Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 137: Không nhúng tay

Có được số điện thoại, Lăng Vũ liền đi vào một chỗ tương đối thanh tĩnh bấm gọi cho Phương Na.

"A lô! Xin chào!"

Điện thoại kết nối được, bên kia liền truyền đến giọng nói làm người ta tê dại của Phương Na.

Dù ở chung Phương Na lâu như vậy, Lăng Vũ vẫn chưa có thích ứng được. Chỉ cần vừa nghe đến ngữ điệu đưa đẩy của Phương Na, Lăng Vũ sẽ không tự giác run lên, sau đó liền nổi da gà đầy người.

"A lô! Xin chào! Là Phương Na sao? Tôi là Lăng Vũ. Tôi có chuyện muốn hỏi cô. Cô có quen Âu Dương Hạo không?"

Đang cùng bạn trai mới chơi đến vui vẻ vô cùng, Phương Na nghe giọng Lăng Vũ, lại còn có nhắc tới Tiểu Hạo, lập tức cầm lấy điện thoại đặt bên cạnh. Buông ly rượu trong tay, Phương Na đi đến gần bạn trai mới dùng ngữ khí thẹn thùng nhỏ giọng nói:

"Em có việc muốn đi ra ngoài, lập tức liền sẽ trở về, chờ em nga!"

Nghe được Phương Na dùng âm thanh khiến người ta huyết mạch phun trào, John lập tức ôm lấy Phương Na hôn sâu. Phương Na xô đẩy hắn mới lưu luyến tách ra, sau đó không nỡ gật gật đầu.

Phương Na thở phì phò, nhìn đối phương gật đầu. Cười ngọt ngào đối với John, sau đó cô ta cầm điện thoại liền xoay người lắc mông đi đến phòng trang điểm. Vừa đi Phương Na vừa cầm khăn giấy lau chùi miệng, sau đó chán ghét đem khăn giấy ném ở thùng rác ở hành lang, trong miệng oán hận nói một câu:

Đàn ông thúi!

Đi vào phòng dành để trang điểm, Phương Na mới đem điện thoại xem xét, xác định đối phương cũng chưa ngắt kết nối, mới cầm lấy đặt ở bên tai tiếp tục nói:

"Lăng Vũ, ngượng ngùng quá, vừa rồi có chút việc, để anh phải đợi lâu. Anh vừa rồi nói Tiểu Hạo làm sao vậy?

Chính là nôn nóng chờ Phương Na đáp lời, Lăng Vũ nghe được đầu kia rốt cuộc truyền đến động tĩnh, vì thế liền lập tức nói tiếp:

"À, là thế này, Tiểu Hạo gửi cho tôi một bưu kiện chuyển phát nhanh, bên trong có hai phong thư, một cái cho tôi, một cái là cho cô! Hắn nhờ tôi đem phong thư đưa cho cô. Nhưng hiện tại cô lại ở nước ngoài! Tôi lại không biết thư gửi cho cô viết cái gì, cũng không biết Tiểu Hạo có gấp không, cho nên liền gọi điện thoại nói với cô một chút!

Lăng Vũ nói lập tức làm Phương Na hơi hơi nhếch lên khóe môi gợi cảm. Sau đó cô ta giương mắt nhìn gương trong phòng trang điểm.

Em trai chỉ có gặp việc rất khẩn cấp cần hỗ trợ, mới có thể dùng loại phương pháp này tìm mình! Mà lần này cũng không ngoại lệ, xem ra lần này em trai đã gặp khó khăn lớn!

Phương Na biết em trai lần trước bởi vì có quan hệ cùng Lăng Vũ bị người cha lãnh khốc vô tình, cũng là người đã nuôi dưỡng cô mười mấy năm, giam cầm. Mà Tiểu Hạo nhờ Lăng Vũ giao cho cô thư khẳng định là muốn cô nghĩ cách đem hắn cứu ra ngoài.

Tuy rằng cô đã sớm biết Tiểu Hạo bị giam cầm, nhưng cũng không cảm thấy Tiểu Hạo sẽ thật sự bị hạn chế tự do. Nhưng lần này ba của Tiểu Hạo tựa hồ là ra tay thật sự. Cô không biết ba Tiểu Hạo vì cái gì tức giận lớn như vậy, ép bức Tiểu Hạo phải dùng phương thức như vậy hướng cô cầu cứu.

