Nghe thấy tên gọi này khiến cho sắc mặt của Hoa Văn Xương đen như đít nồi, ý muốn ngăn cản Hoa Tử Húc vừa nảy sinh trong lòng đã biến mất.
“Cháu trai của tôi học y từ nhỏ cho nên chắc chắn là người đứng đầu trong thế hệ này. Vì thế chỉ cần một chút kỹ thuật nhỏ thôi cũng đã đủ để phó với thằng nhãi như cậu rồi!”
“Tử Húc, cháu hãy giáo huấn thằng nhãi này giúp ông đi. Cuối cùng khiến cho nó tự sát thì càng tốt, đỡ sau này đi ra ngoài làm mất mặt những người trong giới Trung y như chúng ta!”
“Vâng, ông cứ yên tâm.”
Thế nhưng ngay sau khi Hoa Tử Húc vừa mới gật đầu với lời thề son sắt thì bệnh nhân và người nhà bệnh nhân vừa được Lương Siêu chữa trị đã nhổ thẳng nước bọt về phía hai ông cháu.
“Chỉ bằng hai người mà cũng xứng đấu với Lương thần y sao? Đúng là tự tìm đường chết!”
“Các người mới chính là người làm mất mặt giới Trung y! Lão già họ Hoa kia, ông có biết vợ của tôi suýt chút nữa đã tự sát vì lời nói của ông không!”
“Nếu như không nhờ có Lương thần y xoay chuyển tình thế thì gia đình tôi đã bị ông hủy hoại rồi!”
“...”
Nhìn thấy những người bệnh nhân quen thuộc mà mình đã từng khám chữa mà không có cách trị, Hoa Văn Xương, Trương Ngọc Đường cùng với những bác sĩ Trung y lâu năm trong giới Trung y ngơ ngác.
Đây là tình huống gì vậy?
Trước kia mạng sống mong manh, hơi thở yếu ớt, tại sao bây giờ sắc mặt của cả đám ai cũng tốt như vậy?
Thấy vậy, chủ y quán bội ra mặt. Lúc này, ông ta vô cùng bội phục với tài y thuật của Lương Siêu nên lập tức chắp tay với mọi người.
“Các vị tiền bối cùng với các lão thần y, tình trạng của những người bệnh ở đây đều chuyển biến tốt hơn nhiều dưới sự chữa trị của Lương thần y. Hiện giờ, bọn họ không còn mắc bệnh nan y nữa.”
“Chính tôi đã nhìn thấy tận mắt nên tôi có thể làm chứng.”
Xì xào!
Mọi người đứng trong sân bàn tán xôn xao còn các lão Trung y đều không nói nên lời.
“Haizzz…”
“Xem ra giới Trung y của chúng ta cũng ứng với câu nói sóng sau xô sóng trước. Thật hổ thẹn.”
Không biết là vị bác sĩ Trung y nào nói câu đó. Ngay sau đó, Trương Ngọc Đường bật cười ha ha.
“Như vậy có gì mà hổ thẹn?”
“Nhân tài đời nào cũng có, chỉ có như vậy thì giới Trung y của chúng ta mới có thể truyền từ đời này sang đời khác, ngày càng hưng thịnh. Đây chính là niềm vui lớn đối với chúng ta cũng như những người dân.”
Nghe vậy, Lương Siêu không khỏi đánh giá cao Trương Ngọc Đường.
Một bác sĩ Trung Y có tính cách tự do, thoải mái và không bị danh lợi ràng buộc và chuyên tâm giúp đỡ người dân như vậy mới chính là những người thầy thuốc thực thụ.
Sau đó, Trương Ngọc Đường mỉm cười liếc nhìn vẻ mặt khó coi của Hoa Văn Xương.
“Hoa vô lại, ôi không, tôi lỡ miệng học theo cậu bạn này rồi.”
“Lão Hoa, theo như lời của ông thì trận cuối này chúng ta không cần đánh nữa phải không?”
“Danh hiệu Thánh y này thuộc về Lương thần y.”
“Ừm, tôi đồng ý.”
“Tôi cũng không có ý kiến gì.”
“Vị Lương thần y này đã hoàn thành tốt nhiệm vụ chữa những căn bệnh mà chúng ta không chữa được nên danh hiệu Thánh y này vô cùng xứng đáng.”
