Truyền Nhân Thiên Y

Chương 57: Tôi muốn bái anh làm thầy!

"Họ Lương kia, y thuật không bằng người ta lại bắt đầu công kích cá nhân? Tôi khinh!"

"Lão Liễu, ông thấy chưa? Đây chính là nhân phẩm của thằng rể hiền mà ông chọn!"

Hồ Tuyết Liên, Liễu Tường nhao nhao mắng chửi, nhưng Ngụy Bác Văn lại im lặng một cách lạ thường, sắc mặt liên tục thay đổi mà nhìn chằm chằm vào Lương Siêu.

"Tiểu Ngụy, cậu đừng để ý đến hắn, mau đi xem bệnh cho con gái tôi đi."

"Đúng vậy ngài Ngụy, không cần thiết chậm trễ thời gian vì loại người không có tố chất này, nếu ngài thật sự nhận loại người này làm đồ đệ mới là làm nhục thanh danh của mình."

Hai người tiếp tục nói hai câu, nhưng Ngụy Bác Văn vẫn không nhúc nhích.

Lương Siêu lại nhìn anh ta một cái, cười nói: "Anh cũng biết diễn lắm, chắc hiện tại trừ người thân bên cạnh thì không có bao nhiêu người biết mắt trái của anh bị mù đúng không?"

Soạt!

Ngụy Bác Văn lập tức biến sắc!

"Họ Lương, cậu đừng có nói nhăng nói..."

"Làm sao anh biết!"

Nói còn chưa dứt lời, Hồ Tuyết Liên đã nghe thấy Ngụy Bác Văn trầm giọng hỏi một câu, lúc này mới quay đầu qua khó tin nhìn về phía anh ta.

Một tiến sĩ Tây y, chuyên gia Tây y đỉnh cao kiêm cả nội khoa, ngoại khoa, thậm chí còn là cao thủ phẫu thuật mang thanh danh Nguỵ Nhất Đao mà mắt trái lại bị mù?

Chuyện này không có khả năng mới đúng?

Chẳng qua nhìn từ vẻ mặt và phản ứng lúc này của Ngụy Bác Văn thì trong lòng mọi người đều chắc chắn việc này là thật tám chín phần!

Nhưng người ta ngụy trang y chang người bình thường, trước đó mấy người bọn họ không ai phát hiện dấu vết, vậy vì sao Lương Siêu thấy được?

"Chẩn bệnh Bằng trung y không phải dựa vào máy móc tiên tiến gì, mà là nhìn, nghe, hỏi, sờ huyền diệu."

"Trong mắt cao thủ Trung y thật sự, có thể nói tình trạng sức khoẻ của mỗi người đều viết trên mặt họ, hơn nữa còn rất rõ ràng."

"Nói bậy!"

Ngụy Bác Văn không tin, nhưng anh ta vừa đáp lại một câu thì Lương Siêu lại nói: "Ừm, biết anh không tin Trung y bác đại tinh thâm, dạng người từng xuất ngoại du học như ai sẽ không hiểu."

"Xem tình trạng của anh thì chắc mẹ anh đã qua đời rất sớm đúng không?"

"Dù sao khi sinh anh ra thì khí huyết của bà ấy đã hao hụt, vì thế mới khiến mắt trái của anh mù bẩm sinh, nếu tôi đoán không sai, sau khi sinh anh ra thì bà không thể chịu được một tháng."

Soạt!

Ngụy Bác Văn lập tức trợn mắt, bộ dạng như thấy quỷ.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Cái tên này chỉ nhìn một hồi mà có thể nhìn ra mắt trái của mình mù bẩm sinh sao?

Hơn nữa mẹ anh ta thật sự sinh con xong thì đã mất vì bệnh vào ngày thứ hai mươi tám!

Thời gian hắn suy tính ra gần như không có chênh lệch!

Bây giờ trừ anh ta ra thì không còn người thứ hai biết được những chuyện này!

"Cậu, cậu đang làm trò quỷ gì? !"

Thấy phản ứng của anh ta, bọn người Liễu Huy Hoàng, Hồ Tuyết Liên biết ngay lại bị Lương Siêu nói trúng rồi!

"Ha ha..."

Lúc này Liễu Huy Hoàng bật cười, thậm chí trong mắt Liễu Băng Loan cũng bắt đầu hiện ra hình trái tim, lộ ra vẻ mặt si mê chưa bao giờ thể hiện từ lúc sinh ra tới nay!

Nhìn người thanh niên Lương Siêu này, cô đường đường là Nhị tiểu thư của Liễu gia mà lại không có tiền đồ lộ ra vẻ mặt mê trai...

Lương Siêu cười đi lên trước, vỗ vỗ Ngụy Bác Văn còn đang ngây ngốc.

"Đây không phải là mấy trò mánh khoé gì, mà là kết tinh trí tuệ mà lão tổ tông chúng ta trải qua hơn ngàn năm để ngưng kết ra, còn nữa, tính cách ngông cuồng này của anh cũng nên sửa lại."

"Thân là một bác sĩ, cả mắt của mình cũng trị không hết, anh còn ngông cuồng cái cọng lông gì nữa?"

"Không phải anh là người kiên định thờ phụng Tây y à, vậy đã qua mấy chục năm, sao không thấy Tây y chữa lành mắt trái cho anh chứ?"

Nói xong, Lương Siêu xách hòm thuốc đi lên lầu.

Vừa đi một nửa cầu thang thì Ngụy Bác Văn đột nhiên phản ứng, bỗng ngẩng đầu hét lớn: "Anh, ý của anh là, Trung y có thể chữa khỏi mắt trái của tôi?"

"Đây không phải mù bình thường, mà là loại mù bẩm sinh khó giải quyết nhất trong bệnh về khoa mắt!"

Ngụy Bác Văn còn cường điệu một lần, Lương Siêu cười nhạt một tiếng: "Đối với Trung y mà nói, chỉ cần là bệnh thì có thể trị."

"Chỉ là một loại mù bẩm sinh nho nhỏ mà thôi, hễ là thầy thuốc Trung y nào có chút đạo hạnh cũng sẽ không coi loại bệnh nhẹ này ra gì."

Chỉ là mù bẩm sinh mà thôi?

Con mẹ nó còn là bệnh nhẹ?

Ngụy Bác Văn cảm thấy có chút hỗn loạn: "Hừ, cái miệng mọc trên người anh, mún nói gì mà không được chứ? Có bản lĩnh anh chữa khỏi cho tôi đi!"

"Đừng nói chữa khỏi, chỉ cần anh có thể làm mắt trái của tôi có thể nhìn thấy dù chỉ một chút xíu ánh sáng, tôi sẽ lập tức thay đổi cái nhìn đối với Trung y, còn viết một bài luận văn học thuật ca ngợi công dụng của Trung y, đăng lên một trang web có y học quyền uy mang tính quốc tế!"

Lương Siêu lắc đầu cười một tiếng, lập tức không quay đầu lại mà nói: "Đi đến một gian phòng chờ đi, lát nữa tôi chữa cho anh."

"Trị bệnh cho anh cũng không phải để anh thay đổi cái nhìn gì, Trung y cũng không cần anh đi ca ngợi, thuần túy là vì mỗi một thầy thước Trung y đều có tấm lòng đó mà thôi."

Lần này, rốt cuộc không ai hoài nghi y thuật của hắn, cả Hồ Tuyết Liên vẫn luôn không ưa hắn cũng hậm hực ngậm miệng lại.

Trong phòng của Liễu Băng Khanh, sau khi Lương Siêu đi vào, thấy Liễu Băng Khanh đã hôn mê còn không ngừng run rẩy kịch liệt, sắc mặt càng khó coi hơn trước đó, hiện lên một màu xanh đen quỷ dị, cả giá trị nhan sắc của cô ấy cũng bị kéo thấp không ít.

Mà sau khi bắt mạch xem bệnh, trong lòng Lương Siêu bỗng trầm xuống. Bệnh tình này quả thực còn tệ hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Nói một cách không khoa trương, nếu như không phải mấy ngày nay hắn luôn dùng kim châm giữ mạng cho cô ấy thì có lẽ bây giờ kinh mạch toàn thân Liễu Băng Khanh đã nổ tung mà chết.

Trước đó Lương Siêu còn lo lắng dược lực của Thanh U Đan mà mình luyện chế có quá mạnh hay không, bây giờ lại không chút do dự lấy ra cho Liễu Băng Khanh uống vào.

Sau một giờ, thấy Lương Siêu ra khỏi phòng, Liễu Huy Hoàng, Hồ Tuyết Liên lập tức chạy đến.

"Tiểu Siêu, Băng Khanh thế nào rồi?"

"Lương Siêu, trước đó cậu luôn đảm bảo sẽ trị khỏi cho con gái tôi! Cậu không thể nuốt lời!"

"Anh ơi, anh nhất định có thể trị hết cho chị dâu, Nghiên Nghiên tin tưởng anh!"

"..."

Lương Siêu hơi nhíu mày kiếm mà nhìn đám người, muốn nói lại thôi, sau đó hắn lắc đầu, nói: "Yên tâm, tạm thời bệnh tình của Băng Khanh đã ổn định lại, chẳng qua tình huống của cô ấy vẫn rất phức tạp, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với các người."

Nói xong, hắn đi trị liệu cho Ngụy Bác Văn.

Tuy hắn cảm thấy tên này thật chướng mắt, nhưng chỉ dựa vào việc lúc nãy anh ta coi thường Trung y thì hắn cũng pải làm anh ta tận mắt chứng kiến sự huyền diệu của Trung y.

Trị liệu cho Ngụy Bác Văn nhẹ nhàng hơn Liễu Băng Khanh nhiều. Cũng như hắn đã nói, đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, chỉ cần nửa giờ thì Lương Siêu đã đi ra.

Đám người lại vây tới, hiện tại đã không ai quan tâm Ngụy Bác Văn, tiêu điểm chú ý đều tập trung trên người Liễu Băng Khanh.

Đám người lao nhao một hồi, Lương Siêu ra hiệu đè hai tay xuống.

"Mọi người yên lặng trước, cho tôi hỏi một vấn đề."

"Hai ngày này, rốt cuộc Băng Khanh đã bị chuyện gì kích động?"

"Kích động mà tôi ám chỉ là loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực kì mãnh liệt ở phương diện tình cảm."

Tất cả mọi người bị hỏi sững sờ, nhưng vào lúc này.

Đùng!

Ngụy Bác Văn bỗng đẩy cửa vọt ra, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, anh ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lương Siêu, mang theo vẻ mặt kích động, nước mắt rưng rưng!

"Tôi muốn bái sư! Đổi sang học Trung y!"

"Xin anh nhận tôi làm đồ đệ!"