Nhưng hiện tại, cô cũng không cảm thấy đem Tiểu Hạo ra ngoài là có thể giải quyết vấn đề. Nếu không thể khiến cho ba Tiểu Hạo tán thành việc Tiểu Hạo thích Lăng Vũ, thì dù có dùng thủ đoạn giúp đỡ Tiểu Hạo chạy ra ngoài, với thế lực của Âu Dương gia, không chỉ Tiểu Hạo thực mau sẽ lại bị giam cầm, mà Lăng Vũ cũng có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.

Phương Na biết thủ đoạn của người đàn ông kia thực tàn khốc. Nếu Lăng Vũ rơi vào trong tay ông ta, thì phỏng chừng không có còn khả năng sống.

Dù cho giữ được mạng, Lăng Vũ cũng sẽ bị Âu Dương gia truy nã. Như vậy hậu quả càng nghiêm trọng. Không chỉ không có giúp được Tiểu Hạo, hơn nữa hại Lăng Vũ vô tội.

Cho nên lần này, Phương Na chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, tạm thời không nhúng tay vào.

Nếu em trai thật sự yêu Lăng Vũ, Phương Na tin tưởng hắn sẽ có biện pháp khiến cho người ba lãnh khốc kia đồng ý. Hơn nữa Tiểu Hạo cũng nên trưởng thành. Hắn không có khả năng luôn dựa vào người chị này hỗ trợ giải quyết mấy vấn đề cảm tình. Cho nên lần này Phương Na sẽ không ra tay, mà tin tưởng Tiểu Hạo sẽ khiến mình nhìn bằng con mắt khác, và kết quả cũng sẽ làm mọi người vừa lòng.

Nghĩ như vậy, Phương Na quyết định nói cho Lăng Vũ yên tâm.

"Ồ, một phong thơ a! Vậy cứ đặt ở chỗ anh trước đi! Tiểu Hạo cũng sẽ không có chuyện gì gấp đâu, chờ tôi kết thúc kỳ nghỉ liền sẽ trở về. Đến lúc đó anh lại đem lá thư kia giao cho tôi là được! Vậy không có việc gì nữa, tôi liền treo máy nga!"

Nói xong Phương Na liền tắt kết nối điện thoại, sau đó đi ra khỏi phòng trang điểm. Cô biết mình lần này không nhúng tay, Tiểu Hạo chắc chắn tức giận đến quăng đồ vật. Nhưng cô cũng không có khả năng vẫn luôn giúp đỡ Tiểu Hạo, đặc biệt là loại chuyện tình cảm này.

Nếu lần này Tiểu Hạo có thể thuyết phục được người ba lãnh khốc vô tình kia, vậy chứng minh Tiểu Hạo thật sự trưởng thành, lại còn có năng lực đi tranh thủ tình yêu cho bản thân.

Tuy rằng quá trình sẽ thực gian nan, nhưng vẫn cần Tiểu Hạo nổ lực. Cho nên không đến dạng bất đắc dĩ Phương Na sẽ không ra tay giải quyết chuyện này.

Nghe được Phương Na nói, Lăng Vũ vẫn là có chút lo lắng. Bất quá Phương Na nói không có việc gì, vậy cũng chỉ có thể như vậy. Dù sao lá thư kia là giao cho Phương Na, nhưng người không ở đây, Lăng Vũ cũng không có biện pháp.

Hiện tại cũng chỉ có thể chờ Phương Na trở về lại giao thư!

Thu hồi di động, Lăng Vũ thở dài một hơi liền đi trở về văn phòng bắt đầu công tác.

Lại một lần công tác đến 7 giờ tối, Lăng Vũ theo thói quen nhìn di động. Khi nhìn thấy cũng không có bất luận cuộc gọi nhỡ nào hay tin nhắn chưa đọc, cảm giác mất mát trong lòng Lăng Vũ chậm rãi nhảy lên cao.

