Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Quân Thanh Vũ cũng không vội vàng tu luyện, mà ở trong phòng đặt Trị Liệu Trận bắt đầu khôi phục thương thế trên cơ thể, tuy cuối cùng có lửa Chu Tước bảo vệ nàng, không để nàng bị thương nặng, nhưng đệ tử nội môn của Lưu Nguyệt Môn là cường hãn như thế nào? Trận chiến này thật sự khiến nàng bị thương không nhẹ.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân nhẹ nhàng, Quân Thanh Vũ ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Liễu Thiếu Ngọc mặc bạch y bước đến.
“Hồ ly, sao ngươi lại đến đây?”
Ánh mắt của Liễu Thiếu Ngọc đặt ở trên người Quân Thanh Vũ, khuôn mặt như ngọc đã không còn nụ cười như trước, mắt đào hoa nhìn vào thiếu nữ đang ngồi ở Trị Liệu Trận, than nhẹ một tiếng: “Thương thế của ngươi thế nào?”
“Khá hơn nhiều rồi” Quân Thanh Vũ lạnh nhạt nở nụ cười: “Hồ ly, phòng tu luyện của ngươi là ở thứ mấy?”
Liễu Thiếu Ngọc thấy nàng thật sự không có trở ngại gì, mới nở nụ cười ôn nhuận như ngọc: “Phòng tu luyện của tại hạ ở cách vách ngươi, ngươi nói chúng ta có tính là duyên phận không?”
“Nếu là duyên phận, vậy cũng chỉ là nghiệt duyên.”
Liễu Thiếu Ngọc hơi cứng lại, nhìn khuôn mặt đã bỏ đi tính trẻ con của thiếu nữ, đột nhiên cười khẽ lên: “Nghiệt duyên tốt xấu cũng là một duyên phận, ngươi nói xem? Còn có……”
Giọng nói dừng một chút, ý cười ở đáy mắt Liễu Thiếu Ngọc biến mất.
“Đừng quá tin tưởng Hoa Lạc Y, nàng không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu.”
Quân Thanh Vũ lạnh nhạt nở nụ cười: “Ta biết.”
Bởi vì trên đời này, có thể để nàng tin tưởng không giữ lại chút nào, cũng chỉa có mấy người kia mà thôi……
“Hơn nữa.” Quân Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Liễu Thiếu Ngọc, trên khuôn mặt tuyệt sắc nở nụ cười nhàn nhạt: “Hình như Hoa Lạc Y kia coi ta như tình địch, ta giải thích qua một lần cũng không tác dụng gì, cũng lười nói thêm gì nữa, hồ ly, đây là họa ngươi gây ra.”
Giờ phút này, Quân Thanh Vũ đột nhiên nghĩ đến khoảnh khắc Hoa Lạc Y kéo mình chạy trốn kia, bất giác dùng tay xoa trán, ngay cả nàng cũng không biết Hoa Lạc Y đang làm cái quỷ gì.
Nhưng không sao, nàng không có cảm giác không tốt gì với nữ nhân kia.
Chỉ do khi đó Hoa Lạc Y rõ ràng có thể tự mình chạy trốn, nhưng còn chú ý đến nàng, cho nên ở lúc Hoa Lạc Y còn không làm ra cái gì không tốt, nàng cũng sẽ không tin tưởng, cũng sẽ không đi chối đối lại nàng ta……
Liễu Thiếu Ngọc cười, nói: “Ta không quấy rầy ngươi nữa, nếu có cần gì có thể đi phòng tu luyện thứ một trăm hai chín tìm ta, trong tình huống bình thường ta đều sẽ ở đó.”
“Được.”
Quân Thanh Vũ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Sau khi Liễu Thiếu Ngọc rời đi, nàng lại thông qua Trị Liệu Trận để khôi phục thương thế cơ thể lần nữa……
Ánh trăng bầu trời đêm tĩnh lặng chiếu xuống ánh sáng nhàn nhạt.
Mà thông qua nửa ngày trị liệu, rốt cuộc thương thế trên người Quân Thanh Vũ tốt lên không sai biệt lắm, ngay ở lúc nàng muốn từ trên giường đứng lên, một hơi thở quen thuộc từ trong bóng đêm ngoài cửa từ từ truyền đến.
