Trúc Mã Khó Đoán

Chương 95: Ngoại truyện 5: Cả đời

Khi Thẩm Ngôn bị Triệu Lâm Tô nâng cả người lên cậu mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Cậu trợn to mắt hỏi hắn: "Mày điên rồi đấy à?!"

"Sao lại điên?"

Nét mặt Triệu Lâm Tô bình tĩnh giống như không hề cảm thấy bản thân đã làm ra chuyện điên cuồng gì.

Đầu óc Thẩm Ngôn rối loạn, cậu bị tình huống Triệu Lâm Tô đột nhiên xuất hiện lúc này làm cho đầu óc choáng váng.

Triệu Lâm Tô ôm cậu trở về phòng.

Giường trong phòng chỉ còn lại một tấm nệm, Triệu Lâm Tô nhìn chiếc nệm giường trần trụi liền nở nụ cười. Hắn ôm Thẩm Ngôn ngồi xuống, Thẩm Ngôn đã bình tĩnh hơn lúc nãy. Cậu ngồi trên đùi Triệu Lâm Tô, nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, không có cách nào sắp xếp được hoàn chỉnh ngôn ngữ: "Mày..."

Chuyến bay dài đã để lại chút mệt mỏi về mặt sinh lý trên gương mặt Triệu Lâm Tô nhưng thần thái của hắn vẫn sáng láng phấn khởi. Hắn cúi đầu hít một hơi thật sâu trên cổ Thẩm Ngôn, giọng nói mang theo tiếng cười: "Được phơi qua nắng rồi này".

Thẩm Ngôn lại ngẩn ngơ thêm mấy phút đồng hồ, trong lúc đó Triệu Lâm Tô vẫn ôm lấy cậu, dùng bàn tay ve vuốt má cậu, thỉnh thoảng lại hôn lên trán cậu một cái. Thẩm Ngôn không có phản ứng nào đáp lại, chờ đến khi Triệu Lâm Tô hôn lên mắt cậu, cậu mới ra sức chớp hàng mi.

"Triệu Lâm Tô".

"Ừ?"

"Tao đang nằm mơ đấy hả?"

"Có lẽ thế".

"..."

Triệu Lâm Tô hôn lên ấn đường của cậu: "Tao có năm tiếng ở bên mày".

Lòng bàn tay Thẩm Ngôn dán lên má Triệu Lâm Tô, cậu vẫn khó có thể tưởng tượng nổi ra tình huống Triệu Lâm Tô ngồi hơn hai mươi tiếng đồng hồ trên máy bay vào một ngày cuối tuần chỉ để thăm cậu, hơn năm tiếng sau đó người này sẽ lại vội vàng ngồi máy bay hai mươi mấy tiếng đồng hồ trở về.

Thẩm Ngôn nhìn chằm chằm hắn.

Triệu Lâm Tô; "Sau này cứ cách một cuối tuần tao lại về thăm mày một lần nhé".

"..."

"Không cần lo lắng vấn đề tiền bạc đâu, trước đây tao tiết kiệm được nhiều tiền lắm. Mày cũng không cần lo lắng tao sẽ mệt mỏi, tao không mệt, tao đã quen bay dài từ năm mới năm, sáu tuổi rồi".

Triệu Lâm Tô dùng một lời giải đáp toàn bộ thắc mắc của Thẩm Ngôn, biểu cảm hắn rất bình tĩnh, xem ra không phải sự xúc động nhất thời mà là kế hoạch đã chuẩn bị từ trước.

Thẩm Ngôn thì hoàn toàn không có chuẩn bị gì.

Cậu ngơ ngác nhìn Triệu Lâm Tô, một hồi lâu sau lại nâng tay véo má hắn.

Triệu Lâm Tô nhướng mày: "Người sống, không phải nằm mơ".

Bàn tay Thẩm Ngôn đập bốp vào đầu Triệu Lâm Tô một cái.

Giòn tan.

Cũng rất chắc chắn.

Thẩm Ngôn rất cảm động với hành vi của Triệu Lâm Tô, cuối cùng đem người đè lên giường "đánh" một trận.

"Mày điên rồi hả?!"

"Mày bị thần kinh đúng không, mày cho rằng mày là siêu nhân à?"

"Ngu xuẩn, thiểu năng, tâm thần——"

Đánh đến đánh đi, mắng lên mắng xuống, cuối cùng hôn tới.

Sấm sét gọi lửa bùng lên.

Thẩm Ngôn đã biết được trí tuệ của người xưa, hiểu ra thế nào là tiểu biệt thắng tân hôn.

