Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 2 - Chương 51: Thỏ con bị bắt nạt

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Chu Tước vung cánh tay dài lên, dùng ngọn lửa ngưng tụ thành đại kiếm chém về phía yết hầu của Tuyệt, khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc nói: “Tuyệt, nàng là chủ của Chu Tước ta, ngươi không nên đánh chủ ý vào nàng.”

“Bổn tọa…… Bổn tọa cũng chỉ là muốn đánh mông nàng một trận.” Tuyệt hận đến nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân đáng chết này cũng dám đánh mông cao quý của hắn, cục tức này sao có thể nhịn được.

Nếu hỗn đản đáng chết này không xuất hiện, mình đã sớm thực hiện được, đặc biệt là nữ nhân này còn dám cắn hắn.

Ánh mắt khát máu của Tuyệt nhìn về phía mông của Quân Thanh Vũ, trong mắt phượng rõ ràng chứa đầy oan ức. Rồi sau đó một hơi thở lạnh băng từ bên cạnh truyền đến, lạnh lẽo khiến hắn rùng mình.

“Chu Tước, Vô Tình.” Bàn tay của Quân Thanh Vũ vừa nhấc, ngăn hai người lại, chợt đi tới trước mặt nam nhân, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Ngươi là ai?”

Tuyệt hừ lạnh một tiếng, oan ức nói: “Ngươi để ta đánh mông của ngươi, ta sẽ trả lời vấn đề của ngươi.”

Xoạt!

Hàn khí vô tận lại truyền đến lần nữa, hung hăng áp về phía ngực lỏa lồ trên mặt đất của Tuyệt.

“Nếu ngươi thích như vậy, ta đây như ngươi mong muốn.” Quân Thanh Vũ lạnh nhạt cong khóe môi lên, ánh mắt đảo qua, nhặt một cây dây mây trên mặt đất lên, hung hăng đánh về phía mông của nam nhân.

Nam nhân đau đớn từ trên mặt đất nhảy dựng lên, đôi mắt khát máu hung hăng lườm Quân Thanh Vũ: “Nữ nhân đáng chết, ngươi lại dám đánh mông cao quý của bổn tọa?”

Bốp!

Quân Thanh Vũ nắm dây mây, đột nhiên đánh về phía nam nhân, hắn ngao kêu to một tiếng, bàn tay to nhanh chóng che lại mông của mình đang đỏ lên, tức giận hét lớn nói: “Nữ nhân, sớm muộn gì cũng có một ngày ta muốn ấn ngươi ở trên mặt đất hung hăng đánh ngươi một trận!”

Không! Đánh một trận còn chưa đủ, hắn muốn mỗi ngày đánh nàng một trăm lần để phát tiết lửa giận trong lòng mình!

“Nói, rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ta không nói cho…… A, ta nói, ta nói, ta là cốc chủ Khe Sâu Tử Vong, đối thủ một mất một còn của Chu Tước.”

Quân Thanh Vũ nhíu mày, thu dây mây trong tay lại: “Vậy ngươi có thù oán với ta?”

“Có…… Không, không có.”

Tuyệt vội vàng lắc lắc đầu.

Buồn cười, sao hắn có thể sẽ nói cho nữ nhân này mình chính là con thỏ đêm qua? Bản thể yếu ớt như vậy sao có thể bị những người khác biết? Cho dù là chiến đấu cả đời với gia hỏa Chu Tước này, hắn cũng không lộ bản thể ở trước mặt hắn, cho nên, mặc dù là trong Thần Cảnh, cũng không ai biết bản thể của mình là gì.

Nếu bị những người khác biết hắn là một con thỏ, về sau còn dùng thể diện gì đi Thần Cảnh lăn lộn?

Cho dù bị nữ nhân này đánh chết, hắn cũng không có khả năng nói ra nguyên nhân mình hận nàng.

Hắn thật sự không chịu nổi việc này.

“Bốp!”

Dây mây lại dừng ở trên mông Tuyệt lần nữa.

“Ngươi……” Tuyệt đột nhiên nhảy dựng lên, tức giận nhìn Quân Thanh Vũ: “Ngươi không phải là nữ nhân, ngươi ngược đãi tiểu động vật!”

“Tiểu động vật?” Quân Thanh Vũ lạnh nhạt cong khóe môi lên: “Ngươi?”

