Truyền Nhân Thiên Y

Chương 316: Phệ Phong Thương Lang

Trong chốc lát, toàn thân Lương Siêu tỏa ra ánh sáng lưu ly, Huyền khí tràn vào toàn thân, phát huy năng lực cận chiến của mình đến cực hạn.

Mà Lãng Ninh cũng không ra chiêu thẳng tay, chỉ đánh kéo dài thời gian.

Ông ta cảm thấy dựa theo tu vi Kim Đan hậu kỳ hùng hồn của mình thì chỉ cần kéo dài cũng có thể làm Lương Siêu kiệt sức, cuối cùng hh chỉ có thể tự chuốc nhục nhã mà rời đi.

Nhưng qua một khắc ông ta mới phát hiện hình như mình hơi xem thường sức chịu đựng của đối phương, một khắc sau Lương Siêu còn tiếp tục điên cuồng công kích, không những không mệt mỏi, ngược lại còn bộc phát ra sức mạnh lớn hơn ban đầu!

Trong lúc hai người chiến đấu, Phương gia đã bị đập phá bừa bộn lộn xộn, cha con Phương Lệ, Phương Vân Sơn lộ ra vẻ mặt âm trầm, đều thầm cầu nguyện Lãng Ninh lỡ tay trực tiếp đánh chết Lương Siêu cho xong!

Dần dần, Lãng Ninh cũng bị đánh nổi nóng thật, nhưng nghĩ lại thì hiện tại quả thật không thể đánh thẳng tay được, nhưng nếu không trút cục tức trong lòng ra thì thật uất ức khó chịu.

Vậy phải làm thế nào?

Rất nhanh Lãng Ninh đã nghĩ ra đáp án, đã không thể gϊếŧ thằng nhãi này, vậy không phải có thể công kích cá nhân sao?

"Hừ, oắt con, chỉ dựa vào chút năng lực này còn nói khoác không biết ngượng muốn gϊếŧ lão hủ? Huênh hoang đủ chưa?"

"Cũng không soi mặt vào vũng nướ© ŧıểυ xem mình như thế nào, thứ không biết tốt xấu!"

"Quyền này của cậu là thế nào, mấy ngày chưa ăn cơm rồi? Ra quyền nên như thế này!"

"U, giận rồi sao? Thế công cũng càng ngày càng hung hăng nhỉ? Tôi đoán cậu nhất định là đứa con hoang có cha sinh không có mẹ dạy, bằng không sao lại hung tợn như đám súc sinh kia?"

"..."

Lãng Ninh cứ nhục mạ, chửi rủa như vậy, cuối cùng gần như mắng hết tổ tông mười tám đời của hắn, dẫn tới hai cha con Phương Vân Sơn, Phương Lệ cười to một trận.

Mà trước đó Phương Lệ nghe nói Lương Siêu đi diệt Tả Gia là vì báo thù diệt môn, thế là càng nhắm vào việc này mà mỉa mai trêu chọc.

Mà dưới sự kích động, hai mắt Lương Siêu đã từ từ đỏ lên, đến cuối cùng đã thành một màu máu!

Tiềm lực của hắn bộc phát, lại thêm Lãng Ninh vốn không nghiêm túc, rất nhanh đã tìm được sơ hở của ông ta, một quyền mãnh liệt đánh thẳng vào xương sườn bên hông ông ta!

"Răng rắc!"

"A!"

Cho dù tu vi của Lãng Ninh khá cao, nhưng thân là Ngự Thú Sư, năng lực chiến đấu của ông ta vốn rất yếu trong cùng cảnh giới, sức mạnh thân xác cũng không ưu tú, bị Lương Siêu đập một quyền trực tiếp đánh gãy một xương sườn!

Nhìn ông ta nhe răng trợn mắt lộ ra vẻ mặt đau khổ, hai cha Phương Vân Sơn, Phương Lệ con âm thầm bảo tuyệt.

Như vậy không tức giận mới là lạ!

Quả nhiên, chỉ nghe Lãng Ninh gầm thét một tiếng, vô thức đánh thẳng một chưởng xuống đỉnh đầu Lương Siêu!

"Bất Động Minh Vương Chung!"

Lương Siêu kết thủ ấn, liên tiếp ngưng kết ra ba hình ảnh cái chuông lóe lên ánh vàng rực rỡ.

Đồng thời thủ ấn lại biến đổi, trên đỉnh đầu lập tức hiện ra một cái bóng sáng Thái Cực đen trắng hình tròn.

"Thái Cực Luân Bàn!"

Bí thuật Đạo gia phối hợp với sức mạnh thân thể giúp hắn miễn cưỡng chống được một chưởng đầy lửa giận của Lãng Ninh.

Hai cha con Phương Vân Sơn, Phương Lệ thấy thế đều thầm mắng đối phương gặp may, một chưởng qua đi, Lãng Ninh cũng không muốn dây dưa tiếp với cái tên đánh nhau không muốn sống này nữa.

Trong lúc thủ ấn thay đổi, ông ta tung ra từng phù triện (1) cổ quái.

(1) Là một thuật ngữ cho câu thần chú đạo giáo siêu nhiên và biểu tượng ma thuật hoặc bùa mê (viết hoặc vẽ)

Lương Siêu bật hơi như trâu, thân thể bắt đầu suy yếu, nhìn chiêu thức quái lạ của đối phương, hắn còn chưa nhìn rõ thì đã thấy cha con Phương gia lại bắt đầu âm hiểm cười.

Một giây sau.

"Ngao!"

Một tiếng sói tru to rõ vang lên, Lương Siêu như nhận ra cái gì, vội vàng xoay người, chỉ thấy một con sói lớn toàn thân xanh đậm, đi đường mang gió mà lao xuống!

Hình thể của nó hơi kém hơn Kim Giáp Hổ trước đó, nhưng khí thế phóng thích ra không biết mạnh hơn Kim Giáp Hổ bao nhiêu lần!

Cho dù là một cao thủ Kim Đan kỳ trung kỳ bình thường, Lương Siêu đều không chắc có thể thắng được con Yêu Lang này.

Lãng Ninh cười lạnh một tiếng: "Thế nào, sợ rồi?"

"Giới thiệu cho cậu trước, đây là hung thú bản mệnh của lão hủ, Phệ Phong Thương Lang, thực lực có thể sánh ngang với một cường giả Kim Đan trung kỳ."

"Tiếp theo để cậu tự mình cảm nhân đc năng lực thiên phú của lão già ny..."

"Hấp Phệ!"