Cơ thể của nàng chấn động, khẽ ngẩng đầu lên……
Bên trong ánh trăng như nước, một bóng dáng như trích tiên đứng ở trên ngọn cây, gió nhẹ thổi qua, bạch y nhấc lên một góc áo, tóc đen ở gió đêm khẽ tung bay.
Nam nhân tuấn mỹ như tiên nhân đi ra từ trong tranh, cho dù là ánh trăng đều sẽ vì hắn mà ảm đạm vô sắc. Chỉ là trên mặt hắn lại vẽ ra đường cong lạnh nhạt, ánh mắt nhìn thật sâu vào thiếu nữ ở trong phòng.
“Vô Tình!” Quân Thanh Vũ sửng sốt một chút, rồi chính là một trận kinh hỉ, ngay cả nàng cũng không biết vì sao mấy ngày nay đến giờ lại nóng lòng muốn gặp nam nhân này đến như thế.
Nam nhân đi về phía nàng, gió đêm thổi qua, tóc đen bay lên ở trong gió, lại đẹp như tiên như họa.
“Nàng bị thương.” Vô Tình rũ mắt nhìn thiếu nữ ở trước mặt, khẽ nhíu mày: “Sao không bảo vệ tốt chính mình?”
Trong lòng Quân Thanh Vũ ấm áp, mỉm cười cong khóe môi lên: “Không sao, sao ngươi lại đến đây?”
Vô Tình không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, trong nháy mắt, trong mắt hắn hàm chứa quá nhiều cảm xúc, Quân Thanh Vũ bị hắn nhìn đến có chút không được tự nhiên, vừa định nói chuyện, một cánh tay đột nhiên duỗi lại, kéo nàng vào trong ngực.
Tuy hành động này của nam nhân cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng Quân Thanh Vũ cũng không biết vì sao, giờ khắc này có một dòng điện truyền khắp toàn thân, khiến thân thể của nàng trực tiếp cứng đờ.
“Đừng nhúc nhích.” Bàn tay to của nam nhân đặt ở trên gáy của nàng, để đầu nàng dựa vào trước ngực của mình, chỉ có lúc ôm nàng, hắn mới cảm giác thân thể của mình vẫn là có độ ấm: “Ta không thể vẫn luôn đi theo cạnh nàng, khi ta không ở đây, nàng phải tự bảo vệ tốt cho mình.”
Lần đầu tiên gặp nhau, nàng bị thương được bọn Tiêu Nguyệt nhặt về Vô Tình Cốc.
Lần thứ hai, nàng bị người đuổi gϊếŧ, rơi từ trên vách núi xuống, nếu không phải hắn trùng hợp đi qua nơi đó, chỉ sợ nàng không phải bị thương đơn giản như vậy……
Lần thứ tư, nàng lâm vào trong căm hận của thất tình lục dục, mà một lần trước đó, nàng lại bị nhốt vào trận pháp, tuy trận pháp kia không thể hạn chế nàng, nhưng không ai biết khi nhìn thấy những đau lòng nàng trải qua kia.
Lúc này đến gặp nàng, nàng cũng mang theo một thân thương tích……
Tim của Vô Tình hung hăng bị nhéo, như vậy, sao khiến hắn có thể yên tâm?
“Vô Tình, không phải ta không có việc gì sao? Huống chi đại lục này vốn là như thế, không ngừng chiến đấu, có vô số tranh phân, cho nên, ta chỉ có thể bảo đảm, ta sẽ dốc hết toàn lực để sống sót.”
Quân Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt này, trên khuôn mặt tuyệt sắc là một vẻ kiên nghị.
Cho dù không vì mình, nàng cũng sẽ dốc hết toàn lực sống sót.
Nam nhân dần buông thiếu nữ trong lòng ra, ngón tay thon dài tiến vào mái tóc của nàng, khẽ vuốt khuôn mặt kia, tuy cái gì hắn cũng đều không nói, nhưng Quân Thanh Vũ đã nhìn ra lời trong lòng hắn……
“Vô Tình, sau đó có phải ngươi còn phải rời đi hay không?”
Vô Tình cúi đầu nhìn mặt của thiếu nữ, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có bất kì dao động cảm xúc nào.
Hắn thật sự rất muốn biết, rốt cuộc trong lòng thiếu nữ này là ý tưởng gì……
“Thanh Nhi, ta đến nơi này, là vì đưa một thứ cho nàng.”
Khi nói chuyện một lệnh bài đã nhét vào trong tay Quân Thanh Vũ.
