Trúc Mã Khó Đoán

Chương 84: Hai anh em

Tại sao mới đi một chuyến tới quê hương của Triệu Lâm Tô, tâm trạng em trai anh đã lập tức sáng sủa hẳn?

Thẩm Thận cầm điều khiển từ xa, quay đầu chào hỏi Thẩm Ngôn đang đi vào trong nhà. Anh cảm thấy có gì đó quái lạ nhưng lạ ở chỗ cụ thể nào anh lại không nói được.

"Anh", Thẩm Ngôn khống chế tâm trạng vui sướиɠ, ấn một cái xuống vai Thẩm Thận, giọng điệu nhẹ nhàng: "Anh đang xem show giải trí hả? Hay không?"

"Xem bừa thôi".

Thẩm Thận hỏi: "Giáo sư Triệu thế nào rồi? Không có vấn đề gì lớn chứ?"

"Dạ, lúc chúng em đi thì đã khá hơn nhiều rồi ạ".

"Ồ".

Cảm giác quái dị như ẩn như hiện, Thẩm Thận ngồi trên ghế sofa, hơi ngửa đầu lên. Mặt mày Thẩm Ngôn không che giấu nổi tâm trạng vui sướиɠ, Thẩm Thận thấy tâm tình cậu có chuyển biến tốt đẹp không khỏi vui lây, tự nhiên nở nụ cười theo cậu: "Đói không?"

"Không đói ạ, em ăn trên máy bay rồi", Thẩm Ngôn lại ấn xuống bả vai anh trai: "Anh, anh ăn chưa?"

"Ăn rồi".

"Vâng, thế thì em đi tắm trước, sau đó ra ngoài đi dạo với anh nha?"

"Được".

Thẩm Ngôn đi vào trong, tầm mắt Thẩm Thận dõi theo cậu. Anh quan sát em trai từ xa, nhìn cậu đi vào trong phòng ngủ lấy quần áo tới phòng tắm, miệng ngâm nga giai điệu bài ca.

Tâm trạng rất tốt.

Khác biệt hoàn toàn với người hai hôm trước còn buồn bực uể oải phiền muộn nói không ra lời.

Thẩm Thận cầm điều khiến từ xa, qua một hồi lâu mới quay đầu trở lại.

Chương trình giải trí trên TV phát ra một trận tiếng cười ghi âm sẵn, Thẩm Thận lại quay đầu về phía phòng tắm, không hiểu tại sao lòng vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.

Thẩm Ngôn tắm rửa xong đi ra, tinh thần sảng khoái đi bộ cùng với anh trai.

Ngược lại, anh trai cậu hơi trầm lắng hơn so với thường ngày. Thẩm Ngôn hỏi thăm có phải chuyện công việc của anh có chỗ nào đó không thuận lợi hay không, Thẩm Thận đáp không, công việc của anh vẫn tốt.

Thẩm Ngôn nói với anh: "Nếu anh có áp lực nào đó trong công việc, anh có thể nói với em. Anh đừng coi em như trẻ con mãi thế".

Thẩm Thận cười cười, đáp: "Thật sự không có áp lực gì".

Thẩm Ngôn đá cục đá dưới chân: "Anh có áp lực, anh chỉ không muốn kể cho em nghe".

Thẩm Thận hơi ngẩn ngơ. Anh giật mình phát hiện ra nội dung cuộc đối thoại của hai anh em họ hình như đã trùng lặp với nội dung cuộc đối thoại mấy hôm trước, chỉ khác ở chỗ nhân vật đã thay đổi.

"Anh", Thẩm Ngôn nhìn về phía anh: "Em cảm thấy anh quá vất vả".

"..."

Thẩm Thận giật mình, lập tức phủ nhận: "Vất vả? Vất vả ở chỗ nào chứ?"

Không đợi Thẩm Ngôn nói tiếp, anh đã chặn đường: "Em nói công việc sao? Người đàn ông nào mà không phải đi làm nuôi gia đình chứ? Đây nào phải vất vả gì? Nếu nói như thế, em học hành cũng rất vất vả".

