Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân
Trong Quế Thạch Cư, Bách Lý Minh Nguyệt ngồi một mình trước viện, cầm bút nhẹ nhàng lướt vẽ trên giấy, đường mực ngoằn ngoèo không thành hình, tay cầm bút run rẩy không khống chế được, hắn vén tay áo gắng gượng một lát rồi đột nhiên ném bút về phía trước, vung tay gạt giấy và nghiên mực xuống dưới, nước mực đen đặc hắt tung tóe lên đá trắng dưới đất, làm bẩn một góc cẩm bào.
Sáo thổi không thành khúc, nét bút cũng không thể vẽ ra hình ảnh hiện lên trong đầu, theo nỗi nhớ gia tăng, trong cơ thể giống như bị một ngọn lửa đốt cháy gần như không còn sót lại gì, kinh mạch toàn thân đảo ngược, cả người càng bị thiêu đốt đau đớn trầm trọng hơn, khí huyết phun trào từ đan điền đi thẳng lên trên.
Cùng lúc với một tiếng gầm khẽ nặng nề, chiếc bàn thấp lập tức bị một chưởng đánh vỡ tung thành mảnh nhỏ, hắn nắm chặt vạt áo, cả người cuộn lại nằm rạp trên mặt đất, máu đen từ răng không ngừng trào ra bên ngoài.
“Thất Huyền… Thất Huyền …… ” Cái tên này là căn nguyên thống khổ của hắn, hắn muốn dựa vào gọi tên để áp chế sóng tình dâng trào, nhưng càng gọi lại càng không kiềm chế được, hy vọng có thể lập tức nghe thấy giọng nói của nàng, ôm cơ thể mềm mại ấm áp của nàng.
Một làn gió thơm thổi đến, Bách Lý Minh Nguyệt cảm thấy vai như bị người ta giữ nhẹ, hai mắt dần mở, nhìn thấy váy lụa trắng mềm mại rũ xuống mặt đất, vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt vừa lộ ra mừng rỡ lập tức chuyển lạnh: “Ngươi… đến đây làm gì…?” Bị thiêu đốt đến đau nhức làm hắn không thể nói trôi chảy.
Tạ Uyển ngồi trước mặt hắn, nghiêng người ôm hắn, vành mắt đỏ hồng hỏi nhỏ: “Vì sao không phải muội? Vì sao? Muội rốt cuộc có chỗ nào không bằng nàng ta? Huynh nói đi!”
Thất Huyền cả đêm không về, trong lòng nàng ta cảm thấy khác thường nên lập tức đi thẳng đến Phượng Tiên Lâu điều tra thì phát hiện dạy đàn là một người khác, mà Bách Lý Minh Nguyệt cũng không ở Thái Âm Các, chạy tới chân núi Bắc Mang liền thấy xe ngựa của Phượng Tiên Lâu chạy gấp trên đường, mành đỏ hơi mở, vội vàng thoáng nhìn vào đã thấy khuôn mặt làm nàng ta toàn thân lạnh lẽo.
Huynh ấy thế mà lại đưa Thất Huyền đến nhà riêng sớm chiều sống chung ba ngày! Quế Thạch Cư vốn là nơi sư phụ luyện độc, sau khi sư phụ mất huynh ấy liền lấy nơi này làm của riêng, ngay cả sư muội như nàng ta cũng không cho bước chân vào, nàng ta muốn lấy đan dược cũng phải thừa dịp huynh ấy không ở đây mới có thể lấy được, bao nhiêu lần vứt bỏ tôn nghiêm cầu xin cũng đều bị đuổi ra khỏi cửa không chút lưu tình.
Bây giờ huynh ấy lại để cho một người ngoài ở lại đây ba ngày, việc này bảo nàng ta làm sao chấp nhận được?
“… Tránh ra, chớ chạm vào ta…” Bách Lý Minh Nguyệt gạt tay nàng ta lùi về phía sau, mùi thơm của cơ thể phái nữ làm cho trong bụng xuất hiện một luồng rối loạn.
Tạ Uyển chật vật ngã ngồi dưới đất, thái độ tránh như tránh rắn rết khơi dậy điên cuồng dưới đáy lòng nàng ta, nàng ta quỳ thẳng người lên, cởi bỏ đai lưng, sít sao nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của hắn, dùng động tác cực kì thong thả, cởi từng lớp xiêm y ra, chỉ chừa cái yếm che đậy thân thể.