Xem ra mình vẫn là chưa có quen việc không có Tiêu Tiêu lải nhải bên cạnh. Thật không biết những ngày như vậy rốt cuộc sẽ còn tiếp tục bao lâu!

Nghĩ vậy, Lăng Vũ hơi hơi rũ xuống mi mắt. Các loại cảm xúc bị đè nén. Chỉ có trên người tản mát ra ưu thương mới có thể nhìn ra được tình cảm trong nội tâm Lăng Vũ giờ phút này.

Rồi sẽ tốt!

Lăng Vũ dưới đáy lòng an ủi chính mình.

Sau đó Lăng Vũ liền đứng lên thu dọn bàn, đem tài liệu đã sửa sang lại tốt bỏ vào túi văn kiện. Lăng Vũ cầm lấy túi đặt ở bên cạnh bàn lên đi tắt đèn, sau đó đi ra khỏi văn phòng.

Bởi vì công tác của Lăng Vũ luôn kéo dài thời gian hơn các đồng nghiệp, cho nên nhiệm vụ đóng cửa tắt đèn rơi trên người Lăng Vũ.

Đi ra Lăng Vũ kiểm tra điện cẩn thận sau đó đóng cửa. Nhưng khi làm xong hết thảy, Lăng Vũ đột nhiên cảm giác được vài hơi thở mỏng manh, mà mấy hơi thở này đang chậm rãi tới gần.

Tay đáp ở then cửa tức khắc cứng lại, sau đó Lăng Vũ chậm rãi tiến vào trạng thái đề phòng.

Lăng Vũ biết giờ phút này phía sau đang đứng vài người. Trực giác sát thủ nói cho Lăng Vũ biết, mấy người này tới không có ý tốt, cho nên cần thiết làm tốt chuẩn bị chiến đấu HunhHn786.

Không biết mình gần đây đắc tội với ai, vì cái gì cho người theo dõi mình!

Chỉ là giờ phút này căn bản không có thời gian để Lăng Vũ hồi tưởng, bởi vì người phía sau đã bắt đầu tiến hành công kích. Lăng Vũ kinh hãi lắc mình rời khỏi chỗ đang đứng, sau đó đối mặt mấy người kia.

Trước mắt đang đứng mấy người mặc đồ bó sát màu đen. Nhìn dáng vẻ còn khá trẻ tuổi, mà trên tay bọn họ có cầm gậy kích điện. Nhìn gậy kích điện, Lăng Vũ liền minh bạch ý đồ mấy người này.

Bọn họ là muốn đánh mình ngất xỉu sau đó lại bắt lấy giao cho người chỉ thị bọn họ làm như vậy!

Lăng Vũ khinh thường nhìn mấy người trước mắt. Đối phó vài người này xác thật không cần phí công sức gì. Chỉ là đang ở công ty, Lăng Vũ không muốn đánh nhau chỗ này, lỡ như trong quá trình đánh nhau có cái gì bị phá hư thì không tốt. Vì thế Lăng Vũ liền nhàn nhạt nhìn mấy người trước mắt, nói:

"Tôi không biết là ai sai sử các người làm việc này. Nhưng mà tôi không hy vọng các người động thủ. Bởi vì các người căn bản không phải đối thủ của tôi. Nếu các người không nghe khuyên bảo, vậy đừng trách tôi không khách khí!"

Lăng Vũ biết giờ phút này nói mấy lời như vậy căn bản sẽ không có bất cứ tác dụng nào. Nếu lời nói hữu dụng sẽ không có nhiều người đi phạm tội.

Mà trước mắt mấy người trẻ tuổi cũng đích xác như Lăng Vũ sở liệu, không đem lời Lăng Vũ nói để ở trong lòng. Một người kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói với Lăng Vũ.

"Đừng quá kiêu ngạo, xem thân thể ốm yếu như vậy, chỉ một ngón tay cũng có thể giải quyết. Nếu thức thời liền ngoan ngoãn đi cùng bọn tôi trở về, bằng không gậy kích điện này không khách sáo đâu!"

Người nọ nói trực tiếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lăng Vũ.

Cái gì mà thân thể ốm yếu. Đây chẳng qua là vóc dáng không quá cao lớn, trên người không nhiều thịt mà thôi. Cần thiết đem người ta nói tệ hại như vậy không?

