Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 2 - Chương 79: Ăn, hay là không ăn?

Edit:Thiên Hạ Đại Nhân

Năm người đội thánh vệ cũng không nhìn Tiếu Thiên một cái, đi thẳng về phía Quân Thanh Vũ, cung kính nói: “Thanh Vũ đại sư, nhiệm vụ ngài giao phó chúng ta đã hoàn thành, Tiêu gia dần đi vào quỹ đạo, thế lực xung quanh Nhật Lạc Lĩnh cũng dần thuộc sở hữu, cho nên trở về phục mệnh.”

“Ừ.” Quân Thanh Vũ hơi nâng mi mắt lên, lại không dấu vết gật đầu: “Các ngươi đi sang bên cạnh ngồi.”

“Đây……”

Nam nhân tên là Chu Lâm trong đội thánh vệ chần chờ nửa ngày, nói: “Đại sư, chúng ta đứng là được rồi, sao dám ngồi xuống ở trước mặt đại sư ngài?”

Thấy bọn họ nói như thế, Quân Thanh Vũ cũng không nói thêm gì, ánh mắt thanh lãnh quét về phía đám người Tiếu Thiên sắc mặt đã xanh mét.

Nói thật, Tiếu Thiên thật sự bị dọa sợ, sắc mặt có thể nói là thay đổi thất thường, âm tình bất định nhìn mặt mày thanh lãnh của nữ tử đang ngồi trên cao kia.

Năm Thánh Cảnh kia không phải là Lạc Nguyệt Đảo phái tới trợ giúp? Mà là người của nữ nhân này? Bọn họ cũng không coi thường nữ nhân trước mặt này, bọn họ cũng không dám ngồi xuống……

Đừng nói là người Bắc Tông, ngay cả bọn người Sơn Dung cũng ngây ngẩn cả người, khó trách nàng có tự tin như vậy, thì ra trong tay trừ những bảo vật trân quý đó ra còn có năm Thánh Cảnh.

Chỉ là năm Thánh Cảnh này đã đủ diệt toàn bộ Bắc Tông rồi.

“Ngươi nha đầu này, rốt cuộc còn che dấu bao nhiêu thứ nữa.” Ánh mắt của Sơn Dung ai oán, như là bị oan ức bao lớn nhìn chăm chú vào Quân Thanh Vũ: “Nếu không phải trái tim của lão nhân ta đủ cường hãn, không phải sẽ bị ngươi dọa chết sao!”

Quân Thanh Vũ cười nhạt không nói, mặt mày thanh lãnh lại khiến người ta không thể bỏ qua.

“Bắc Tông, lúc này là các ngươi tự mình đưa tới cửa.”

Sắc mặt của Tiếu Thiên xanh mét, hắn hít sâu một hơi, ngăn chặn chấn động mênh mông trong lòng kia, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi muốn gϊếŧ chúng ta?”

Quân Thanh Vũ nhíu mày, hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem?”

Ngươi nói xem?

Khi nói ra ba chữ này, Tiếu Thiên cũng biết nữ tử đã quyết định……

“Bắc Tông chúng ta đã thuộc sở hữu của Lạc Nguyệt Đảo, tuy ngươi có năm Thánh Cảnh, nhưng cũng không phải là đối thủ của Lạc Nguyệt Đảo!”

Không thể không nói, Tiếu Thiên khôi phục rất nhanh, lúc ban đầu biết năm Thánh Cảnh này là người của Quân Thanh Vũ, cả người xác thật bị dọa choáng váng, nhưng ông ta rất nhanh hồi thần lại, đáy mắt toát ra tia khinh miệt.

Không sai, ông ta có Lạc Nguyệt Đảo làm hậu trường, dù Lưu Nguyệt Môn này cường đại đi nữa cũng không thể đối địch với Lạc Nguyệt Đảo.

Nhưng nhìn thấy bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của Tiếu Thiên, người của môn phái khác đều lắc đầu, gia hỏa này chết đến nơi rồi mà còn muốn dùng Lạc Nguyệt Đảo tới uy hϊếp nàng?