Quân Thanh Vũ nắm chặt lệnh bài trong tay, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, khẽ mím môi mỏng: “Vô Tình, đây là lệnh bài linh hồn?”
Lệnh bài linh hồn, như lệnh bài linh hồn của tông chủ Tuyết Tông nàng nắm trong tay.
Vô Tình đưa lệnh bài linh hồn cho nàng là ý muốn cái gì?
Nam nhân không nói gì, hiển nhiên đồng ý lời của Quân Thanh Vũ.
“Vì sao ngươi phải đưa lệnh bài linh hồn cho ta? Ngươi không sợ ta nắm giữ mạng của ngươi sau đó sẽ làm ra chuyện gì sao? Vô Tình, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”
Muốn làm cái gì?
Thật ra chính Vô Tình cũng không biết, hắn luôn không phải là loại người xúc động, lại lãnh tâm bạc tình nhiều năm như vậy, nhưng ở trước mặt nữ nhân này lại làm ra nhiều chuyện khiến chính hắn đều kinh ngạc như vậy.
“Ta đã biết bí mật của nàng.” Vô Tình nhìn chăm chú thiếu nữ mặt đầy kinh ngạc kia, khuôn mặt tuấn mỹ ở dưới ánh trăng như trích tiên trong tranh, dù là ánh trăng kia đều vì thế mà ảm đạm vài phần.
“Bí mật của Chu Tước Bảo Đỉnh.”
“Cho nên ngươi mới giao lệnh bài linh hồn cho ta?” Quân Thanh Vũ ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân: “Vô Tình, ta chưa từng nghi ngờ ngươi cái gì, cũng không nghi ngờ ngươi đối tốt với ta, bởi vậy ngươi căn bản không cần phải làm những việc này, ngươi và tiểu vân như nhau, đều là người ta tin tưởng nhất ở trên đời này.”
Người tin tưởng nhất?
Lạnh nhạt trên mặt Vô Tình thay đổi một chút, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhu hòa đi.
Như thế…… Đã đủ rồi.
“Nàng có biết lệnh bài linh hồn còn có một tác dụng khác hay không?” Vô Tình chỉ vào lệnh bài linh hồn trong tay Quân Thanh Vũ: “Lệnh bài linh hồn có một tác dụng khác, đó là máy truyền tin.”
“Máy truyền tin?” Quân Thanh Vũ kinh ngạc nhìn về phía Vô Tình, tác dụng này nàng lại thật sự không biết.
“Linh hồn và linh hồn giao lưu, nàng chỉ cần nắm lệnh bài linh hồn là có thể truyền đạt lời nói trong lòng nàng cho ta, mà ta cũng có thể sử dụng lệnh bài linh hồn làm môi giới nói chuyện với nàng……”
Có lẽ đây chính là nguyên nhân chính hắn giao lệnh bài linh hồn cho nàng.
“Vô Tình, thứ này ta thật sự không thể nhận.” Quân Thanh Vũ nhét lệnh bài linh hồn vào trong tay Vô Tình, nói: “Vạn nhất ta xảy ra chuyện gì, khiến lệnh bài linh hồn của ngươi rơi vào trong tay người khác thì làm cái gì bây giờ? Cho nên ta tuyệt đối không thể nhận lấy lệnh bài linh hồn của ngươi, Vô Tình, đừng ép ta.”
Vô Tình rũ mắt nhìn lệnh bài linh hồn, rên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn không biến hóa gì, hắn như đã sớm đoán được, nhất định thiếu nữ này sẽ không nhận lấy thứ này……
“Ta sẽ chờ một ngày nàng nguyện ý nhận lấy.” Vô Tình hơi ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở phía trên khuôn mặt của Quân Thanh Vũ: “Nhưng công cụ chế tác lệnh bài linh hồn, nàng nhất định sẽ cần……”
Ánh mắt Quân Thanh Vũ chợt lóe.
Vô Tình nói không sai, công cụ chế tác lệnh bài linh hồn sau này nàng khẳng định sẽ dùng đến, nam nhân này lại ngay cả cái này cũng đều nghĩ đến……
Dưới bóng đêm trong Lưu Nguyệt Môn, một bạch y như tiên nhân từ trong trời đêm xẹt qua.
Nhưng bất kì kẻ nào cũng đều không phát hiện ra nam nhân này đã đến……
Khắp bầu trời đêm cực kỳ yên tĩnh.
