô nương, thật sự xin lỗi, khiến ngươi chê cười rồi.” Tiêu Tề quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, bên môi cong lên nụ cười nhàn nhạt.

Quân Thanh Vũ có vẻ có chút chân tay luống cuống, yếu ớt nhìn hắn một cái: “Cái kia… Sẽ có chuyện gì sao? Ta chỉ là một bần dân bá tánh vừa rời khỏi núi sâu, không quyền không thế, vạn nhất nàng muốn đối phó với ta, có phải ta chỉ có thể bị người gϊếŧ hay không?”

Tiêu Tề nở nụ cười ôn hòa: “Có sư phụ ngươi ở đây, nàng tạm thời còn không dám động vào ngươi, nếu có chuyện gì, ngươi có thể đi phủ đệ đảo chủ tìm ta, ta nhất định sẽ trợ giúp ngươi.”

“Ừ.”

Quân Thanh Vũ cúi đầu, khẽ lên tiếng như ruồi muỗi.

Lông mi mảnh dài che kín lạnh lẽo ở trong mắt nàng, bên môi không dấu vết cong lên nụ cười nhàn nhạt. Xem ra lúc này, Tiêu Tề cũng không nghi ngờ thân phận thật sự của nàng, kể từ đó, có thể hành sự ở Lạc Nguyệt Đảo dễ dàng…

Trong viện trưởng lão ở giữa Lạc Nguyệt Đảo, bên trong sân yên tĩnh, đột nhiên bộc phát ra một tiếng hét tức giận!

“Lăng Thiên, ngươi cút ra đây cho ta!”

Giọng nói vang ở trong toàn bộ viện, rất nhanh một bóng dáng bước nhanh từ trong sân đi ra.

Lăng Thiên nhíu mày lại, nhàn nhạt nhìn Thẩm Nhiên mặt đầy tức giận, giọng nói không tốt hỏi: “Thẩm Nhiên trưởng lão, bây giờ ngươi tới tìm ta là có chuyện gì?”

“Lăng Thiên, tôn nữ của ngươi lại đi tìm đồ nhi của ta gây rối! Nếu không phải thiếu chủ nói cho ta đồ nhi của ta bị tôn nữ của ngươi bắt nạt, ta khẳng định sẽ bị giấu ở trong xương cốt!” Thẩm Nhiên tức đến mặt già đỏ bừng, tức giận nói: “Hôm nay ngươi không cho ta một công đạo, cho dù nháo đến chỗ của đảo chủ, ta cũng muốn để tôn nữ của ngươi trả giá đại giới!”

Đồ nhi của ông, ông đều không nói nặng một câu, nữ nhân Lăng Vi kia lại ra tay với nàng, còn thiếu chút nữa làm nàng bị hủy dung…

Nghĩ đến đây, Thẩm Nhiên nghĩ lại mà sợ, trong lòng càng tràn đầy lửa giận.

Ông vốn cho rằng ở trong Lạc Nguyệt Đảo, chỉ cần báo ra tên của mình thì không ai dám động vào đồ nhi của ông! Ai ngờ Lăng Vi tìm chết thiếu chút nữa tổn thương nàng, cái này sao khiến cho ông có thể nén giận?

“Công đạo cái gì?” Lăng Thiên nhíu mày lại: “Dù sao nàng cũng không có chuyện gì, cần công đạo cái gì?”

“Hừ!” Thẩm Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Đồ nhi của ta từ nhỏ ở trong núi sâu, lại chưa từng tiếp xúc qua người ngoài, lá gan vốn dĩ nhỏ, hơi nặng lời một chút ta đều lo lắng có thể dọa nàng sợ hay không, tôn nữ ngươi thì ngược lại, chẳng những mắng nàng vũ nhục nàng, còn dùng dược bột hủy khuôn mặt của nàng! Ta đoán một đoạn thời gian sau này nàng sẽ bị bừng tỉnh ở trong ác mộng, ngươi còn nói không cần cho ta công đạo?”

