Truyền Nhân Thiên Y

Chương 329: Bị chơi đùa đến chết?

Sắc mặt của Lương Siêu ngưng trọng, hắn đoán e rằng hai người này muốn chơi đùa bọn họ đến chết.

“Ô ô!”

Thượng Quan Nguyệt cũng lắc đầu một cái, ra hiệu Lương Siêu đừng làm chuyện ngu ngốc.

“Các anh làm vậy có hơi quá không?”

“Fuck!”

Một tên trong số đó chửi bới giận dữ, tiếp đó gã ta cầm dao găm vạch một đường ngang cổ Thượng Quan Nguyệt, để lại một vết máu không nông không sâu.

Thượng Quan Nguyệt đau đớn rêи ɾỉ. Biểu cảm trên gương mặt Lương Siêu cứng lại khi nhìn thấy điều này.

“Đám khỉ Viêm Hạ, bây giờ có còn đắc ý nữa không?”

Thấy Lương Siêu vẫn thờ ơ, đối phương cười toe toét: “Ha ha…”, sau đó gã ta dùng ngón tay cái ấn mạnh lên vết máu trên cổ Thượng Quan Nguyệt khiến cho cô ta đau đến ứa nước mắt.

“Có điều!”

“Cũng không quá lắm!”

Lương Siêu vội hô to không chút do dự, sau đó ấn dấu ấn ở trên ngực.

“Phụt!”

Một ngụm máu tươi phun ra, hốc mắt Thượng Quan Nguyệt đỏ lên rồi sau đó điên cuồng lắc đầu.

“Ha ha ha!”

Hai người nhìn thấy cảnh này đắc ý cười to, sau đó một người xông tới dùng cùi chỏ đánh mặt Lương Siêu khiến hắn chảy máu mũi!

Thấy vậy, người kia nhìn Thượng Quan Nguyệt điên cuồng giãy dụa, ghé sát vào tai cô ta nói: “Cô nhóc à, nhìn phản ứng của cô kìa, thằng nhóc kia là người yêu của cô đúng không?”

“Có phải đau khổ lắm không? Muốn kêu gào sao? Vậy để tôi giúp cô!”

“Roẹt!” Tiếng xé rách vang lên. Băng dính dán trên miệng Thượng Quan Nguyệt bị xé bỏ, cô ta lập tức gào to.

“Lương Siêu! Anh là đồ ngốc!”

“Anh mau đi đi! Không cần quan tâm đến tôi! Tôi không cần anh quan tâm đến tôi!”

Nhất thời Lương Siêu không nói nên lời. Ngay từ đầu, hắn đã biết đây là một chuyện rất phiền phức, cũng không muốn quan tâm đến nhưng hiện tại đã nhận nhiệm vụ thì không có lý gì lại bỏ dở giữa chừng. Hơn nữa, hắn không thể chịu được khi thấy Thượng quan Nguyệt gặp nạn.

Lương Siêu lại bị một tên ngoại quốc đá ra ngoài cửa nhưng lại nhanh chóng chui vào.

“Này anh bạn, đã đá đủ chưa?”

“Bây giờ có thể thả cô ấy đi được không? Hoặc là tôi có thể ở lại làm con tin thay cô ấy.”

Hắn còn chưa nói xong thì lại bị đấm một trận và bị mắng: “Con nhóc này là mục tiêu chuyến đi này của bọn tao. Nếu như bọn tao thả nó ra thì tìm ai để lấy tiền?”

“Tìm tôi!”

“Tìm mày làm mẹ gì!”

“Bọn tao là lính đánh thuê chuyên nghiệp! Mày cứ tưởng chỉ cần trả giá cao là được ư?”

“Đừng nói nhảm với hắn nữa! Con khỉ Viêm Hạ này rất xảo quyệt! Dù sao chúng ta cũng đã chơi đủ rồi, giờ gϊếŧ nó đi!”

Người còn lại nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Tiếp đó, gã ta cầm đao đi về phía Lương Siêu.

Gã ta vừa vung đao vừa nói: “Thằng khi Viêm Hạ, nghe kỹ lời ông đây!”

“Chưa nói tới chuyện mày tấn công bọn tạo. Nếu như mày dám chống cự thì chúng ta lập tức cùng nhau đồng quy vu tận! Đến lúc đó, đôi bên coi như xong!”

“Nếu như mày ngoan ngoãn chịu đòn thì cho dù cô gái này có bị bọn tao bắt đi cũng có thể còn sống. Mày đã nghĩ ra xem phải làm sao chưa, ha ha!”

Lương Siêu phun ra một ngụm máu, mắng vô liêm sỉ.

“Đi mau!”

“Mau đi đi! Đừng quan tâm đến tôi nữa! Bọn họ sẽ gϊếŧ anh đấy! Hu hu…”

Khoảnh khắc tiếp theo.

Hai người đàn ông cao lớn giơ đao lên bổ xuống. Thế nhưng khi lưỡi đao sắp chạm vào Lương Siêu, hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay bọn họ, ngăn không cho lưỡi đao rơi xuống nữa.

“Fuck!”

“Mày…”

Sau khi tát hai người một phát, Lương Siêu nói: “Đừng nói nhiều với tôi ở đây nữa, tôi biết hai người đang chờ cứu viện chứ gì. Chi bằng hai người đi xem xem quân chi viện của mình còn có thể tới đây hay không đã?”

Sau khi nghe những lời đó, cả hai cau mày. Sau khi xem xong camera xung quanh, bọn họ phát hiện ra rằng toàn bộ tòa nhà đã bị bao vây.

Thấy vậy, Lương Siêu mỉm cười và lấy ra tấm ngọc bài ra trước mặt hai người rồi nói: “Tôi chính là hy vọng duy nhất để hai người thoát ra đấy.”

“Vậy bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống trò chuyện trong hòa bình được chưa?”