“Sư phụ hạ thuốc tối kỵ động tình, bình thường đã khó có thể khiến “Hỏa Độc” tiêu tan, một khi ham muốn du͙© vọиɠ quá nặng sẽ chuyển biến thành “Tình Thiền” — da^ʍ độc ăn vào xương tủy, sư huynh, huynh rất muốn đúng không, ôm lấy muội, huynh sẽ không phải thống khổ nữa.”
Cách giải trừ đau đớn rất đơn giản, nhưng huynh lại thà để bản thân chịu đựng cũng không muốn thương tổn nha đầu Thất Huyền kia, vì sao? Vì sao nhung nhớ nhiều năm chỉ đổi lấy những câu nói lạnh lùng, còn một nữ tử mới quen biết chưa bao lâu lại có thể khiến huynh động tình?
Nếu không có tình ý tận xương, Hỏa Độc tuyệt đối sẽ không dễ dàng chuyển hóa, Tạ Uyển không cam lòng đến gần, “Tình Thiền” là thánh phẩm trong da^ʍ độc, thuốc cũng như tên, tuy là dùng âm dương giao hợp để giảm bớt thống khổ, nhưng người trúng độc một khi chạm vào nữ tử nào thì cả đời cũng chỉ có thể cùng nữ tử ấy giao hoan, nếu lại chạm vào một nữ nhân khác sẽ lập tức độc phát mà chết. Nếu tình và dục không thể lưỡng toàn, ít nhất cũng phải chiếm được một cái.
Khi “Tình Thiền” phát tác tốt kỵ mùi hương của phái nữ, càng đau thì dục niệm lại càng tăng vọt, nàng ta cũng không tin có người nam nhân nào có thể chịu đựng được.
Bách Lý Minh Nguyệt nâng ống tay áo lên che miệng mũi lại, thuốc điên cuồng ác liệt cắn xé linh hồn làm cho hắn thống khổ, cơ bắp toàn thân căng thẳng, không dám động cũng không dám lên tiếng, sợ chân khí áp chế độc tính sẽ theo đó mà tan rã hết.
Tạ Uyển kề sát hắn, cánh tay trần mềm mại vòng ra sau lưng hắn khẽ vuốt, ưỡn thân trên, cố ý đem cảnh xuân trước ngực đến trước mặt hắn. Bách Lý Minh Nguyệt nhắm hai mắt lại chỉ dùng miệng hít thở.
Cảm giác đau đớn từ chất độc trong cơ thể vẫn thua xa nhớ nhung thấu tim, người trông ngóng không ở bên cạnh, du͙© vọиɠ của cơ thể đối với hắn mà nói cũng không khó chịu đựng lắm.
Tạ Uyển phát hiện hắn vậy mà còn có thể giữ bình tĩnh tự kiềm chế, cảm xúc chua xót lấp đầy trong lòng, lại ra sức dùng các loại thủ đoạn kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Trên đời này, chỉ có muội sẵn lòng chia sẻ thống khổ với huynh, sẵn lòng vứt bỏ quyền lợi mà nữ nhân nên có, nàng ta có thể
làm được không? Làm không được! Nàng ta sẽ không chấp nhận huynh! Muội thì không quan tâm, cho tới bây giờ cũng không quan tâm! Huynh nên biết điều ấy, sư huynh, huynh nhìn muội, nhìn muội đi!”
Bị nói đến chỗ đau, Bách Lý Minh Nguyệt lập tức giận tái mặt, khí huyết bốc lên trong chốc lát đông lại thành băng, tia đỏ lừ trong mắt rút đi, thay vào đó là mây đen che kín, cảm giác hỗn loạn bay bổng đau đớn dần dần chuyển thành lửa đốt ruột gan, so với bình thường càng nóng hơn. Đàn hương đã cháy hết, không còn tác dụng trấn tĩnh nữa, lửa ở trong cơ thể tàn sát bừa bãi giống như muốn đốt nội phủ cùng kinh mạch thành tro, nhưng sự đau đớn trực tiếp nhất cũng quen thuộc
nhất này lại làm cho cơ thể khôi phục lại tri giác như bình thường, đau đến mức cùng cực ngược lại không còn cảm giác nữa.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Hắn ngầm vận công, chờ sau khi xao động lắng lại liền nhanh như chớp ra tay bóp lấy cổ nàng ta ấn ngã xuống đất, gáy Tạ Uyển chạm đất, nhất thời bị đập xuống nên choáng váng, xương cổ bị siết kêu rắc rắc, kinh ngạc tới nhanh đi cũng nhanh, nàng ta bất chấp đau đớn trên cổ, giữ lấy mu bàn tay hắn, thở hổn hển nói nhỏ: “Huynh rốt cục cũng chịu chạm vào muội, nào, muốn bóp nát chỗ nào cũng được… ở đây… hay là ở đây?”
Ngón tay theo lời nói di chuyển trên thân thể, thậm chí hơi cởi yếm, làm cho xuân tình quyến rũ như ẩn như hiện, rất ít nam nhân có thể thoát được loại mê hoặc này.
Bách Lý Minh Nguyệt giống như bị ghê sợ mà rút tay về. Tạ Uyển bị vẻ mặt như chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu của hắn làm tổn thương, đau thắt trong lòng làm cho nàng ta cực đoan lên, liều lĩnh nhào vào lòng hắn.
Bên ngoài truyền đến tiếng làn váy kéo lê, trong lòng Bách Lý Minh Nguyệt khẽ động, muốn lùi ra xa nhưng khổ nỗi tay chân vẫn có chút chậm chạp, không tránh kịp, chỉ có thể đưa tay đỡ hai tay của nàng ta, không thể tránh khỏi sự tiếp xúc của tứ chi làm cho hắn rất chán ghét, nhưng ở trong mắt người không biết tình hình thì lại là một cảnh tượng mờ ám khác.
Thất Huyền đứng dưới cổng vòm, kinh ngạc dưới đáy mắt chợt lóe qua rồi biến mất, sau đó làm ra phản ứng phù hợp với thân phận nhất trong tình huống này – xoay người định đi, phi lễ chớ nhìn.
“A, không phải Thất Huyền muội muội đó sao? Đừng đi vội thế –“
!!!
Bách Lý Minh Nguyệt lấy tay áo che mặt, lặng lẽ lau đi vết máu ở khóe miệng.
Thất Huyền bị Tạ Uyển gọi lại, hoảng sợ lúng túng cúi đầu xuống: “Phu nhân, nô tỳ chỉ tới để lấy đàn, không biết người ở đây, không phải cố tình mạo phạm.”
Tạ Uyển phát hiện phức tạp trong ánh mắt Bách Lý Minh Nguyệt, lại càng nổi cơn ghen ghét, tất cả tâm tư oán độc đều hóa thành nụ cười dễ gần trên mặt: “Làm sao trách muội được? Là tỷ tỷ đến không đúng lúc.” Nàng ta vừa nói vừa nhặt xiêm y dưới đất lên mặc vào, vén tóc rối tung ra sau tai.
“Nô tỳ không dám, nô tỳ lấy đàn rồi sẽ đi ngay.” Giọng nói Thất Huyền bất ổn, nhìn chằm chằm mũi giày nhưng ánh mắt lại lạnh như
băng sương.
Tạ Uyển đi đến, nâng tay khoác lên vai nàng, kề sát vào bật hơi: “Thất Huyền muội muội, muội ở lại thay ta đi, tỷ tỷ ta cũng không chịu nổi sư huynh làm nhiều lần như vậy nữa rồi.” Trong giọng nói hàm chứa ý ám chỉ mãnh liệt, nàng ta biết rõ vết nứt của tình cảm là từ nghi kỵ tích lũy mà ra, tuy rằng tạm thời Thất Huyền vẫn chưa sáng tỏ tâm ý của mình, nhưng gieo hạt cần phải theo từng bước, kết quả tệ nhất cũng
chính là ngọc nát đá tan.
Đợi Tạ Uyển đi rồi, Thất Huyền mới ngẩng đầu: “Ta tới lấy đàn.”
Bách Lý Minh Nguyệt sửa lại vạt áo, lùi về phía sau hai bước, lười biếng dựa vào tường, nói giọng khàn khàn: “Vậy vào lấy đi…”
Thất Huyền nhìn qua những vật dụng tán loạn đầy đất, do dự nói: “Nếu có thể phiền ngươi lấy giúp.”
Bách Lý Minh Nguyệt theo tầm mắt dao động tới lui của nàng, ấn đường hơi nhăn lại: “Muốn lấy thì tự nàng vào lấy đi.” Cũng không chờ nàng nói gì liền phất tay áo xoay người, áp sát tường cọ đến cạnh cửa rồi nhấc chân bước vào.
