Edit: Thiên Hạ Đại nhân
“Mẫu thân, chúng ta không đi với phụ thân Vô Tình sao?”
Trên sơn cốc, gió mát khẽ thổi, Tiểu Hoàng Nhi quay đầu nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ bên cạnh, mắt to đáng yêu chớp chớp đặc biệt sáng ngời, lúc này nàng nghiêng đầu nhỏ khó hiểu nhìn chăm chú vào Quân Thanh Vũ.
“Ừ……” Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về tòa cửa thành cao ngất phía sau kia, khóe môi khẽ cong lên: “Vô Tình còn có một số chuyện phải làm, mà bây giờ ta càng cần
phải đi tìm một người.”
Lần sau gặp nhau, nàng sẽ có đủ thực lực đứng ở bên cạnh hắn, để hắn không còn một mình chiến đấu nữa.
Nhó đến quá khứ của nam nhân này, lòng của Quân Thanh Vũ bỗng nhiên đau một chút, cảm giác lo lắng đau đớn này khiến nàng khẽ nhíu mày, rũ đôi mắt xuống phát ra một tia kiên định.
“Tiểu Hoàng Nhi, chúng ta đi thôi, chỉ có thực lực của ta đủ mạnh, mới có thể giúp được hắn……”
Khóe môi cong lên, Quân Thanh Vũ nhìn không trung nơi xa nở nụ cười, nụ cười kia như ánh sáng lóa mắt, trong lúc nhất thời Tiểu Hoàng Nhi nhìn đấy ngây ngẩn cả người.
Mẫu thân cười rộ lên thật đúng là đẹp, cũng chỉ có nhân vật tuyệt thế như phụ thân Vô Tình mới có thể xứng đôi với nàng……
“Mẫu thân, mặc kệ mẫu thân muốn làm cái gì, Hoàng Nhi đều sẽ bồi mẫu thân.” Tiểu Hoàng Nhi nháy mắt to, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác cong lên nụ cười đáng yêu.
Ở trên đời này, mẫu thân chính là người thân của nàng, so với bất luận kẻ nào đều chính là người thân thiết nhất……
Bắc Cảnh.
Là một chỗ ở phía Bắc đại lục, địa phương này không thuộc về tứ đại quốc gia, cũng không thuộc về bất kì thế lực gì, có thể nói Bắc Cảnh là một thể độc lập.
Trong Bắc Cảnh này cho dù khoáng sản phong phú, nhưng bởi vì hoàn cảnh rất ác liệt, cho nên hiếm khi có người nguyện ý sống ở loại địa phương này. Nhưng so với sống ở địa phương khác, Bắc Cảnh mới là chân lý cho những lời phóng đại vô hạn nắm đấm cứng này.
Ở chỗ này, mặc dù ngươi làm chuyện xấu tội ác tày trời, chỉ cần ngươi có đủ thực lực, ngươi chính là anh hùng trong long tất cả cư dân Bắc Cảnh. Cho dù tay ngươi nhiễm máu tươi cũng có người sùng bái ngươi.
Hơn nữa còn có số người bị cái gọi là chính nghĩa chi sĩ đuổi gϊếŧ rất hung ác, ở trên thế đạo không thể dung hạ thì bọn họ sẽ trốn về phía Bắc Cảnh, bởi vậy Bắc Cảnh này cũng coi như là một nơi thu nhận kẻ ác.
Lusb này, trong Bắc Cảnh cực kỳ phức tạp, hơi vô ý là có thể mất đi tính mạng.
Nhưng mà lúc này ở vùng ngoại ô Bắc Cảnh, đất hoang sa trung, một bạch y ở trong cát vàng không dính bụi trần, trong trắng như tuyết, như không bị hoàn cảnh quanh mình ảnh hưởng.
Đây là một thiếu nữ lớn lên rất đẹp.
Chỉ thấy khuôn mặt của nàng thanh lệ xuất trần, bạch y trắng như tuyết, tóc đen theo gió khẽ bay, như là một bức họa khiến người ta kinh diễm, nhưng khuôn mặt của thiếu nữ lại thanh lãnh như vậy, thanh lãnh khiến người ta không nhịn được vì thế mà động lòng người.
Tay nàng nắm một tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác khoảng năm tuổi, khuôn mặt trắng nõn rất là đáng yêu, trong đôi mắt màu đỏ chứa đầy ý cười, đáng yêu ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh thiếu nữ.