Thẩm Nhiên tức đến run rẩy cả người, ánh mắt phẫn nộ kia thật giống như muốn lăng trì lão gia hỏa đáng chết trước mắt này!

“Là muốn bồi thường không bằng nói sớm.” Lăng Thiên khinh bỉ nhìn ông một cái, tùy tay vứt ra một trận pháp, nói; “Đây là một trận pháp đứng đầu trong lục cấp, có thể khiến ngươi trong khoảng thời gian khi chiến đấu ngắn tăng sức chiến đấu của mình lên, cầm đi đi, coi như là bồi thường cho ngươi.”

Thẩm Nhiên giận đến tức cười, ông nhận trận pháp rồi hung hăng ném ở trên mặt già của Lăng Thiên, tức giận quát: “Ai muốn trận pháp của ngươi? Ta muốn chính là công đạo! Công đạo hiểu hay không? Một trận pháp của ngươi là có thể đền bù cho tâm hồn yếu ớt của đồ nhi ta? Lăng Thiên, lúc này cho dù nháo đến đảo chủ ra làm chủ, ta cũng sẽ vì đồ đệ của ta đòi về một công đạo!”

Sắc mặt của Lăng Thiên trầm xuống: “Thẩm Nhiên, ngươi phải suy nghĩ cho tốt, trong toàn bộ Lạc Nguyệt Đảo chỉ có một mình ta mới có thể luyện chế ra Cường Lực Trận này, nếu bỏ lỡ trận pháp này chỉ sợ ngươi không còn cơ hội nữa! Đồ nhi kia của ngươi lại không bị thương, chỉ là bị hù dọa một chút, cần gì phải vì thế mà quấy rầy đảo chủ? Nếu không như này, ta có thể đồng ý với ngươi, chờ ta thành công tấn chức tới Luyện Trận Sư bát cấp rồi, sẽ trợ giúp ngươi từ Tiên Thiên đỉnh phong đột phá đến Thánh Cảnh.”

Thực lực Thánh Cảnh, đây tuyệt đối là mười phần dụ hoặc, Lăng Thiên rất có tin tưởng, lão già Thẩm Nhiên này tuyệt đối sẽ đồng ý yêu cầu của ông hắn…

“Thánh Cảnh?” Thẩm Nhiên cười lạnh lên, căm tức nhìn Lăng Thiên: “Ngươi con mẹ nó là đang xem thường ta? Nói ta ở trước khi ngươi tấn chức lên Luyện Trận Sư bát cấp thì không thể đột phá đến Thánh Cảnh? Lăng Thiên ta nói cho ngươi biết, ta không cần ngươi cũng có thể đột phá đến Thánh Cảnh, ít nhất sẽ ở trước khi ngươi thành công trở thành Luyện Trận Sư bát cấp!”

Lăng Thiên là một Luyện Trận Sư cường đại, nếu là Luyện Trận Sư, sẽ có tính tình của mình, nếu không phải Thẩm Nhiên đã từng đi theo lão đảo chủ một đoạn thời gian, ở trong Lạc Nguyệt Đảo có lực ảnh hưởng không nhỏ, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho lão nhân này!

Nhưng mức độ chịu đựng của ông ta cũng có hạn, Thẩm Nhiên lần lượt khiêu chiến mức hạn này, ông sẽ có sắc mặt tốt mới là việc lạ!

“Được, nếu ngươi muốn nháo đến đảo chủ, vậy ngươi đi đi, ta ngược lại muốn nhìn cuối cùng đảo chủ sẽ đứng ở bên ai!”

Lăng Thiên hung hăng phất vạt áo, xoay người đi về phía viện môn, ầm một tiếng, ông ta dùng sức đóng cửa lại, ngăn cản tầm mắt của Thẩm Nhiên…

Thẩm Nhiên lạnh lùng cong khóe môi lên: “Nếu lúc trước đồng ý với nàng, sẽ không để bất luận kẻ nào bắt nạt nàng, nếu làm không được, ta còn có tư cách gì làm sư phụ của nàng? Lăng Thiên, Thẩm Nhiên ta nhất định sẽ khiến các ngươi đưa ra công đạo!”