Thất Huyền ở ngoài viện đứng một lát, không làm sao được, đành phải đi theo vào, đi đến gian phòng của chủ nhân ở phía sau, thấy hắn dựa nghiêng trên giường nhỏ, đặt đàn ngang đùi, muốn lấy đàn nhất định phải đến bên cạnh hắn, dựa vào kinh nghiệm trước đây, hậu quả đến gần hắn chính là bị kéo lên trên giường.
Bách Lý Minh Nguyệt cầm bình uống rượu, súc sạch miệng đầy mùi máu tanh, liếʍ môi dưới khẽ gọi: “Lại đây.” Ngón tay dài ngạo mạn ngoắc ngoắc ở không trung.
Thất Huyền không do dự nhiều, nghe lời đi qua, vừa định đưa tay, Bách Lý Minh Nguyệt liền nhanh chóng đem đàn để dưới gầm bàn dài, thuận thế ôm nàng vào lòng.
“Thất Huyền, nàng tới thật quá đúng lúc, chậm một bước nữa thôi thì ta đã bị nữ nhân khác chiếm mất đồng trinh rồi, thật là đáng sợ quá đi mất, nàng phải an ủi ta thật nhiều đấy.” Hắn cợt nhả trêu ghẹo, vùi mặt vào mái tóc mềm mại của nàng cọ tới cọ lui, khí nóng tích tụ trong cơ thể dần tiêu tan, cảm giác dạt dào trong lòng khiến người ta an tâm, thống khổ do nàng tạo nên cũng chỉ mình nàng mới có thể giải trừ.
Thất Huyền không kháng cự, cứng người ngả vào trước ngực hắn, theo ý trong lời của hắn lạnh lùng nói: “An ủi thế nào? Muốn ta giúp ngươi cởϊ áσ tháo thắt lưng sao? Miệt mài quá nhiều sẽ tổn hại sức khỏe, khuyên ngươi từ bây giờ nên bắt đầu học phải tiết chế như thế nào đi.”
Đồng trinh? Cũng chỉ mình hắn mới có thể nói ra lời không biết xấu hổ đến như vậy, sớm đã biết rõ tên này chẳng phải người giữ mình trong sạch gì, nhưng tận mắt thấy hắn xằng bậy với người đã có phu quân vẫn là không khỏi kinh ngạc.
Bách Lý Minh Nguyệt làm như không nghe ra sự châm chọc trong lời nói, mở rộng cẩm bào bọc nàng lại, đưa vào trong thế giới của hắn.
“Còn chưa đủ tiết chế? Không phải lần nào ta cũng đều nhịn xuống sao?”
“Ta không ép ngươi nhịn.” Thật vẫn không rõ tâm tư của hắn, là đối với tất cả nữ nhân đều như vậy, hay chỉ đùa giỡn như thế với riêng mình nàng? Đối với thâm tâm nàng mà nói chính là dày vò giao tạp giữa tiếp nhận và kháng cự, có lẽ cũng có người xem dày vò như lạc thú, lại nói tiếp, sở thích đặc biệt của hắn cũng không ít, thêm một cái nữa cũng không là gì.
Bách Lý Minh Nguyệt ôm ngang nàng trên đùi, cúi thấp thân trên, chóp mũi tựa trên gáy nàng, thấy nàng căng thẳng cười hỏi: “Vì sao nàng cứ phải nhịn? Vì sao không chịu thẳng thắn tiếp nhận vui thích ta mang đến cho nàng, nam nữ hoan ái thật sự đáng xấu hổ như vậy sao?”
Thất Huyền quay mặt sang chỗ khác: “Ngươi vui thích, nhưng ta không thích.”
Thân thể dơ bẩn đã khó gột sạch, nếu ngay cả tâm cũng sa đọa, nàng không dám tưởng tượng mình sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.
Bách Lý Minh Nguyệt hôn cổ nàng, mơ hồ nỉ non: “Cho nên ta cũng nhịn, nhịn đến lúc nàng thích mới thôi.”
Hắn dùng hai năm đi theo để làm rõ ràng tâm tư khó hiểu của mình, nhưng hai năm này đối với nàng mà nói chỉ là rèn luyện sinh tồn, giậm chân tại chỗ là vì thương tổn lúc ban đầu tạo thành, sau hối hận cũng không bù đắp lại được, huống chi tình yêu vốn ích kỷ và tham lam, sau khi đã độc chiếm thân thể của nàng còn không biết chừng mực, càng hận không thể chiếm trọn cả trái tim nàng.
