Nguyệt Lạc Thất Huyền

Chương 11: Phu xướng phụ tùy

Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân

Mùng chín mỗi tháng, Long Phổ Tự thường hay mở hội chùa, đặt tượng Phật trong chùa lên xe được trang trí lộng lẫy tuần du, xung quanh chùa bách thương tụ tập, khắp nơi đều có

thể thấy các sạp hàng đủ mọi kiểu dáng được bày ra.

Thất Huyền ngày thường luôn tránh nơi đông người, còn Bách Lý Minh Nguyệt thì vừa vặn ngược lại, nơi nào náo nhiệt liền có mặt ở nơi đó, đeo hòm gỗ khắp nơi rao bán dược liệu, mượn việc chuyện trò với mọi người để hỏi thăm tin tức, từ chuyện vụn vặt trong nhà đến thời thế tình đời, chỉ cần người khác bằng lòng nói, hắn đều sẵn sàng lắng nghe, hơn nữa còn có thể nói thêm vào.

Thay đạo bào giả trang thành du y, giơ tay nhấc chân tất cả đều đảo ngược, nào có mảy may bóng dáng trước kia, hoàn toàn đúng là một tiểu dân thị tỉnh, chỉ có điều da mặt so với tường còn dày hơn là không thay đổi.

Hắn nói dịch dung thành công không phải chỉ đơn giản là thay hình đổi dạng, mà còn phải cả thân lẫn tâm đều tiếp nhận thân phận mới của mình cũng như hưởng thụ nó.

Hắn nói nàng tuy có thể che giấu tính cách thật, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là đến mức giả được bộ dáng, cho nên nàng luôn tránh ánh mắt người khác, bởi vì ánh mắt là cửa sổ có thể phản ảnh ra nội tâm rõ ràng nhất.

Hắn nói hy vọng nàng cũng có thể thích ứng cùng hưởng thụ thân phận mới, làm nền tảng vững chắc cho việc hành tẩu giang hồ sau này.

Thế nên… Thân phận mới của nàng là —— nương tử hiền lương của tiên sinh bán thuốc.

Nương tử là thân phận, hiền lương là tính cách, muốn giả trang phải đủ cả hình dạng và thần thái, cần đứng ở góc độ người làm thê tử mà dụng tâm ước đoán, tỷ như ——

Tướng công đổ mồ hôi, phải chủ động lau giúp hắn, không thể để đến lúc mồ hôi nhỏ xuống.

Lại tỷ như —— lúc nghỉ chân phải chủ động kéo ghế cho tướng công ngồi, chén trà hết phải chủ động rót đầy, lúc tướng công nói chuyện cùng người khác phải ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ, tướng công nói đông nàng không thể đi tây, tướng công nói phải nàng không thể nói không phải.

Cái gọi là hiền lương chẳng qua chính là lấy phu làm trời, giả trang thành hạ nhân nhẫn nhục chịu đựng thì nàng rất thông thạo.

Đi dạo đến giữa trưa, vào lúc Bách Lý Minh Nguyệt hỏi nàng muốn đi đâu ăn cơm, nàng chỉ trả lời một câu: “Tướng công nói đi chỗ nào thì đi chỗ đó.”

Vì vậy bọn họ vào một tửu lâu hai tầng lầu ngồi xuống, chọn gian phòng gần phía trong ở trên lầu, thoải mái dễ chịu lại thanh tịnh.

Khi Bách Lý Minh Nguyệt hỏi nàng muốn ăn gì, nàng vẫn là: “Toàn bộ do tướng công làm chủ.”

Vì vậy Bách Lý Minh Nguyệt gọi chay mặn mỗi loại ba món, kèm thêm chút canh ngọt, Thất Huyền không kén ăn, mang lên cái gì ăn cái đó.

Bách Lý Minh Nguyệt lắc đầu liên tục: “Nàng là nương tử của ta, không phải người hầu, không phải tỳ nữ.”

“Đây chính là hiền lương, trượng phu nói sao làm vậy, thật ra thì ngươi có thể không cần hỏi ý kiến của ta.” Thất Huyền uống canh ngọt, cảm thấy có một hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái, vừa múc một muỗng lên nhìn, phát hiện bên trong có thêm hoa hòe.

Bách Lý Minh Nguyệt thu hết động tác nhỏ của nàng vào mắt: “Hiền lương không phải trong mắt không có phu, ta hỏi nàng, trong mấy món ăn này, ta thích ăn món nào nhất?”

