Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Vách núi dựng đứng, mây mù bao quanh.
Một gốc cây hoa sen màu vàng sinh trưởng ở bên vách núi nguy hiểm, khẽ lay động ở trong gió, cánh lá màu vàng ở trong mây mù như một ánh mặt trời, xua tan mù mịt đầy trời kia.
“Là Kim Liên!”
Quân Thanh Vũ nhìn Kim Liên bên cạnh vách đá, ngăn chặn vui sướиɠ trong lòng, nói: “Kim Liên này hẳn là mấy ngày nay mới thành hình, cho nên vẫn không có người phát hiện, nhưng trân quý cũng không phải là Kim Liên, mà là Kim Liên Tử kia.”
Kim Liên Tử cũng không thể dùng để luyện chế trận pháp, nhưng lúc một người chết ngoài ý muốn sau khi dùng Kim Liên Tử, chắc sẽ bảo trì hồn phách ba ngày không tiêu tan.
Đương nhiên, đây là có tác dụng với nhân loại.
Nhưng với linh thú mà nói, Kim Liên Tử là vật đại bổ hiếm có.
“Cẩn thận!”
Trong linh hồn truyền ra giọng nói lãnh khốc của Chu Tước: “Nơi này hẳn là có một linh thú cường đại bảo hộ, nếu không địch lại, để cho Phượng Hoàng ra giúp ngươi.”
Đang nói chuyện thì có một tiếng rống như hổ gầm khiến cả ngọn núi khϊếp sợ, ở dưới ánh mắt của Quân Thanh Vũ, hai cong Long Văn Hổ một đực một cái từ bên cạnh vách đá chạy ra, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến này.
“Hai Long Văn Hổ thập nhị giai?” Sắc mặt của Quân Thanh Vũ khẽ trầm xuống, một con linh thú thập nhị giai nàng còn có khả năng ứng phó, nhưng xuất hiện ở trước mắt lại là hai con.
Cũng mặc kệ như thế nào, nàng đều cần phải nghênh chiến!
Cong môi cười, trong ánh mắt Quân Thanh Vũ chứa tia thanh lãnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Đến đây đi, để ta lĩnh giáo một chút hai Long Văn Hổ thập nhị giai có uy lực gì!”
Nàng khẽ nâng bàn tay lên, trong phút chốc một đại kiếm cao như người nàng từ không trung dừng ở trước mặt nàng.
“Thần kiếm Long Viêm!” Quân Thanh Vũ hít sâu một hơi, bàn tay cầm chặt chuôi kiếm, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía hai Long Văn Hổ đang lao về phía mình.
“Rống!”
Long Văn Hổ hét lớn một tiếng, hàm răng sắc nhọn lộ ra tia sáng âm u, nâng móng vuốt lên hung hăng nhào về phía Quân Thanh Vũ.
Keng!
Quân Thanh Vũ nâng Long Viêm Kiếm lên ngăn cản móng vuốt của Long Văn Hổ, ngay lập tức cảm giác một cổ lực lượng thông qua đại kiếm bắn đến ngực, khuôn mặt của nàng ngẩn ra, giơ tay dùng sức đẩy, phịch một tiếng đẩy Long Văn Hổ ra ngoài.
Nhưng một cái đẩy kia cũng khiến cổ tay của Quân Thanh Vũ tê dại, khí huyết cuồn cuộn.
“Hồng Liên Bạo Phong Kiếm!”
Nàng hơi ngưng thần, Long Viêm Kiếm trong tay ở không trung xẹt qua một độ cong, xoẹt xoẹt một tiếng, một ngọn lửa xen lẫn ở trong gió bão xông phía Long Văn Hổ.
Ngọn lửa cường đại phun ra, mang theo khí thế không ai bì nổi.
Hai hổ đực cái nhanh chóng tách ra, tránh thoát gió lốc từ hai bên trái phải, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai một trái một phải bao vây Quân Thanh Vũ.
“Nếu chỉ là một con, có lẽ ta còn có thể ứng đối, hai Long Văn Hổ phối hợp thập phần ăn ý, nếu muốn diệt trừ chúng nó, chỉ có gϊếŧ một Long Văn Hổ trong đó trước.”
Quân Thanh Vũ cảm giác da đầu tê dại, nếu lúc này sử dụng Cửu Thiên Biến tăng thực lực lên, thì có thể nhẹ nhàng ứng đối, nhưng mà nói thật, ở loại địa phương này, nàng không có cảm giác an toàn gì.
Hơn nữa, cũng không thể lúc nào cũng đều ỷ lại loại công pháp Cửu Thiên Biến này.
“Ầm!”
Nàng vừa nhấc bàn tay, long viêm kiếm trong tay chặn hổ đực lại, ngay lập tức ánh lửa bắn ra bốn phía, rồi sau đó hổ cái từ bên cạnh nhanh chóng đánh tới, móng vuốt sắc nhọn đâm thủng xiêm y của nàng, tạo ra một vết máu ở trên da thịt trắng nõn.
Trong túi Càn Khôn Vạn Vật truyền đến hơi thở không ổn của Hoàng Nhi, chợt một giọng nói truyền vào trong đầu, mang theo đau lòng và tức giận: “Mẫu thân, để Hoàng Nhi đi gϊếŧ hai Long Văn Hổ kia.”
Quân Thanh Vũ nhíu mày, ánh mắt đảo qua hai Long Văn Hổ mắt lộ ra hung tàn kia: “Hoàng Nhi, đây là chiến đấu của ta! Ta không thể lúc nào cũng đều tránh ở sau lưng các ngươi.”
Không chiến đấu, không có nguy cơ, thì không có đột phá, đây là điều mà Quân Thanh Vũ vẫn luôn tin tưởng vững chắc.
Có thể chiến, nàng tuyệt đối không tình nguyện đi dựa vào bất kì kẻ nào!
“Còn không phải là hai Long Văn Hổ thôi sao, Quân Thanh Vũ ta cũng không tin, ta có thể không làm được gì bọn họ, nếu hai Long Văn Hổ ta đều giải quyết không được, thì sao đứng ở trên đỉnh cao sóng vai với hắn được?”
Đột nhiên nàng nở nụ cười, trong ánh mắt thanh lãnh là một tia kiên định.
“Rống!”
