Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trên núi, thiếu nữ dần mở hai mắt ra, khẽ thở ra một ngụm trọc khí: “Ta không nghĩ tới có thể đột phá đến Hậu Thiên thập cấp nhanh như vậy.”
Cách cửu cấp còn chưa qua bao nhiêu thời gian, bây giờ đã đột phá, đương nhiên, nếu không phải là Chân Linh Thạch Chi Tâm của lão nhân, dù qua mấy tháng cũng đều không thể đột phá thập cấp……
“Nha đầu, ngươi đã đột phá, kế tiếp có phải cũng nên để lão nhân ta đột phá hay không?” Lão nhân ai oán nhìn Quân Thanh Vũ, nếu biếи ŧɦái này là đồ nhi của ông, vậy đoán chừng nằm mơ cũng đều sẽ cười tỉnh.
Nhưng cho dù nàng không phải là đệ tử của ông, nhưng cũng coi như là sư đồ.
“Trước để ta nhìn xem thành tựu trong nửa tháng này của ngươi.” Quân Thanh Vũ nhíu mày, lạnh nhạt cười nói: “Ở trước khi ngươi tới tm cấp, ta vẫn sẽ luôn ở đây giám sát ngươi, nếu không ta sợ lần sau lại đến, sau núi sẽ bị ngươi nổ thành một đống phế tích.”
Lão nhân cười ha hả, có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Cái này…… Ta cũng không phải là cố ý, là địa tâm chi hỏa kia nó không nghe ta nói, một hai phải đấu đá lung tung với dược liệu, không nổ mạnh mới là lạ.”
Khi ông nói lời này thì vẻ mặt oan ức, thật giống như mình cũng chỉ là một người bị hại mà thôi vậy……
Mùa xuân tháng ba, nhược liễu đón gió.
Hoa Lạc Y đứng ở ngoài cửa, ánh mắt nhìn về phía không trung cách đó không xa, hồng y khẽ bay, quyến rũ như hỏa, trong đôi mắt phượng mê người kia hiện ra một tia ảm đạm.
“Hoa sư muội.” Ba Lâm đi đến phía sau Hoa Lạc Y, ánh mắt thâm thúy đặt ở trên bóng dáng của nữ tử, khuôn mặt tuấn lãng như đao khắc hiện ra một vẻ ngượng ngùng: “Hoa sư muội, cái kia…… Hôm nay ngươi có rảnh hay không?”
Hoa Lạc Y hơi cứng lại, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta còn có việc.”
“Vậy được rồi.” Ba Lâm có chút mất mát thở dài, ánh mắt dù thế nào cũng không dời từ trên người nữ tử đi được: “Đội trưởng rời khỏi nửa tháng, cũng không biết khi nào trở về, nàng sẽ không lại không từ mà biệt chứ?”
Hoa Lạc Y trầm mặc không nói, trên khuôn mặt yêu nghiệt khuynh quốc khuynh thành dần cong lên một nụ cười gần như không thấy, biểu cảm ở đáy mắt khiến bất kì kẻ nào cũng đều không thể đọc hiểu.
Nữ nhân này không thể nghi ngờ là rất đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách, trên khuôn mặt tuyệt sắc tìm không ra một vẻ tạp chất, gương mặt kia như là bị khắc hoạ ra vậy.
Ánh mắt của Ba Lâm có chút hoảng hốt, nàng không được thanh lãnh như đội trưởng, cũng không cuồng ngạo và cường đại như đội trưởng, nhưng mà dáng người quyến rũ, khuôn mặt tuyệt sắc như yêu nghiệt kia, đủ để hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều nam tử……
Đột nhiên, ánh mắt của Hoa Lạc Y trầm xuống, mắt phượng xuyên qua bóng cây trùng điệp đặt ở trên người bạch y bay bay kia, mắt phượng khẽ lóe vài cái: “Liễu Thiếu Ngọc, hắn đã trở lại?”
Dưới nắng sớm, tay nam nhân cầm quạt xếp, bạch y khẽ bay, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc cong lên nụ cười ôn nhuận, như noãn ngọc một phương.