Bên ngoài Lưu Nguyệt Môn, Tiêu Nguyệt nhìn bóng dáng của công tử nhà mình, đáy mắt khẽ lộ ra tia phức tạp, hắn do dự nửa ngày, vẫn ỷ vào lá gan hỏi một câu: “Công tử thật sự muốn đưa lệnh bài linh hồn cho Thanh Vũ cô nương?”
Với thực lực của công tử nhà mình, lệnh bài linh hồn không thể khiến hắn mất đi tính mạng, nhưng nếu Thanh Vũ cô nương muốn hại công tử, vậy tất nhiên linh hồn của công tử sẽ bị thương nặng.
Tuy Thanh Vũ cô nương hẳn là sẽ không làm như vậy, nhưng sao lòng phòng người lại không có?
Thật không biết ngày đó công tử ở trong ảo trận với Thanh Vũ cô nương đã xảy ra chuyện gì, vì sao từ ngày ấy qua đi, công tử như là biến thành một người khác.
Công tử vẫn luôn trầm mặc ít lời, mấy tháng đều không thấy nói được một lời, chỉ cần ở bên Thanh Vũ cô nương, thì như có rất nhiều lời muốn nói……
Vô Tình lạnh nhạt nhìn Tiêu Nguyệt, chỉ một cái liếc mắt này đã khiến cho khắp cả người Tiêu Nguyệt phát lạnh, như rơi xuống Cửu U, sợ đến mức ngậm miệng lại, cũng không dám nói một lời nữa……
Trong phòng, Quân Thanh Vũ lấy lệnh bài linh hồn của Tiết Dĩ Đình ra thưởng thức, khóe môi khẽ cong lên: “Thì ra lệnh bài linh hồn còn có loại công hiệu này, sao Hỏa Vân trưởng lão lại không nói cho ta? Không bằng thử một lần trước đã.”
Nghĩ đến đây, nàng từ trên giường ngồi dậy, bàn tay nắm chặt lệnh bài linh hồn……
Lúc này trong Tuyết Tông, Tiết Dĩ Đình đang mở ra hội nghị với các trưởng lão, đột nhiên, một giọng nói thanh lãnh quen thuộc truyền vào linh hồn của ông.
“Cái gì?”
Tiết Dĩ Đình vội vàng đứng lên, lúc này, nàng tìm mình là vì cái gì?
Lát sau, giọng nói kia của nữ tử mới truyền đến: “Không có việc gì, ta chỉ muốn thử xem công hiệu của lệnh bài linh hồn, ngươi cứ làm việc của ngươi đi.”
Tiết Dĩ Đình lập tức ngây ngẩn cả người, nàng đến quấy rầy mình mở họp, chính là vì thử xem hiệu quả của lệnh bài linh hồn?
“Tông chủ, xảy ra chuyện gì?”
Chúng trưởng lão hai mặt nhìn nhau, ai cũng không biết Tiết Dĩ Đình là đang gì kinh ngạc cái gì.
Tiết Dĩ Đình cười khổ một tiếng, ông có thể nói vị nhàn rỗi kia thật sự không có chuyện gì, buổi tối tìm mình chỉ là vì thí nghiệm một chút hiệu quả thông tin của lệnh bài linh hồn sao?
“Không sao, chúng ta tiếp tục.”
Tiết Dĩ Đình than nhẹ một tiếng, tiếp tục ngồi xuống……
Hôm sau.
Nắng sớm mới lên.
Quân Thanh Vũ từ trong tu luyện đi ra, duỗi eo với nắng sớm ngoài phòng, rồi sau đó đứng lên đi ra ngoài, ai ngờ mới vừa đi ra cửa, đã có một nữ tử đi đến trước mặt nàng, mặt đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn nàng.
“Ngươi chính là người đánh bại Kiều Nho? Lớn lên cũng không tồi, không biết có phải Kiều Nho cố ý nhẹ tay hay không, một phế vật Hậu Thiên thất cấp cũng xen vào trong nội môn của chúng ta.”
Khóe môi của nữ tử nở nụ cười khinh bỉ, trên khuôn mặt đầy vẻ khinh thường: “Ta là Trương Giai đứng thứ một trăm năm mươi, bây giờ muốn khiêu chiến với ngươi.”
Quân Thanh Vũ khẽ thở dài một tiếng, Thanh Đại đã sớm nói qua sẽ có người khiêu chiến với nàng, lại không nghĩ rằng đến nhanh như vậy.