Tuyệt đang nói đột nhiên cứng lại, trong mắt phượng chợt lóe ra lửa giận mãnh liệt, còn có oan ức sâu sắc kia……

Trọng Cửu ngây ngốc nhìn Quân Thanh Vũ lấy dây mây đánh nam nhân hồng y tóc bạc, hung hăng nuốt nước miếng: “Nữ nhân kia thật sự là muội tử khí chất thanh lãnh thoát tục kia của ta sao? Không phải là đổi người chứ?”

Thật là đáng sợ!

Trọng Cửu đưa ánh mắt sang Vô Tình, lại phát hiện nam nhân vẻ mặt lạnh nhạt kia khóe môi cong lên nụ cười sủng nịch, hắn vội vàng xoa đôi mắt, lúc nhìn lên thì nụ cười kia đã biến mất……

“Lại cho ngươi một cơ hội nữa, nói hay không?”

Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cười, dây mây hung hăng đánh về phía nam nhân.

Nam nhân trừng mắt nhìn nàng một cái, nếu không phải vừa rồi bị bọn Chu Tước liên thủ đả thương, chỉ một bàn tay của hắn là có thể nghiền chết nữ nhân đáng chết này.

“Ngươi không đắc tội ta, ngươi đắc tội mông của ta.”

Tuyệt hừ lạnh một tiếng, dù sao chính là đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không nói ra nguyên nhân.

Ngươi đắc tội mông của ta? Đây là lý do gì?

Quân Thanh Vũ hơi nheo đôi mắt lại, mắt thấy dây mây trong tay nàng muốn rơi xuống lần nữa, Tuyệt vội vàng che mông lại nhảy dựng lên: “Chờ, từ từ……”

Dây mây dừng ở giữa không trung, ánh mắt của thiếu nữ thanh lãnh, lạnh giọng nói: “Ngươi muốn nói gì?”

“Bổn tọa……” Ánh mắt của Tuyệt chợt lóe vài cái, trong mắt phượng xẹt qua một tia sáng: “Bổn tọa biết ở đâu có bảo bối, các ngươi chỉ cần đi đến phía trước, nơi đó có vô số bảo vật hiếm thấy ở nhân gian, hơn nữa, nếu ngươi thả bổn tọa ra, bổn tọa có thể tự mình dẫn ngươi đi.”

Nhân tính tham lam, đôi khi bảo bối có lực hấp dẫn với bọn họ lớn hơn.

Nhưng sáng sớm trong khe sâu lại là một mảnh yên tĩnh, dù là ai cũng không nhúc nhích một bước. đám người Lam Ba là bởi vì uy áp của Hoàng Nhi bắn ra nên không thể nhúc nhích, những người còn lại là Quân Thanh Vũ bất động, bọn họ cũng sẽ không động……

Tuyệt kinh ngạc nhìn ánh mắt bình tĩnh của thiếu nữ, đáy lòng hiện ra một cảm giác kì lạ.

Vì sao? Vì sao mình đã đưa ra ích lợi, thiếu nữ nhân loại này còn có thể thờ ơ? Không phải bọn họ rất tham lam sao? Đặc biệt là lúc nguy nan vừa rồi, nàng theo bản năng muốn bảo vệ Phượng Hoàng kia.

Thực lực của Phượng Hoàng còn mạnh hơn nàng, còn là một linh thú, ở trong mắt nhân loại linh thú chính là công cụ chiến đấu, là khi gặp được nguy hiểm dùng để làm lá chắn, vậy vì sao nàng lại phải làm như vậy?

Ngay cả chính Tuyệt cũng không phát hiện ra, thiếu nữ này mang đến cho hắn xúc động bao lớn, dù là thủ vững nhiều năm qua, cũng dần dần bắt đầu xuất hiện vết rách……

Quân Thanh Vũ nở nụ cười lạnh nhạt: “Bảo vật ta sẽ thu vào trong tay, nhưng trước đó, chúng ta thanh toán một chút.”

Tuyệt từ từ phục hồi tinh thần lại, không phải nữ nhân này không tham lam, chỉ là giữ lại một phần lý trí kia, không bị tham ý choáng váng đầu óc.