“Lạc nguyệt đảo?” Quân Thanh Vũ cong môi cười khẽ: “Rất xin lỗi, không bao lâu nữa, ta sẽ khiến người của Lạc Nguyệt Đảo đi bồi ngươi.”

Tiếu Thiên ngây ngẩn cả người, hắn không biết rốt cuộc nữ nhân này có bao nhiêu bản lĩnh, lại nói ra lời cuồng vọng như thế, còn muốn huỷ diệt Lạc Nguyệt Đảo?

Đây căn bản là suy nghĩ kỳ lạ!

“Các vị.” Quân Thanh Vũ từ từ xoay người, đưa lưng về phía ánh mặt trời, bạch y kia ở trong gió mát khẽ bay, với giọng nói thanh lãnh của nàng khiến người ta cảm giác không chân thật như thế: “Bây giờ tới lúc các ngươi biểu hiện rồi! Từ nay về sau, ta không muốn nhìn thấy thế lực Bắc Tông này!”

Nàng khẽ rũ lông mi, che kín sát khí và tức giận ngập trời trong mắt.

Chỉ cần nghĩ đến khi trở về nhìn thấy bộ dáng sinh tử bị đe dọa của Sơn Dung, trong lòng đã có sự tức giận hủy thiên diệt địa, một khi đã như vậy, Bắc Tông cũng không cần thiết phải tồn tại nữa!

Mọi người ngước mắt nhìn lưng của thiếu nữ bạch y đón ánh sáng, ánh mắt hoảng hốt, trong lòng lại hiện ra một loại cảm giác……

Đó là, rồi sẽ có một ngày nữ nhân này sẽ đứng ở đỉnh cao, nhìn xuống chúng sinh.

“Các ngươi không thể làm như vậy!” Sắc mặt của Tiếu Thiên đại biến, ánh mắt rốt cuộc xuất hiện một tia hoảng sợ, ông ta vội vàng quay đầu nhìn về phía Ngụy đại nhân, hoảng loạn nói: “Ngụy đại nhân, mau nghĩ biện pháp.”

Như không có nghe thấy ông ta nói, Ngụy đại nhân híp đôi mắt lại, ánh mắt nhìn nữ tử trước mắt, một lát sau, ông ta thu ánh mắt lại, lạnh nhạt nói: “Ta muốn thuộc sở về ngươi.”

“Ngụy đại nhân?”

Tiếu Thiên ngây ngẩn cả người, ông ta chẳng thể nghĩ tới thời khắc quan trọng Ngụy đại nhân lại làm phản, đây là kết quả dù thế nào ông ta cũng không chịu nổi……

Càng khiến cho ông ta không thể chịu đựng được, nghe nói lời này thiếu nữ kia chỉ cong khóe môi lên: “Ta không cần!”

Không cần?

Nàng lại nói mình không cần một Thánh Cảnh đầu hàng?

Ánh mắt của Ngụy đại nhân hơi trầm xuống: “Có thể cho ta một lý do không?”

Cho dù bên cạnh nàng có năm Thánh Cảnh, nhưng ai sẽ ngại có nhiều cường giả Thánh Cảnh? Nhưng nữ tử trẻ tuổi này lại có dũng khí từ chối ông ta!

“Lý do? Rất đơn giản.” Nữ tử chậm rãi xoay người lại, ánh mắt thanh lãnh nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng cương nghị của Ngụy đại nhân, giọng nói vang lên như vân đạm thanh phong: “Thứ nhất, nếu ta nhận ngươi, chỉ sợ Sơn Dung lão nhân sẽ không thoải mái, mục đích hôm nay của ta là vì giúp ông ấy báo thù, mà không phải là nhận kẻ thù của ông ấy, cho dù ngươi chỉ là một đồng lõa, nhưng nếu không phải là ngươi, ông ấy cũng sẽ không bị thương!”

Huống chi Huyền Minh Chưởng kia thiếu chút nữa muốn tính mạng của lão nhân, nếu không phải mình kịp thời trở về, ông ấy tất nhiên sẽ mất mạng!