Thất Huyền chớp mắt một cái, nàng đương nhiên không thể biết được.

“Ngươi chưa từng nói với ta.”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Bách Lý Minh Nguyệt thở dài, đũa gõ gõ lên miếng gỗ đàn hương ngọc bích[1]: “Món này nàng ăn nhiều nhất, vị trí đĩa thức ăn ấy lại không phải cách nàng gần nhất, khẩu vị nàng thiên ngọt, lúc ở Phượng Tiên Lâu ta đã phát hiện, thích ăn gì, việc ấy còn cần nói sao?”

Mặt Thất Huyền nóng lên, nhỏ giọng nói: “Vậy lần sau ta sẽ lưu ý.” Ánh mắt qua lại trên mấy món ăn, chỉ là không nhìn về phía hắn.

Bách Lý Minh Nguyệt chống trán: “Thất Huyền, hành tẩu giang hồ, khả năng quan sát rất quan trọng, hôm nay chúng ta đi mấy ngõ hẻm, đã gặp những ai, nói những chuyện gì, nàng có thể nhớ bao nhiêu?”

Nàng trước nay đều dò hỏi tin tức đúng theo mục đích, có cần mới đặc biệt lưu ý, đối với người giao lưu cũng là thái độ đó, trừ phi cần thiết, nếu không đều kính nhi viễn chi[2], không giống hắn —— “Ngươi cùng người khác nói chuyện chẳng có trọng điểm gì, toàn mấy chuyện râu ria ngoài lề, chuyện không quan trọng cũng cần phải nhớ ư?”

[2]kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó.

“Đương nhiên, để mở mang kiến thức, hiểu rõ hoàn cảnh cũng như việc hay người chúng ta đang gặp phải, từ bên trong những thông tin tưởng như không chút liên quan nào nhìn ra đầu mối hữu dụng.” Bách Lý Minh Nguyệt thấy nàng rơi vào trầm tư, lại hỏi: “Vì sao ta lại đến tửu lâu này, lựa chọn gian phòng này, chọn mấy món ăn này? Nàng cảm thấy có nguyên do gì không?”

Trừ đói bụng ra còn có thể có nguyên nhân nào khác?

Ánh mắt hoang mang nói cho Bách Lý Minh Nguyệt nàng căn bản chưa từng suy nghĩ qua những vấn đề này: “Thân phận, ta là đang lựa chọn cho phù hợp với thân phận này, xem y phục trên người ta và nàng, tuy không tính là đại phú quý nhưng chí ít cũng không lo ấm no, văn nhân thường lấy đạo bào để hiển lộ rõ khí phách, thư sinh bị buộc bỏ bút mực theo buôn bán lại càng chú trọng điểm này hơn, việc làm trước tiên vào lúc có tài lực sẽ là cố sức theo đuổi hình thức sống phong nhã, cho nên ta chọn gian phòng thanh tịnh đẹp đẽ, ngồi cạnh cửa sổ, chọn mấy món ăn tên dễ nghe, giá tiền vừa phải, vừa không xa xỉ, lại vừa không khiến bọn tiểu nhị liếc mắt nhìn nhau.”

Lúc này, ngoài bình phong truyền đến tiếng bước chân, Bách Lý Minh Nguyệt đúng lúc ngừng tiếng nói. Người hầu trà bưng tới một bình trà thơm rót đầy cho hai người, đợi sau khi hắn rời khỏi gian phòng Thất Huyền mới mở miệng: “Ngươi quá chú trọng chi tiết, ai rảnh rỗi chú ý những thứ này làm gì?”

“Rất nhiều chuyện đều là tích tiểu thành đại, nếu như nàng không thể chu toàn mọi mặt, một ngày nào đó sẽ vấp ngã ở chỗ mà nàng sơ hở.”

Thất Huyền uống một hớp trà, nhấp ở trong miệng hồi lâu mới nuốt xuống, ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Vấp ngã thì lại đứng lên là được rồi, ngươi chưa từng vấp ngã sao?” Cả người toàn sẹo kia chẳng phải là vết tích của việc trải qua vấp ngã à.

“Nam nhân chịu được vấp ngã.”