“Liễu hồ ly!”
Giọng nói quen thuộc mà kinh ngạc từ phía sau hắn truyền đến, Liễu Thiếu Ngọc từ từ thu quạt xếp lại, bạch y kia lướt qua, mặt quay về phía thiếu nữ trước người, đôi mắt như vẩy mực tụ đầy ý cười.
“Cô nương.” Ánh mắt của Liễu Thiếu Ngọc dừng ở trên khuôn mặt tuyệt sắc của thiếu nữ, cong môi cười nói: “Mấy ngày này chưa từng gặp nhau, mỗi ngày mỗi đêm tại hạ đều nhớ đến ngươi, ngay cả trong lúc ngủ cũng đều có bóng dáng của ngươi.”
Quân Thanh Vũ lườm hắn một cái: “Ta đây có phải còn phải cảm ơn ngươi đã không quên ta hay không.”
“Cảm ơn thì không cần.” Liễu Thiếu Ngọc ôn nhuận cười che dấu tia giảo hoạt như hồ ly ở trong mắt kia: “Nếu cô nương không ngại, vậy có thể lấy thân báo đáp, cũng không uổng phí một mảnh tương tư của ta với cô nương.”
Đôi mắt của Quân Thanh Vũ híp lại, lạnh lùng nở nụ cười: “Liễu hồ ly, ngươi có thể thu bộ dáng này lại, nếu để ta nghe được trong miệng ngươi nói ra lời như vậy, vậy cả đời này ngươi đừng nghĩ sinh nhi dục nữ.”
Nụ cười của Liễu Thiếu Ngọc cứng đờ, ánh mắt lộ ra tia ai oán.
Nữ nhân này thật đúng là nhẫn tâm, lại tới uy hϊếp hắn, đùa giỡn mỹ nhân chỉ là bản năng của hắn mà thôi, không cẩn thận những lời này tự tuôn ra khỏi miệng……
Nhưng hắn đáng chết có khuynh hướng chịu ngược, miệng lưỡi của nữ nhân này uy hϊếp người khác sao mà khí phách như thế, hắn đột nhiên hy vọng nàng có thể lại nói hai câu, hoặc là đánh hắn một trận.
“Liễu hồ ly, lần này ngươi đi làm gì, vì sao phải rời khỏi đây lâu như vậy?” Quân Thanh Vũ nhìn khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Liễu Thiếu Ngọc, mày liễu khẽ nhíu lại: “Nếu có chỗ nào cần giúp đỡ……”
Sắc mặt của Liễu Thiếu Ngọc khẽ trầm xuống, rất nahnh đã khôi phục lại, hắn mở quạt xếp ra khẽ lay động, nụ cười bên môi lại ấm lòng người như vậy.
“Ngươi đang quan tâm ta sao? Nhưng có một số việc, tại hạ có thể tự mình giải quyết.”
Có một số việc, hắn cũng không muốn kéo nàng xuống nước……
“Hoa sư muội, đội trưởng đã trở lại.”
Trong phòng, Ba Lâm liếc mắt một cái đã thấy được Quân Thanh Vũ, trong lòng đột nhiên vui vẻ, quay đầu nhìn về phía nữ tử bên cạnh, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của đối phương thì hơi sửng sốt.
Hoa Lạc Y không nói gì, chỉ nhìn chăm chú hai nam nữ đang nói chuyện ở ngoài cửa kia, loại tươi cười này không còn là loại cự người ở ngoài ngàn dặm kia……
“Hoa sư muội? Ngươi làm sao vậy?” Ba Lâm khẽ nhíu mày kiếm lại, trong ánh mắt toát ra một tia nghi hoặc.
Lời nói của nam nhân khiến Hoa Lạc Y đột nhiên bừng tỉnh, nàng cười khổ lắc đầu, trong mắt phượng hiện ra một tia ảm đạm: “Ta không sao.”
Ánh mắt của Ba Lâm vẫn lộ ra một tia nghi ngờ, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía nam nhân bạch y trong sân, mày kiếm càng nhíu càng chặt.
“Nam nhân kia là ai? Chẳng lẽ là nam tử Hoa sư muội thích? Thoạt nhìn nam tử kia và đội trưởng có quan hệ cũng không bình thường, hy vọng Hoa sư muội có thể suy nghĩ một chút.”
Ba Lâm khẽ thở dài một hơi, thương hại nhìn Hoa Lạc Y mặt không biểu tình bên cạnh: “Hoa sư muội, của ngươi thì cuối cùng cũng là của ngươi, mà không phải là của ngươi thì vĩnh viễn đều không phải là của ngươi, tuy ta không biết tình cảm tranh chấp giữa các ngươi, nhưng không hy vọng quan hệ trong tiểu đội Phong Vân chúng ta xuất hiện vết nứt, chắc chắn đội trưởng cũng không muốn nhìn thấy điều này.”
Lòng của Hoa Lạc Y khẽ run, trên khuôn mặt yêu nghiệt hiện ra một nụ cười khổ: “Ba Lâm, cái gì ngươi cũng không biết mới có thể nói ra lời như vậy, cũng không biết, năm đó người kia mang cho ta ánh rạng đông, cũng trở thành hy vọng cả đời của ta.”
“Ta xác thật cái gì cũng không biết, nhưng mà Hoa sư muội, ta chỉ là không muốn nhìn thấy ngươi thống khổ như vậy mà thôi.”
“Ba Lâm sư huynh, ta không quên ta là người của tiểu đội Phong Vân, cho nên ngươi không cần lo lắng cho ta, ta hiểu trách nhiệm của ta ở đây.”
Hoa Lạc Y nhìn Ba Lâm, không nói thêm cái gì nữa, nàng nâng kiếm trong tay lên đi ra ngoài cửa……
Trong sân, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Liễu Thiếu Ngọc nở nụ cười động lòng người, hắn mới vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Hoa Lạc Y đang đi đến, vẻ mặt cứng lại.
“Hoa Lạc Y, sao nàng ta lại ở chỗ này?”
Quân Thanh Vũ cười nhàn nhạt nói: “Hoa Lạc Y gia nhập tiểu đội Phong Vân của ta, vẫn luôn ở nơi này, Liễu hồ ly, hình như ngươi không quá thích nàng.”
Liễu Thiếu Ngọc thu quạt xếp lại, khuôn mặt như ngọc xẹt qua một vẻ lạnh lẽo, hắn từ từ nhấc chân đi về phía Hoa Lạc Y, khi đến bên cạnh nàng mới dừng chân lại, cố tình hạ giọng: “Hoa Lạc Y, ngươi quên lúc trước ta cảnh cáo ngươi rồi sao?”
Đôi mắt của Hoa Lạc Y trầm xuống, tiện đà nở nụ cười, trong nụ cười khiến thiên địa vạn vật đều thất sắc vì nó.
“Nhớ rõ, Liễu công tử bảo ta đừng tiếp cận nàng.”
“Vậy vì sao ngươi còn muốn làm như vậy?” Ý cười trên mặt Liễu Thiếu Ngọc biến mất, đôi mắt thâm thúy nhìn ở khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nữ tử.
Hoa Lạc Y khẽ cười: “Liễu công tử đã biết rõ còn cố hỏi?”
Sắc mặt của Liễu Thiếu Ngọc trầm xuống, đáy mắt hiện ra một tia sát khí: “Hoa Lạc Y, ngươi đang đánh chủ ý gì vậy? Nếu ngươi dám tổn thương nàng, ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây! Ngươi phải tin tưởng, ta nói ra lời này thì cũng làm được, dù là ngươi giải trừ phong ấn trong cơ thể ngươi cũng đánh không lại ta……”
Bỗng nhiên sắc mặt của Hoa Lạc Y đại biến, mắt phượng kinh ngạc nhìn chăm chú khuôn mặt như ngọc của nam nhân.
Hắn biết, ngay cả chuyện này hắn cũng biết……
Hoa Lạc Y nuốt xuống chua xót đầy miệng, nhợt nhạt cong khóe môi lên: “Liễu công tử, lúc trước ta cũng từng nói qua, ta tuyệt đối sẽ không đi tổn thương nàng, bây giờ cũng như thế, cho nên Liễu công tử không cảm thấy mình quản quá rộng sao?”