“Thứ hai.” Quân Thanh Vũ hơi ngừng lại, cười lạnh nói: “Ngươi không chính diện giao chiến với lão nhân, lại lựa chọn đánh lén sau lưng, bây giờ gặp chuyện càng muốn chạy trốn, xin lỗi, với loại tiểu nhân âm hiểm như ngươi ta không tin tưởng, ai sẽ bảo đảm khi chiến đấu ngươi sẽ không ở sau lưng ta đâm ta một đao?”

Sắc mặt của Ngụy đại nhân xanh mét, ánh mắt âm u dừng ở trên người Quân Thanh Vũ, nhưng cuối cùng đều là không nói gì……

Cố Ngôn phức tạp nhìn Quân Thanh Vũ, khóe miệng phiếm hương vị chua xót. Rốt cuộc ông cũng hiểu vì sao sư phụ nhìn trúng nàng như vậy, không phải là vì thiên phú, mà là phẩm tính của nữ tử.

Từ chối một cường giả Thánh Cảnh sẵn sàng góp sức, cho dù là mình đều không có quyết đoán như vậy, nhưng nữ tử trẻ tuổi này lại làm được, rốt cuộc phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể hạ được quyết tâm như vậy?

“Nha đầu này……”

Sơn Dung bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng lại vạn phần cảm động.

Nếu Quân Thanh Vũ nhận người nam nhân này, ông cũng sẽ không nói thêm cái gì, dù sao tốt xấu gì đối phương cũng là một Thánh Cảnh, ông vẫn có thể lý giải, nhưng có chút không thoải mái đúng là thật sự, nhưng mà, vì suy nghĩ cho tâm tình của mình, nàng lại nghĩa vô phản cố từ chối.

“Có lẽ chuyện lúc trước, thật sự là quyết định chính xác nhất cả đời này ta làm ra .” Sơn Dung có chút cảm thán, ở trong hoảng hốt xuất hiện tình cảnh lúc hai người gặp nhau lần đầu……

Những người khác đều hâm mộ nhìn Sơn Dung, vì sao bọn họ lại không có vận khí tốt như vậy? Quả thật là người so người sẽ tức chết.

“Lão nhân, sau đó ngươi tới tìm ta một chuyến, ta có một thứ muốn cho ngươi.” Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cong khóe môi lên, xoay người đi ra sảnh yến hội.

Từ đầu đến cuối nàng đều không nhìn sắc mặt hoảng sợ của Tiếu Thiên và mặt đầy xanh mét của Ngụy đại nhân một cái……

Quân Thanh Vũ mới vừa đi vào phòng, đập vào mắt đó là nam nhân như tiên như họa ở dưới ánh mặt trời kia.

Lúc này nam nhân đang ngồi ở trên giường, ngón tay thon dài khẽ lật sách trong tay, vẻ mặt nghiêm túc kia đủ khiến người ta hãm sâu, trong lúc nhất thời Quân Thanh Vũ có chút nhìn đến ngây người, nam nhân này như bất cứ lúc nào đều có dáng vẻ mê người này……

Như nhận thấy được động tĩnh ở cửa, nam nhân ngước mắt nhìn lại, chỉ là còn không kịp nói chuyện, một cánh tay mảnh khảnh đã đưa tới, đoạt sách trong tay hắn đi.

“Vô Tình, chàng đang xem cái gì vậy?”

Khóe môi của Quân Thanh Vũ mỉm cười, tò mò mở sách đoạt tới ra, nhưng mà ở lúc nàng nhìn thấy một vài bức tranh về các loại tư thế luân phiên trên sách kia, ầm một tiếng, đầu óc đông cứng lại……

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như tiên lại thanh nhã như hoa sen của nam nhân, trong lúc nhất thời không thể từ loại phản ứng mãnh liệt này hồi lại.

Thấy thế nào, người nam nhân này cũng không giống người sẽ thích loại sách này……

Ầm!

Đột nhiên, một cánh tay từ phía trước đưa tới kéo nàng lên trên giường, rồi sau đó cơ thể nặng thêm, nam nhân đè ở trên người nàng.

Khoảng cách như thế gần, thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp phun ra từ chóp mũi của đối phương.

Huân hương trong phòng tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, quanh quẩn ở trong lòng hai người, giờ khắc này, Quân Thanh Vũ như nghe thấy tim của mình đập nhanh không có quy luật.

“Thanh Nhi……”

Nam nhân khẽ lên tiếng nỉ non, nghiêm túc nhìn kỹ khuôn mặt ửng đỏ của nữ tử dưới thân, lực tự khống chế luôn lấy làm tự hào sau khi cảm nhận được mềm mại dưới thân lại xuất hiện xúc động khác thường, đôi mắt lạnh lùng cũng bị dục hỏa đốt lửa.

“Thanh Nhi, gả cho ta, được không?”

Gả cho hắn?

Cơ thể của Quân Thanh Vũ chấn động, trong ánh mắt mang theo tia kinh ngạc, tuy nàng vẫn luôn đều hiểu lòng của Vô Tình, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên hắn nói ra rõ ràng như thế.

Nhưng mà không đợi nàng trả lời, nụ hôn của nam nhân đã đặt ở trên môi của nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo kéo xuống cổ của nàng, thành công khiến thân thể của nàng rùng mình một cái.

Quân Thanh Vũ chỉ cảm thấy cả người khô nóng, rất không thoải mái, dần dần du͙© vọиɠ thay thế lý trí, đôi tay của nàng leo lên cổ của nam nhân, ngẩng đầu hùa theo.

Có lẽ là nàng hùa theo kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam nhân, hắn có chút không thỏa mãn tình trạng bây giờ, vì thế xé y phục của nữ tử ra, ngay lập tức thân thể mềm mại lỏa lồ kia đập vào trong mắt của hắn.

“Ưm……”

Quân Thanh Vũ có chút không thoải mái ngâm khẽ một tiếng, chỉ là tay lại không buông ra, trong ánh mắt để lộ ra tia mê ly, trợn mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc.

Trong mắt lạnh băng của nam nhân như ánh mặt trời ngày xuân hòa tan ra, toàn là một mảnh nhu tình, nụ hôn kia cũng là tiếp tục đi xuống, như muốn hôn mỗi một tấc da thịt trên người nàng, không buông tha một chỗ nào……

Lại vào lúc này, Quân Thanh Vũ đột nhiên kéo cánh tay của hắn lại, rồi sau đó cơ thể vừa lật đã đè nam nhân ở dưới thân, như ngại y phục kia vướng bận, kéo một cái, hung hăng xé vạt áo ở trước ngực của nam nhân xuống, há mồm hung hăng cắn ở trên hắn ngực vốn trắng nõn đến gần như trong suốt.

Nam nhân khẽ hừ một tiếng, khóe môi cong lên độ cong nhàn nhạt, như là đang chờ đợi động tác kế tiếp của nàng……

Không biết khi nào, y phục của nàng đã cởi hết, lộ ra cảnh xuân cả phòng kia, chỉ là cho dù như thế, Quân Thanh Vũ vẫn cảm giác cả người nóng đến khó chịu, chỉ dựa sát vào thân thể của nam nhân mới có thể giảm bớt cảm giác khô nóng của thân thể.

“Không đúng!”

Chuyện này tuyệt đối có chút không thích hợp!

Quân Thanh Vũ đột nhiên tỉnh táo lại, đáy mắt hiện lên một tia thanh lãnh, nàng quay đầu nhìn lư hương trên bàn, vung tay lên nhấc lên một đạo chưởng phong, loảng xoảng một tiếng, cái bàn hung hăng đập ở trên mặt tường, trong phút chốc lư hương đổ xuống, dư lại nửa đoạn hương bị cái bàn dập tắt.

Mùi hương còn lưu lại cũng dần dần tiêu tán ở trong không khí.

“Thôi Tình Hương!”

Quân Thanh Vũ có chút ảo não, mình thật sự là sơ suất, ngay cả Thôi Tình Hương cũng không phát hiện, nếu không phải Chu Tước cảm nhận được trong linh hồn khác thường nhắc nhở nàng, nàng cũng sẽ không thanh tỉnh nhanh như vậy.

“Vô Tình, chàng thế nào rồi?”

Nàng vội vàng quay đầu nhìn nam nhân phía dưới người, vừa thấy mới phát hiện hai người vẫn đang đối nhau, hơn nữa…… Hơn nữa lại là nàng đè hắn……

Cảm nhận được phía dưới như có thứ gì đó đâm vào mình, ầm một tiếng, sắc mặt của Quân Thanh Vũ đỏ rực, đỉnh đầu bốc khói, có chút nói năng lộn xộn giải thích nói: “Vô Tình, ta…… Ta không phải cố ý……”

Khi nàng tiến vào phòng nên cảm nhận được khác thường, dù sao bình thường Vô Tình động tình như thế nào trong mắt đều là một mảnh thanh minh, tuyệt đối sẽ không bị du͙© vọиɠ thay thế, cho nên từ lúc bắt đầu hai bọn họ đã bị người thiết kế!

“Ngục đầu, Sơn Dung đại nhân bảo ngươi……”

Ầm một tiếng, Mị Nhi đẩy cửa ra, nhưng một khắc khi bước vào cửa phòng mắt bỗng choáng váng……

Chỉ thấy ngục đầu mình sùng kính nhất đè một nam nhân ở dưới thân, khuôn mặt tuyệt mỹ kia khi thấy nàng đẩy cửa vào thì hiện ra một vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ cứ tiến vào như vậy.

“Ngục đầu, ta…… Ta sẽ rời đi, không quấy rầy chuyện tốt của các ngươi!”

Ở lúc Quân Thanh Vũ còn chưa phục hồi tinh thần lại, Mị Nhi vội vàng đóng cửa lại, nàng xoay người dựa lưng vào cửa phòng, tim còn đang đập bùm bùm không ngừng.

Trời ạ, nữ tử luôn thanh lãnh lạnh lùng lại sẽ chủ động đè nam nhân ở dưới thân, đây…… Chuyện này khiến người nghe rất kinh sợ.

……

Quân Thanh Vũ ngạc nhiên nhìn Mị Nhi đóng cửa phòng lại, nếu Mị Nhi thấy được một màn này, đoán chừng toàn bộ Lưu Nguyệt Môn đều sẽ cho rằng mình cưỡng ép Vô Tình……

Cốp!

Nàng vội vàng đứng lên, đầu không cẩn thận đυ.ng phải cột giường, phát ra một tiếng cốp, chỉ là Quân Thanh Vũ không quản được nhiều như vậy, nhanh chóng từ trên người hắn đi xuống, dùng chăn bao lấy thân thể của mình.

“Vô Tình, ta thật không phải cố ý.”

Ngay cả chính Quân Thanh Vũ cũng không dám tin tưởng, vừa rồi nàng lại đè đem Vô Tình? May mắn không có đột phá một bước cuối cùng, nếu không……

“Phụ trách.”

Nam nhân ngước mắt nhìn khuôn mặt quẫn bách của nữ tử, nhàn nhạt nói.

“……”

Quân Thanh Vũ ngây ngẩn cả người, khó hiểu cho nên nhìn nam nhân trên giường.

“Có người nhìn thấy nàng muốn làm chuyện bậy bạ với ta, cho nên nàng cần phụ trách với ta.” Giọng nói của nam nhân vẫn vân đạm thanh phong như vậy, nhưng mà, trong đôi mắt kia lại hiện lên một tia sáng.

Khóe mắt của Quân Thanh Vũ khẽ giật, cho dù cuối cùng nàng vì Thôi Tình Dược thiếu chút nữa làm ra cuối cùng, nhưng nàng lại không quên lúc ban đầu là hắn chủ động trước.