Hai hổ đực cái như bị thái độ kiêu ngạo của nàng chọc giận, hét lớn một tiếng xông về phía Quân Thanh Vũ, hai Long Văn Hổ một trái một phải đồng thời đánh lên trên người nàng.
Tay của Quân Thanh Vũ cầm Hồng Liên Kiếm sau lưng, xoạt một cái rút ra, hai thanh kiếm lớn nhỏ không đồng nhất bị nàng nắm ở trong tay, bỗng nhiên bùng cháy lên ngọn lửa hừng hực……
“Công Kích Linh Hồn!”
“Hồng Liên Bạo Phong Kiếm!”
Ầm!
Hai ngọn lửa từ hai bên trái phải cuốn đến, đồng thời rơi ở trên người hai hổ đực cái, trong phút chốc, thân thể của chúng nó chợt bay về phía sau, sau khi cách một khoảng mới dừng chân.
Long Văn Hổ vẫn luôn da dày thịt béo, nếu đổi thành nhân loại, hổ đực bị Long Viêm Kiếm thi triển ra công kích đánh trúng, sẽ không bị tổn thương một chút nào.
Nhưng có thể đồng thời công kích hai hổ đực cái còn có thể đánh trúng hai hổ, đây chính là tiến bộ không nhỏ.
“Hai tay hai kiếm?”
Trong linh hồn truyền đến giọng nói tràn đầy kinh ngạc của Vô Đạo lão nhân: “Lại còn có thể chiến đấu như vậy? Trước kia lão nhân ta chưa từng nghĩ tới, đúng rồi, tiểu chủ nhân, ngươi học được kiếm tay trái như thế nào vậy?”
Quân Thanh Vũ nâng ánh mắt thanh lãnh lên, lạnh nhạt cười nói: “Kiếp trước ta bị đuổi gϊếŧ lâu rồi, cũng muốn một ít thủ đoạn bảo mệnh, hai tay hai kiếm không phải là có thể gϊếŧ nhiều địch nhân hơn sao? Cho nên, lúc trước ta ở trên núi học dùng tay trái chiến đấu, chỉ là trùng sinh vẫn luôn không có cơ hội sử dụng mà thôi.”
Lòng của Vô Đạo lão nhân đau đớn vì lời này của vãn bối.
Không ai biết quá khứ của tiểu chủ nhân hơn ông và Chu Tước, nhưng kia cũng chỉ là bâng quơ nhẹ nhàng, dù sao bọn họ vẫn luôn không ở bên cạnh nàng.
Cũng không biết, vì có thể sống sót, nàng trả giá bao nhiêu gian khổ, lại chảy xuống bao nhiêu mồ hôi……
“Rống!”
Đúng lúc này, hai hổ đực cái phục hồi tinh thần lại xông về phía Quân Thanh Vũ lần nữa, hàm răng sắc nhọn hiện ra ở dưới ánh mặt trời, lập loè khϊếp người ta rét lạnh.
Ầm!
Bàn tay của Quân Thanh Vũ vừa giơ lên, hai kiếm đột nhiên chặn hàm răng của chúng nó lại, răng sắc nhọn mài ở trên trường kiếm, tia lửa văng ra khắp nơi, chói mắt hai hổ đực cái.
Ầm!
Đột nhiên, trên hai thanh kiếm bùng cháy lên rực rỡ như máu, lửa Chu Tước nóng cháy đến khiến khắp vách núi nổi bật diễm lệ một mảnh.
“Rống!”
Hai hổ đực cái không chịu nổi loại lực lượng này, đột nhiên lui về phía sau, nhưng một chiêu này của nàng cũng hoàn toàn trêu chọc hai Long Văn Hổ này.
“Đây…… Tốc độ thật nhanh!”
Ánh mắt của Quân Thanh Vũ ngẩn ra, nhìn hai bóng dáng xẹt qua không trung như tia chớp kia, khuôn mặt hiện lên một vẻ kinh ngạc. Còn không chờ nàng hoàn hồn, móng vuốt của hai hổ đực cái đã hung hăng dừng ở trên người nàng.
“Phụt!”
Bước chân của nàng nhanh chóng lùi về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi, rồi sau đó ngửa đầu nhìn hai hổ đực cái tốc độ như tia chớp, ánh mắt chượt lóe vài cái.
“Ở lúc tốc độ của hai hổ đực cái tăng lên, ngay cả độ dày của chân khí xung quanh cũng nhanh chóng tăng lên, chẳng lẽ, hai Long Văn Hổ này đã từng dùng Thiểm Điện quả?”
Đây chính là cơ hội ngàn năm muôn thuở.
Chân khí nồng đậm như thế, ngay cả Chân Linh Thạch cũng kém hơn……
Hí!
Móng vuốt của hai hổ đực cái xé rách da thịt của nàng, máu tươi từ bả vai chảy ra, Hoàng Nhi ở trong túi Càn Khôn Vạn Vật vừa đau lòng vừa tức giận, hận không thể lao ra hung hăng đánh hai Long Văn Hổ đáng chết kia một trận.
Nhưng mà Quân Thanh Vũ lại không biết ý nghĩ của nàng chút nào, ở lúc hai hổ đực cái chuẩn bị công kích lần nữa, nhanh chóng đặt một trận pháp ở trước mặt……
“Trận pháp lục cấp, Ngưng Linh Trận!”
Ngưng Linh Trận và Tụ Linh Trận khác nhau, Tụ Linh Trận có thể giúp người tu luyện đề cao độ dày của chân khí xung quanh, nhưng mà Ngưng Linh Trận lại không cần tu luyện cũng có thể làm chân khí tự động hấp thu vào trong lỗ chân lông.
Tuy hiệu quả không tốt như Tụ Linh Trận, nhưng lại có thể khiến người ta khi ngủ ăn cơm đều có thể hấp thu chân khí, còn là một trận pháp nhóm người lười yêu thích nhất.
“Chậc chậc, vận khí của tiểu chủ nhân thật tốt, hai hổ đực cái trời sinh là có thể tụ tập chân khí, đặc biệt là chúng nó còn dùng Thiểm Điện quả, nếu cần phát huy ra hiệu quả của Thiểm Điện quả, vậy cần phải có rất nhiều chân khí tiến hành cung cấp, hơn nữa những chân khí đó đã được hai hổ đực cái tinh luyện, thuần không thể lại thuần, cho nên lần này là tiện nghi cho ngươi, đáng tiếc, hai hổ đực cái không có tiềm lực trưởng thành gì, nói cách khác khế ước với chúng nó cũng tốt hơn gϊếŧ đi.”