Tuy rằng cậu cảm thấy hành vi không quan tâm tiền bạc của Triệu Lâm Tô rất ngốc nghếch rất thần kinh nhưng tâm trạng của cậu vẫn hết sức kích động, kích động muốn chết.

"Không được... ra ngoài đi..." Lý trí còn sót lại của Thẩm Ngôn gọi cậu hôn lên khóe môi Triệu Lâm Tô, mơ hồ thốt: "Nệm giường khó giặt lắm".

Triệu Lâm Tô đáp "ừ", ôm cậu ra ngoài.

Hai người vẫn chưa rời khỏi nhau, trong mắt Thẩm Ngôn phủ sương mờ mịt, toàn là nước mắt sinh lý. Cậu vuốt ve phần gáy hơi nhô lên của Triệu Lâm Tô, lòng lờ mờ hiện ra một ý nghĩ: Hôm nay Triệu Lâm Tô mặc áo phông.

Cuối cùng chỉ còn nửa tiếng nói chuyện cùng nhau.

Hai người ở trên ghế sofa, mặt đối mặt vuốt ve gò má người còn lại, giao lưu trong tình trạng luân phiên nói nói hôn hôn. Thẩm Ngôn hỏi hắn học hành có bận rộn lắm không, toàn là những vấn đề đã hỏi qua Wechat nhưng Triệu Lâm Tô vẫn một mực đáp lời từng câu cậu hỏi, nói rằng ngày nào hắn cũng nhớ tới cậu.

Cơ bắp trên thân Thẩm Ngôn căng cứng, cậu cắn xuống môi Triệu Lâm Tô, sau khi cắn rách bờ môi hắn lại hít sâu một hơi liếʍ mυ'ŧ giọt máu ứa ra trên đó.

Triệu Lâm Tô cúi đầu nhìn cậu.

"Đồ ngốc".

Cậu nâng đôi mắt sương mù mờ ảo ngửa mặt nhìn Triệu Lâm Tô, giọng điệu có chút đau lòng.

Đến thời gian, Triệu Lâm Tô phải đi. Hắn đứng bên cửa ra vào hôn sâu Thẩm Ngôn một hồi nữa: "Đợi tao thêm mười ba ngày".

"..."

Thẩm Ngôn nói không ra lời nhìn theo bóng lưng vội vàng đi của hắn, tất cả cứ như một cơn mơ.

Cho đến khi Triệu Lâm Tô hạ cánh báo bình an với cậu, Thẩm Ngôn mới có thể bình tĩnh nhẹ nhàng nói với hắn rằng cuộc gặp mặt chi phí cao không bình thường này xảy ra nhiều lần thực không thích hợp.

"Bình thường việc học của mày không bận rộn sao?"

Thẩm Ngôn khoanh tay đối mặt với Triệu Lâm Tô trong video, bắt đầu lôi đạo lý ra giảng giải.

"Bận", Triệu Lâm Tô nhìn vào trong camera, sắc mặt biểu cảm cực thản nhiên: "Ngày nào tao cũng bận".

"... Bận mà cuối tuần không chịu nghỉ ngơi cho khỏe?"

"Cách một tuần gặp một lần, có thể ngủ trên máy bay." Triệu Lâm Tô dừng một chút, cười cười: "Gặp mặt cũng có thể ngủ, thời gian nghỉ ngơi thế là ít à?"

"Cút mợ mày đi", Thẩm Ngôn đỏ mặt: "Tao đang nói chuyện tử tế đấy".

"Đây không phải chuyện tử tế à?"

Nụ cười trên mặt Triệu Lâm Tô rất sâu, có lẽ do mới gặp được Thẩm Ngôn nên dáng vẻ hắn như đã được sạc đầy điện: "Tao muốn gặp mày, mày không muốn gặp tao sao?"

"..."

Nói nhảm, đương nhiên muốn gặp.

Muốn gặp muốn chết đấy đã được chưa?

Không chia xa không thể nếm ra mùi vị đó.

Ban ngày Thẩm Ngôn luôn tỏ ra bản thân rất vui vẻ nhưng ban đêm khi nói chuyện video với Triệu Lâm Tô rồi đi ngủ, trong mười phút muốn ngủ mà chưa ngủ được đó lòng cậu cực nhớ thương. Có đôi khi cậu nhớ thương người ta đến chua xót khổ sở liền tự bảo mình nhanh ngủ đi, biết đâu trong cơn mơ hai bên có thể gặp mặt.

