Thái Giám Đại Nhân Của Tiểu Thanh Mai

Chương 2: Bị bẽ mặt

Hà nương đang định mở miệng giải quyết ổn thỏa, lại thấy Hoắc Huyền đột nhiên nhặt chiếc hộp gỗ dưới đất lên, ngay lập tức chiếc hộp gỗ như tia chớp xẹt qua thái dương của Tiết Dao, đâm thẳng vào bên trong xe ngựa, tiếng "rầm" rơi vào ghế đẩu.

“Cầm đồ và cút khỏi đây.” Hoắc Huyền thanh âm trầm thấp lãnh đạm: “Đừng xuất hiện ở trước mặt chúng ta nữa.”

Tiết Dao không thể kìm lại.

Bên ngoài hiệu thuốc, ba tầng đã vây kín người xem, một trong số đó là Giang Ly, người Tiết Dao ghét từ nhỏ. Sau đó nàng ta chỉ vào Giang Ly hung hăng nói: "Ngươi nhìn cái gì, lại nhìn nữa ta móc con mắt của ngươi ra!"

Giang Ly không muốn cãi nhau với nàng ta, nhưng lại nghĩ về những gì nàng ta nói vừa rồi, cô không thể không nói: "Tiết Dao, ngay cả khi ngươi là đại tiểu thư của Hầu phủ, ngươi đã được nuôi nấng bởi Tiết gia, giờ đây Tiết phụ nằm liệt giường sao ngươi lại nói những lời cay đắng như vậy?"

Giang Ly lời này vừa nói ra, những người đang xem cuộc vui không khỏi đồng thanh nhắc lại.

"Thật sự là một kẻ vong ơn bội nghĩa, Tiết chưởng quỹ đối với nàng ta tốt như vậy, làm phụ mẫu nuôi nàng mười bốn năm!"

"Hừ! Trấn Bình Hầu cứ như vậy để cho Tiết Dạo làm nhục ân nhân của mình, ức hϊếp dân chúng như vậy, đoán chừng truyền thống gia tộc cũng không khá hơn là bao."

...

Đám đông phẫn nộ một lúc.

Hà nương đỏ mặt, tự hỏi bản thân rằng bà đã từng trải qua nhiều chuyện, nhưng chưa bao giờ xấu hổ như bây giờ.

Cỗ xe lao khỏi đại lộ như một cơn gió, và đám đông khán giả dần dần giải tán.

Giang Ly đứng ngoài cửa hiệu thuốc, nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt, ánh mắt lo lắng.

Kể từ khi bị ngã xuống núi trong lúc hái thảo dược vào năm ngoái, sức khỏe của Tiết phụ ngày một sa sút, hai ngày trước, khi người Hầu phủ đến tìm, Tiết Dao lại nói ra những lời bạc tình như vậy, khiến Tiết phụ tức giận vô cùng.

Còn Hoắc Huyền, người bị Tiết Dao công khai bỏ rơi như một chiếc giày, cho dù chàng có mạnh mẽ đến đâu nhưng cũng sẽ bị tổn thương rất nhiều.

Xe ngựa của Hầu gia vừa rời đi, tiếng ồn ào thường ngày trong quầy lại tiếp tục, thậm chí còn náo nhiệt hơn trước, dù sao vừa rồi Tiết Dao đã biểu diễn một vở kịch tuyệt vời như vậy khiến nhiều người vẫn còn phẫn nộ.

Giang Ly vừa vào cửa liền nhìn thấy mẫu thân đứng sau quầy lạnh lùng nhìn cô.

Da đầu cô tê dại, cô vội mỉm cười nhíu mày, lễ phép nói: “Mẫu thân, con đi tính toán sổ sách, người đi nghỉ ngơi một lát đi.”

Dương Huệ Nương hừ một tiếng, ném bàn tính trong tay xuống bàn, nhìn Giang Ly nói: "Đi theo ta!"

Giang Ly biết rằng mẹ cô đang tức giận, vì vậy bộ mặt cay đắng đi theo Dương Huệ Nương vào phòng sau.

Tất cả các cửa hàng trên phố Châu Phúc đều có một cửa hàng ở phía trước và một khu nhà ở phía sau, cửa hàng rượu của Giang gia cũng vậy, cửa hàng phía trước có bức mành ngăn cách, phía sau là sân viên cùng với hậu viện của mẫu nhi Dương Huệ Nương ở.

Dương Huệ Nương vừa bước vào sảnh đã chọc chọc vào trán Khương Ly giận dữ.

"Đã nói với con là không được kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tiết Dao sao? Con làm nàng trước mặt mọi người bẽ bàng như vậy, những lời mẫu thân dặn con đã quên rồi sao? !"

"Là nàng ta gây sự trước chứ, rõ ràng là nàng ta đang trút giận lên người nữ nhi." Giang Ly sờ trán, ủy khuất nói: "Nữ nhi cũng không phải tượng đất sét, để cho người khác muốn nặn như thế nào cũng được."

"Con cho rằng mẫu thân không biết con đang suy nghĩ cái gì? Ngươi chỉ muốn giúp Hoắc Huyền làm Tiết Dao xấu hổ mà thôi!"

Giang Ly cũng không có phủ nhận, xoa xoa cái mũi nói: "Thấy oan ức cũng không phải là muốn giúp, này mẫu thân đừng tức giận, tức giận cũng không đáng.”

----------------