“...”
Trông thấy càng ngày càng có nhiều bác sĩ Trung y ủng hộ Lương Siêu, Hoa Văn Xương vừa vội vừa tức, khuôn mặt già nua tím lại vì bị đè nén.
Thế nhưng cháu trai của ông lại không lựa chọn nhẫn nhịn, hắn ta lập tức nói ngay.
“Tôi không đồng ý!”
“Anh ta, chắc chắn anh ta đã sử dụng thủ đoạn gì đó để lừa gạt chúng ta! Anh ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Cho dù anh ta có bắt đầu học y từ trong bụng mẹ thì tuyệt đối cũng không thể đạt được thành tựu như thế!”
“A…”
“Tôi mới học y được 5 năm thôi, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua cái gọi là thiên phú hay sao?”
“Anh!”
“Anh đừng có cãi với tôi, muốn cướp danh hiệu Thánh y dễ vậy sao? Không có chuyện đó đâu! Hoa gia chúng ta chính là hậu duệ của Hoa Đà chính gốc!”
“Vì thế danh hiệu Thánh y phải là của Hoa gia mới đúng!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn ta với vẻ khinh thường.
Ánh mắt như thể: “Cậu là cái thá gì?”
“Tên họ Lương kia!”
Hoa Tử Húc tiếp tục quát to: “Nếu như anh dám nhúng chàm Khuynh Thành thì tôi sẽ gϊếŧ anh! Tôi nói một câu ngắn gọn thôi, anh có dám đấu một trận sống còn với tôi không!”
Còn Lương Siêu cũng không nói thêm nữa mà chỉ vẫy tay.
“Tới đây.”
Ngay khi hai người chuẩn bị tư thế, Lương Siêu lại nói: “Nghe nói Hoa gia các người giỏi bắt mạch lắm phải không? Vậy quy tắc cũng đơn giản thôi.”
“Cậu có thể tùy chọn bất cứ bệnh nhân nào, sau đó kê đơn thuốc còn tôi sẽ bổ sung sau. Nếu như tôi bổ sung sai hoặc thừa thì tôi sẽ thua còn không thì cậu thua, được chứ?”
Muốn thi đấu về lĩnh vực mà hắn ta am hiểu nhất ư?
“Được thôi!”
Hoa Tử Húc lập tức gật đầu, cuối cùng hắn ta chọn ra một bệnh nhân dưới ánh mắt của Hoa Văn Xương.
Sau khi bắt mạch, bệnh nhân bị bệnh sốt thông thường.
Đối với chứng bệnh này, phương thuốc bí truyền của Hoa gia cũng có thuốc chữa. Vì thế, hắn ta lập tức viết đơn thuốc ra.
Một đám bác sĩ Trung y đứng vây quanh xem không khỏi gật đầu.
Phương thuốc này đã trải qua hơn trăm năm nên có thể nói nó vô cùng hoàn mỹ, gần như không có chỗ chê.
Nhất thời, đám bác sĩ Trung y nhìn về phía Lương Siêu.
Cục diện hiện tại với hắn chẳng khác nào tử cục.
Nhân tài mới xuất hiện này sẽ phá chiêu như thế nào đây?
Sau khi bắt mạch xong, Lương Siêu vô cùng bình tĩnh. Tiếp đó, hắn nhìn vào đơn thuốc của Hoa Tử Húc. Hắn khẽ cau mày rồi suy nghĩ một lúc, sau đó cầm bút viết thêm hai nét vào đơn thuốc rồi đặt bút xuống.
Mọi người đi lên nhìn.
“Thêm 2 đồng cam thảo.”
Nhìn thấy vị thuốc được Lương Siêu thêm vào, mới đầu mọi người vẫn chưa hiểu lắm nhưng sau khi suy nghĩ thêm, mỗi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, khẽ thở dài và giơ ngón tay cái lên.
Cam thảo này tưởng chừng như thừa này lại thực sự giúp cho đơn thuốc được hoàn thiện hơn!
Có thêm vị thuốc này mới thực sự khiến cho đơn thuốc thật sự hoàn hảo không hơn không kém!
Từng người ở đây đều vô cùng khen ngợi Lương Siêu nhưng khi mọi người ngẩng đầu lên lại phát hiện ra Lương Siêu đã không còn ở đây nữa…