"Tao muốn gặp mày, mày cũng muốn gặp tao, tao có thể tranh thủ thời gian, chi phí gặp mặt cuối tuần, tại sao hai chúng ta không thể gặp?"

Triệu Lâm Tô nói.

Giọng điệu hết sức thuyết phục và lan tỏa kích động đến đối phương.

Thẩm Ngôn suy nghĩ một hồi mới hỏi hắn: "Còn tao thì thế nào? Tao phải làm gì đây?"

Cậu nhíu mày trông qua có vẻ buồn bực khó chịu, tất cả những thứ đó đều có Triệu Lâm Tô gánh vác rồi, vậy cậu phải chịu trách nhiệm cái gì?

Triệu Lâm Tô đáp: "Mày phơi chăn hộ tao".

"Mày cút đi——"

Triệu Lâm Tô chọc Thẩm Ngôn cười xong thì chính hắn cũng nở nụ cười nhàn nhạt.

"Đừng xem đây là trả giá, tao làm tất cả những chuyện này chỉ vì thỏa mãn chính bản thân mình. Thẩm Ngôn, tao muốn mỗi lần hai chúng ta gặp nhau mày đều sẽ vui vẻ, có được không nào?"

Thẩm Ngôn im lặng trong chốc lát, khóe môi không thể không vểnh lên, nụ cười chậm rãi hiện ra: "Nói nhảm, đương nhiên tao sẽ vui vẻ".

*

Cứ hai tuần Triệu Lâm Tô lại bay đường dài về nước một lần, lần nào về cũng chỉ để gặp Thẩm Ngôn.

"Nó nhiều tiền quá nên muốn đốt hay là sức khỏe tốt quá không có chỗ sử dụng?"

Sau khi biết được chuyện hai đứa, Thẩm Thận kinh ngạc thốt lên.

"Có lẽ gì cũng có", Thẩm Ngôn bình tĩnh ăn cơm, sau đó nói thêm: "Cũng có lẽ là do yêu em quá".

"..."

Lòng Thẩm Thận cảm nhận được đủ loại mùi vị, thầm nghĩ may mà người gặp chuyện này là em trai anh chứ đổi thành người khác có khi đã cảm thấy tình yêu hai bên quá ngột ngạt khó lòng thở nổi.

Thẩm Ngôn không giống mọi người, từ nhỏ cậu đã như một tấm gương, luôn phản xạ tất cả lòng tốt của người khác đối với mình.

Ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, Thẩm Ngôn bảo Triệu Lâm Tô đừng về để cậu sang bên hắn vui chơi một chuyến.

Đây được xem như lần thứ hai Thẩm Ngôn ra nước ngoài, lần đầu tiên nhờ "hôn lễ" của anh trai, lần hai vì đến thăm Triệu Lâm Tô.

Thẩm Ngôn ở lại bốn hôm.

Lại một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi sau khoảng thời gian xa cách.

Ban ngày hai người họ cùng nhau ra ngoài chơi ngắm núi non thác nước, buổi tối lặng lẽ nói chuyện nằm ngủ cạnh nhau.

"Ôi, mày nói xem, chúng ta yêu đương sắp hai năm rồi, sau này vẫn sẽ ngọt ngào như bây giờ chứ?" Thẩm Ngôn hỏi.

"Chưa chắc".

"Mẹ nó chứ, mày không có lòng tin thế sao?"

Bàn tay Thẩm Ngôn đập xuống bả vai Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô vừa cười vừa nắm lấy tay cậu, xoay người hôn lên chóp mũi cậu: "Nói không chừng chúng ta sẽ càng ngày càng sến hơn nữa cơ".

Thẩm Ngôn cười mắng một câu, vươn cánh tay ngửa đầu hôn tới.

Giống như một tuần trăng mật ngắn ngủi.

Lúc rời đi lòng lại hơi không nỡ.

Ngay từ ban đầu Thẩm Ngôn cảm thấy chuyện Triệu Lâm Tô chạy tới chạy lui thật khùng, nhưng sau này cậu nhận ra một tháng gặp hai hôm chẳng đủ chút nào.

Một mực nhớ thương, bấm đầu ngón tay nhẩm tính ngày tháng.

Thẩm Ngôn biết Triệu Lâm Tô cũng như cậu.

Cậu phát hiện ra một cuốn lịch bàn trên mặt bàn trong ký túc xá của Triệu Lâm Tô, bút xanh khoanh thành từng vòng, một ngày một ngày qua đi, sau đó mười mấy ngày sau là một màu mực đỏ. Ngày được đánh dấu mực đỏ là ngày hai người gặp được nhau.