Vô Đạo lão nhân cười ha hả, nha đầu này thật đúng là được nữ thần may mắn chiếu cố, mỗi lần đều có vận khí tốt như vậy, hình như thứ tốt gì cũng đều được nàng lấy được……
Quân Thanh Vũ vừa nhấc bàn tay lên, ngước mắt nhìn về phía hai hổ đực cái từ hai bên xông tới.
“Công Kích Linh Hồn!”
Xoát xoát!
Hai lực lượng bắn thẳng vào hai hổ đực cái, chúng nó dại ra một giây đã khôi phục bình thường, nổi giận gầm lên một tiếng nâng móng vuốt sắc nhọn lên chộp tới đầu của Quân Thanh Vũ.
Ầm!
Lúc này, Quân Thanh Vũ nhanh tay lẹ mắt, nâng cánh tay phải cầm Long Viêm Kiếm lên chặn móng vuốt của hổ đực, lại còn không kịp giơ Hồng Liên Kiếm lên, hàm răng của hổ cái hung hăng cắm lên trên đùi của nàng.
Một dòng máu tươi chảy xuống, lành lạnh man mát, nhưng mày của Quân Thanh Vũ cũng chưa nhăn một chút đã vung kiếm chặt bỏ.
Keng một tiếng, hàm răng sắc nhọn của hổ cái bị một kiếm của nàng chém thành hai đoạn, trong đó một đoạn cám sâu ở trong đùi trắng nõn của nàng……
“Ngao!”
Hổ cái ăn đau hét lớn một tiếng, thân thể cao lớn đột nhiên lui về phía sau mấy bước, máu tươi chảy đầy miệng, trong hai mắt của nó hiện ra màu đỏ tàn nhẫn.
Nhân loại đáng chết, dám cặt gãy hàm răng của mình, nó nhất định phải bầm thây vạn đoạn nhân loại này!
Hai hổ đực cái lâm vào trạng thái thiểm điện, phát huy toàn bộ công hiệu của Thiểm Điện quả ra, lúc này lại nhanh đến khiến người ta hoa cả mắt, chỉ nhìn thấy hai án sáng đỏ bắn đến……
“Quá nhanh!” Quân Thanh Vũ hơi híp mắt.
Hiện tại tốc độ của hai hổ đực cái nhanh hơn vừa rồi vài lần không ngừng, khiến người ta không chút sức lực chống cự.
“Rống!”
Đột nhiên, hai hổ đực cái tới trước mặt nàng, đồng thời mở mồm to như bồn máu ra cắn vào đầu của nàng, giờ khắc này, nàng thậm chí ngay cả Công Kích Linh Hồn cũng không thể phóng ra……
Trừ Quân Thanh Vũ vẻ mặt vẫn lạnh nhạt ra, các linh thú ở trong túi Càn Khôn Vạn Vật sắp điên rồi, bây giờ Hoàng Nhi không quản được nhiều như vậy, vội vàng muốn mạnh mẽ phá tan trở ngại.
Nhưng vào lúc nguy hiểm ——
Ầm!
Một cổ lực lượng cường hãn từ trên người thiếu nữ bùng nổ ra, ngay lập tức đẩy lui hai hổ đực cái vài bước, trong ánh mắt tàn nhẫn còn mang theo tia ngạc nhiên, ngây ngốc nhìn thiếu nữ bạch y đứng ở dưới mây mù.
“Hậu Thiên thập nhị cấp.”
Đúng vậy, ngay ở dưới sự trợ giúp của hai hổ đực cái, nàng đã đột phá tới Hậu Thiên thập nhị cấp.
Lúc trước nuốt mồi lửa vào, cũng đã khiến đan điền tràn ngập lực lượng, lại trải qua tu luyện trong khoảng thời gian này để năng lượng kia càng tràn đầy hơn, cho nên, hôm nay nàng mới có thể thuận lợi đột phá.
Hai hổ đực cái từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, xông về phía Quân Thanh Vũ lần nữa.
Nàng nâng ánh mắt thanh lãnh lên, ánh mắt đặt ở trên hai Long Văn Hổ đang xông tới, tuy tốc độ của chúng nó vẫn rất nhanh, nhưng so với vừa rồi thì rõ ràng hơn rất nhiều……
“Hồng Liên Bạo Phong Kiếm!”
Quân Thanh Vũ cắm Hồng Liên Kiếm vào vỏ kiếm sau lưng, hai tay nắm chặt Long Viêm Kiếm, đẩy toàn bộ lực lượng lên trên thân Long Viêm Kiếm, ầm một tiếng, ngọn lửa gió lốc lấy khí thế cường đại che trời lấp đất bắn về phía hổ đực.
Ầm một tiếng, cơ thể của hổ đực bị gió lốc đẩy ra ngoài, không có bất kì dấu hiệu gì từ trên vách núi ngã xuống.
“Đến lượt ngươi?” Ánh mắt của Quân Thanh Vũ chuyển về phía hổ cái.
Nhìn hổ đực ngã xuống vách núi, hổ cái bỗng nhiên giật mình, đột nhiên xoay người chạy trốn nhanh xuống dưới chân núi, nhưng mà sao Quân Thanh Vũ cho nó cơ hội này?
“Công Kích Linh Hồn!”
Theo bốn chữ này vang lên, cơ thể của hổ cái ngẩn ra, trong đầu trống rỗng, chờ lúc nó phục hồi tinh thần lại, một ngọn lửa từ sau lưng đánh tới, cơ thể của nó đột nhiên đánh vào trên một cây cổ thụ, nháy mắt cây cối kia nghiêng ngả đổ xuống.
Hổ cái nhìn hổ đực ngã xuống vách núi, mí mắt nhất thời như nặng ngàn cân, dần dần nhắm lại……
“Cuối cùng cũng giải quyết.”
Quân Thanh Vũ khẽ thở ra, dựa lưng vào một thân cây rồi ngồi xuống.
Trong phút chốc ánh sáng đỏ chợt hiện lên, nam nhân anh tuấn lãnh khốc xuất hiện ở trước mặt nàng.
Đôi mắt lửa đỏ đảo qua bộ dáng đầm đìa máu tươi của thiếu nữ, hắn hơi nhíu mày: “Vừa rồi sau khi đột phá, vì sao không đi trị liệu vết thương cho mình trước?”