Thẩm Ngôn hơi bất đắc dĩ.

Chính vì thái độ đó của anh trai nên đôi khi cậu rất muốn hoàn toàn tự lập sống ở bên ngoài.

"Anh, em hỏi thật, chưa có khi nào anh cảm thấy anh đang ép buộc bản thân mình quá rồi ạ?"

"Không cảm thấy".

Thẩm Thận nói ra xong mới phát hiện lời nói của mình hơi cứng nhắc, anh đã lỡ miệng mang theo thói quen ra lệnh trong công ty của mình về nhà. Anh vội vàng nhẹ nhàng chữa lại: "Anh không cảm thấy thế thật mà. Đàn ông ba mươi tuổi phải có sự nghiệp trong tay, tuổi của anh hiện nay chính là tuổi đáng phải ra sức. Trong công việc đương nhiên sẽ có áp lực, nhưng có áp lực mới có động lực." Thẩm Thận vươn tay khoác lên vai Thẩm Ngôn, ngón tay chọc vào gò má cậu: "Bạn nhỏ à, em đừng quan tâm đến chuyện của người lớn nữa."

Đột nhiên Thẩm Ngôn hiểu ra được nguyên do tại sao hồi trước Triệu Lâm Tô có thể che giấu kỹ đến vậy.

Đôi khi đối mặt với những người mình đặc biệt xem trọng, lời nói thật lòng rất khó nói ra.

Cảm giác như từng chữ từng chữ đều có trọng lượng lớn hơn hẳn bình thường.

Thẩm Ngôn siết chặt hai bàn tay đang đặt sau lưng, cúi đầu nói: "Em đã lớn rồi, không còn là bạn nhỏ nữa."

"Vấn đề này anh em mình đã thảo luận qua rồi mà nhỉ?" Thẩm Thận cười nói: "Anh là anh trai của em, trong lòng anh em mãi mãi là một bạn nhỏ."

Thẩm Ngôn cúi đầu im lặng một hồi.

Cậu nhớ tới ánh mắt Triệu Lâm Tô nhìn cậu.

"Chờ thêm chút nữa đi". Triệu Lâm Tô phân tâm, vươn tay sang nắm tay cậu: "Không cần vội vã như thế".

Thẩm Ngôn xoay mặt nhìn về phía Triệu Lâm Tô, cười hỏi: "Thế nào? Hôm nay trên đầu tao có tên mày không?"

Cậu hứng trí bừng bừng, Triệu Lâm Tô cười liếc mắt nhìn cậu: "Mày đoán xem?"

"Ha ha".

Thẩm Ngôn sờ sờ đỉnh đầu mình, đương nhiên, cậu không sờ được cái gì hết.

Cậu hỏi: "À mà này, mày nói xem cái siêu năng lực này có thể đi cùng mày đến hết đời không? Hay là nó sẽ đột nhiên biến mất?"

"Không biết, không sao, hiện giờ tao đã không chú ý tới nó nữa".

"Yên tâm với tao thế cơ à?"

Triệu Lâm Tô thản nhiên đáp: "Chồng mình mà, tin tưởng chắc hẳn không có vấn đề gì đâu".

"..."

Một hồi lâu không nghe thấy lời đáp lại, Triệu Lâm Tô liếc mắt nhìn qua, gương mặt Thẩm Ngôn đã đỏ thành trái cà chua sắp nổ tung.

"Sao thế?" Triệu Lâm Tô biết rõ vấn cố hỏi, nhướng mày lên.

Thẩm Ngôn chậm rãi quay sang, hai tay che kín mặt.

"Tao nói lời nào không đúng hả?"

"... Mày im đi".

"Không phải mày bảo tao gọi thế sao?"

"Bảo mày im đi cơ mà——"

Triệu Lâm Tô nín cười, ngắm nhìn vành tai đã đỏ tươi còn lộ ra ngoài của Thẩm Ngôn.

Xe dừng lại, Thẩm Ngôn nhào tới bóp cổ Triệu Lâm Tô, "Mày có biết xấu hổ hay không? Ban ngày ban mặt gọi bậy gì thế hả!"