"Mẹ kiếp, thành Ngưu Lang Chức Nữ thật rồi."

Sau khi Thẩm Ngôn trở về cậu đã nói đùa với Triệu Lâm Tô qua video như thế.

"Không giống", Triệu Lâm Tô đáp: "Thiếu hai đứa con".

"Cút mợ mày đi——"

Sau khi tươi cười, ánh mắt Thẩm Ngôn lại dịu dàng: "Hơn mười ngày nữa sẽ lại gặp được nhau".

"Ừ".

Hai người im lặng một hồi, nụ cười của Thẩm Ngôn hơi chua xót: "Triệu Lâm Tô này, mày có nhớ tao không?"

"Nhớ".

"... Tao cũng nhớ mày".

Nhớ muốn chết thôi.

Thẩm Ngôn tự nhủ trong lòng phải chăng hai bên nên hạn chế trông thấy nhau để loại bỏ đi sự nhớ nhung cách xa về mặt địa lý này?

Nhưng tại sao cậu phải chịu đựng, tại sao cậu phải hạn chế?

Nhớ chính là nhớ, mong chính là mong, sao phải giấu giếm trong lòng không cho đối phương biết?

Vì vậy những ngày chờ đợi hai bên không ngừng nói nhớ nói yêu, đợi đến hôm gặp mặt sẽ ôm hôn nhau ngay giữa sân bay.

Chia ly lại gặp lại, gặp lại rồi chia ly, mệt nhọc nhưng ngọt ngào.

Thời gian trôi qua chẳng nhanh chẳng chậm, chia thành nhiều phần, cụ thể thì đó là kỳ nghỉ mùa xuân, kỳ nghỉ mùa đông, kỳ nghỉ mùa hè và một tháng hai lần gặp gỡ.

Mùa hè kết thúc năm nhất nghiên cứu sinh, Triệu Lâm Tô về nước nghỉ hè với Thẩm Ngôn.

Đây là một khoảng thời gian dài hai bên có thể ở cạnh nhau mà còn chẳng cần vội vàng chạy đua thời gian, chẳng lo chẳng sợ phải nhanh chóng mỗi người một chỗ.

Kỳ nghỉ hè đó Thẩm Ngôn rất vui vẻ, cậu và Triệu Lâm Tô cùng đi chơi bóng, cùng xem phim, cùng bơi lội... còn tự lái xe ra ngoài du lịch hai lần.

Đợi đến khi nghỉ hè kết thúc, Triệu Lâm Tô lại phải bay đi.

Lần này Thẩm Thận tiễn hắn tới sân bay.

Dưới nỗ lực kiên trì vừa đi vừa về như siêu nhân của Triệu Lâm Tô, thái độ của Thẩm Thận với hắn đã tốt hơn hẳn.

Nói thế nào nhỉ.

Tận mắt trông thấy tình cảm hai bên không có ý định hạ nhiệt còn ngày qua ngày lại thêm dầu bùng cháy hơn, trong lòng Thẩm Thận đã sớm chấp nhận.

"Ở nước ngoài phải chăm lo cho sức khỏe của bản thân, chú ý an toàn".

"Có gì cần thì nhanh chóng liên lạc, đừng cảm thấy xa xôi quá, trong nhà nghe chuyện vẫn sẽ giúp đỡ được".

"Người đã lớn thế này rồi nên anh sẽ không dặn dò thêm nhiều nữa".

"..."

Thẩm Thận dặn dò tầm hơn mười phút, Triệu Lâm Tô cung kính lắng nghe. Hắn đáp lời anh: "Cảm ơn anh Thận".

Ánh mắt Thẩm Thận sâu sắc ngắm Triệu Lâm Tô, đột ngột vung tay lên, mang theo cảm giác anh đang có ý thỏa hiệp "được rồi được rồi cứ như vậy đi".

Thẩm Thận nói rằng anh còn bận việc, anh đi trước.

Khi quay người lại cứ bước một bước rồi quay đầu.

Giống như lòng anh chẳng nỡ.

Triệu Lâm Tô: "Hiện giờ chắc hẳn anh Thận đã phần nào coi tao là người nhà rồi đấy nhỉ".

Thẩm Ngôn: "Ờ ờ ờ, chắc thế đó".

Thẩm Ngôn ngồi cạnh Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô nắm tay cậu: "Tao phải vào đây", quay mặt sang: "Chờ tao thêm mười ba ngày".

Thẩm Ngôn nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt khó có khi nghiêm túc hơn hẳn: "Triệu Lâm Tô, có lẽ lần này tao sẽ không thể chờ mày nữa".

Triệu Lâm Tô lẳng lặng nhìn cậu.

Thẩm Ngôn như làm ảo thuật rút vé máy bay và hộ chiếu trong túi ra, gương mặt tươi cười xán lạn: "Tao quyết định đi với mày!"

Số suất tham gia trao đổi sinh viên nước ngoài của chuyên ngành bọn họ lần này có ba suất, Thẩm Ngôn tranh thủ giành được.

"Trước kia tao cứ sợ sự thay đổi, muốn sống cuộc sống quen thuộc trong nước mình. Nhưng bây giờ tao nghĩ, thay đổi chưa chắc đã không tốt, cứ thử lần xem sao".

Thẩm Ngôn cười cong cong đôi mắt: "Bạn học Triệu ơi, xem ra học kỳ tới chúng ta lại phải học cùng nhau rồi".

Triệu Lâm Tô vẫn lẳng lặng ngắm cậu như cũ, trong ánh mắt tươi cười của Thẩm Ngôn, hắn hạ thấp đầu xuống. Lúc Triệu Lâm Tô nâng mắt lên, ánh sáng nhàn nhạt lấp lánh trong mắt hắn, hắn nói với cậu rằng: "Thật ra tao đã sớm thấy tên mày từ bên chỗ thầy hướng dẫn".

Thẩm Ngôn: "..."

"Mẹ kiếp——"

Mặt Thẩm Ngôn lập tức đỏ bừng.

"Tiên sư nhà mày, mày biết rồi mà ban nãy còn giả vờ chọc tao——"

Thẩm Ngôn đứng lên, cánh tay cậu lập tức bị giữ chặt lấy. Triệu Lâm Tô ôm cậu, ấm áp kề bên tai cậu nói: "...nhưng cho đến giờ mới dám tin tưởng".

Mặt Thẩm Ngôn đỏ như sắp bỏng mất thôi: "Thật?"

"Thật".

"Cảm động đến độ đêm hôm khóc trộm mấy lần".

"Mày cứ khịa tiếp đi. Tao bảo cho mày hay, tao đây đang theo đuổi sự tiến bộ chứ không phải vì mày đâu nhá, đừng tự dát vàng lên mặt mình".

"Tao biết", Triệu Lâm Tô thơm lên má Thẩm Ngôn, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu: "Tao yêu mày".

Khóe miệng Thẩm Ngôn trề ra lại không thể ngăn được nó cứ không ngừng cong cong: "Như trên".

Đại khái trong một đêm nào đó sau khi hai người gặp mặt, Triệu Lâm Tô đã đi rồi, Thẩm Ngôn một mình đứng trên ban công nhà mình ngửa đầu suy ngẫm. Cậu nghĩ có lẽ hiện giờ Triệu Lâm Tô đang ở trên đường bay đi, chỉ vẻn vẹn một khoảnh khắc quá đỗi bình thường đó, Thẩm Ngôn bỗng phát hiện ra một chuyện.

Giống như Colombo phát hiện ra châu lục mới.

Thật ra mảnh đất vẫn luôn ở đấy, thứ đột nhiên xuất hiện là người tìm ra nó.

Vô cùng rõ ràng, tọa độ chính xác vốn cắm rễ trong thế giới của cậu.

Cậu cảm thấy cậu muốn ở bên cạnh Triệu Lâm Tô cả đời.

Người đàn ông đó sẽ yêu cậu cả một cuộc đời.

Cậu cũng sẽ yêu người đàn ông ấy cả cuộc đời của cậu.

Hai bên sẽ ở cạnh nhau đi hết tháng năm.

Thẩm Ngôn thở ra một hơi, khóe miệng chậm rãi cong cong. Cậu cúi đầu cười nhạt, không hề kể phát hiện của mình cho Triệu Lâm Tô nghe.

Thẩm Ngôn ngửa đầu đáp lại nụ hôn của Triệu Lâm Tô.

Thẩm Ngôn nghĩ: Có lẽ Triệu Lâm Tô đã phát hiện ra chuyện này còn sớm hơn cậu.

[Kết thúc].

Lời tác giả: Các vị, có duyên hẹn ngày gặp lại.

Lời editor: Các bạn, vẫn như cũ, cảm ơn sự ủng hộ, xin lỗi vì sai sót do sự thiếu hiểu biết của bản thân. Có duyên hẹn ngày gặp lại.