Quân Thanh Vũ mỉm cười lắc đầu: “Vết thương của ta không có gì đáng ngại.”
Ánh mắt của nam nhân nhìn xuống dưới, đặt ở trên đùi của nàng.
Máu tươi đã sớm nhiễm đỏ bạch y của nàng, nửa hàm răng của hổ cái còn đâm vào trên đùi nàng, mà nàng chính là ở dưới thương thế như vậy mà chiến tới cuối cùng……
“Xoẹt!”
Chu Tước ngồi xổm xuống, hai tay kéo lấy ống quần của nàng, dùng sức xé ra, da thịt bị máu nhiễm đỏ đập vào mắt của hắn, khiến mày kiếm của hắn khẽ nhăn lại.
“Chu Tước.” Quân Thanh Vũ rũ mắt nhìn nam nhân, trong nháy mắt kia, nàng lại thấy ở trong đôi mắt vẫn luôn lãnh khốc của nam nhân lại xẹt qua một tia đau lòng, bất giác ngẩn ra một chút.
Người nam nhân này cho nàng cảm giác chính là lãnh khốc, coi rẻ muôn dân thiên hạ, hắn bảo vệ mình, là bởi vì mình là chủ của Chu Tước Bảo Đỉnh, nhưng hắn trong mắt đỏ bễ nghễ thiên hạ kia sao lại xuất hiện cảm xúc đau lòng nhân tính hóa như vậy?
“Chu Tước, xin lỗi, tuy ta biết ngươi và Hoàng Nhi có thể giúp ta, nhưng lúc các ngươi luôn ngủ say, hình như trước đó không lâu vậy, cho nên, ở dưới tình huống không nguy hiểm đến tính mạng ta muốn tự mình chiến đấu.”
Khuôn mặt của Chu Tước vẫn luôn lãnh khốc, với nữ nhân này, không có người nào hiểu biết hơn hắn.
Trừ phi gặp được đối thủ thực lực kém quá lớn, nếu không, nàng không muốn để bất kì kẻ nào giúp nàng. Mà chính mình dần dần sinh ra ý thưởng thức với nàng, không cũng chính là bởi vì phần kiên cường và tự lập này của nàng?
“Ta giúp ngươi rút hàm răng của Long Văn Hổ ra.”
Hàm răng của Long Văn Hổ dài và nhiều hơn thú hổ khác, cũng là vũ khí có lực công kích nhất của chúng nó.
Tay của Chu Tước đặt ở trên răng nanh, đột nhiên rút ra, ngay lập tức một dòng máu tươi bắn ra, hắn vội vàng từ trên người mình xé xuống một mảnh vải đỏ, quấn lấy đùi đang chảy máu tươi của nàng.
Lúc này động tác của nam nhân rất cẩn thận, vẻ mặt nghiêm túc, một lát sau, hắn mới thu tay lại, ngước mắt nhìn về phía Quân Thanh Vũ, giọng lãnh khốc nói: “Vết thương khác ngươi dùng trận pháp trị liệu.”
Quân Thanh Vũ nâng ánh mắt lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chu Tước, cả đời này có thể quen biết ngươi là may mắn của ta.”
Nghe được thiếu nữ nói, cơ thể của Chu Tước cứng đờ, cuối cùng hắn vẫn không nói cái gì, lắc mình tiến vào trong bảo đỉnh……
Kỳ thật vừa rồi, cho dù Quân Thanh Vũ không kịp thời đột phá, nàng cũng sẽ không gặp được nguy hiểm gì, chỉ vì có hắn ở đây thì sẽ không để nàng chết ở dưới nanh vuốt của hai hổ đực cái.
Có lẽ Quân Thanh Vũ cũng biết điểm này, mới không kiêng nể gì chiến đấu với hai Long Văn Hổ.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn đột phá, bằng vào thực lực của mình chiến thắng đối thủ……
Trên đường núi ngoài Lưu Nguyệt Môn mơ hồ che giấu vài hơi thở cường đại, Quân Thanh Vũ bước đến đây đã cảm nhận được cổ khí thế này, mày không nhịn được nhíu chặt.
“Xem ra, La Phàm thật đúng là không muốn để ta trở về Lưu Nguyệt Môn……”
Khi nói chuyện, nàng ngước mắt nhìn về phía cây cối bốn phía, cười lạnh nói: “Nếu đã đặc biệt đến đây chờ ta, vậy xuất hiện đi.”
Xoạt!
Xoát xoát xoát!
Trong phút chốc vô số bóng dáng từ hai bên chạy ra, đồng thời vây quanh Quân Thanh Vũ ở bên trong.
Khi nhìn thấy thực lực của những người này, Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, cười như không cười nói: “Thủ hạ của La Phàm không có ai sao? Ta còn tưởng rằng ít nhất sẽ ra một nửa Tiên Thiên tới chặn gϊếŧ ta, không nghĩ tới lại chỉ là một đám Hậu Thiên thập nhị cấp, xin lỗi, bây giờ ta không có hứng thú gì với Hậu Thiên thập nhị cấp, Xích Tiêu, Hồng Ngọc, những người này giao cho các ngươi.”
Ngay tức khắc, hai ánh sáng từ trong túi Càn Khôn Vạn Vật bắn ra, một hổ một hồ cười lạnh nhìn những nhân loại ngu xuẩn này.
Bọn họ chặn gϊếŧ ai không chặn, một hai phải gϊếŧ của chủ nhân chúng nó?
Chủ nhân đã giải quyết hai Long Văn Hổ dùng Thiểm Điện quả lại da dày thịt béo, sao sẽ sợ một đám Hậu Thiên thập nhị cấp? Những người có thực lực này đã làm nàng mất đi hứng thú chiến đấu.
Xích Tiêu âm lãnh cười, rồi nhào về phía đám nhân loại kia……
Quân Thanh Vũ ngáp một cái, có chút mất hết hứng thú: “Các ngươi từ từ chiến đấu, ta về môn phái trước, chờ sau khi chiến đấu kết thúc lại trở về tìm ta……”
Trong viện trưởng lão, La Phàm trưởng lão đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên một giọng nói vội vã truyền đến.
“Trưởng lão, đệ tử tên là Quân Thanh Vũ kia đã trở lại!”