Lúc này nữ tử hơi rũ đầu, lúc này, căn bản là không thể nhìn thấy một tia dao động ở đáy mắt kia của nàng.
“Hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi.”
Liễu Thiếu Ngọc lạnh lùng nhìn Hoa Lạc Y, không cần phải nhiều lời nữa, xoay người đi về phía Quân Thanh Vũ, hắn mở quạt xếp ra, nở nụ cười ôn nhuận: “Chúng ta đi thôi.”
“Được.” Quân Thanh Vũ gật đầu, ánh mắt đảo qua Hoa Lạc Y như có chút cô đơn kia: “Thật ra, Hoa Lạc Y làm người vẫn không tồi, Liễu hồ ly ngươi có thể……”
“Cô nương, khi nào thì ngươi cũng thích xen vào việc của người khác vậy?” Liễu Thiếu Ngọc cong môi cười nhạt, hắn rũ mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh, than nhẹ một tiếng: “Hoa Lạc Y…… Nàng không đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi, tiếp xúc với nàng quá nhiều, ngươi sẽ chịu tổn thương, tại hạ chỉ là không muốn ngươi bị thương mà thôi.”
Quan trọng hơn là, hắn nhìn Hoa Lạc Y trăm phương ngàn kế tiếp cận Quân Thanh Vũ chính là khó chịu.
Ngay ở lúc Liễu Thiếu Ngọc trở về môn phái chưa được bao lâu, một tin tức chợt truyền khắp ở toàn bộ trong nội môn……
Nghe nói có một đệ tử môn phái đi ra sau thí luyện, không cẩn thận phát hiện một hang động, đệ tử môn phái kia còn ở trong hang động kia thấy được một Hỏa Phượng Hoàng Tiên Thiên bị thương.
Phượng Hoàng Tiên Thiên đó là thứ gì? Nếu có thể có được Phượng Hoàng kia, vậy hoàn toàn có thể đi ngang ở trong môn phái, cho dù không thể khế ước, trên người Phượng Hoàng cũng đều là bảo bối……
Da long của nó có thể luyện thành trang bị, hàm răng có thể chế tạo vũ khí, đặc biệt là mỗi Phượng Hoàng ra đời đều có được nội đan, nội đan Tiên Thiên hệ Hỏa kia chính là một thứ tốt, nếu để cho linh thú của mình nuốt vào, thì có thể nháy mắt tăng lên Tiên Thiên.
Mà nếu may mắn thu phục Phượng Hoàng kia, thì tương đương có được một tay đấm Tiên Thiên, hoàn toàn có thể đi ngang ở trong môn phái……
Khi mấy tin tức này truyền tới trong tai mọi người Quân Thanh Vũ, Tiểu Hoàng Nhi đột nhiên đứng lên, trên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác là một vẻ đỏ bừng, trong mắt to chợt lóe ra hai ngọn lửa giận.
“Những người đó thật to gan, lại muốn gϊếŧ người của Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta! Mẫu thân, không phải là người nói Liễu thúc thúc đã từng muốn tìm một Hỏa Phượng Hoàng để khế ước sao? Chúng ta cũng đi thôi, để Phượng Hoàng kia nguyện trung thành với bằng hữu của mẫu than thì Hoàng Nhi tương đối yên tâm, vạn nhất rơi vào trong tay những người xấu đó, nhất định sẽ bị bọn họ bầm thây vạn đoạn.”
Tiểu Hoàng Nhi rất tức giận, nàng chính là một Hỏa Phượng Hoàng, còn là vương giả trong Phượng Hoàng, những người này thật to gan, cũng dám ở trước mặt nàng muốn gϊếŧ thần dân của nàng.
“Được.” Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu: “Vậy gọi Liễu Thiếu Ngọc và thành viên của tiểu đội Phong Vân cùng đi, ta có một loại dự cảm, lúc này chúng ta đi hang động kia nhất định sẽ có được thu hoạch không tưởng……”
Tiểu Hoàng Nhi nở nụ cười ngây thơ, ôm lấy cổ Quân Thanh Vũ hung hăng hôn một cái, đáng yêu nói: “Mẫu thân, Hoàng Nhi biết người tốt nhất.”
Những người đó muốn tổn thương thần dân của nàng, căn bản là không để vào mắt của nàng! Nàng tuyệt đối sẽ không để bất kì một người nào tru sát cư dân nhất tộc Phượng Hoàng của bọn họ……
Trên núi phía sau, lão nhân ngồi ở trong trận pháp, đột nhiên, ông cảm giác được phía trước truyền đến một tiếng ồn ào, mày trắng nhíu chặt: “Kỳ quái, vì sao hôm nay ầm ĩ như vậy? Thôi, mặc kệ như vậy, ta tiếp tục luyện chế trận pháp trước, ha hả, thật không nghĩ tới nha đầu kia quả nhiên là khiến ta đột phá tới tam cấp nhanh như vậy, nếu không có nàng giúp đỡ, đoán chừng cả đời này ta cũng đừng nghĩ thành công luyện chế ra trận pháp tam cấp……”
Lão nhân cười ha hả hai tiếng, chợt thu ánh mắt của mình lại, trong mắt lão luyện kia hiện ra tia kích động: “Chờ tiểu tử Cố Ngôn kia trở về, ta nhất định phải khoe với nó một phen, đúng rồi, không phải tiểu tử kia nói thân phận của Cảnh Nguyệt Hiên đặc thù, sau này không thể tiếp nhận môn phái, cần tìm một người khác trở thành người nối nghiệp, ta thấy nha đầu này không tồi, rất có tiềm lực.”
Mặc kệ là thực lực hay là thiên phú, nàng đều vượt qua bạn cùng lứa tuổi rất nhiều. Quan trọng hơn chính là tâm tư quấy phá, so với giao môn phái cho những người khác, ông càng hy vọng ở dưới dẫn dắt của nha đầu sẽ càng ngày càng mạnh……
“Thanh vũ sư muội, ngươi cũng đến sao?”
Bên trong núi, Ngọc Lâm Phong liếc mắt một cái đã thấy được Quân Thanh Vũ, đột nhiên phe phẩy quạt xếp, bước chân ưu nhã đi về phía mọi người, trên khuôn mặt tuấn dật nở nụ cười ôn nhã.
Nham Thương đi theo bên cạnh hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc vẫn không có biểu tình, khi đôi mắt âm u nhìn thấy Quân Thanh Vũ cũng chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
“Ta đến xem mà thôi.” Quân Thanh Vũ cười nhàn nhạt, hai người kia cũng coi như là giúp nàng vài lần, cho nên nàng cũng không có cảm giác gì không tốt với bọn họ.
Ầm!
Đột nhiên, một tiếng nổ mạnh từ đỉnh núi ở xa truyền đến, ánh sáng cường đại khuếch tán ra, những người cách chỗ sâu trong núi gần nhất đó trực tiếp bị nổ mạnh này đánh bay ra ngoài, rơi mạnh xuống, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Nham Thương!” Sắc mặt của Ngọc Lâm Phong đại biến, bắt lấy cánh tay của Nham Thương, quan tâm hỏi: “Nham Thương, ngươi không sao chứ?”
Nham Thương lãnh khốc lắc đầu, thân thể thon dài đứng thẳng tắp ở nơi xa, thậm chí ngay cả bước chân cũng không di chuyển một chút.
Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía hai người.
Ngọc Lâm Phong có chút xấu hổ, sao hắn lại quên mất với thực lực của Nham Thương nổ mạnh kia còn không thể tổn thương hắn……
“Hỗn đản kia đang làm cái gì?”
Sắc mặt Quân Thanh Vũ trầm xuống, lão nhân đáng chết kia lại không nghe lời nàng nói! May mắn lúc này mọi người đều đứng khá xa, nếu không mà nói mặc dù nàng có thể tránh được, những người tiểu đội Vân Phong này cũng sẽ bị thương không nhẹ.
Quả nhiên sau núi là một nơi nguy hiểm.
Nhưng mang đến nguy hiểm lớn nhất không phải là linh thú mãn sơn, mà là lão nhân Luyện Trận Sư gà mờ kia……
“Thanh vũ sư muội, là Sơn Dung đại nhân đang luyện chế trận pháp, loại chuyện này thường xuyên xảy ra, ngươi quen là được.” Ngọc Lâm Phong vì giảm bớt phân xấu hổ này, quay đầu vè phía Quân Thanh Vũ: “Nhưng bình thường vì an toàn của bản thân, chúng ta luôn rất ít đến nơi này, dần dà nơi này đã trở thành cấm địa, nhưng mặc kệ như thế nào, Sơn Dung đại nhân là một cường giả đáng giá để mọi người tôn kính.”
“Cường giả khiến người tôn kính?” Quân Thanh Vũ kinh ngạc chớp mắt, trước mặt nàng hiện ra bộ dáng lôi thôi lếch thếch của lão nhân, dù thế nào cũng nhìn không ra lão nhân này đáng giá khiến người tôn kính ở đâu?
Đặc biệt là lão nhân này keo kiệt y như Vân Sơn.
Bĩu môi, Quân Thanh Vũ khẽ nhún vai, nói: “Còn không phải là một luyện trận sư gà mờ sao?”
Lão nhân kia bị nàng dạy dỗ quá nhiều lần, tật xấu này vẫn không thể thay đổi, động một chút là khiến cho trận pháp xuất hiện nổ mạnh, loại trình độ này không phải là gà mờ thì là cái gì?
“Luyện Trận Sư gà mờ? A……”
Một tiếng cười lạnh từ phía trước truyền đến.
Quân Thanh Vũ nhíu mày, ngước mắt nhìn, ngay lập tức đối diện với một đôi mắt lạnh lùng.
Nữ tử áo lam lạnh lùng nhìn chăm chú vào Quân Thanh Vũ, trong đôi mắt phát ra ra một tia hàn ý: “Sơn Dung đại nhân là cường giả các đệ tử trong môn phái chúng ta ở sùng bái trong lòng, thực lực của ngài vô cùng cường đại, khiến người chấn động, toàn bộ đại lục người có thể so với ngài đã thiếu thì càng thiếu thêm, cho dù trình độ luyện trận của ngài không tốt, nhưng cũng không chấp nhận được ngươi ở đây làm càn!”
Giọng nói của nàng ta theo gió truyền đến, truyền vào tai của mọi người.
Đám người nháy mắt yên tĩnh lại.
Ánh mắt của mọi người đồng thời nhìn về phía nữ tử áo lam, trong ánh mắt toát ra một tia hiểu rõ.
“Là Lam Y Lăng xếp hạng thứ tư bảng Tinh Anh, tuy Lam Y Lăng này và Đại Mạc đều là Hậu Thiên thập nhị cấp, thực lực lại khác biệt rất lớn, cho nên giữa bọn họ chỉ có một người có thể xếp hạng thứ tư, một người chỉ có thể xếp hạng thứ tám, hơn nữa, cho dù Lam Y Lăng không có vận khí gặp qua Sơn Dung đại nhân thần bí kia, nhưng vẫn sùng bái ông ấy, cho nên sao có thể cho phép có người vũ nhục Sơn Dung đại nhân?”
“Quân Thanh Vũ này đánh bại Đại Mạc xếp hạng thứ tám, không biết khi chiến đấu với Lam Y Lăng, sẽ là ai thắng ai thua……”
Lam Y Lăng nghe tiếng mọi người nghị luận, ngước mắt nhìn kỹ thiếu nữ cách đó không xa, mặt không biểu tình nói: “Quân Thanh Vũ? Ngươi chính là Quân Thanh Vũ đánh bại Đại Mạc kia?”
Quân Thanh Vũ nhàn nhạt nhìn nàng ta một cái: “Không sai.”
“Ha hả.” Lam Y Lăng cười lạnh một tiếng: “Nói thật, ta cũng không thích loại người có tính cách trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát này của Đại Mạc, nhưng ta rất muốn biết, vì sao ngươi có thể vào mắt của thiếu chủ, Quân Thanh Vũ, hy vọng ta có cơ hội có thể lãnh giáo thực lực của ngươi!”
Nói đến đây, nàng ngừng nói một chút, vẻ mặt càng thêm lạnh băng, trên khuôn mặt như che kín một lớp sương lạnh: “Đừng lại khiến cho ta nghe được ngươi vũ nhục Sơn Dung đại sư, ngươi không xứng!”
Nàng cố ý nâng cao giọng lên, như là nói cho người nào đó nghe vậy.
Quân Thanh Vũ nhìn ra tiểu xiếc của nữ tử, ánh mắt chứa tia thanh lãnh: “Nếu ngươi muốn lấy lòng lão nhân kia, ở đây cũng vô dụng, ông ấy ở chỗ sâu sau núi, ngươi có thể đi tìm ông ấy, sau đó chính miệng nói ngươi sùng bái và kính ngưỡng cho ông ấy nghe, bây giờ lão nhân kia hẳn là đang luyện chế trận pháp, cho dù giọng nói của ngươi tăng cao thì ông ấy cũng không nghe được, mà ta, cũng không nguyện ý bị người lợi dụng.”
Sắc mặt của Lam Y Lăng đột nhiên trầm xuống, đôi mắt càng thêm lạnh băng: “Quân Thanh Vũ, ta vô tình là địch với ngươi, nhưng nếu lại để ta nghe được ngươi bất kính với Sơn Dung đại nhân, đừng trách ta không niệm tình đồng môn!”
Bất kính?
Quân Thanh Vũ bĩu môi, nàng đột nhiên nhớ tới cảnh tượng mỗi lần mình dạy dỗ lão nhân. Nếu nói bất kính, hình như nàng đã sớm bất kính với ông ấy rồi, mà lão nhân lại là một bộ dáng hưởng thụ……
“Ngươi không nghe thấy mẫu thân ta nói sao?”
Đột nhiên, một giọng nói ngây thơ kéo suy nghĩ của Lam Y Lăng về.
Nàng rũ mắt nhìn về phía Tiểu Hoàng Nhi đứng ở bên cạnh Quân Thanh Vũ, đôi mắt lạnh băng nháy mắt xẹt qua một tia kinh diễm, hài tử phấn điêu ngọc trác như thế, nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Tiểu Hoàng Nhi đáng yêu cong đôi mắt lên, đáng yêu nói: “Lão nãi nãi, mẫu thân ta đã nói, không muốn trở thành đối tượng để ngươi lợi dụng, ngươi không nghe thấy sao?”
“Lão nãi nãi? Ngươi……”
Lam Y Lăng biến sắc, còn không kịp đem nói hết lời đã bị giọng nói ngây thơ của Tiểu Hoàng Nhi chặn ngang.
“Lão nãi nãi, ngươi vẫn là đừng nóng giận, ngươi tức giận thật khó xem, vạn nhất làm tiểu hài tử sợ hãi thì không tốt, ngươi nhìn xem, mặt ngươi đều tái rồi, nếp nhăn đều bò lên trên trán, biểu cảm kia rõ ràng chính là muốn ăn Tiểu Hoàng Nhi, mẫu thân, Hoàng Nhi rất sợ hãi……”
Tiểu Hoàng Nhi rúc vào trong lòng Quân Thanh Vũ, làm mặt quỷ với Lam Y Lăng, nàng chỉ là nâng đầu nhỏ lên, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác tràn đầy oan ức, thật giống như Lam Y Lăng thật sự muốn ăn nàng vậy……
Quân Thanh Vũ vỗ lưng của Tiểu Hoàng Nhi, ngước mắt nhìn về phía Lam Y Lăng, trong ánh mắt bắn ra tia thanh lãnh: “Lam Y Lăng, ta không phải là người sẽ chịu lợi dụng, ngươi muốn lấy lòng lão nhân kia thì tự mình đi lấy lòng ông ấy, đáng tiếc, ông ấy nhất định sẽ không để ý đến ngươi.”
Mặt của Lam Y Lăng trầm xuống, trong đôi mắt cũng hiện ra một tia sáng: “Quân Thanh Vũ, ngươi còn thú vị hơn so với lời đồn, ta hy vọng ngươi cũng có thực lực cường đại như trong lời đồn, không bằng, chúng ta tới tỷ thí một trận, xem ai có thể đạt được Hỏa Phượng Hoàng cấp bậc Tiên Thiên kia trước.”
Lời này vừa ra, đã có vài bóng dáng từ nơi không xa đi tới, từ từ đi về phía Lam Y Lăng.
“Là Nghiễm Thiên Vũ đứng thứ năm bảng Tinh Anh, Cổ Hoài Minh thứ sáu, Nguy Vô Danh thứ bảy, hơn nữa Lam Y Lăng xếp hạng thứ tư tứ, bốn người này liên hợp lại cũng đều có thể liều mạng với nửa Tiên Thiên, xem ra bọn họ là muốn liên thủ đối phó với Hỏa Phượng Hoàng kia.”
“Lần này chúng ta không làm trò, Hỏa Phượng Hoàng nhất định sẽ rơi vào trong tay bốn người này……”
Mọi người trông thấy bốn người song song mà chiến kia, không một ai là không lắc đầu thở dài.
Bốn người này liên thủ, những người khác còn có hi vọng sao?
“Nếu ngươi muốn đồng ý tỷ thí, ta nhất định sẽ giúp ngươi.” Hai mắt Liễu Thiếu Ngọc mỉm cười, quạt xếp trong tay khẽ lay động, ánh mắt đảo qua từ trên người mấy người kia.
“Một cuộc thi đấu nhàm chán.”
Quân Thanh Vũ lắc đầu, Phượng Hoàng kia nàng cần phải có được, nhưng mà loại tỷ thí này có vẻ quá không thú vị, Tiểu Hoàng Nhi thân là vương giả Phượng Hoàng nhất tộc, chỉ cần có nàng ở đây, để Phượng Hoàng kia nghe lệnh cũng không phải là việc gì khó.
“Ngươi sợ hãi?” Ánh mắt của Lam Y Lăng trầm xuống, mặt không biểu tình nói: “Yên tâm đi, ta không phải là Đại Mạc, sẽ không tổn thương tánh mạng của ngươi, chỉ là muốn dùng một cuộc thi đấu tới chứng minh mà thôi, Quân Thanh Vũ, để ta nhìn xem thực lực của ngươi đi.”
Nàng càng muốn biết, nếu thua thi đấu, Quân Thanh Vũ sẽ ứng đối như thế nào.
Tiểu Hoàng Nhi từ trong lòng Quân Thanh Vũ chui ra, mắt to quay tròn: “Lão nãi nãi, Hoàng Nhi có thể thay mẫu thân đồng ý thỉnh cầu tỷ thí của ngươi, nhưng mà, nếu ngươi thua, sẽ dùng cái gì tới bồi thường cho mẫu thân?”
Ánh mắt của Lam Y Lăng híp lại, từ trong túi trữ vật lấy ra một hạt giống, cười lạnh nói: “Đây là hạt giống Chu Quả Thụ, nếu ta thua, hạt giống này sẽ thuộc về nàng.”
Chu Quả Thụ?
Ánh mắt của Quân Thanh Vũ chợt lóe, đây chính là hạt giống Chu Quả Thụ trong truyền thuyết, phải biết rằng, ở bên ngoài Chu Quả là vạn kim khó mua, một Chu Quả có thể khiến võ giả đột phá một bậc, có hiệu quả kì diệu như để linh thú dùng Tử Thụ Quả vậy.
Nhưng Chu Quả chỉ có thể ở dưới Tiên Thiên mới có thể dùng, trên Tiên Thiên thì không có bất kì tác dụng gì.
Mà Lam Y Lăng hào phóng lấy ra như thế, là bởi vì Chu Quả Thụ kết thành trái cây cần phải mấy trăm năm, ai có kiên nhẫn đi chờ này? Đương nhiên, Quân Thanh Vũ có được linh điền lại là một ngoại lệ……