Khẽ nhíu mày, nàng quay đầu nhìn nữ tử mặt đầy cao ngạo: “Ta từ chối.”
Trương Giai lập tức mở to hai mắt nhìn.
Từ chối, nàng từ chối? Ai quy định đệ tử nội môn bị khiêu chiến có quyền lợi từ chối?
Lúc này ngoài phòng tu luyện đã có không ít người vây quanh, nhìn thấy Quân Thanh Vũ từ chối khiêu chiến của Trương Giai, trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người, rốt cuộc bị khiêu chiến chấp nhận là đương nhiên, từ chối là xưa nay chỉ có một mình nàng như vậy.
“A, có phải ngươi sợ hay không? Nếu ngươi sợ, ta cũng có thể tha cho ngươi, nhưng phòng tu luyện này ngươi cần phải để lại cho ta, hơn nữa cút khỏi thứ tự một trăm ba mươi đi!”
Trương Giai đắc ý ngẩng đầu lên, theo nàng, thiếu nữ này nhất định là sợ hãi mới từ chối nàng khiêu chiến.
Quả nhiên như thế, nàng có thể thắng Kiều Nho, nhất định là Kiều Nho nể tình nàng lớn lên đẹp, cho nên mới nhẹ tay, hoặc là nàng dùng mỹ nhân kế quyến rũ Kiều Nho, đáng tiếc mỹ nhân kế này không có tác dụng với nữ nhân.
Cũng đúng, nàng là một Hậu Thiên thất cấp, dựa vào cái gì mà tiến vào nội môn?
Quân Thanh Vũ thanh lãnh nhìn Trương Giai đang đắc ý nhìn nàng, giữa mày dần hiện ra một tia không kiên nhẫn: “Chỉ bằng ngươi, còn không có tư cách khiêu chiến với ta.”
Vốn Trương Giai đang chờ Quân Thanh Vũ xin tha, vừa nghe thấy lời này của nàng, lập tức mở to mắt đẹp, như là không tin nhìn nàng.
Sao nữ nhân này cuồng vọng như vậy?
Nàng chỉ là một Hậu Thiên thất cấp mà thôi, tốt xấu gì mình cũng là võ giả bát cấp, chẳng lẽ một bát cấp nàng còn phải sợ phế vật thất cấp?
“Nha đầu thúi,sao ngươi dám nói vậy chứ?” Trương Giai tức đến thân thể mềm mại run, cắn răng hung tợn nhìn Quân Thanh Vũ: “Hôm nay ngươi không chấp nhận khiêu chiến cũng cần phải chấp nhận!”
Khi nói chuyện đã rút trường kiếm ra.
Vốn dĩ Quân Thanh Vũ không muốn để ý đến nữ nhân này, xoay người định rời đi, đột nhiên, phía sau truyền đến một hơi thở nóng cháy, chém về phía sau lưng.
Khẽ nhíu mày lại, nàng xoay người nhìn về phía Trương Giai, ngay trong nháy mắt, Trương Giai cảm giác có thứ gì đó đâm vào trong đầu mình, đau đớn khiến cả người nàng ta run lên, đầu hiện ra một mảnh trống rỗng……
“Hồng Liên Bạo Viêm Kiếm!”
Một ngọn lửa màu đỏ xông đến, Trương Giai còn không kịp từ trạng thái linh hồn bị công kích khôi phục lại, đã bị Hồng Liên Bạo Viêm Kiếm lập tức ném ra ngoài, quăng cái ngã chổng vó.
Lúc này sắc mặt của Trương Giai tái nhợt, khóe miệng còn chảy ra một vết máu, kinh ngạc nhìn thiếu nữ tuyệt sắc thu Hồng Liên Kiếm kia……
Quân Thanh Vũ không nhìn nàng ta một cái, xoay người rời khỏi nơi này……
Một giây bại!
Trương Giai Xếp hạng ở thứ một trăm năm mươi, lại bị nàng nháy mắt hạ gục.
Mọi người nhìn bóng dáng của thiếu nữ rời đi, trong lòng khϊếp sợ tột đỉnh……
Trong thị trường còn náo nhiệt hơn sân tu luyện rất nhiều, xung quanh cửa hàng thỉnh thoảng có đệ tử ra ra vào vào, còn có rất nhiều người đang bày quán bán vật.
Với tất cả nội môn, Quân Thanh Vũ vẫn duy trì lòng tò mò rất lớn..…
“Thanh Vũ sư muội.”