Huống chi đó là dược hiệu của Thôi Tình Dược, cũng không phải là nàng cố ý……

“Ta……”

Nhìn nam nhân từ trên giường đứng lên, từ từ đi về phía nàng, Quân Thanh Vũ vội vàng lui về phía sau, nhưng sau lưng chính là vách tường lạnh băng, không còn đường lui.

Vô Tình bắt được cánh tay của nàng, đột nhiên kéo chăn bao vây thân lấy thể kia xuống, thân thể trắng nõn kia lại bại lộ ở trong mắt nam nhân lần nữa……

“Nàng cần phụ trách.” Nam nhân đè chặt thân thể của nàng, hơi nheo đôi mắt lạnh lùng lại, lạnh nhạt nói.

Quân Thanh Vũ ngẩn ra: “Vô Tình, chừng nào thì chàng cũng trở nên bá đạo như vậy?”

Tay của nam nhân khẽ run, lại rất nhanh khôi phục bình thường, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, đáy mắt hiện lên tia u ám gần như không thể thấy.

“Nàng đã từng vì Hoa Lạc Y đại khai sát giới, lại vì Liễu Thiếu Ngọc canh cánh trong lòng, hơn nữa……”

Hơn nữa nàng bên người còn có một con Chu Tước cũng không kém hắn……

“Vô Tình, chàng đang lo lắng?” Quân Thanh Vũ đầu tiên là sửng sốt, sau đó nở nụ cười, hoá ra đây là tâm bệnh của Vô Tình cho tới nay?

Đang lúc nàng muốn mở miệng giải thích, ầm một tiếng, trên người nàng bộc phát ra hai cổ khí thế cường hãn, hai ánh sáng đỏ chợt lóe ra, dừng ở trước mặt nàng.

Xuất hiện ở trước người nàng chính là hai nam nhân cũng không kém.

Trong đó một người hồng y tóc đỏ, trong mắt đỏ bễ nghễ thiên hạ có khí phách như vương giả, mà một người khác hồng y tóc bạc, cuồng vọng cao ngạo, như yêu mị mang cho người ta chấn động thật sâu. Rõ ràng là hai nam nhân khác hình dáng, nhưng cũng không thể bỏ qua.

“Chu Tước, Tuyệt?” Quân Thanh Vũ kinh ngạc nhìn hai nam nhân ưu tú trước người: “Sao các ngươi lại đi ra?”

“Hừ!” Tuyệt hừ lạnh một tiếng, cười lạnh cong khóe môi lên: “Nếu chúng ta không ra, không phải ngươi sẽ bị tiểu tử này bắt nạt sao?”

Theo hắn, nam nhân này đè nàng ở trên tường chính là bắt nạt, còn lột sạch y phục của nàng, chẳng lẽ muốn đánh mông nàng? Vậy cũng không được, hắn còn chưa đánh nàng, sao có thể bị những người khác đoạt trước?

Chu Tước không đơn thuần như Tuyệt, tự nhiên cũng biết tình huống vừa rồi, nhưng cái gì hắn cũng không nói, đôi mắt khí phách màu đỏ dừng ở trên khuôn mặt lạnh nhạt tuấn mỹ của nam nhân, khuôn mặt anh tuấn hiện đường cong lãnh khốc.

Chỉ là nghĩ đến một màn vừa rồi, trong mắt đỏ lãnh khốc của hắn hiện lên một tia phức tạp.

Sau khi Quân Thanh Vũ nhặt y phục trên mặt đất lên bọc lại thân thể, mới ngước mắt nhìn phía hai nam nhân trước mắt: “Các ngươi trở về.”

“Ừ.”

Chu Tước lãnh khốc gật đầu, nhưng trước khi rời đi, quay đầu nhìn Vô Tình, nhưng cuối cùng vẫn không nói cái gì……

“Tuyệt, ngươi cũng trở về.” Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, ánh mắt dừng ở trên người nam nhân.

“Ta không!” Tuyệt hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái: “Nữ nhân, ngươi rất vong ân phụ nghĩa, ngươi cho rằng vì sao bổn tọa phải xuất hiện? Còn không phải nam nhân này bắt nạt ngươi sao? Chẳng những muốn đánh mông của ngươi, còn muốn ấn ngươi ở trên tường đánh, kết quả ngươi còn để bổn tọa trở về?”