Mà trên vai thiếu nữ có một con hồ ly màu đỏ đang lười biếng nằm bò, da lông màu đỏ rất là xinh đẹp, cái đuôi mềm như bông kia như là một khăn quàng cổ đỏ tươi, quấn quanh ở phía trên cổ của thiếu nữ.
Tổ hợp một lớn một nhỏ một hồ Này xuất hiện, không nhịn được hấp dẫn không ít người chú ý……
“Bắc Cảnh Nhật Châu.” Quân Thanh Vũ khẽ vuốt cằm, lạnh nhạt nở nụ cười: “Lại nói, lúc trước từng gặp mặt lão nhân kia chính là ở Bắc Cảnh Nhật Châu, ta còn không cẩn thận làm hỏng bảo bối lão nhân kia quý trọng, lúc ấy lão nhân tức đến sắc mặt đều xanh mét.”
Khuôn mặt của thiếu nữ dịu xuống, tuy tính tình của lão nhân kia không tốt, nhưng mà đối với nàng vẫn luôn rất không tồi. Kiếp trước khi nàng và Gia Cát Vân lỡ đi vào Bắc Cảnh Nhật Châu, may mắn được lão nhân kia nhặt được, nếu không nàng cũng sẽ không có cơ hội giải trừ thân thể phế vật……
“Hoàng Nhi, đi, ta muốn đi gặp một cố nhân.”
Quân Thanh Vũ khẽ nở nụ cười, trong ánh mắt thanh lãnh dần tỏa ra tia diu dàng.
Tiểu Hoàng Nhi cái hiểu cái không chớp đôi mắt, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Quân Thanh Vũ đi về phía Nhật Châu……
“Lại nói, bây giờ hẳn là lúc Nhật Châu tổ chức đại hội, lão nhân đi vào Nhật Châu chính là vì tham gia đại hội Nhật Châu.”
Nghĩ đến chuyện ở kiếp trước, trong lòng Quân Thanh Vũ chợt ấm áp, có thể nói ở kiếp trước của nàng, Gia Cát Vân và lão nhân chỉ có hai người cho nàng ấm áp, vì phân ấm áp kia nàng có thể giữ vững cả đời.
Một đời này, ai cũng không thể động vào bọn họ một phân một hào!
“Cái gì, ngươi con mẹ nó vừa rồi nói cái gì với ta?”
Trong Vũ Khí Phường, một giọng nói thô bạo như sấm sét nổ vang, rồi sau đó là một đống lời chửi rủa đổ ập xuống: “Tiểu tử thúi, ngươi cũng dám dùng hàng chất lượng kém lừa gạt ta, Hồng Vẫn Thiết này căn bản là đồ vật thứ đẳng, ngươi cho rằng ta không biết nhìn hàng sao? Ta nói cho ngươi, nhanh lấy đồ vật thật ra cho ta, nếu không ta sẽ đập cửa hàng của ngươi.”
Lão nhân tức đến cả người run rẩy, xách vạt áo của thanh niên trước mặt lên, giọng hung ác uy hϊếp nói.
“Đại sư, ngươi muốn thứ tốt, cần phải trả giá cả tốt, lấy giá cả chất lượng của ngươi chỉ có thể mua được loại Hồng Vẫn Thiết này, chúng ta là buôn bán nhỏ cũng không chịu nổi giày vò.”
Thanh niên cười ha hả, trên mặt lại lộ ra một tia khinh thường.
Ngươi một người ngoại lai mà thôi, đến Bắc Cảnh bọn họ không phải chờ bị hố sao? Loại dê béo này không làm thịt thì thịt ai? Cho dù bán cho ngươi thứ phẩm thì thế nào? Ngươi còn có thể ở Bắc Cảnh đối kháng với chúng ta?
“Tiểu tử thúi, ngươi cho rằng lão phu dễ lừa gạt như vậy sao? Ở bên ngoài, một miếng Hồng Vẫn Thiết chỉ cần năm ngàn lượng hoàng kim là đủ rồi, đến chỗ của ngươi lại biến thành một vạn lượng, trả lại hàng kém chất lượng cho ta, ngươi con mẹ nó cho rằng ta là mắt mù sao? Lập tức lấy thứ tốt trong tiệm các ngươi ra, bằng không lão phu sẽ đập cửa hàng của ngươi!”
Lão nhân hung hăng ném thanh niên này lên trên mặt đất, vén tay áo lên hung tợn nhìn hắn, đại hữu ngươi còn dám lấy hàng kém thay hàng tốt ta vẫn sẽ đập cửa hang của ngươi.
Thanh niên khinh bỉ nhìn lão nhân, xoay người đi đến sau quầy, hắn từ trong quầy thật cẩn thận lấy ra một miếng sắt, đặt đến trước mặt lão nhân.
Lão nhân vừa thấy miếng sắt này đôi mắt đều phát sáng……
“Sắt tốt, thật sự là một miếng sắt tốt:” Lão nhân tỉ mỉ nhìn miếng sắt màu đen trước mặt, màu đen kia tỏa ra ánh sáng chiếu rọi ở đáy mắt ông, ông cười hai tiếng: “Tiểu tử,miếng sắt này các ngươi bán bao nhiêu tiền?”
Đáy lòng thanh niên không cho là đúng: “Đây là Hắc Vẫn Tinh Thiết trong truyền thuyết, lão bản chúng ta nói, giá cả của miếng sắt này là giá trên trời, trừ lấy phí dụng sang quý ra, còn cần có hỏa lực hòa tan miếng sắt này, ngươi chỉ cần chứng minh có lực lượng hòa tan miếng sắt này, ta sẽ bán Hắc Vẫn Tinh Thiết cho ngươi.”
Đương nhiên, một điều kiện cuối cùng là thanh niên kèm theo.
Lão bản nói qua Hắc Vẫn Tinh Thiết này vô cùng chắc chắn, cho dù là cường giả cấp bậc Tiên Thiên đều không thể hòa tan miếng sắt, bằng vào một lão nhân quê mùa như ngươi một chút, có thể sao? Hắn cũng chỉ là muốn thừa dịp khinh thường lão nhân không biết trời cao đất dày này, thật sự coi Bắc Cảnh là địa bàn của ông sao?
Lão nhân cầm Hắc Vẫn Tinh Thiết, hỏa lực nhàn nhạt ngưng tụ ở lòng bàn tay.
Rất nhanh Hắc Vẫn Tinh Thiết kia từ bề ngoài xem ra đã bị một ngọn lửa bao trùm, nhưng mà nhiệt độ bên trong vẫn lạnh lẽo như vậy, như ngọn lửa của ông vẫn chưa truyền vào trong miếng sắt kai, dần dần, trên đầu lão nhân chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, có chút ngượng ngùng buông tay xuống.
“Ha ha.” Thanh niên cười khẽ hai tiếng, khóe môi cong lên một tia khinh miệt: “Lão tiên sinh, ngươi cũng thấy rồi, thứ tốt trong tiệm chúng ta vẫn có không ít, đáng tiếc ngươi không có thực lực đạt được đến tay kia.”
Ngụ ý, ngươi cũng chỉ xứng có được những hàng chất lượng kém đó.
Lão nhân tức giận trong lòng, hung tợn lườm thanh niên, ngay ở lúc hắn muốn biện giải gì đó vì mình, trên tay đã trống không, vốn Hắc Vẫn Tinh Thiết kia còn ở lòng bàn tay hắn đột nhiên bị cầm đi.
“Ngươi nói hòa tan Hắc Vẫn Tinh Thiết này là có thể có được nó? Nếu ta không cẩn thận hòa tan nó toàn bộ đều không dư thừa thì sao?”
Tiếng cười khẽ của thiếu nữ lại dễ nghe như thế, vang lên ở trong Vũ Khí Phường yên tĩnh.
Ánh mắt kinh diễm của thanh niên khi nghe thấy lời nói của thiếu nữ thì lập tức bị khinh thường thay thế, hắn cười ha ha hai tiếng: “Cô nương, vị lão tiên sinh này đều không làm được, ngươi cho rằng chỉ dựa vào ngươi thì có thể sao?”
Nhíu mày, Quân Thanh Vũ lạnh nhạt cười nói: “Ta là nói nếu, nếu ta không cẩn thận làm nó hỏng rồi, vậy cuối cùng thì tính cho ai?”
“Ha ha.” Thanh niên khẽ cười khinh miệt: “Đến lúc đó, tất cả mọi chuyện do ta phụ trách, tuyệt đối không muốn cô nương ngươi bồi thường, đương nhiên tiền đề là ngươi có thể làm được……”
Phụt!
Lòng còn chưa dứt, một ngọn lửa bỗng dựng cao lên, khiến không trung nổi bật vô cùng sáng ngời.
Thanh niên sửng sốt một chút, chuyển ánh mắt về phía Quân Thanh Vũ, vừa thấy bất giác trợn tròn mắt……
Chỉ thấy Hắc Vẫn Tinh Thiết thiếu nữ vẫn còn nắm ở trong tay lại bị hóa thành một bãi thủy dịch màu đen, từ khe hở ngón tay của nàng từ từ chảy xuống, giọt nước màu đen rơi xuống mặt đất, bị ngọn lửa cho bốc hơi không còn một tia dư thừa……
“Không!”
Thanh niên thất thanh kêu lên.
Giọng nói của hắn rõ ràng mang theo tia run rẩy……
Xong rồi, lần này xong đời rồi, Hắc Vẫn Tinh Thiết là trấn điếm chi bảo của cửa hàng, cho dù bán hắn cũng không trả nổi, nếu để lão bản biết vì hắn mà khiến Hắc Vẫn Tinh Thiết bị hỏng, sợ là sẽ khiến hắn vì thế mà đền mạng!
“Xin lỗi, ta không phải cố ý.” Quân Thanh Vũ nhún vai, khẽ cười: “Ta là người thiên tư ngu dốt, ngay cả lực đạo cũng đều không thể khống chế tốt, không cẩn thận làm hỏng nó rồi.”
Lão nhân ngây ngốc nhìn Quân Thanh Vũ, vẻ mặt kia còn ngạc nhiên hơn so với bị tuyệt giống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt đảo tròn.
Nha đầu này ngược lại rất thú vị, xem ra cần phải lừa nàng về nghiên cứu mấy ngày……
“Đứng lại!”
Thanh niên nhìn thấy Quân Thanh Vũ xoay người sắp sửa rời đi, rốt cuộc từ trong đau thương phục hồi tinh thần lại, hắn hung thần ác sát nhìn về phía thiếu nữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi huỷ hoại trấn điếm chi bảo cửa hàng của chúng ta, cần phải bồi tiền!”
Quân Thanh Vũ nhướng mày nhìn về phía thanh niên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Kỳ quái, lúc trước ta đã nói với ngươi, vạn nhất hỏng rồi phải làm sao bây giờ? Lúc ấy ngươi thề son sắt bảo đảm sẽ do mình phụ trách.”
“Ngươi……” Sắc mặt của thanh niên xanh mét, hai mắt như có thể phun ra lửa giận: “Ai có thể chứng minh vừa rồi ta nói qua lời đó? Ỏ đây trừ các ngươi ra còn ai có thể chứng minh? Vị lão tiên sinh này nói ta bán chính là thứ phẩm, ta đã lấy trấn điếm chi bảo cho ông ấy xem, lão tiên sinh nói muốn phải thử một chút độ cứng của Hắc Vẫn Tinh Thiết, ta xuất phát từ thanh danh nên mới đồng ý với yêu cầu của ông, ai biết ngươi lại cướp đi Hắc Vẫn Tinh Thiết hơn nữa còn phá hỏng, không bồi thường tiền cho ta ta quyết sẽ không để cho ngươi rời đi!”
Cái gì gọi là trợn tròn mắt nói dối? Người này rõ rang chính là như thế.
Lão nhân lập tức trợn tròn mắt, dù thế nào ông cũng chưa từng thấy qua có người da mặt dày đến trình độ này? Nhưng tiểu tử này chết cxung không thừa nhận cũng không có biện pháp, ai bảo bây giờ nơi này cũng chỉ có mấy người bọn họ?
“Một đại nam nhân còn nói dối, thật không biết xấu hổ.” Tiểu Hoàng Nhi làm mặt quỷ, hừ một tiếng: “Các ngươi vốn dĩ chính là thứ phẩm, đồ vật gọi là Hắc Vẫn Tinh Thiết gì kia cũng không quá danh xứng với thực, Hoàng Nhi cảm nhận được lực lượng ở trong đó rất hỗn loạn, căn bản là dùng nhân công hợp thành mà không phải là thiên nhiên.”
Thân là linh thú luôn tương đối mẫn cảm với linh khí, cho nên Tiểu Hoàng Nhi vừa đến đã biết cửa hang này bán đều là hàng giả, cũng chỉ có thể lừa một số người xứ khác vô tri.
“Ngươi nói cái gì?” Thanh niên tức giận, ánh mắt như đao hung hăng nhìn về phía Tiểu Hoàng Nhi: “Ngươi nói ta bán chính là hàng giả? Ta nói cho ngươi biết, cửa hàng chúng ta nổi danh là không lừa già dối trẻ, làm đều là buôn bán thành thật, loại chuyện lừa người này chúng ta tuyệt đối không làm nổi, các ngươi chẳng những huỷ hoại Hắc Vẫn Tinh Thiết, còn vu hãm thanh danh của cửa hàng ta, cần phải vì thế mà bồi thường! Nếu không ta có thể khiến cho các ngươi cả đời đều không thể rời khỏi Bắc Cảnh!”
Quân Thanh Vũ khẽ nở nụ cười, nàng quay đầu nhìn về phía lão nhân bên cạnh, nhướng mày nói: “Ta không muốn thấy ngươi bị lừa, cho nên vừa rồi ra tay nói cho ngươi biết Hắc Vẫn Tinh Thiết đó cũng là hàng giả, ngươi định cảm ơn ta như thế nào?”
Lão nhân trầm mặc.
Ông biết tiểu nha đầu này nói chính là sự thật, ngay từ đầu mình thật sự đã bị lừa, cho đến khi nàng hòa tan Hắc Vẫn Tinh Thiết, cảm nhận được cổ lực lượng không thuần bên trong kia, ông mới biết được thằng nhóc chết tiệt này con mẹ nó lại dùng hàng giả lừa mình!
“Ngươi sẽ không muốn bồi tiền vì ta giúp ngươi chứ? Ta cũng không nhiều tiền như vậy, nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, Bắc Cảnh thì thế nào? Một cửa hàng nhỏ mà thôi cũng không phải là toàn bộ Bắc Cảnh, còn tưởng rằng mình chính là trời, có ta ở đây ta ngược lại muốn nhìn cửa hàng này lừa ngươi như thế nào!”
Lão nhân hừ một tiếng, ông còn không tìm thằng nhóc chết tiệt này tính sổ, lại dám lừa gạt ân nhân của ông?
“Bồi tiền?” Quân Thanh Vũ nở nụ cười trầm thấp: “Thứ phẩm mà thôi, giá trị của Hắc Vẫn Tinh Thiết kia không được mấy đồng tiền, huống chi là chính hắn nói không cần ta phụ trách, loại thứ phẩm lừa gạt khách hàng này cũng là càng ít càng tốt, nhưng…… Nếu ngươi muốn cảm ơn ta mà nói, thì đưa ta một viên nội đan của linh thú thập nhị giai.”
Nội đan của linh thú thập nhị giai?
Lão nhân lập tức mở to hai mắt, vội vàng dùng hai tay che lại thân thể của mình, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, hoảng sợ nhìn về phía khuôn mặt tuyệt mỹ đang mỉm cười của thiếu nữ.
Vì sao?
Vì sao nha đầu này biết mình có nội đan linh thú thập nhị giai?
Khiến lão nhân bất an không phải là nha đầu này đánh chủ ý lên nội đan linh thú của ông, mà là đạo lý tài không lộ ra ngoài này…… Ông có được một số vật phẩm chưa nói với bất kì kẻ nào, bây giờ cảm giác hình như là mình bị lột sạch ở bên ngoài, không có một chút che dấu, quá không an toàn.
“Ngươi…… Làm sao mà ngươi biết được?” Lão nhân nhìn Quân Thanh Vũ lắp bắp nói.
Quân Thanh Vũ chớp đôi mắt: “Ta bấm tay tính toán, tính thôi.”
Bấm tay tính toán?
Mẹ ngươi bấm tay tính toán!
Lão nhân hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, nếu tiểu nha đầu này có bản lĩnh này, đoán chừng mỗi ngày nàng chỉ cần bấm tay tính toán, tính ra nơi đó có bảo bối xuất hiện, sau đó có thể dựa vào điều này phát đại tài.
“Nội đan linh thú thập nhị giai?”
Đối thoại của hai người rơi vào trong tai của thanh niên, đôi mắt của hắn lập tức sáng ngời, tham lam nuốt nước miếng: “Các ngươi làm hỏng trấn điếm chi bảo trong cửa hàng của ta, cần bồi thường vô số vàng bạc, nếu ngươi có được nội đan linh thú thập nhị giai, nhưng có thể đỡ được một số tiền nhỏ.”
Nội đan linh thú thập nhị giai, ở bên ngoài giá cả sang quý đến cực điểm.