Bàn tay vuốt khẽ như sóng chìm nổi, chợt nhẹ chợt mạnh, như gần như xa, trong cơ thể dấy lên một đám lửa nhỏ mà dày đặc, Thất Huyền cắn răng cố chống đỡ, trọng thương như vậy cũng vẫn sống được, không lý nào ngay cả một chút khó chịu này lại không chịu được.
Nàng nhắm mắt lại, đang định chịu đựng tra tấn kế tiếp, chợt lơ đãng nhớ tới lời nói của Tạ Uyển — ” Muội ở lại thay ta đi, tỷ tỷ ta cũng không chịu nổi sư huynh làm nhiều lần như vậy nữa rồi.”
Không biết vì sao, bỗng nhiên không thể chịu được đυ.ng chạm của hắn nữa, vào lúc bàn tay xấu xa kia ném y phục che chắn sang một bên mà sờ lên da thịt nàng, nàng bắt đầu ngọ nguậy giãy dụa đồng thời dùng lực đẩy hắn ra.
“Đừng dùng bàn tay đã chạm qua nữ nhân khác để chạm vào ta!” Trong giọng nói mang theo tức giận, quyết liệt đến nỗi chính nàng cũng lấy làm kinh hãi.
Bách Lý Minh Nguyệt ngồi thẳng dậy, trong ánh mắt mê loạn ánh ra suy ngẫm sâu xa, dần dần, khóe miệng vẽ ra một nụ cười nhẹ am hiểu: “Loại lời nói có rắp tâm khác kia mà nàng cũng tin ư? Nàng nên biết rõ trường bào tầng tầng lớp lớp thế này sẽ không tiện chứ, và nếu thật sự muốn hưởng lạc cũng sẽ không chọn trên phiến đá bên ngoài viện, năng lực quan sát của nàng cần nâng cao hơn đấy. “
Thất Huyền ngẩn người, lập tức quay mặt sang một bên: “Xiêm y của nàng ta không chỉnh tề còn đang bị ngươi ôm, dù là ai nhìn thấy cũng sẽ có phán đoán như vậy.”
“Xiêm y là tự nàng ta cởi, ta cũng chỉ là đỡ lấy không để nàng ta mượn cớ nhúng chàm vòng ôm chỉ thuộc về nàng, có cảm động không?” Nói xong đầu ngón tay lại rục rịch.
Thất Huyền nắm lấy cổ tay hắn: “Trên người ngươi còn có mùi của nàng ta, ta ngửi thấy khó chịu.”
“Có sao?” Bách Lý Minh Nguyệt làm bộ nâng tay áo trái phải lên ngửi ngửi, “sao ta lại chỉ ngửi thấy mùi hương của nàng vậy nhỉ?”
Ở trong căn phòng nhiều năm xông đàn hương, cho dù có mùi khác cũng sẽ bị át đi, việc này… có được tính là đang uống dấm chua không?
Thất Huyền không để ý đến vui mừng ở đáy mắt hắn, chỉ nói: “Ít nhất cũng rửa tay ngươi sạch sẽ rồi hãy chạm vào ta.”
Để báo đáp nàng hiếm khi thể hiện ra ý muốn độc chiếm, Bách Lý Minh Nguyệt vui vẻ làm theo, đến hậu viện rửa tay thật sạch, sau khi trở về phát hiện… người không thấy đâu nữa, cổ cầm để dưới gầm bàn dài cũng không thấy tăm hơi.
Quỷ gian xảo này, lừa hắn đi chỉ vì muốn rời khỏi sao?
Lấy bước chân của hắn, muốn bắt về dễ như trở bàn tay, chỉ là, bỏ đi… sau khi độc tính phát tác còn cần điều tức, hôm nay tạm tha cho nàng vậy.
Bách Lý Minh Nguyệt bỏ thêm vụn gỗ bạch đàn vào lư hương, ngồi xếp bằng trên giường nhỏ vận công, dùng thuốc lưu thông khí huyết, trong đầu tràn ngập khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp kia, từng nhìn thấy nàng quật cường cùng yếu đuối, từng nhìn thấy nàng bi thương cùng mờ mịt, từng nhìn thấy nàng phẫn nộ cùng lạnh lùng, duy chỉ chưa từng nhìn thấy nàng nở nụ cười vui vẻ, người quá nhiều tâm sự đều không vui vẻ, nàng thậm chí cưỡng chế tước đi quyền lợi vui vẻ của chính mình, khiến cho hắn càng nhìn càng đau lòng… càng nhìn càng tẩu hỏa nhập ma …