“Cái gì?” La Phàm đột nhiên mở hai mắt ra, sắc mặt chợt trầm xuống: “Nàng đã trở lại? Sao có thể? Ta phái đi một đống lớn Hậu Thiên thập nhị cấp, chẳng lẽ những người đó đều là phế vật sao?”
Nàng chỉ là một Hậu Thiên thập cấp, tuy bằng vào một số thủ đoạn gϊếŧ đệ tử thập nhị cấp, nhưng ông ta phái đi không phải một hai người, mà là một đoàn.
Sao nàng có thể ở dưới chặn gϊếŧ của nhóm người còn có thể trở lại môn phái?
Nếu nàng trở về, muốn động thủ với nàng đã khó càng thêm khó, môn chủ kiêng kị nhất chính là trưởng lão tru sát đệ tử, trừ phi là đệ tử trong tỷ thí không cẩn thận gϊếŧ đối phương.
“Đúng rồi!” Ánh mắt của La Phàm chợt lóe, lạnh giọng phân phó: “Đi gọi đệ nhất bảng Tinh Anh Ngụy 犵tới cho ta.”
“Vâng, La Phàm trưởng lão!”
Nhìn bóng dáng hộ pháp rời đi, La Phàm cười lạnh, thiên phú của nha đầu kia quá biếи ŧɦái, cho dù như thế nào, đều không thể để nàng tiếp tục tồn tại.
Nếu không, cuộc sống cả đời này của ông ta đều sẽ hàng ngày bất an!
Không được bao lâu, một người trẻ tuổi mặc thanh y ở dưới dẫn dắt của hộ pháp đi vào. Chỉ thấy người trẻ tuổi này khoảng hai mươi tám tuổi, mặt mày ôn hòa, khí phách hăng hái, khóe môi của hắn nở nụ cười, cung kính đi đến trước mặt La Phàm.
“Không biết La Phàm trưởng lão gọi đệ tử đến có gì phân phó?”
“Là thế này, lão phu có một việc muốn ngươi đi làm.” La Phàm lạnh nhạt cười, vẻ mặt không nhanh không chậm: “Ở trong nội môn có một đệ tử tên là Quân Thanh Vũ, ta muốn ngươi đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, hơn nữa nhân cơ hội gϊếŧ nàng.”
Ngụy Quan kinh ngạc ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn sát ý ở đáy mắt của La Phàm.
“La Phàm trưởng lão, ngươi để ta đi gϊếŧ nàng, đây…… Hình như có chút không tốt lắm.”
“Hừ!” La Phàm hừ lạnh một tiếng: “Ta nói thật cho ngươi biết, đồ nhi Đại Mạc của ta chính là chết ở trong tay nữ nhân kia, những người khác cũng chưa chắc có thể gϊếŧ nàng, toàn bộ trong bảng Tinh Anh chỉ có ngươi có thực lực này, cho nên việc này không phải là ngươi thì là ai.”
“Nhưng mà……”
Ánh mắt của Ngụy Quan chần chờ, để hắn đi gϊếŧ một người không hề ân oán, đây cũng quá làm khó người khác.
Đôi mắt của La Phàm chợt lóe, lạnh nhạt nói: “Ngụy Quan, ngươi cũng biết ta là Luyện Trận Sư lục cấp, tuy bây giờ còn không thể luyện chế ra Tiên Thiên Trận, nhưng qua không lâu nữa ta có thể thành công chế ra trận pháp này, chỉ cần ngươi giúp ta gϊếŧ nàng, ta sẽ đáp ứng ngươi, chờ ta luyện chế ra Tiên Thiên Trận sẽ đưa ngươi một trận pháp, lúc đó chờ ngươi tới nửa Tiên Thiên là có thể thông qua Tiên Thiên Trận tấn chức làm cường giả Tiên Thiên!”
Tiên Thiên Trận, đây là trân bảo đệ tử môn phái ước mơ tha thiết.
Hô hấp của Ngụy Quan dồn dập lên, hắn kiềm chế kích động trong lòng, vội vàng khom người đáp: “Xin La Phàm trưởng lão yên tâm, đệ tử tất nhiên thành công hoàn thành nhiệm vụ của trưởng lão.”
Tuy nói là người không hề ân oán, nhưng vì Tiên Thiên Trận, hắn chỉ có thể vứt bỏ lương tri, cùng lắm thì sau này thanh minh mỗi năm đi thắp cho nàng mấy nén hương lại đốt chút tiền giấy, như thế cũng coi như không làm nàng thất vọng.
……
Quân Thanh Vũ vừa mới đi vào phòng tu luyện, đám người Ba Lâm đã vội vàng từ trong phòng chạy ra, vây xung quanh ở bên cạnh nàng.
“Đội trưởng, rốt cuộc ngươi đã trở lại, sao rồi? Có gặp được cái gì nguy hiểm hay không?”
“Mấy ngày trước Ngọc Lâm Phong và Nham Thương đã về tới môn phái, còn thành công tiến vào trung tâm, ngươi vẫn luôn không trở về, chúng ta đều cho rằng ngươi gặp nguy hiểm gì đó.”
Nhìn những khuôn mặt quan tâm này, Quân Thanh Vũ lạnh nhạt cười nói: “Ta chỉ là gặp được chuyện trì hoãn mấy ngày, để cho hai người bọn họ trở về môn phái phục mệnh trước.”
Đang nói, Ngọc Lâm Phong và Nham Thương nghe tin đến bước nhanh từ ngoài cửa đi vào.
Hắn liếc mắt một cái đã thấy được Quân Thanh Vũ, mở quạt xếp ra, mỉm cười đi về phía nàng: “Sư muội, lúc ngươi trở về có gặp phải người La Phàm phái đi hay không?”
“Ngươi là nói những phế vật đó?” Quân Thanh Vũ nhún bả vai: “Linh thú của ta đang đùa giỡn với bọn họ.”
Phế vật? Đùa giỡn?
Khóe môi của Ngọc Lâm Phong co rút, cạn lời nhìn biếи ŧɦái này: “Ta đoán La Phàm nhất định sẽ phái người chặn đường ngươi, không nghĩ tới ông ta thật sự làm như vậy, nhưng đoán chừng những người đó chỉ đủ bị những linh thú đó của ngươi nhét kẽ răng.”