Cuối cùng nhìn cửa đóng chặt, Thẩm Nhiên cũng không quay đầu lại biến mất ở bên trong sân…

Trong Lạc Nguyệt Đảo có một tòa núi non phong bế, bình thường căn bản sẽ không có người tới nơi này, đơn giản nơi này là nơi hai Thánh Cảnh trong Lạc Nguyệt Đảo tĩnh tu.

Hai Thánh Cảnh này, tự nhiên không phải là những người từ nơi trục xuất đó, mà là ba Thánh cảnh ban đầu của Lạc Nguyệt Đảo. Chẳng qua từ khi lão đảo chủ bỏ mình, hai người trong đó không hề để ý tới thế tục, toàn tâm tĩnh tu, trừ phi trong Lạc Nguyệt Đảo xảy ra tai ương diệt vong mới có thể xuất hiện.

Lúc này trên núi cao bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng già nua, ánh mắt nhìn núi non trước mắt thật sâu, khẽ thở dài một tiếng.

Đã vài chục nằm rồi…

Từ sau khi U Nguyệt trưởng lão và Giác Ý trưởng lão tĩnh tu, nhoáng cái đã qua vài chục năm, nếu không phải hơi thở mơ hồ kia, có lẽ không có người cho rằng bọn họ còn sống…

“Giác Ý trưởng lão, U Nguyệt trưởng lão, Thẩm Nhiên đến cầu kiến!”

Yên lặng thật lâu sau, giữa hư không mới truyền đến một giọng nói già nua: “Vào đi.”

“Vâng!”

Thẩm Nhiên khẽ thở ra, nói thật, ông thật đúng là sợ hai vị trưởng lão từ chối ông cầu kiến.

Núi cao như tiên cảnh, hai vị lão giả ngồi ngay ngắn bên trong bụi hoa, chỉ thấy một người trong đó râu tóc mi trắng, bộ mặt hiền từ, mà một vị khác là một bà lão, cho dù trên mặt mọc lan tràn nếp nhăn, nhưng vẫn không khó nhìn ra khi còn trẻ tuổi hẳn là một mỹ nhân.

Trước mặt bọn họ đặt một bàn cờ, tay lão giả đang cầm quân cờ, chậm rãi đặt ở phía trên bàn cờ, ha hả cười: “U Nguyệt, bà lại thua rồi.”

U Nguyệt cong môi cười, ánh mắt nhìn lão giả tràn ngập kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Giác Ý, có bản lĩnh, chúng ta lại đến ván tiếp theo.”

“Được.” Giác Ý nở nụ cười: “Nhưng, chúng ta nhìn xem Thẩm Nhiên có chuyện gì tới quấy rầy chúng ta trước, chờ kế tiếp, chúng ta lại tiếp tục, dù là bồi bà nhất sinh nhất thế ở chỗ này chơi cờ cũng thỏa mãn.”

Sắc mặt của U nguyệt đỏ lên, trên khuôn mặt mang theo một tia ngượng ngùng, chợt than một tiếng: “Nếu lão đảo chủ còn sống thì tốt rồi…”

Nói đến lời này, hai người đều trầm mặc xuống, thật lâu sau mới nhớ lại Thẩm Nhiên ở đây.

Giác Ý mỉm cười nhìn ông một cái, hỏi: “Thẩm Nhiên, ta và U Nguyệt đều nói qua, lão đảo chủ đã chết, với những vinh hoa phú quý đó chúng ta cũng không có hứng thú gì, chỉ muốn ở nơi này tĩnh tu, không gặp được chuyện gì thì không được tới quấy rầy chúng ta, bây giờ ngươi tới tìm ta là vì cái gì?”

Trong lòng Thẩm Nhiên có chút thấp thỏm, rốt cuộc ông cũng không tính là chuyện lớn gì, nhưng nếu không xả giận vì đồ nhi, thật sự là hổ thẹn với nàng. Mà những năm gần đây đảo chủ có ý kiến rất lớn với ông, chưa chắc sẽ giúp đỡ ông, cho nên nghĩ tới hai lão gia hỏa ở trên núi cao.