Bất quá hiện tại Lăng Vũ cũng không có thời gian cùng mấy người này múa mép khua môi. Bởi vì một người có lẽ là người cầm đầu nhìn thấy Lăng Vũ không có đầu hàng đã sốt ruột. Hắn lập tức liền ra hiệu cho đồng bọn tấn công Lăng Vũ.

Một người cầm gậy kích điện trực tiếp hướng về phía trước ngực Lăng Vũ. Hắn vốn cho rằng một lần liền sẽ khiến Lăng Vũ bị dòng điện đánh bại, lại không nghĩ tới Lăng Vũ đã nhanh nhẹn tránh thoát.

Nhìn động tác nhanh nhẹn của Lăng Vũ, mấy người trẻ tuổi tức khắc trừng lớn hai mắt. Ánh mắt kinh ngạc lộ vẻ không bỏ sót. Nhưng lúc sau biểu tình của bọn họ lại làm Lăng Vũ cảm thấy có chút không ổn.

Quả nhiên, một người trẻ tuổi khác từ trong lòng ngực lấy ra một đồ vật tròn tròn màu đen.

Lăng Vũ khó hiểu nhìn người trẻ tuổi kia. Trong lúc đó, mấy người còn lại khi nhìn thấy đồ vật tròn tròn kia liền lập tức rút về bên cạnh người cầm món đồ. Sau đó bọn họ đều dùng ánh mắt không rõ ý vị nhìn về phía Lăng Vũ.

Tâm lý bất an tâm chậm rãi mở rộng, Lăng Vũ biết giờ phút này mình cần phải rời khỏi chỗ này, bằng không kết quả chắc chắn không dám tưởng tượng.

Nhưng động tác kế tiếp của người kia lại làm Lăng Vũ ngây ngẩn, sau đó chậm rãi ngã xuống nằm trên mặt đất.

Bởi vì người trẻ tuổi đem đồ vật trên tay mở ra, sau đó ấn cái nút màu đỏ bên trong. Ở thời khắc cái nút màu đỏ bị ấn, tựa hồ có thứ gì tác động ở trán, làm trước mắt Lăng Vũ tức khắc tối sầm, quả nhiên liền tứ chi vô lực ngã xuống.

Ở thời khắc ngã xuống đó, Lăng Vũ trong đầu hiện lên hai chữ "Mặt Sát".

Nhìn thấy Lăng Vũ ngã xuống, mấy người trẻ tuổi lập tức đem nút bịt tai lấy ra, sau đó đi đến bên cạnh Lăng Vũ. Bọn chúng xem xét lại đá đá Lăng Vũ té xỉu trên mặt đất.

"Hắc hắc! Thật đúng là dùng được, xem ra người kia giao cho chúng ta thứ này thật là bảo bối!"

"Quản nhiều như vậy làm gì, nhanh đem người này đưa đến nơi đó đi, bằng không ông chủ sốt ruột thì xui xẻo chính là chúng ta!"

"Đã biết, gấp cái gì. Nhìn xem, người này mặt mũi thật đúng là xinh đẹp, làn da cũng trắng nõn, so với phụ nữ còn đẹp hơn. Nếu không phải ông chủ gấp rút muốn người, có lẽ chúng ta còn có thể chơi một chút! Đáng tiếc......"

"Nè! Anh đừng có ý đồ xấu được không. Anh biết thủ đoạn của ông chủ rồi đó, nếu như bị ông ta biết anh đối với người này làm cái gì, đến lúc đó không chỉ là anh bị trừng phạt, cả chúng tôi cũng sẽ bị liên lụy!"

"Được rồi, bất quá chỉ là nói như vậy mà thôi, khẩn trương cái gì. Còn đứng ở kia làm gì, không nhanh đem người mang đi. Chúng ta hiện tại chỉ còn lại có nửa giờ! Nếu không đúng giờ, đến lúc đó chúng ta liền xong đời!"

Người này vừa nói, những người đứng ở bên cạnh liền lập tức tiến lên đem Lăng Vũ khiên lên, sau đó theo thang máy đi xuống lầu.