Mắt phượng của hắn trầm xuống, bỗng nhiên cười to lên, tóc bạc ở trong gió như ma mị tung bay: “Ha ha, nữ nhân, ngươi cho rằng bằng vào Chu Tước và nam nhân kia là có thể vây khốn bổn tọa? Trên đời này còn không có ai có thể bắt bổn tọa, những ngu xuẩn mấy năm trước đó chính là như vậy, thực lực của bổn tọa đều đã thụt lùi đến Thánh Cảnh, không phải là chỉ có thể trơ mắt nhìn bổn tọa chạy trốn sao?”

Âm!

Tay của nam nhân hung hăng đánh xuống mặt đất, ngay tức khắc một trận bụi mù màu đỏ nổi lên, bên trong bụi mù lượn lờ kia truyền đến tiếng cười kiêu ngạo đến không ai bì nổi của nam nhân.

“Nữ nhân, ngươi và người khác không giống nhau, cũng thành công khiến bổn tọa cảm thấy hứng thú với ngươi, lần sau gặp mặt, bổn tọa nhất định phải khiến ngươi cởϊ qυầи ra để bổn tọa hung hăng đánh mông một trận cho hả giận!”

Đôi mắt của Vô Tình lạnh một chút, hàn khí quanh quẩn ở quanh người, xoạt một tiếng, một kiếm mang hiện lên, trong phút chốc xua tan sương khói màu đỏ, nhưng mà, bóng dáng như ma mị kia đã sớm không ở trong khói đỏ ……

“Muội tử.” Trọng Cửu nhanh chạy đến bên cạnh Quân Thanh Vũ, mắt lộ ra tia quan tâm: “Muội không sao chứ.”

Quân Thanh Vũ lắc đầu: “Vừa rồi cảm ơn huynh, Trọng Cửu đại ca.”

Nàng không quên, vào lúc quan trọng, những người này muốn dùng thân thể thay mình ngăn cản dư chấn kia, tuy không có tác dụng gì, nhưng phân tâm ý này lại khiến lòng của nàng chảy quá một dòng nước ấm.

Có lẽ, lúc này nàng không nhìn lầm người.

Trọng Cửu ngượng ngùng gãi đầu: “Đáng tiếc thực lực của chúng ta không mạnh, khi gặp được loại địch nhân này thì không giúp được muội, đúng rồi, những người này muội định xử trí như thế nào?”

Đôi mắt màu xám đảo qua những người đang run rẩy đó, Trọng Cửu lạnh giọng hỏi.

Quân Thanh Vũ hơi ngước mắt, giọng nói không nóng không lạnh: “Những người này thực lực đều không kém, có thể để hoàng nhi coi như là chất dinh dưỡng để trưởng thành.”

Một câu đã tuyên bố vận mệnh của những người này……

Trên đường núi nhỏ hẹp của khe sâu, một bóng dáng ma mị từ trên núi chạy như điên xuống dưới, hồng y như máu, tóc bạc như ma, xinh đẹp khiến người ta quên mất hô hấp.

Đặc biệt là l*иg ngực lỏa lồ của nam nhân, trắng nõn như ngọc, ở trong nắng sớm tỏa ra ánh sáng khiến người ta choáng váng, dù là những nữ tử tuyệt thế đó đều không kinh diễm bằng cảm giác nam nhân này mang đến cho người ta……

“Nữ nhân đáng chết!” Nam nhân hung tợn cắn răng, trong mắt phượng chợt lóe tia khát máu: “May mắn bổn tọa chạy nhanh, bằng không lần này thật sự phải bị nàng đánh chết.”

Nữ nhân tàn nhẫn độc ác kia sẽ không thương tiếc tiểu động vật, cái gì nàng cũng đều làm được.

Nam nhân che hai mông còn sưng hơn thạch lựu lại, trong mắt đều là oan ức và oán giận, nữ nhân này thật là quá độc ác, xuống tay lại nặng trọng như vậy, nếu không phải cần chuẩn bị chạy trốn, hắn đã lúc chiến bại chạy rồi.

“Đúng rồi, nơi này hẳn là đường rời khỏi Khe Sâu Tử Vong, nhớ rõ lúc ấy những gia hỏa đó vì không cho bổn tọa ra ngoài tìm bọn họ tính sổ, đã thiết kế trận pháp đây, cường giả Thánh Cảnh không được tùy ý ra vào, Chu Tước là khế ước với nhân loại kia mới có thể thuận lợi tiến vào nơi này, sau nam nhân đó lại vào bằng cách nào?”

Mắt phượng tỏa ra tia nghi hoặc, Tuyệt thật cẩn thận đi lên trước, chậm rãi thò tay của mình ra……

Nhìn tay của mình thuận lợi thông qua không khí kia, cả người hắn đều ngây ngốc, vr mặt kia nghiễm nhiên như là đang nằm mơ không dám tin tưởng.

“Bổn tọa có thể đi ra ngoài?”

Xoạt!

Tuyệt kích động cả người đều nhảy lên trên hư không giữa, cười ha ha: “Cuối cùng bổn tọa cũng tự do! Các lão nhân đáng chết, chờ bổn tọa lại gϊếŧ vào Thần Cảnh sẽ tính toán sổ sách với các ngươi, nhiều năm như vậy, hy vọng những lão gia hỏa đáng chết các ngươi còn sống, bằng không sao bổn tọa đi gϊếŧ người cho hả giận?”

Hắn tự do! Rốt cuộc cũng tự do!

Tuyệt đột nhiên có một loại cảm giác muốn khóc, rồi lại khóc không được, trời biết nhiều năm hắn sống cuộc sống cô đơn như thế nào, ngay cả không khí đại lục đều không được hít thở từ rất lâu rồi……

Bây giờ, cuối cùng hắn cũng có thể rời khỏi Khe Sâu Tử Vong đáng chết này!

Hồng y chợt xẹt qua không trung, tóc bạc thật dài kia thả xuống từ giữa không trung, như tơ lụa bóng loáng sáng ngời, khiến người ta nhịn không được muốn sờ một cái……

Nắng sớm chiếu vào khe sâu, Chu Tước và Vô Tình nhìn nhau mà đứng, mặt không biểu cảm nhìn đối phương, tuy hai người đều không nói cái gì, nhưng những người khác đều có thể cảm nhận được không khí giương cung bạt kiếm.

Đây xem như là lần thứ hai hai người gặp nhau, nhưng một lần trước tương đối vội vàng, cho nên cũng đều không nói cái gì.

“Chu Tước?” Vô tình nâng đôi mắt lạnh lùng lên, ánh mắt lạnh nhạt đặt ở trên người Chu Tước: “Ta đều biết tất cả chuyện của nàng, ta rất cảm ơn ngươi cho nàng tính mạng thứ hai, nếu không chúng ta cũng không có duyên gặp nhau.”

Những người khác với lời nói của Vô Tình như như lọt vào trong sương mù, nhưng mà Chu Tước lại biết ý tứ trong lời nói của hắn.

Cho nàng tính mạng lần thứ hai, đó là nói khiến nàng trùng sinh ở mười năm trước, hơn nữa càng là nói cho Chu Tước, hắn biết toàn bộ mọi chuyện về Quân Thanh Vũ.

Ân oán kiếp trước, Chu Tước Bảo Đỉnh……

Đây là kiểu thân mật gì, mới có thể biết kỹ càng tỉ mỉ như thế?

“Nàng là chủ nhân của Chu Tước ta, giúp nàng là sứ mệnh của ta, ngược lại ta cần phải cảm ơn ân nhiều lần tương trợ của ngươi.” Ánh mắt của Chu Tước lạnh nhạt, giọng nói của hắn mười phần từ tính, như hồi âm êm tai ở bên trong sơn cốc kia.

Cảm nhận được không khí nặng nề giờ khắc này, Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, chặn ngang hai người nhìn nhau: “Chu Tước, nam nhân tóc bạc kia có thân phận gì?”

“Tuyệt?” Ánh mắt của Chu Tước chuyển trở về, đặt lên trên người Quân Thanh Vũ: “Hắn là kẻ địch của ta, trước kia mỗi lần ta với hắn gặp nhau đều là một trận chiến đấu, thậm chí lúc nhàm chán cũng sẽ đi tìm đối phương đánh một trận, mà mỗi một lần đánh nhau, hắn vẫn đều thua ta, nhưng lúc ấy ta cũng không nghĩ tới gϊếŧ hắn.”

Nếu không phải hôm nay hắn động thủ với Quân Thanh Vũ, mình cũng sẽ không phạm vào sát khí.