“Hai vị trưởng lão, là thế này, mấy ngày trước ta phát hiện một hạt giống tốt, hạt giống kia chẳng những tốt còn có ngộ tính siêu cao, còn Thiên Linh Thể trong truyền thuyết.”

Thẩm Nhiên tâm tư trăm chuyển, do dự nửa ngày, mới mở miệng nói.

“Ngươi là nói Thiên Linh Thể?” Lòng của U Nguyệt bỗng dưng run lên, trong ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc: “Người có Thiên Linh Thể có thiên phú tu luyện tuyệt cao, Thẩm Nhiên, phát hiện thiên tài như vậy, ngươi nhất định phải bồi dưỡng thật tốt, hoặc là hắn sẽ là hy vọng của Lạc Nguyệt Đảo chúng ta!”

Thẩm Nhiên có chút do dự, ông thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “U Nguyệt trưởng lão, ta cũng muốn bồi dưỡng nàng thật tốt, nhưng thật sự là lòng có dư mà lực không đủ, ngày đó thiếu chút nữa bị người ta hại chết, cho nên bất đắc dĩ ta mới đến tìm hai vị trưởng lão hỗ trợ, nếu các ngươi đều ngồi xem mặc kệ, vậy nói không chừng đồ nhi đáng thương của ta khi nào đã bị người hại rồi…”

Thật cẩn thận nhìn hai người, vẻ mặt của Thẩm Nhiên mất mát và bất đắc dĩ.

“A?” U Nguyệt nhíu mày lại: “Nếu là thiên tài, Lạc Nguyệt Đảo cần bảo vệ nàng, không nghĩ tới lại có người muốn gϊếŧ nàng, chuyện này các ngươi nói cho đảo chủ chưa?”

“Cái này……” Thẩm Nhiên có chút do dự: “U Nguyệt trưởng lão, từ khi lão đảo chủ đi rồi, các ngươi lại bắt đầu tĩnh tu, chỉ có Ngô Thượng trưởng lão là trợ giúp đảo chủ, nhưng những năm gần đây, đảo chủ và Ngô Thượng trưởng lão đều như rất có ý kiến với ta, chưa chắc sẽ giúp ta, nói không chừng còn sẽ từ trong tay ta đoạt đi của đồ nhi ta, đồ nhi kia của ta trời sinh nhát gan sợ người lạ, vạn nhất bị bọn họ bá đạo dọa sợ hãi, còn không phải là mất đi một thiên tài tuyệt thế sao?”

Hai người nhìn nhau, mày đều nhíu chặt lại.

Nhưng Thẩm Nhiên cũng không dừng lại, tiếp tục quở trách chứng cứ phạm tội của đảo chủ: “U Nguyệt trưởng lão, các ngươi biết không? Gần đây ta ở trên đại lục nghe được một ít tin đồn nhảm nhí, có người nói, đảo chủ cưỡng bách đệ tử mạnh mẽ của thế lực khác gia nhập Lạc Nguyệt Đảo, nếu không đồng ý sẽ hạ sát thủ, ta cũng không biết việc này là thật hay là giả, nhưng gần đây đảo chủ làm việc xác thật rất làm người thất vọng, Lạc Nguyệt Đảo là thế lực một tay lão đảo chủ sáng tạo ra, hiện giờ ông ta lại giao Lạc Nguyệt Đảo cho một ít Thánh Cảnh ở trong nơi trục xuất, còn là địch với tất cả thế lực nhất lưu trên đại lục, mà Ngô Thượng trưởng lão cũng duy trì quyết định của ông ta, nếu còn tiếp tục, Lạc Nguyệt Đảo sẽ không còn thuộc về chúng ta…”

U Nguyệt khóa chặt mày: “Thẩm Nhiên, ngươi nói chính là thật sao? Chúng ta mới tĩnh tu vài chục năm, sao Lạc Nguyệt Đảo sẽ xảy ra chuyện như vậy? Đảo chủ là đồ nhi của lão đảo chủ, năm đó cũng là thanh niên tài tuấn khó có được, lão đảo chủ đã sớm muốn giao Lạc Nguyệt Đảo cho ông ta, cho dù cuối cùng lão đảo chủ không thể để lại một câu di ngôn, chúng ta vẫn căn cứ vào nguyện vọng ông đã từng làm để ông ta kế thừa Lạc Nguyệt Đảo, ông ta biết rõ Lạc Nguyệt Đảo là toàn bộ tâm huyết của sư phụ ông, sao có thể bại hoại đến mức này?”