“Đều là da thịt bọc xương, ngã sẽ đau như nhau, phân nam nữ cái gì?” Chẳng qua là nam nhân có cớ đi làm xằng làm bậy hơn nữ nhân mà thôi, một khi rơi xuống đáy vực, nói không chừng còn nhu nhược hơn cả nữ nhân.

“Thất Huyền, ngẩng đầu lên.”

“Hửm?”

Nàng thuận theo lời nói ngẩng mặt, chợt trên môi nóng lên, bất ngờ nhìn vào con ngươi thâm thúy của hắn, chỉ là trong chốc lát giao hội, lại khiến ngực cũng đột nhiên bức bối, là sợ hãi, nhưng loại sợ hãi này lại bởi vì tình triều khác thường của hắn mà ra.

Bách Lý Minh Nguyệt nghiêng người vượt qua mặt bàn, giống như hứng thú trộm hương đột ngột bộc phát, nhưng chỉ nhẹ nhàng in một nụ hôn lên, sau khi ôn tồn trong chốc lát liền ngồi xuống lại, nói khẽ: “Không thể khiến nữ nhân mình yêu mến dựa vào, đó là bi ai cùng thất bại của nam nhân.”

“Phó thác mình cho một người không có chút quan hệ nào vốn đã không hợp lẽ, chỉ cần có lòng tự lực, cần gì phải dựa vào người khác mà sống?” Người với người chung sống cứ

duy trì quan hệ đôi bên cùng có lợi, lấy được cái mình muốn là được rồi, nếu không sẽ nguy hiểm rất lớn, đã không bảo toàn được vốn liếng mà có khi còn phải đền thêm, trái tim con người chỉ có một, đền ra rồi cũng không còn lấy về được nữa.

Cuối cùng Bách Lý Minh Nguyệt cũng cảm nhận được mùi vị thất bại của đàn gảy tai trâu, cố chấp là kết quả của sự tích lũy từng ngày, tự mình hành động mà hết sức xem nhẹ hoàn cảnh cùng những người xung quanh là biểu hiện của cô độc, sau khi trải qua long đong phải làm sao mới có thể vô điều kiện tin tưởng người khác?

Vốn có một cơ hội có thể để nàng cảm nhận được sự ấm áp của tình người, lúc xưa khi cứu nàng nếu hắn không làm những chuyện dư thừa kia, tin chắc nàng cũng không đến mức nhìn tình người đều bỉ ổi kinh khủng như vậy.

Nếu như ngay cả sinh mệnh cũng có thể đặt lên cân để cân đo đong đếm, thì trên đời này còn thứ gì không thể định giá?

Hắn nguyện dùng mười năm, hai mươi năm, thậm chí cả cuộc đời để lấp đầy vết thương của nàng, vốn đang làm biện pháp chuẩn bị, nhưng trước mắt xem ra, tính tình nha đầu này không đổi ngay được, nào dám để nàng đơn độc phiêu bạt giang hồ?

!!!

Việc bỏ đi của Thất Huyền làm Sở Triêu Nam thẹn quá hóa giận.

“Đồ đê tiện đó! Ta tốn bao nhiêu thời gian? Bỏ ra bao nhiêu tâm sức trên người ả!?” Hắn giật màn trướng xuống, một chưởng chẻ giường nhỏ thành hai khúc, sắc mặt nhăn nhó dữ tợn, nào còn mảy may phong độ hào hiệp gì.

Chỗ ở của Thất Huyền trong Lộ Hoa Viên bị hắn đập phá khắp nơi hỗn độn, đâu đâu cũng là đất đá cùng gỗ vụn rải rác, ngay cả mẫu đơn trồng trong viện cũng bị nhổ tận gốc.

Tạ Uyển tựa vào cột ở cửa, mắt lạnh nhìn hắn tức giận hừng hực như trâu, nhàn nhã nói: “Gia, nàng ấy để lại thư nói muốn hồi hương thăm người thân, không chừng qua thời gian ngắn nữa sẽ trở về đấy.”

“Thăm người thân? Ha ha ha… Nàng ta làm gì còn người thân nào để thăm! Mười năm trước đã sớm chết cả rồi!” Sở Triêu Nam hung hăng chưởng lên tường một cái, nhất thời lưu lại một dấu bàn tay lờ mờ.

“Ai nói không còn? Muội muội nàng ấy không phải ở Ích Châu hay sao? Gia ~ ngài vì việc ấy còn phái người âm thầm đi điều tra, đã quên rồi à?”