Vẻ mặt của Chu Tước có khác thường, mặt không biểu cảm nói: “Đứng ở trên cao không chịu được gió lạnh, ở địa phương kia, chỉ có hai chúng ta có thực lực ngang nhau làm đối thủ, nếu hắn chết, đại lục sẽ không có người có thể làm đối thủ của ta, nhưng nếu hắn muốn xúc phạm tới ngươi, ta sẽ không để cho hắn sống.”

Đại lục không có một đối thủ, với cường giả hiếu chiến mà nói là cô đơn cỡ nào?

Nếu nói quan hệ giữa Chu Tước và Tuyệt là kẻ địch, chi bằng là tri kỷ thì chính xác hơn, có lẽ trên đời này không có ai so hiểu biết đối phương hơn bọn hắn, cô đơn như nhau muốn tìm kiếm đối thủ, là một tri kỷ duy nhất tuyệt đối không dễ dàng gϊếŧ như vậy.

Nhưng với Chu Tước mà nói, nếu Tuyệt tổn thương đến mình, vậy hắn thà gϊếŧ tri kỷ này.

“Một đoạn thời gian này ta sẽ không ngủ say, nếu ngươi cần hỗ trợ, tùy thời gọi ta một tiếng.” Chu Tước rũ mắt nhìn Quân Thanh Vũ, vẻ mặt lãnh khốc nói.

Quân Thanh Vũ hơi gật đầu: “Nếu ta gặp được kẻ thù không thể giải quyết, thì sẽ gọi ngươi ra.”

Xoạt!

Một tia sáng đỏ hiện lên, Chu Tước vốn còn đứng ở bên cạnh Quân Thanh Vũ chợt biến mất ở dưới nắng sớm……

“Đi thôi, chúng ta đi xem trong khe sâu có bảo bối gì.” Quân Thanh Vũ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười nói.

Khi nàng quay đầu nhìn Vô Tình, hai người yên lặng nhìn nhau, tuy không nói lời nào, nhưng lại khiến trong lòng Quân Thanh Vũ cảm thấy một trận ấm áp……

“Muội tử, mau xem, nơi này có thật nhiều hạt giống dược liệu, còn có này…… Nơi này lại có rất nhiều võ kỹ thượng phẩm?” Tim của Trọng Cửu bỗng dưng đập nhanh, mặt lộ vẻ vui sướиɠ.

Ánh mắt của Quân Thanh Vũ nhìn bốn phía xung quanh, nhàn nhạt nói: “Những hạt giống này muội nhận, đồ vật khác ta không cần, các huynh mang đi phân đi.”

“Ha ha, ta biết muội tử không hiếm lạ những võ kỹ đó, đúng rồi muội tử, muội sử dụng Hồng Liên Bạo Viêm Kiếm và Hồng Liên Bạo Phong Kiếm kia đều là võ kỹ cấp bậc gì?”

“Hồng Liên Bạo Viêm Kiếm thuộc về thượng phẩm, về phần Hồng Liên Bạo Phong Kiếm kia, muội cũng không rõ ràng lắm.”

“Không rõ ràng lắm?” Trọng Cửu hơi sửng sốt: “Vậy Hồng Liên Bạo Viêm Kiếm là ai dạy muội?”

Quân Thanh Vũ lắc đầu, quẫn bách nói: “Là mình muội phát minh, cho nên không biết thuộc về cấp bậc gì.”

Sắc mặt của Trọng Cửu cứng lại rồi, hắn hít một hơi thật sâu, mới không mắng hai chữ biếи ŧɦái này ra ngoài miệng.

Ta cmn!

Một cường giả Tiên Thiên đều không thể phát minh ra võ kỹ, ngươi một Hậu Thiên thập cấp tự mình phát minh ra một võ kỹ lợi hại hơn thượng phẩm, ngươi biếи ŧɦái như vậy khiến những người khác sống như thế nào?

Đồng lão cười khổ lắc đầu, than nhẹ một tiếng: “Xem ra về sau thật sự là thiên hạ của người trẻ tuổi, nếu để thế nhân biết một biếи ŧɦái như vậy, không biết sẽ khiến cho chấn động lớn bao nhiêu.”