Các thế lực lớn đại lục đều hỗ trợ lẫn nhau, vì bản thân mà tru sát đệ tử ưu tú của môn phái khác, nếu chuyện này là sự thật, vậy ông ta che dấu sâu bao nhiêu?

Dù là có cường giả nơi trục xuất, Lạc Nguyệt Đảo cũng không nên là địch với nhiều môn phái như vậy…

“Thẩm Nhiên, đã xảy ra chuyện như vậy, vì sao ngươi không nói cho chúng ta biết sớm chút?” Giác Ý nhíu mày nhìn về phía Thẩm Nhiên, trong giọng nói có tức giận rõ ràng.

Thẩm Nhiên cúi đầu, áy náy nói: “Từ khi thiếu chủ bọn họ từ Phong Vân Thành trở về, tôn nữ của ta lại mất tích, mấy năm nay vẫn luôn khắp nơi tìm kiếm tung tích của nàng, không thể kịp thời hội báo với hai vị trưởng lão, bây giờ biết được tôn nữ của ta đã chết, ta cũng không cần tiếp tục đi tìm nữa, hơn nữa đồ nhi của ta bị người ta tổn thương, mới đến gặp hai vị trưởng lão…”

U Nguyệt và Giác Ý lập tức không nói gì, nhìn mặt già tràn ngập bi thương của Thẩm Nhiên, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì…

“Giác Ý, xem ra, chúng ta không thể ở chỗ này tu thân dưỡng tính cả đời.” U Nguyệt khẽ nở nụ cười: “Hơn nữa chúng ta ở đây lâu như vậy, cũng là lúc đi ra ngoài một chút.”

Giác Ý gật đầu: “Chúng ta nên đi gặp đảo chủ một chút, còn có Ngô Thượng, năm đó là ông ta chủ động yêu cầu đi phụ tá đảo chủ, bây giờ nhìn thấy hành vi của đảo chủ chẳng những không ngăn lại, ngược lại còn tán đồng với ông ta, hành vi này rõ ràng là muốn chôn vùi Lạc Nguyệt Đảo chúng ta!”

Lạc Nguyệt Đảo tuy mạnh, cũng không thắng nổi nhiều thế lực của đại lục như vậy, nếu tất cả thế lực liên hợp lại, Lạc Nguyệt Đảo chính là không diệt vong toàn bộ, cũng sẽ nguyên khí bị tổn thương lớn.

……

“Ngươi nói cái gì?”

Bên trong phủ đảo chủ, ầm một tiếng vang lớn, nam nhân trung niên đột nhiên đứng lên, ánh mắt âm trầm nói: “Thẩm Nhiên lại đi mời hai vị trưởng lão ra! Xem ra lần này có chút phiền phức, vạn nhất chuyện kia bị bọn họ biết… Không được, Ta phải đi tìm Ngô Thượng trưởng lão thương lượng!”

Ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, ông ta bước nhanh ra ngoài cửa.

Ngô Thượng làm cường giả Thánh Cảnh, tự nhiên sẽ không ở trong viện trưởng lão như Thẩm Nhiên bọn họ, chỗ ở của ông ta ở trong gác cao cách đó không xa, cả tòa lầu đều cao quý thanh nhã, khắp nơi lộ ra hơi thở đẹp đẽ quý giá.

Lúc này Ngô Thượng đang ở trong phòng tu luyện nhắm mắt dưỡng thần, lại vào lúc này, cửa phòng bị đột nhiên đẩy ra, ông ngước mắt nhìn, khi nhìn thấy nam tử trung niên hoảng loạn đi vào thì từ trên mặt đất đứng lên.