Nhưng mà tiểu tử này lại nói nội đan linh thú thập nhị giai chỉ đủ bồi thường một số tiền nhỏ cho một thứ phẩm?
“Xin lỗi, ta muốn linh thú nội đan kia.” Quân Thanh Vũ khẽ nâng mắt lên, không nóng không lạnh nhìn thanh niên: “Nếu ngươi muốn nội đan linh thú thập nhị giai, vậy đi săn gϊếŧ một linh thú thâp nhị giai, sẽ có một phần vạn tỷ lệ đạt được nội đan, lão nhân, chúng ta ra ngoài thương lượng lại.”
Thấy thiếu nữ xoay người rời đi, đáy mắt thanh niên xẹt qua một tia lệ khí: “Phá hủy vật phẩm của cửa hàng ta, muốn chạy không dễ dàng như vậy, người dâu, ngăn những người này lại cho ta!”
Bước chân của Quân Thanh Vũ hơi dừng lại, nhưng không quay đầu lại, gió mát từ ngoài cửa thổi vào, tóc đen lay động ở trong gió mát.
Hồng Ngọc nằm ở trên vai nàng mở hai mắt ra, trong hai mắt lửa đỏ mang theo một ý cười khát máu, rồi sau đó đã thấy một bóng dáng màu đỏ xẹt qua, tiếp theo đã nghe thấy được vài tiếng vang, những người nhằm về phía Quân Thanh Vũ đó ngã trên mặt đất hét ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn.
Hồng Ngọc nhảy vào bả vai của Quân Thanh Vũ, cái đuôi vung vẩy ở trên cổ nàng, rất khinh thường nhìn những người bị nó công kích đó.
Sắc mặt của thanh niên đều thay đổi, ngay vào lúc này một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào: “xảy ra chuyện gì?”
“Lão bản!” Thanh niên nhìn nam nhân trung niên từ bên ngoài đi vào một cái, đáy lòng vui vẻ, vội vàng nói: “Những người này cũng không biết là đến từ đâu, cố ý đến cửa hàng chúng ta quấy rối, chẳng những làm hỏng Hắc Vẫn Tinh Thiết, còn đả thương người trong cửa hàng chúng ta, hơn nữa uy hϊếp nói muốn khiến cho cửa hàng chúng ta biến mất ở Bắc Cảnh.”
Sắc mặt của nam nhân trung niên trầm xuống, bước chân đi vào, ông ta lạnh lùng nhìn đám người Quân Thanh Vũ, khuôn mặt âm trầm: “Các ngươi phá hủy trấn điếm chi bảo của cửa hàng chúng ta? Nếu thế vậy cần phải bồi thường! Giá của Hắc Vẫn Tinh Thiết kia là năm ngàn vạn hoàng kim, nếu có thể lấy số tiền này ra, ta có thể để cho các ngươi rời đi, nếu không, Nhật Châu này không phải các ngươi nói đến là có thể đến.”
“Cái gì?” Lão nhân nhảy dựng lên, nổi giận đùng đùng nói: “Các ngươi con mẹ nó là đang lừa gạt sao? Một cục đá rách kia lại muốn năm ngàn vạn hoàng kim? Cho dù cộng cả toàn bộ cửa hàng của ngươi đều không đáng giá nhiều như vậy, còn dám công phu sư tử ngoạm! Ta nói cho ngươi biết, một đồng lão phu cũng đều không cho ngươi.”
Năm ngàn vạn hoàng kim, đây quả thật chính là lừa gạt trần trụi.
“Lão gia hỏa, đây là Bắc Cảnh, không phải là địa bàn của các ngươi, ở đây, chỉ có ta nói mới được làm chủ, cho dù một nhà quê như các ngươi chết ở đây cũng không có ai đòi công đạo cho các ngươi, ta khuyên các ngươi kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, miễn cưỡng phản kháng không có chỗ gì tốt, ngoan ngoãn lấy tất cả tiền ra thì dễ nói hơn, nếu không, ta cũng chỉ có thể dùng vũ lực giữ các ngươi ở lại nơi này, nhưng sẽ phải chịu khổ da thịt gì đó thì khó nói.”
Nam nhân trung niên nở nụ cười âm hiểm, nhìn lão nhân này chẳng ra gì, cũng không biết là nhân vật từ trên núi nào, loại người này chưa thấy qua việc đời gì không làm thịt ông thì làm thịt ai?