Bỗng nhiên, ánh mắt của ông dừng ở trên một quyển sách, vội vàng chạy qua, vỗ bụi đất, khi nhìn thấy đến chữ trên cuốn sách thì nhịn không được kinh hỉ nói: “Thiếu công tử, đây là thư tịch lão tổ tông từng làm mất ở Khe Sâu Tử Vong, mặt trên là về phương pháp tu luyện, ha ha, rốt cuộc lần này cũng tìm được nó, thật tốt quá, có nó, về sau tu luyện có thể ít đi rất nhiều lối tắt.”

Khuôn mặt anh tuấn thanh lãnh của Vân Thanh Ca nở một nụ cười: “Đồng lão, như vậy nhiệm vụ của chúng ta cũng hoàn thành.”

“Ha hả.” Đồng lão cười gượng hai tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Quân cô nương, chúng ta đã lấy được đồ vật cần, vật phẩm khác sẽ không tham, để thuộc hạ của ngươi và đồng môn chia đi.”

Với ông mà nói, bất kì bảo bối gì cũng đều không trân quý bằng quyển sách này.

“Vậy được, Ngọc Lâm Phong, Nham Thương, các ngươi và Trọng Cửu chia những võ kỹ này còn có những vũ khí đó đi, sau khi chia xong chúng ta sẽ rời đi.”

“Ta đây sẽ không khách khí với ngươi.” Ngọc Lâm Phong lạnh nhạt cười, khẽ lay động quạt xếp nói.

……

Trên Thanh Vân Phong tĩnh lặng không tiếng động.

Quạ đen quát quát từ không trung bay qua, phá vỡ giờ khắc an bình này.

Lại vào lúc này, đoàn người từ trong khe sâu đi ra, ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu ở trên khuôn mặt đầy tinh thần phấn chấn.

Vân Thanh Ca đi đến trước mặt Quân Thanh Vũ, trong ánh mắt thanh lãnh không hề dao động, quạnh quẽ nói: “Ta thiếu ngươi một ân tình, nếu về sau có yêu cầu, đi Vân Tông tìm ta, Đồng lão, chúng ta đi.”

Ánh mắt hắn đảo qua Quân Thanh Vũ nhìn về phía Đồng lão, giọng nói thanh lãnh.

“Vâng, thiếu công tử.” Đồng lão nhìn Quân Thanh Vũ, đáy lòng có chút thở dài, vì sao biếи ŧɦái này không phải là thế lực của bọn họ chứ?

Nếu về sau thiếu công tử cưới Gia Cát Vân, mà nàng lại có quan hệ thân thiết với Gia Cát Vân, dựa theo quan hệ cạp váy này, về sau còn lo lắng tông môn là người lạ với nàng sao?

Đồng lão nở nụ cười ha hả, chỉ là không biết có phải Gia Cát Vân nguyện ý gả cho thiếu công tử nhà ông hay không……

“Vô Tình, tiếp theo ngươi định làm gì?” Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, không biết bắt đầu từ khi nào, với người nam nhân này, nàng lại có vướng bận và nhung nhớ……

“Ta còn một chuyện, về sau sẽ đi Lưu Nguyệt Môn tìm nàng.” Vô Tình rũ mắt, ngón tay thon dài khẽ vuốt tóc đen của nàng, rồi sau đó làm lơ mọi người hôn xuống trán của nàng, trầm thấp nói: “Chờ ta trở lại.”

Quân Thanh Vũ ngước mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn mỹ như thiên nhân của nam nhân, hơi gật đầu: “Được, ta ở Lưu Nguyệt Môn chờ ngươi……”

Nhìn hai người lưu luyến này, Ngọc Lâm Phong mở quạt xếp ra, cười cười: “Thanh Vũ sư muội, có phải chúng ta nên trở về môn phái hay không?”

“Không.” Quân Thanh Vũ lắc đầu: “Hai người các ngươi đi về trước, ta còn có một chút chuyện muốn đi hoàn thành.”

Lần này nàng ra ngoài, đầu tiên chính là vì bổ sung một chút tài nguyên cho Quân Môn, với đồ vật bây giờ nàng có được, cho dù mạnh mẽ tăng lên, cũng có thể tăng Quân Môn lên một cấp bậc, lúc trước khi còn tiến vào Thanh Vân Phong đã đáp ứng dùng trận pháp bồi thường vì khiến Tuyết Tông đi một chuyến tay không, mà khi đi đến môn phái thì đi ngang qua Tuyết Tông, vậy nàng cũng thuận đường đi một chuyến……