Một giọng nói thanh thúy từ phía trước truyền đến.
Quân Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Thanh Đại mặc thanh y mỉm cười đi về phía nàng.
“Thanh Vũ sư muội, lần đầu đi ngươi vào nơi này của chúng ta, vậy sẽ do ta đảm đương dẫn ngươi đi đạo.” Thanh Đại cười khẽ lên: “Không biết có phải Thanh Vũ sư muội thiếu Chân Linh Thạch hay không? Nếu không ta dẫn ngươi đi giao dịch, thế nào? Nơi giao dịch chính là nơi đổi lấy Chân Linh Thạch, ngươi có thể lựa chọn bán vật phẩm của ngươi cho nơi giao dịch, cũng có thể tự mình định ra một cái giá, nếu được những đệ tử khác mua, chỉ cần cho nơi giao dịch một phần Chân Linh Thạch nhỏ, là có thể lấy đi Chân Linh Thạch ngươi bán vật có được, hơn nữa ở đó ngươi cũng có thể mua đồ vật mà mình muốn mua.”
“Được, vậy làm phiền rồi.” Quân Thanh Vũ khẽ cười, nói.
Thanh Đại nhìn nàng gật đầu: “Thanh Vũ sư muội đi theo ta.”
Nơi giao dịch, nói đúng ra chính là chỗ đệ tử dùng vật phẩm và Chân Linh Thạch làm giao dịch, nơi giao dịch này lớn hơn cửa hàng Quân Thanh Vũ nhìn thấy ở trên đường rất nhiều, như một phòng to như quảng trường vậy.
Chỉ là trong quảng trường này đặt đầy kệ để hàng, phía trên đặt vật phẩm rực rỡ muôn màu, nơi giao dịch ở đằng trước đó là nơi giao dịch dùng lôi đài, một nữ tử tuổi trẻ đang tiếp đãi khách nhân.
“Thanh Đại cô nương.” Nữ tử vừa thấy Thanh Đại đến ánh mắt đã sáng lên, che môi nở nụ cười: “Sao hôm nay Thanh Đại cô nương lại rảnh đến chỗ chúng ta vậy?”
Thanh Đại cười khẽ một tiếng, nói: “Tiêu Ngọc tỷ, hôm nay ta dẫn một sư muội lại đây nhìn xem, lần đầu tiến nàng vào nội môn, có rất nhiều chỗ không hiểu.”
“A?” Nữ tử được Thanh Đại gọi là Tiêu Ngọc kia nhìn Quân Thanh Vũ, khẽ cong môi: “Vị cô nương này, không biết chỗ chúng ta có thể giúp được gì cho ngươi?”
Quân Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử trước quầy: “Nơi này của các ngươi cái gì cũng đều nhận sao?”
“Chỉ cần có đồ vật cần, chúng ta sẽ nhận, cô nương có thứ gì muốn bán, hoặc là đặt ở đó làm giao dịch với những đệ tử khác? Hơn nữa đồ vật đặt ở chỗ chúng ta giao dịch đều thuộc về phạm vi bảo mật, ngươi không thể biết là ai mua vật phẩm của ngươi, ngược lại cũng sẽ không có ai biết là ai đặt vật phẩm giao dịch như vậy ở đó.”
Tiêu Ngọc khẽ mỉm cười, rất kiên nhẫn giải thích nói.
Quân Thanh Vũ mở bàn tay ra, một quả trái cây màu tím bất ngờ xuất hiện ở lòng bàn tay của nàng.
“Không biết đồ vật như vậy các ngươi có nhận không.”
“Đây là…… Tử Quả?” Lòng của Tiêu Ngọc hơi chấn động, nàng ngăn kích động trong lòng lại, hỏi: “Cô nương muốn trực tiếp bán Tử Quả cho chúng ta, hay là giao dịch? Nếu yêu cầu giao dịch, chờ sau khi có đệ tử mua vật phẩm của cô nương, chúng ta sẽ phái người đi thông báo với cô nương.”
“Vậy trực tiếp bán đi.”
Quân Thanh Vũ nhướng mày, nàng rất tò mò rốt cuộc Chân Linh Thạch là cái dạng gì.
“Nếu ở bên ngoài, giá cả của Tử Quả đó là giá trên trời.” Tiêu Ngọc mỉm cười nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Nhưng Chân Linh Thạch cũng luôn sang quý, cho nên nếu đổi Chân Linh Thạch, có thể đổi đến hai trăm cái.”