“Nàng ta không thể biết được! Nếu không vì sao không đi từ sớm? Ở trong Bạch Vân Đường, nàng ta cũng không có cơ hội ra ngoài thám thính.”

Tạ Uyển õng ẹo đi tới vuốt vuốt lưng hắn: “Phượng Tiên Lâu thế nhưng lại là một nơi nghe ngóng tin tức rất tốt, gia ~~ ngài không biết sao, lâu chủ Phượng Tiên Lâu thế nhưng lại là sư huynh của nô gia nha, trong mấy ngày ngài bôn ba bên ngoài này, sư huynh lại hàng đêm triệu nàng ấy đến trong lâu gặp riêng, lấy danh nghĩa là nghe đàn… để làm chuyện cẩu thả.”

“Ngươi nói cái gì!?” Sở Triêu Nam đột nhiên xoay người, duỗi tay bóp cổ nàng ta: “Sư, huynh? Không thể nào! Kia rõ ràng là nữ nhân!”

Tạ Uyển nhẹ nhè hít thở, khó khăn phát ra âm thanh: “Gia, nếu ngài gϊếŧ nô gia, thì mãi mãi cũng không cách nào biết được chân tướng… cũng mãi mãi… không có được nữ nhân kia.”

Sở Triêu Nam hung tợn trừng mắt nhìn nàng ta hồi lâu, thả tay làm nàng ta ngã trên mặt đất, quay lưng lại hít sâu một hơi: “Ngươi nói đi!”

Tạ Uyển che cổ ho suyễn một hồi, kéo khóe môi dưới, khẽ cười nói: “Gia từng gặp là sư phụ ta, hiện giờ tọa trấn Phượng Tiên Lâu lại là sư huynh ta, à… cho dù ngài gặp cũng không nhất định có thể nhận ra được, bởi vì huynh ấy luôn giả trang thành nữ nhân.”

“Ngươi lại dám lừa dối ta!” Sở Triêu Nam ngồi xuống nắm chặt vạt áo nàng ta, “Vì sao không nói sớm?”

“Vì muốn giữ bí mật cho sư huynh, dù rằng huynh ấy không để mắt đến ta nhưng chí ít ta cũng là nữ nhân duy nhất có thể chia sẻ bí mật cùng huynh ấy, gia… thân thể nô gia là của ngài, nhưng mà trái tim này… đã sớm cho sư huynh rồi, ấy vậy mà… bí mật kia lại để nữ nhân khác đoạt mất, ngài nói, ta cố sức bảo vệ còn có tác dụng gì nữa chứ?” Tạ Uyển đưa tay khẽ vuốt gương mặt Sở Triêu Nam, cười mị hoặc.

“Ngươi!” Sắc mặt Sở Triêu Nam đột ngột chuyển biến, xuất chưởng đánh về phía mặt nàng ta, nhưng khi còn ba tấc thì ngừng lại, bỗng nhiên cười ầm ĩ.

“Uyển nhi, ngươi quả nhiên khác với những nữ tử bình thường, tính khí… cùng thân thể này, đều làm Sở mỗ muốn bỏ mà bỏ không được,” vừa nói vừa xé váy nàng ta tùy tiện xoa bóp.

Tạ Uyển thở gấp cong người nghênh hợp, hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, ghé bên tai hắn nói nhỏ: “Sư huynh… không có ở Phượng Tiên Lâu, hẳn là đi theo nàng ấy rồi... sư huynh võ công cao cường, nhưng trong cơ thể lại có độc, chỉ có thể thừa cơ hội huynh ấy đi ra ngoài lần này mới có cách áp chế huynh ấy, một khi trở lại Phượng Tiên Lâu rồi, cho dù dốc hết toàn bộ thế lực của Bạch Vân Đường cũng không động được vào một đầu ngón tay huynh ấy, ta có thể giúp ngài đoạt được Thất Huyền muội muội từ trong tay huynh ấy, gia à… chỉ cần ngài làm theo những gì ta nói…”

Sở Triêu Nam nheo mắt lại, cười lạnh nói: “Uyển nhi, nàng là muốn giúp Sở mỗ hay là muốn Sở mỗ giúp nàng?”

“Có khác nhau sao? Gia… giúp ngài chẳng phải cũng như nô gia tự giúp mình à?”

Chú thích:

[1]Miếng gỗ đàn hương ngọc bích mà Bách Lý Minh Nguyệt gõ lên: