Truyền Nhân Thiên Y

Chương 86: Chiến thư của võ quán Lục Hợp

Nghe thấy tiếng cười đầy khinh thường vang lên và nhìn thấy trên người đối phương tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, mọi người đều ngơ ngác.

Không ngờ tên này cũng là loại người không dễ đυ.ng vào!

Thảo nào trước đó hắn kiêu ngạo như thế, ngay cả Vương Thiên Hào cũng không để vào mắt.

Con ngươi của Vương Thiên Hào co rút lại vì cảm nhận được sự uy áp từ đối phương tỏa ra.

“Cậu, không ngờ cậu đã đạt đến tông sư!”

“Hừ, nhường rồi.”

Lương Siêu nói: “Như vậy đi, anh trả lại 100 triệu, sau đó quỳ xuống xin lỗi em gái tôi cùng với hai cô gái này. Sau đó, cút khỏi nơi này thì tôi sẽ để anh đi.”

“Sao nào?”

“Cậu!”

Vương Thiên Hào vô cùng tức giận. Nếu như anh ta thật sự làm theo thì chắc chắn anh ta sẽ trở thành trò cười cho tất cả già trẻ lớn bé ở Trấn Giang, sau này cũng không làm ăn được gì nữa.

Thay vì thế, tốt hơn hết là anh ta nên chiến đấu hết sức!

“Tam Hợp Kính!”

“Chết đi!”

Sau khi hét lên một tiếng, cánh tay của Vương Thiên Hào rung lên ba lần liên tiếp với tần suất mắt thường khó có thể phân biệt được, đồng thời bộc phát ra ba luồng năng lượng hắc ám mạnh mẽ!!

Đây xem như là thủ đoạn cuối cùng của anh ta nhưng ngay khi anh ta cho rằng chí ít nó có thể gây phiền phức đối với Lương Siêu để mình nhân cơ hội trốn thoát, anh ta chợt phát hiện ra khi ba luồng sức mạnh hắc ám kia bộc phát thì đã bị lớp hộ thể bên ngoài của đối phương đánh tan!

“Chỉ có 3 luồng sức mạnh hắc ám thôi sao?”

“Anh cho rằng nó rất mạnh hả?”

Vương Thiên Hào cố gắng đè nén nỗi kinh hoàng trong lòng và muốn bỏ đi trước nhưng Lương Siêu lại nắm chặt lấy cổ tay anh ta khiến cho anh ta dù có giãy dụa như thế nào cũng không thoát ra nổi.

“Vừa rồi đánh vui không?”

“Vậy hiện tại đến lượt tôi được rồi chứ?”

Nói xong, Lương Siêu nhìn lướt qua Hạ Tử Yên và nói: “Hãy bịt tai và mắt của em gái tôi lại.”

“A, được.”

Sau khi thấy Hạ Tử Yên làm theo lời Lương Siêu, trong lòng Vương Thiên Hào có cảm giác vô cùng nguy hiểm. Tuy nhiên anh ta còn chưa kịp phản ứng lại thì Lương Siêu đã vặn tay anh ta!

Cạch!

Đầu tiên là tay áo của Vương Thiên Hào bị nổ tung, sau đó mọi người nhìn thấy toàn bộ cánh tay phải của anh ta như bị xoắn lại, máu me bắn tung tóe trông vô cùng kinh khủng…

“A!”

Hai mắt Vương Thiên Hào đỏ lên vì đau. Sau khi hét to một tiếng, anh ta liền im lặng, gục đầu xuống và ngất đi. Cuối cùng, anh ta bị Lương Siêu đá một cú bay ra khỏi cửa lớn.

“Được rồi.”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Sau khi nghe lời này, Hạ Tử Yên lập tức buông tay ra. Lương Nghiên tròn mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt cô bé là biểu cảm đơ cứng của các thực khách.

“Hửm?”

“Anh, tên đáng ghét vừa nãy đâu rồi? Sao không thấy nữa?”

Lương Siêu mỉm cười, hắn cắt một miếng thịt bò nhỏ, bón cho cô bé rồi nói: “Không phải em không thích anh ta sao cho nên vừa rồi anh sử dụng một chút ảo thuật nho nhỏ khiến cho anh ta biến mất rồi…”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

“Ực ực…”

Chỉ trong nháy mắt, bên trong nhà hàng vang lên tiếng nuốt nước bọt ừng ực.

Chút ảo thuật nho nhỏ này đúng là kỳ diệu!

“Ồ.”

Tiểu Lương Nghiên ngơ ngác gật đầu, cô bé tiếp tục ăn cơm ngon lành.

Tuy nhiên sau bữa ăn này, dường như Hàn Phỉ vẫn luôn bồn chồn không yên và không ngừng thì thầm gì đó với Hạ Tử Yên.

“Tử Yên, với tình tình của Vương Thiên Hào, nhất định anh ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.”

“Tớ nghe nói gần đây Vương gia chuẩn bị lên sàn chứng khoán. Một khi bọn họ lên sàn thành công, thế lực gia tộc nhất định sẽ tăng vọt. Hơn nữa, Vương Thiên Hào còn bái một vị cao nhân rất lợi hại, lỡ như…”

“ y da, Phỉ Nhi, cậu đừng lo. Cứ yên tâm ăn cơm đi.”

Hạ Tử Yên nói: “Tớ từng nghe ông nội nói rằng thực lực của sư phụ Vương Thiên Hào cũng tương đương với ông nội của tớ nên ông ta không phải là đối thủ của hắn đâu.”

Hàn Phỉ trợn tròn mắt vì kinh ngạc, cô ấy nhìn về phía Lương Siêu với vẻ nghi ngờ.

“Tử Yên, ý của cậu là bác sĩ Lương còn mạnh hơn cả ông Hạ sao?”

Nghe vậy, Lương Siêu cười nói: “Không khoa trương như vậy đâu, chỉ là lợi hại hơn một chút mà thôi.”

Hạ Tử Yên: “…”

Hàn Phỉ: “…”

Người này cũng được coi như là cao thủ nhưng sao chẳng thấy một chút uy nghiêm nào từ trên người hắn nhỉ?

Nhìn dáng vẻ hiện tại này của hắn, ai còn tưởng hắn chỉ là người thích chơi bời nữa.

Sau khi ăn cơm xong.

Khi Hàn Phỉ chuẩn bị đi tính tiền, ông chủ nhà hàng sợ tới mức xua tay liên tục.

Ngay cả người như Vương Thiên Hào mà cũng có thể đánh bại dễ dàng như thế, khiến cho anh ta mất đi cánh tay phải như một trò ảo thuật mà còn muốn tính tiền cơm ư?

Đây không phải đang nói đùa hay sao!

Nhà hàng không những không thu tiền mà còn tặng cho mỗi người bọn họ một thẻ thành viên tối cao. Sau này, bọn họ sẽ được miễn phí khi dùng thẻ này ở nhà hàng!

Vào buổi tối cùng ngày, tại một trong những võ quán nổi tiếng nhất tại Trấn Giang. Võ quán Lục Hợp lúc này vẫn sáng trưng nhưng mọi người trong sảnh ai cũng ủ rũ khiến cho bầu không khí trở nên yên ắng kì lạ.

Bên trong phòng nghỉ, Vương Thiên Hào vẫn đang trong trạng thái hôn mê, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Đứng bên cạnh giường anh ta là một người đàn ông trung niên với gương mặt u ám tràn ngập vẻ đau lòng.

Người đàn ông trung niên này chính là bố của anh ta, và cũng chính là người lèo lái tập đoàn Vương thị, Vương Hồng Ba.

“Tiếu đại sư, vết thương của Thiên Hào sao rồi?”

Chủ của võ quán Tiêu Bắc Nam đang ngồi bên cạnh giường. Sau khi kiểm tra vết thương ở cánh tay phải của Vương Thiên Hào một lúc, ông ta lắc đầu.

“Kỹ thuật của người ra tay rất kỳ lạ. Trừ khi chính người đó thực hiện nối xương, nếu không cánh tay này của Thiên Hào coi như bỏ rồi.”

“Cái gì!”

“Nghiêm trọng vậy sao!”

Vương Hồng Ba cực kỳ tức giận, ông ta lập tức ra lệnh cho người đi tìm kẻ ra tay trói lại trước.

Nghe vậy, Tiêu Bắc Quang không khỏi hừ một tiếng, lắc đầu nói: “Vô dụng thôi, đừng lãng phí thời gian.”

“Thực lực của người ra tay rất lợi hại, chắc hẳn là một vị tông sư. E rằng, thuộc hạ dưới trướng của ông cũng chẳng đủ nhét kẽ răng cho người ta.”

“Tông sư?”

Vương Hồng Ba cau mày, nghiến răng nghiến lợi đầy vẻ căm hận.

Hiện giờ tập đoàn Vương thị sắp lên sàn, ngày ăn mừng sắp tới rồi, vậy mà lúc này con trai ông ta lại bị phế một tay!

“Đúng là xui xẻo!”

Sau khi chửi thầm xong, Vương Hồng Ba bất đắc dĩ nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Cũng đâu thể nào coi như chưa xảy ra chuyện gì rồi nén giận được?”

Tiêu Bắc Quang vẫn im lặng. Ông ta cũng nghe nói đối phương là một người trẻ tuổi, thật ra kết thù với một tông sư trẻ tuổi cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.

Thế nhưng khi Vương Hồng Ba vừa dứt lời, đã có mười mấy thanh niên mặc võ phục rộng rãi kích động xông vào.

“Sư phụ, không thể bỏ qua như vậy được!”

“Đúng vậy, Đại sư huynh là đệ tử yêu thích nhất của ngài. Xin ngài hãy đòi lại công bằng!”

“Bây giờ chuyện này đã truyền khắp Trấn Giang, đã có không biết bao nhiêu thế lực võ đạo đang theo dõi chúng ta, thậm chí còn đang chờ xem trò cười của phân bộ Vũ Minh chúng ta nữa. Vì danh dự của võ quán, ngài không thể ngồi yên mặc kệ được!”

“...”

Mọi người cứ anh một lời, tôi một lời khiến cho sắc mặt của Tiêu Bắc Quang dần thay đổi. Cuối cùng, Vương Hồng Ba kích thêm hai câu nên không khỏi thở dài xua tay.

“Thôi.”

“Dù sao đi nữa, Thiên Hào cũng là đệ tử của tôi, vì vậy hãy xử lý chuyện này theo quy tắc của những Huyền Vũ giả với nhau đi.”

“Mau đi chuẩn bị một bức chiến thư mời đối phương tới võ quán đánh một trận.”

“Sống chết tại trời!”