Một Phượng Hoàng Tiên Thiên trung cấp, còn có Chu Tước cấp bậc Thánh Cảnh, đoán chừng những người đó chỉ đủ để hai linh thú này nhét kẽ răng……
“Chặn gϊếŧ? Đội trưởng, đây là có chuyện gì?” Ánh mắt của Ba Lâm kinh ngạc nhìn về phía Quân Thanh Vũ.
“Kỳ thật cũng không có việc gì, chủ yếu là khi chúng ta rời khỏi môn phái đã gặp La Phàm, ông ta để ta thả La Dật, ta không có đáp ứng ông ta, ông ta đã muốn đuổi gϊếŧ chúng ta, khi ta trở lại môn phái, lại phái một đám người Hậu Thiên thập nhị cấp đi chặn gϊếŧ, đáng tiếc người của ông ta quá phế sài, không tốt cũng không dùng được.”
Người Hậu thiên thập nhị cấp là phế vật?
Ba Lâm bỗng sửng sốt, kinh ngạc nhìn vẻ mặt vân đạm thanh phong của thiếu nữ.
“Hậu Thiên thập nhị cấp?” Ngọc Lâm Phong ngẩn ra, bất đắc dĩ bật cười nói: “Xem ra ta đã xem trọng La Phàm, vốn cho rằng người của ông ta có thể cho linh thú của ngươi nhét kẽ răng, bây giờ xem ra, ngay cả tư cách nhét kẽ răng cũng không đủ.”
Nếu nói, Quân Thanh Vũ mắng những người đó là phế vật khiến Ba Lâm kinh ngạc, bây giờ Ngọc Lâm Phong nói càng khiến hắn trợn tròn mắt, hắn ngơ ngẩn nhìn thiếu nữ trước mặt, thật cẩn thận hỏi: “Đội trưởng, có phải ngươi có một con linh thú Tiên Thiên cấp thấp hay không.”
Nếu không có như thế, sao Ngọc Lâm Phong sẽ nói như vậy.
Ngọc Lâm Phong thấy Quân Thanh Vũ không nói gì, đương nhiên nàng sẽ không bại lộ át chủ bài ra, dù sao át chủ bài là đồ vật có tác dụng nhất ở lúc quan trọng.
Hai người trầm mặc khiến Ba Lâm càng tin tưởng vững chắc mình nói, khϊếp sợ nói: “Khó trách đội trưởng có thể nhiều lần hóa giải nguy nan, thì ra là có một linh thú thực lực Tiên Thiên, đây…… Đây cũng quá chấn động.”
Nếu Ba Lâm biết Hoàng Nhi cũng không phải là Tiên Thiên cấp thấp, mà là trung cấp, thực lực của Chu Tước càng là tới Thánh Cảnh, vậy đoán chừng trái tim của hắn lập tức ngừng đập sau đó hít thở không thông mà chết……
“Ba Lâm, Hoa Lạc Y và Liễu hồ ly đâu?” Quân Thanh Vũ như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Ba Lâm.
“A,” Ba Lâm gãi đầu: “Liễu sư đệ bởi vì có nhiệm vụ trong người cho nên tạm thời rời khỏi môn phái, qua mấy ngày sẽ trở về, Hoa Lạc Y đến sau núi rèn luyện, cũng không ở trong phòng tu luyện.”
Quân Thanh Vũ gật đầu, không nói thêm cái gì.
Lại vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng ầm ĩ……
“Xảy ra chuyện gì?” Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa: “Ba Lâm, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem.”
Ngoài phòng tu luyện thứ chín là một trận ồn ào, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người nam tử thanh y đứng ở cửa, đáy mắt chứa tia chấn động không che dấu chút nào.
“Là Ngụy Quan xếp hạng đệ nhất bảng Tinh Anh.”
“Trời ạ, sao nhân vật xếp hạng đệ nhất bảng Tinh Anh sẽ đến nơi này?”
“So với thiếu chủ cao quý không thể xâm phạm, Ngụy Quan được xem như là thần tượng trong lòng đệ tử nội môn chúng ta, không nghĩ tới ta lại tiếp xúc gần với thần tượng như vậy.”
Một sô nữ đệ tử ánh mắt đặt ở trên người Ngụy Quan, trong ánh mắt hàm chứa ý ái mộ nhàn nhạt.
Khuôn mặt của Ngụy Quan chẳng những anh tuấn, thiên phú trác tuyệt, còn là tính cách ôn hòa, đệ tử nội môn chưa từng thấy hắn đỏ mặt với ai, cũng chưa từng nhìn thấy hắn tức giận.
Hắn ôn hòa như trước nay đều sẽ không tức giận vậy.
Ở trong Lưu Nguyệt Môn, đệ tử tuấn mỹ ưu tú không chỉ có một người, kiệt xuất nhất cũng chính là thiếu chủ Cảnh Nguyệt Hiên, đừng nhìn Cảnh Nguyệt Hiên với ai cũng đều tươi cười thanh nhã, nhưng trong nụ cười kia lại lộ ra tia lạnh nhạt cự người ở ngoài ngàn dặm, lòng của hắn tàn nhẫn, cũng khiến người ta thấu hiểu rất rõ.
Liễu Thiếu Ngọc cũng tuấn mỹ khiến người ta không thể bỏ qua, cho dù hắn thích nói đùa giỡn, nhưng không có bất kì nữ nhân nào có thể chân chính đến gần hắn, người nam nhân này trong miệng nói lời thương hương tiếc ngọc, nhưng nếu phạm tới kiêng kị của hắn, hắn cũng mặc kệ ngươi là nam hay là nữ, thủ đoạn kia không hề kém thiếu chủ chút nào.
Hai người Ngọc Lâm Phong và Nham Thương này càng không cần phải nói, một người trong mắt chỉ có đối phương, một người khác trước nay đều là một khuôn mặt lạnh nhạt, với ai cũng đều không cho vẻ mặt.
Chỉ có Ngụy Quan, mặc kệ là ai thỉnh giáo hắn, hắn đều sẽ kiên nhẫn giải đáp, bình dị gần gũi.
Lát sau, một đám người từ trong phòng tu luyện đi ra, khi trông thấy thiếu nữ bạch y đi ở đàng trước, ánh mắt của Ngụy Quan chợt lóe, ôn hòa cười: “Chắc chắn vị này chính là Thanh Vũ sư muội?”
Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, lạnh nhạt nhìn hắn một cái: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Ta chỉ là nghe nói đại danh của Thanh Vũ sư muội, cho nên đặc biệt tới gặp.” Ánh mắt của Ngụy Quan ôn hòa, khóe môi mỉm cười nói: “Thanh Vũ sư muội bằng vào lực lượng Hậu Thiên thập cấp đánh chết Đại Mạc, việc này không phải là bí mật gì ở Lưu Nguyệt Môn, ta cũng đã sớm muốn gặp sư muội một lần, bây giờ nhìn thấy, sư muội chẳng những đẹp như thiên tiên, càng là khí chất phi phàm, ở trong toàn bộ Lưu Nguyệt Môn, đều không có bất kì nữ tử nào có thể so với sư muội ngươi.”
Xoát xoát xoát!
Vô số ánh mắt ghen ghét nhìn về phía Quân Thanh Vũ, đáy mắt kia chợt lóe tức giận.
Nữ nhân này quyến rũ thiếu chủ còn chưa đủ, ngay cả Ngụy Quan sư huynh đều không buông tha, sư huynh còn nói trong Lưu Nguyệt Môn không có nữ tử nào bằng nàng, đây rõ ràng là vì nâng nữ nhân này lên mà làm thấp toàn bộ bọn họ.
Ánh mắt của Quân Thanh Vũ trầm xuống, ánh mắt càng thêm thanh lãnh: “Có chuyện ngươi cứ việc nói thẳng đi.”
Hai mắt của Ngụy Quan mỉm cười, ôn hòa nói: “Ta cảm thấy hứng thú với sư muội, cho nên đặc biệt tới gặp, không biết sư muội có nguyện thương lượng cộng tiến cơm trưa với ta không?”
“Xin lỗi, ta không hứng thú với một người cần dùng Vĩ Ca (Vĩ Ca hay Viagra là thuốc điều trị dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông cho rối loạn chức năng cương dương) mới có thể chữa trị giống đực.”
Lời nói của thiếu nữ khiến tất cả mọi người ngẩn ra, Ba Lâm ngây người nửa ngày, bỗng nhiên phá lên cười: “Ha ha, cũng không phải sao? Tên Ngụy Quan đọc lên còn không phải là Vĩ Ca sao? Sư huynh, thì ra ngươi không được, ta thật sự cảm thấy bi ai cho thê tử về sau của ngươi.”
Với Ngụy Quan này, Ba Lâm không hề có hảo cảm.
Hắn vừa lên ném cừu hận của chúng nữ tử lên trên người đội trưởng, rõ ràng là muốn hãm hại đội trưởng, hắn cho rằng tất cả mọi người là tên ngốc sao?
Sắc mặt của Ngụy Quan trầm xuống, lại rất nhanh khôi phục bình thường, ánh mắt ôn hòa nói: “Xin lỗi, là ta đường đột, chẳng qua, ta tò mò thực lực của sư muội đã lâu rồi, không biết sư muội có nguyện ý chiến một trận với ta không?”
Cái này Ngụy Quan không hổ là nhân vật xếp hạng đệ nhất bảng Tinh Anh, không dễ xúc động tức giận như những người khác.
Ánh mắt của Quân Thanh Vũ híp lại, có thể ở dưới vũ nhục còn có thể bất động thanh sắc, hắn xác thật là một nhân vật. Đáng tiếc, nam nhân này là ôm thái độ hãm hại nàng mà đến, hãm hại không thành đã trực tiếp tiến hành khiêu chiến……
“Ha ha.” Ngọc Lâm Phong phe phẩy quạt xếp, ánh mắt xuyên qua mọi người dừng ở trên người Ngụy Quan: “Ngụy Quan sư đệ, ngươi là muốn khiêu chiến với nàng.”
Ánh mắt của Ngụy Quan nhìn sang Ngọc Lâm Phong, đôi mắt ôn hòa hơi trầm xuống.
Nói thật, hắn không phục lắm, vốn dĩ thực lực của Ngọc Lâm Phong kém hơn mình, vì sao lập tức tiến vào trung tâm? Mà mình lại vẫn là một đệ tử tinh anh.
Hắn tin tưởng rất nhanh hắn có thể đột phá đến nửa Tiên Thiên, lúc đó lại mượn dùng Tiên Thiên Trận là có thể thành công tới Tiên Thiên, tới lúc đó lại đến chiến một trận với Ngọc Lâm Phong cũng không muộn.
Trước đó phải gϊếŧ nữ nhân này, để nàng trở thành một tảng đá kê chân trên đường tấn chức của mình.
“Không sai.” Ngụy Quan gật đầu, ôn hòa cười nói: “Ta không có ác ý gì, chỉ là muốn xem thực lực của sư muội một chút thôi, ta tin tưởng sư muội có năng lực có thể chiến thắng ta, ta cho nàng cơ hội đánh bại ta.”
Lời nói này hắn chỉ là dùng để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Quân Thanh Vũ mà thôi, thân là một người có tâm huyết, khi nghe lời nói của mình còn thờ ơ như thế nào? Nàng nhất định sẽ đứng ra chứng minh mình mạnh hơn hắn.
Mà thiếu niên thiếu nữ hơn mười tuổi là tuổi tác xúc động nhất……
“Mạnh hơn Ngụy Quan sư huynh?”
Người bên cạnh hai mặt nhìn nhau, lại đồng thời phát ra nở nụ cười lạnh ở trong lòng.
“Ngụy Quan sư huynh không phải là sư huynh của Đại Mạc, hắn là một người cường đại nhất trong bảng Tinh Anh, tuy nữ nhân này đánh bại Đại Mạc, nhưng không có khả năng chiến thắng Ngụy Quan sư huynh, huống chi lúc ấy nàng đã chiến thắng Đại Mạc đều rất lao lực.”
Ba Lâm giận tím mặt, đang muốn tức giận, bên cạnh duỗi tới một cánh tay ngọc, ngăn lại lời nói đến bên miệng của hắn.
“Ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi.” Quân Thanh Vũ ngước mắt nhìn Ngụy Quan, ánh mắt thanh lãnh: “Nhưng ta có thể lấy được chỗ tốt gì?”
Trong lòng Ngụy Quan phát ra một tiếng cười lạnh, nhưng mặt không đổi sắc nói: “Ta có một Tụ Linh Trận ngũ cấp cỡ lớn, nếu ngươi thắng, Tụ Linh Trận ngũ cấp cỡ lớn này sẽ tặng cho ngươi.”