Quân Thanh Vũ có chút đau đầu xoa huyệt thái dương, ánh mắt của nàng đảo qua, nhặt sách trên mặt đất lên, ném đến trước mặt Tuyệt.

“Lấy về xem, bổ sung một chút tri thức của ngươi.”

Tuyệt sửng sốt một chút: “Đây là cái gì?”

“Sách dạy ngươi đánh mông như thế nào.”

“Nhân loại các ngươi thật là kỳ quái.” Tuyệt nhíu mày đẹp lại: “Chẳng những thích bị người đánh mông, còn viết thành sách, nhưng đúng lúc để bổn tọa học tập một chút về sau làm thế nào mới có thể hung hăng đánh mông của ngươi……”

Đột nhiên, Tuyệt cảm giác sau lưng phát lạnh, như hàn ý vô tân từ sau lưng truyền đến, khiến người ta không nhịn được sởn tóc gáy.

Quân Thanh Vũ cầm tay của Vô Tình, mới khiến hắn thu lại hàn ý kia……

Gió mát thổi qua, nắng sớm chiếu đầy sân, thiếu niên cầm trường kiếm trong tay, đứng dựa vào cây, đúng lúc này, hắn nhìn thấy nam nhân đang đi đến, trên mặt đáng yêu là một vẻ vui mừng, đi nhanh tới.

“Công tử, ta thay ngươi tìm sách có được không?”

Nam nhân lạnh nhạt nhìn hắn, giọng nói lạnh tận xương tủy: “Thôi Tình Hương là chuyện như thế nào?”

“Thôi Tình Hương?” Nguyên Nguyên sửng sốt một chút, khó hiểu gãi đầu: “Cái gì Thôi Tình Hương? Ta không biết Thôi Tình Hương là gì?”

“Hương trong phòng Thanh Nhi.”

Cơ thể của Nguyên Nguyên hung hăng chấn động, yếu ớt nói: “Công tử là nói hương trong Tử Lư Hương trên bàn của Quân cô nương?”

“ừ.”

Khuôn mặt của nam nhân lạnh nhạt khẽ gật đầu, trong mắt đen là một tia lạnh lẽo.

Thình thịch!

Nguyên Nguyên sợ tới mức hai chân nhũn ra, đột nhiên quỳ gối trước mặt Vô Tình, mặt đáng yêu của hắn khóc lóc thảm thiết, oan ức nói: “Công tử, chuyện không thể trách ta, là đệ tử Lưu Nguyệt Môn kia đưa sách cho ta, hắn nói nếu thêm chút hương này, sẽ khiến tình cảm của công tử và Quân cô nương càng thêm mặn nồng, ta thật sự không biết là Thôi Tình Hương……”

Giờ phút này Nguyên Nguyên hoàn toàn là bộ dáng khổ bức, hắn nói vì sao công tử vừa thấy Quân cô nương đến là lang tính quá độ, còn tưởng rằng là nội dung trên sách khiến công tử không có thể ngăn chặn, làm nửa ngày là bị Thôi Tình Hương hãm hại.

“Ngươi trở về bên người Tiêu Nguyệt.”

Nam nhân khẽ nâng đầu, giọng nói lạnh lùng.

“Không phải chứ?” Khuôn mặt nhỏ của Nguyên Nguyên lập tức suy sụp, trong ánh mắt tràn đầy ai oán: “Công tử, ngươi đổi trừng phạt khác được không? Đừng để cho ta trở về thân phận của hắn, tên kia là một biếи ŧɦái, hắn thật sự là biếи ŧɦái, ta không muốn trở về! Nhưng mà……”

Hắn như nghĩ tới cái gì đó, nghi hoặc nhìn nam nhân: “Không phải công tử ngươi bách độc bất xâm sao? Thậm chí ngay cả dược vật thôi tình đều không ảnh hưởng đến ngươi, lúc trước khi công tử ngẫu nhiên xuống núi có một nữ nhân nhìn trúng công tử, lại bởi vì công tử khinh thường nhìn lại mà muốn hạ Thôi Tình Dược với ngươi, nhưng công tử vẫn không chịu ảnh hưởng, vì sao đến lượt Quân cô nương lại phản ứng?”