“Ngô Thượng trưởng lão, đã xảy ra chuyện!” Khuôn mặt của đảo chủ lộ ra hoảng loạn khó có được: “Hai lão gia hỏa U Nguyệt và Giác Ý kia rời khỏi nơi tĩnh tu rồi, vạn nhất…… Vạn nhất để cho bọn họ biết lão đảo chủ chết có quan hệ với chúng ta, chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”

Ngô Thượng nhíu mày lại, mắt lạnh xẹt qua đảo chủ: “Là có quan hệ với ngươi!”

Đảo chủ hừ lạnh một tiếng: “Ai bảo lão bất tử kia phát hiện phẩm hạnh thật sự của ta, mệt ta ngụy trang lâu như vậy, còn nói muốn lựa chọn người thừa kế Lạc Nguyệt Đảo một lần nữa, như thế, sao ta có thể bỏ qua cho ông ta? Nhưng, Ngô Thượng trưởng lão, ngươi cũng đừng nghĩ chạy thoát, nếu năm đó không phải ngươi hỗ trợ, ta cũng không thể thành công bày ra bẫy rập gϊếŧ tính mạng của ông ta! Cũng may U Nguyệt và Giác Ý đều rất tín nhiệm chúng ta, cho nên không phát hiện ra nguyên nhân cái chết chân chính của ông.”

“Đảo chủ, ta không biết ngươi đang lo lắng cái gì.” Ngô Thượng lạnh lùng nhìn ông ta một cái, nói: “Nếu là trước đây chỉ dựa vào một mình ta, thì không phải là đối thủ của bọn họ, nhưng đừng quên, bây giờ chúng ta còn có một đám Thánh Cảnh, bọn họ cũng chỉ có hai người mà thôi, mặc dù mạnh, nhưng cũng không phải là đối thủ của nhiều người như vậy…”

“Nhưng mà…” Đảo chủ có chút do dự.

“Không có nhưng nhị gì cả!” Đáy mắt Ngô Thượng xẹt qua một tia tàn nhẫn: “Bọn họ không phát hiện ra tự nhiên là tốt nhất, nếu phát hiện, vậy nhân lúc còn sớm kết thúc tính mạng của bọn họ, để cho bọn họ đi làm bạn với lão đảo chủ…”

Đảo chủ trầm mặc, thật lâu sau, mới gật đầu: “Ta hiểu rồi, nhưng hai lão gia hỏa này và lão nhân đã chết kia có ân tình rất lớn với ta, nếu có thể, ta thật không hy vọng gϊếŧ bọn họ, nhưng vì tiền đồ của ta, cho dù chết thêm nhiều người cũng đều là đúng!”

Vì đạt được quyền lợi, ngay cả

ân sư đều gϊếŧ, huống chi là hai người kia?

Trong viện trưởng lão yên tĩnh, ở dưới lôi kéo của Thẩm Nhiên, hai người đi vào bên trong sân, như lâu rồi không rời khỏi núi cao, trong lòng bọn họ đều hơi có chút cảm thán.

“Hai vị trưởng lão, vị thiên tài kia ở chỗ này, ta dẫn các ngươi đi gặp nàng.” Thẩm Nhiên lộ ra nụ cười cung kính, chợt xoay người gõ lên cửa phòng, cho đến khi bên trong truyền đến giọng nói của Quân Thanh Vũ, mới đẩy cửa đi vào…

“Nha đầu, ta dẫn hai vị tiền bối tới gặp con.”

Ánh mắt ôn hòa của Thẩm Nhiên dừng ở trên người Quân Thanh Vũ, mặt lộ vẻ hiền từ, mà khi nói lời này, ông còn không quên giao phó hai vị: “U Nguyệt trưởng lão, Giác Ý trưởng lão, đồ đệ này của ta lá gan tương đối nhỏ, các ngươi nói chuyện nhỏ thôi, đừng dọa nàng…”

Lập tức, trên trán Quân Thanh Vũ hiện ra ba vạch đen.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy hình như mình giả vờ có chút quá…

“Ngươi chính là Thiên Linh Thể?” U Nguyệt nở nụ cười dịu nhàng: “Không tồi, nha đầu, thiên phú của ngươi xác thật không tồi, trên đường chúng ta cũng nghe Thẩm Nhiên nói, đáng tiếc một thân thiên phú tốt đẹp của ngươi bị mai một nhiều năm như vậy, nhưng không sao, chúng ta có thể bắt đầu từ lúc ban đầu, tin tưởng rất nhanh ngươi có thể đột phá nhanh, trước đó, có một việc ta muốn thương lượng với ngươi một chút, không biết ngươi có nguyện ý làm đồ nhi của ta hay không?”

Thẩm Nhiên đột nhiên sửng sốt, lập tức sốt ruột: “U Nguyệt trưởng lão, không được bắt người như vậy, nàng là đồ đệ của ta, ta sẽ không cho bất luận kẻ nào!”

U Nguyệt không nói gì, mặt chỉ mỉm cười nhìn Quân Thanh Vũ: “Nha đầu, ta muốn nghe quyết định của ngươi.”

Quân Thanh Vũ nhìn Thẩm Nhiên, lắc đầu, nói: “Ta không muốn đổi sư phụ.”

“Ha ha!” U Nguyệt vẫn không tức giận, ngược lại là cười to hai tiếng: “Thẩm Nhiên, đồ nhi này của ngươi xác thật không tồi, Thánh Cảnh ta thu nàng làm đồ đệ nàng từ chối, lại chọn ngươi một Tiên Thiên đỉnh phong, người bình thường cũng không có quyết đoán như vậy.”

Thẩm Nhiên bĩu môi, còn không phải bởi vì đồ nhi này của mình lớn lên ở núi sâu, tâm địa đơn thuần thiện lương, sao có thể chịu điều kiện ảnh hưởng ở bên ngoài?

“Nhưng mà Thẩm Nhiên, hình như ngươi nói không đúng…” U Nguyệt nghiêng đầu nhìn Quân Thanh Vũ, nhàn nhạt cong khóe môi lên: “Nàng không phải là người thường gì, bây giờ cũng đã là Hậu Thiên nhất cấp rồi.”

“Cái gì?”

Thẩm Nhiên bỗng nhiên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ, sau khi nhìn thật lâu, mới lộ ra vẻ khϊếp sợ: “Con…… Con mới bắt đầu tu luyện, nhanh như vậy đã trở thành Hậu Thiên nhất cấp? Rốt cuộc là con đột phá như thế nào?”

Quân Thanh Vũ chớp đôi mắt: “Con cũng không biết, đột nhiên cứ đột phá như vậy…”

Đột nhiên cứ đột phá như vậy?

Thẩm Nhiên hung hăng hít một hơi thật sâu, mới ngăn chặn xúc động muốn đánh người trong lòng kia.

“Thẩm Nhiên, ngươi đừng đại kinh tiểu quái.” U Nguyệt nhìn ông một cái, nói: “Nàng là Thiên Linh Thể, đương nhiên có được tốc độ nhanh như vậy, nếu bây giờ không thành công từ người thường trở thành võ giả, có lẽ ta ngược lại muốn nghi ngờ tính chân thật của Thiên Linh Thể, mà chờ tới về sau ngươi còn sẽ có nhiều lúc khϊếp sợ hơn, tốt nhất ngươi đi đắp nặn trái tim cường hãn một chút, nếu không ta sợ ngươi không chịu nổi, đến lúc đó đừng trách ta không nhắc nhở cho ngươi, vạn nhất tắc nghẽn cơ tim, ngươi sẽ trở thành người sư phụ đầu tiên bị thiên phú của đồ nhi mình hù chết trên đại lục…”

Khóe miệng của Thẩm Nhiên co rút, bỗng nhiên, ông có một loại cảm giác rất nghẹn khuất.

Bị thiên phú của đồ nhi hù chết? Vậy cũng quá mất mặt…