“Trận pháp?” Quân Thanh Vũ lắc đầu: “Ta không cần trận pháp.”
Ngụy Quan ngây ngẩn cả người, trận pháp kia là mình đã từng làm việc cho La Phàm trưởng lão mà đoạt được, là Tụ Linh Trận ngũ cấp cỡ lớn hàng thật giá thật, nhưng nàng lại nói không cần?
“Ta nghe nói ngươi cũng là một Luyện Trận Sư, ở đây ta có một quyển thư tịch về Luyện Trận Sư, là La Phàm trưởng lão đã từng viết, nếu ngươi thắng, ta có thể tặng quyển thư tịch kia cho ngươi, có lẽ có thể giúp ngươi tăng lên một chút trình độ.”
Nghe được lời này, ánh mắt Ngọc Lâm Phong nhìn Ngụy Quan như là đang nhìn một tên ngu ngốc.
La Phàm trưởng lão còn không phải là một Luyện Trận Sư lục cấp sao? Với trình độ của ông ta có thể viết ra thứ gì? Thanh vũ sư muội ngay cả Tiên Thiên Trận lục cấp đều có thể lấy ra, sao có thể hiếm lạ tri thức luyện trận mà La Phàm trưởng lão viết?
“Ngụy Quan, ta nghe nói ngươi có một gốc cây Thiên Sơn Tuyết Liên? Nếu nàng thắng, ngươi hãy đưa Thiên Sơn Tuyết Liên cho nàng.” Khóe môi của Ngọc Lâm Phong cong lên, cười như không cười nhìn Ngụy Quan.
Lòng của Ngụy Quan hung hăng run lên, Thiên Sơn Tuyết Liên là đồ vật trước đó không lâu mình mới lấy được, vốn định dùng để đưa cho La Phàm để muốn một ân tình, ai biết lại bị Ngọc Lâm Phong biết được.
Dù sao Quân Thanh Vũ cũng không thể thắng mình, lấy ra làm tiền đặt cược thì đã sao?
“Được, ta đồng ý.” Hắn nâng đôi mắt ôn hòa lên, nhợt nhạt cười nói.
Ngọc Lâm Phong không hề vô nghĩa với hắn, đưa mắt nhìn về phía Quân Thanh Vũ, mắt lộ ra tia mỉm cười: “Sư muội, ta nghĩ, một kẻ hèn như Ngụy Quan, ngươi hẳn là không đặt ở trong mắt.”
Lạnh nhạt và coi rẻ trong mắt thiếu nữ, đã sớm bán đứng nàng……
Ngọc Lâm Phong tin tưởng, Ngụy Quan không phải là đối thủ của nàng.
“Sư muội, chúng ta bắt đầu đi.”
Lời này vừa ra, Ngụy Quan đã rút tế kiếm trong tay ra, cơ thể chợt lóe đã đến trước mặt Quân Thanh Vũ, giữa mày của hắn chứa tươi cười ôn hòa.
“Tốc độ của Ngụy Quan sư huynh thật nhanh.”
“Ta thấy nữ nhân kia không có động tác, đoán chừng đã bị dọa ngu rồi?”
“Tỷ thí với Ngụy Quan sư huynh, đây rõ ràng là đang tự tìm đường chết!”
Nhìn chiến đấu giữa sân, phía dưới truyền đến tiếng nghị luận sôi nổi.
Ở trong mắt mọi người, Quân Thanh Vũ đứng ở trong gió mát kia vẫn không nhúc nhích rõ ràng chính là bị dọa đến choáng váng, tốc độ của Ngụy Quan sư huynh nhanh như vậy đoán chừng nàng cũng chưa từng gặp qua.
Có trời biết, tốc độ cực nhanh ở trong mắt mọi người so với hai hổ đực cái thì kém quá xa.
Nhìn thanh kiếm tới gần cổ Quân Thanh Vũ, một số nữ tử ghen tỵ đầy cõi lòng nhịn không được hưng phấn lên, như muốn nhìn thấy cảnh tượng thiếu nữ ngã vào trong vũng máu……
Nhưng ngay ở lúc thanh kiếm muốn đâm vào cổ họng của nàng, đột nhiên dừng lại……
Không sai, xác thật là dừng lại!
Ngay ở lúc mọi người không biết xảy ra chuyện gì, thiếu nữ bạch y vừa rồi còn bị dọa ngốc ở trong mắt mọi người kia nhanh chóng rút Hồng Liên Kiếm sau lưng ra, ầm một tiếng, một thanh kiếm màu đỏ hiện lên, đánh bay thân thể của Ngụy Quan ra ngoài.
“Ngụy Quan sư huynh, ngươi đang làm gì vậy?”
“Nhưng vì sao phải nương tay với nàng? Đây là đang tỷ thí, nếu ngươi nương tay sẽ khiến nàng có cơ hội thừa nước đυ.c thả câu, nữ nhân này tàn nhẫn độc ác nhất, đã gϊếŧ hai đệ tử của môn phái, nói không chừng ngươi dừng tay thì sẽ chết ở trong tay nàng.”
Trong nháy mắt ngắn ngủi kia, mọi người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng là Ngụy Quan nương tay mới có thể bị Quân Thanh Vũ nhân cơ hội đánh bay.
Nhưng mà chỉ có một mình Ngụy Quan biết, ngay ở lúc nghìn cân treo sợi tóc, không biết thiếu nữ này vận dụng võ kỹ gì, lại khiến linh hồn của hắn có một loại đau đớn bị va chạm, đầu óc cũng là một mảnh chỗ trống.
Xem ra nàng không đơn giản như La Phàm trưởng lão nói!
Ngụy Quan hơi nheo đôi mắt lại, trong ánh mắt ôn hòa hiện lên một tia cảnh giác.
Nhìn thấy Ngụy Quan không phát ra công kích, người phía dưới châu đầu ghé tai, ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì……
“Rốt cuộc Ngụy Quan sư huynh bị làm sao vậy? Chẳng lẽ thật sự mềm lòng với nữ nhân kia?”
“Với thực lực của Ngụy Quan sư huynh, muốn đánh bại nàng không phải là chuyện rất dễ dàng sao? Bây giờ rốt cuộc làm sao vậy? Cho dù hắn nương tay không đành lòng tổn thương nàng, nữ nhân ác độc này cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!”