Nói tới đây, Nguyên Nguyên mở to hai mắt một chút, kinh ngạc hét: “Công tử, ngươi đang cố ý? Không sai, ngươi nhất định đã sớm biết đó là Thôi Tình Hương.”

Đột nhiên, hắn phát hiện mình nói gì đó, vội vàng che kín miệng, kinh hoảng nhìn gò má mặt anh tuấn của nam nhân.

Bởi vì hắn đã nhìn thấy nam nhân quay đầu lại, đôi mắt lạnh băng rốt cuộc rơi xuống trên mặt hắn, cả người đều tỏa ra hàn ý vô tận.

Nguyên Nguyên hung hăng rùng mình.

Xong rồi, mình đã biết thứ không nên biết, công tử muốn gϊếŧ người diệt khẩu……

“Ta sẽ thông báo cho Tiêu Nguyệt dẫn ngươi về, gả cho hắn!”

“Không cần, công tử.” Nguyên Nguyên vội vàng nhào vào trước mặt Vô Tình, oan ức nói: “Ta không phải cố ý nói ra công tử ngươi muốn nhờ Thôi Tình Hương che dấu lang tính của mình, ngươi coi như là ta không biết cái gì đi, đừng để cho ta gả cho Tiêu Nguyệt được không?”

Hắn là một nam nhân, sao có thể gả chồng? Công tử rõ ràng là đang cố ý tra tấn hắn!

Vô Tình hơi nheo mắt lạnh lại: “Đêm động phòng, thêm chút Thôi Tình Hương.”

Nguyên Nguyên vội vàng ngậm miệng lại, hắn biết nếu nói thêm gì nữa, trừng phạt sẽ lại tăng thêm, cho nên dứt khoát cái gì đều không nói, chỉ là ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Vô Tình.

Nhưng rất đáng tiếc, trừ đối mặt với Quân Thanh Vũ, hắn tuyệt đối sẽ không mềm lòng với bất luận kẻ nào…… Đặc biệt là Nguyên Nguyên còn nói ý nghĩ chân thật trong lòng hắn ra……

Đương nhiên, Nguyên Nguyên vẫn phải mặt đầy ai oán bị Tiêu Nguyệt mang đi, mà khi hắn rời đi không lâu trong Lưu Nguyệt Môn truyền ra một lời đồn gió lốc……

Vị nữ tử thiên tài Quân Thanh Vũ được Sơn Dung đại nhân sùng kính kia, lại cưỡng chế một mỹ nam tử ở trong môn phái, đây là chấn động lòng người cỡ nào?

Ai cũng không nghĩ tới Quân Thanh Vũ luôn lạnh nhạt sẽ làm ra chuyện nóng nảy như vậy.

Chẳng lẽ trong lòng nàng cũng là háo sắc?

Trong lúc nhất thời, một số đệ tử môn phái lớn lên còn tính đẹp đều ngo ngoe rục rịch, phải biết rằng, nếu được nàng nhìn trúng, là có thể lập tức thăng chức rất nhanh, trở thành người trên người, ngay cả cố gắng đều có thể tiết kiệm, nói không chừng còn có thể từ trong tay nàng lấy tới mấy trận pháp cao cấp……

Cho nên, thường xuyên có thể nhìn thấy một số đệ tử cố ý tạo ra ngẫu nhiên gặp được Quân Thanh Vũ, muốn được nàng chú ý, mà mỗi lần Vô Tình đi theo ở phía sau nàng luôn quanh quẩn một lớp hàn khí lạnh băng, ai cũng không biết giờ phút này trong lòng nam nhân là hối hận lúc đó đã xúc động cỡ nào, bằng không cũng sẽ không xảy ra hiểu lầm như vậy……