Quân Thanh Vũ gật đầu: “Vậy như vậy đi.”
Sau khi lấy được Chân Linh Thạch, Quân Thanh Vũ vẫn không vội vàng rời đi, mà là ở nơi giao dịch dạo qua một vòng, nhưng nàng cũng không nhìn thấy đồ vật mình muốn.
Sau khi rời khỏi nơi giao dịch, nàng quay đầu nhìn về phía Thanh Đại: “Chúng ta lại đi địa phương khác nhìn xem đi.”
“Được.” Thanh Đại mỉm cười gật đầu: “Ở trong thị trường, trừ nơi giao dịch ra, còn có đấu thú trường và võ đường, võ đường kia trừ làm đệ tử luận võ ra, có một số đệ tử khác sẽ thông báo vấn đề tu luyện hoặc vấn đề Luyện Trận Sư không hiểu ở trong võ đường, giải quyết vấn đề của bọn họ cũng có thể kiếm lấy một khoản không ít, Thanh Vũ sư muội, ngươi hẳn là biết chức nghiệp Luyện Trận Sư này, bên ngoài sẽ xuất hiện rất ít Luyện Trận Sư, chỉ là Lưu Nguyệt Môn chúng ta vẫn là có không ít đệ tử có được thiên phú luyện trận, khi bọn họ vẫn là đệ tử ngoại môn, cũng được đại sư dạy dỗ, chỉ là tính cách đều cao ngạo như Luyện Trận Sư, vẫn nên đừng trêu chọc vào bọn họ thì tốt hơn.”
Nhìn thấy Quân Thanh Vũ không nói gì, Thanh Đại còn tưởng rằng nàng nghe đem lời mình nói vào, bất giác cười, đột nhiên, khuôn mặt của nàng ngẩn ra, nói: “Thanh Vũ sư muội, ta quên nhắc nhở ngươi một câu, ở trong đệ tử đồng môn là không cho phép hạ sát thủ, nhưng có một số đệ tử có hậu trường, mười hai tinh anh trung tâm kia càng hi vọng được trưởng lão môn phái nhìn trúng, cho nên, nếu bọn họ gϊếŧ người là không có ai dám nói bọn họ một chữ, ngươi đừng đi trêu chọc vào những người đó, tính tình của đệ tử tinh anh đều không thế nào tốt, có một số người còn động một chút là muốn gϊếŧ người.”
Với Thanh Đại chỉ điểm, Quân Thanh Vũ vẫn rất cảm kích, chỉ là nàng cũng không nói cái gì.
Người khác không đến trêu chọc mình, nàng đương nhiên cũng sẽ không đi trêu chọc người khác, nếu có người chủ động đến cửa phạm thượng, nàng cũng không phải là người nhát gan sợ phiền phức.
Bỗng nhiên, Thanh Đại dừng chân lại.
“Thanh vũ sư muội, nơi này chính là võ đường.”
Quân Thanh Vũ theo Thanh Đại nhìn lại, đã thấy được võ đường này lớn nhỏ không sai biệt lắm với nơi giao dịch.
Võ đường tổng cộng chia làm hai tầng.
Bởi vì đệ tử nội môn là không được người dạy dỗ, cho nên trên tu luyện gặp phải vấn đề gì chỉ có thể đến võ đường thỉnh giáo, vì vậy tầng thứ nhất là cung cấp để đệ tử nội môn hỏi vấn đề, mà tầng thứ hai đó là tỷ thí đường giữa các đệ tử.
“A, đây không phải là Thanh Đại sư muội sao?”
Hai người còn chưa đi vào, đã có một tiếng đáng khinh từ trong võ đường truyền ra.
Sắc mặt của Thanh Đại khẽ đổi, giữa mày xẹt qua một tia chán ghét.
“Thanh Đại sư muội, đã lâu không thấy, ngươi thật là trổ mã càng thêm xinh đẹp.”
Một nam nhân mặt đầy đáng khinh từ trong võ đường đi ra, ánh mắt dâʍ đãиɠ nhìn khuôn mặt của Thanh Đại, hắn vừa quay đầu, đã thấy được thiếu nữ bên cạnh Thanh Đại, đôi mắt nhỏ lập tức hiện ra một tia kinh diễm.
“Ha ha, Thanh Đại sư muội, vị tiểu sư muội này là ai vậy?” Nam nhân hung hăng nuốt nước miếng, híp mắt lại đánh giá Quân Thanh Vũ, vẻ mặt kia giống như là gấp không chờ nổi muốn đè mỹ nhân nhi này ở dưới thân hưởng thụ một phen.
“Đổng Toàn!” Khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Đại trầm xuống, lạnh giọng quát lớn: “Nội môn là nơi để đệ tử chúng ta học tập giúp nhau tiến bộ, ngươi coi nơi này như cái gì? Lập tức rời khỏi đây cho ta, nếu không, đừng trách ta không khách khí!”
“Thanh Đại sư muội đang ghen sao?” Đổng Toàn cười ha hả, hắn xoa bàn tay, nói: “Yên tâm đi, dù sư huynh ta nhìn trúng mỹ nhân này, cũng sẽ không bạc đãi Thanh Đại sư muội ngươi.”
“Ngươi……” Thanh Đại tức đến mặt đẹp xanh mét, nghiến răng nghiến lợi lườm Đổng Toàn: “Tránh ra cho ta, bằng không đừng trách ta động thủ với ngươi, dù đại ca ngươi đến, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Đổng toàn cũng không buồn bực, dùng ánh mắt đáng khinh kia đánh giá hai người trước mặt.
Thực lực của hắn không bằng nữ nhân Thanh Đại này, nhưng ai bảo hắn có một đại ca cường đại? Ở trong Lưu Nguyệt Môn, hậu trường cũng rất quan trọng……
Ngay ở lúc Đổng Toàn nghĩ có hai nữ nhân này đến tay như thế nào, một tiếng quát thanh lãnh từ trước mặt hắn truyền đến: “Ngươi chắn đường của ta, cút ngay.”
Đổng Toàn ngẩn ra, chuyển mắt nhìn về phía Quân Thanh Vũ đứng ở trước người mình.
Không thể không nói nữ nhân này thật sự rất xinh đẹp, phần khí chất kia cũng không phải những người khác là có thể so sánh, chỉ là thực lực có chút kém như vậy……
“Tiểu sư muội, thẹn quá hóa giận sao? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trở về với sư ca ta, sư ca đảm bảo không có ai dám bắt nạt ngươi, người mới như ngươi nếu không tìm được một hậu trường, thì sẽ bị người ta bắt nạt, ha ha.”
Đổng Toàn lại nuốt nước miếng lần nữa, vẻ mặt kia như là hận không thể nuốt thiếu nữ này vào một ngụm.
Không biết từ khi nào ngoài võ đường đã tụ lại không ít người.
Khi nhìn thấy Quân Thanh Vũ bị nam nhân ngăn lại, đều bất giác đáng tiếc lắc đầu.
Đổng toàn này thật sự không có thực lực gì, có thể đi vào nội môn cũng đúng là không dễ, nhưng vì người ta có một ca ca cường đại, cho nên chẳng sợ thực lực của hắn không mạnh, mấy năm qua cũng không tiến bộ gì, lại có thể ở nội môn lẫn lộn đã không tồi rồi.
Mà thiếu nữ này lại không phải là Thanh Đại.
Ít nhất với Thanh Đại, ca ca của Đổng Toàn còn có chút lo ắng, bởi vậy, mặc dù là Đổng Toàn thèm nhỏ dãi Thanh Đại từ lâu, cũng không vì mục đích bản thân mà ra tay với nàng.
Nhưng đối mặt cũng không giống nhau.
Tất cả mọi người có thể tưởng tượng, đêm nay cô nương này nhất định sẽ bị Đổng Toàn tàn phá, lúc trước không biết có bao nhiêu người mới bị hắn chà đạp qua……
“Nham Thương, chúng ta đi giúp nàng một phen.”
Thanh niên bạch y vẫn luôn nhìn việc này phát triển, mắt thấy chuyện không thể phát triển, muốn đứng ra giúp Quân Thanh Vũ một lần, cũng mượn điều này để nàng gia nhập bên mình.
Ai ngờ hắn vừa mới đi hai bước, phía trước truyền đến một tiếng vang lớn……
Kiếm trong tay thiếu nữ xẹt qua một độ cong ở không trung, một ánh sáng đỏ bắn nhanh ra, lập tức đánh bay cơ thể của Đổng Toàn ra ngoài, rồi sau đó, đã không có cẩu này chặn đường, nàng đi thẳng vào võ đường……