Triệu Lâm Tô lay động theo hành động của cậu, tay ôm lấy eo Thẩm Ngôn, ấm giọng cười cười: "Được, tao biết rồi, sau này giữ lại để ban đêm gọi".

"..."

"Mày mau đi chết đi!"

"Tao không nỡ bỏ lại một người chồng tốt thế này".

"..."

"Cút——"

Tiết học sáng kết thúc, Thẩm Ngôn đến chỗ giảng viên hướng dẫn nói chuyện học lên nghiên cứu sinh. Thầy hừ lạnh hai tiếng, quát: "Còn không nhanh chuẩn bị tài liệu đi!"

"Vâng!"

Thẩm Ngôn nghiêm trang chào một cái, giảng viên hướng dẫn cầm cặp tài liệu đập vào eo. Thầy không nhịn được, nở nụ cười: "Còn chậm trễ nỗi gì, nhanh đi đi!"

Thẩm Ngôn cười hì hì rời khỏi văn phòng.

Triệu Lâm Tô chờ ở bên ngoài: "Xong rồi?"

Thẩm Ngôn khẽ gật đầu: "Tao phải nhanh chóng chuẩn bị tài liệu".

"Về nhà tao sẽ giúp mày".

"Được".

Hai người họ cùng nhau đi xuống tầng dưới, đi chưa được hai bước, Thẩm Ngôn đã nhận được cuộc gọi của anh trai.

"À, vâng, vâng, em chờ anh, được, vậy thì em đợi anh ở ngoài cánh cổng hồi khai giảng ấy nhé".

Thẩm Ngôn cúp điện thoại, nói với Triệu Lâm Tô: "... Anh trai tao bảo anh ấy sẽ đến đón tao sau giờ học".

"Vậy mày cứ đi với anh Thận trước đi, về nhà thì gọi điện cho tao, tao sẽ sang chuẩn bị tài liệu với mày".

"Không cần phiền thế đâu, cùng trở về đi".

Triệu Lâm Tô ôm bả vai cậu: "Mày có lòng tin bản thân mày sẽ diễn được trước mặt anh Thận chứ?"

Thẩm Ngôn: "... Không".

Thẩm Thận nói anh sắp tới nơi, Thẩm Ngôn chỉ có thể tạm biệt Triệu Lâm Tô. Triệu Lâm Tô nhìn vẻ mặt lưu luyến không rời của cậu, khóe miệng cong cong, thơm lên má cậu.

Hai người họ ở trên hành lang, hai bên không có người nào. Thẩm Ngôn che mặt, dứ dứ nắm đấm với hắn, xoay người vẫy vẫy tay đi trước. Triệu Lâm Tô nhìn theo bóng lưng của cậu, trái tim ấm áp vô cùng.

Thẩm Ngôn chạy đến cổng trường, từ xa đã trông thấy anh trai mình tựa vào xe chờ cậu.

Chắc hẳn anh trai cậu mới từ công ty tới bên này, trang phục trên người rất chỉn chu, biểu cảm thái độ nghiêm túc trang trọng. Chỉ là vừa trông thấy Thẩm Ngôn, anh lập tức nở nụ cười, vẫy tay gọi: "Cục cưng ơi, anh ở bên này nè——"

Thẩm Ngôn chạy hai ba bước tới nơi, đỏ mặt cằn nhằn: "Sao anh lại gọi em như thế!"

Thẩm Thận cười ha ha, vươn tay muốn véo má cậu. Thẩm Ngôn muốn trốn đi nhưng cuối cùng vẫn không tránh, để mặc anh mình thực hiện được ý định. Nếu cậu không chịu, không biết được anh trai cậu còn làm ra hành động dính lấy cậu như thế nào nữa.

Thẩm Thận véo má cậu, cười hỏi: "Không gọi cục cưng thì gọi là gì? Con heo nhỏ?"

"..."

"Sao hôm nay anh lại đột ngột tới đây? Công ty không bận ạ?"

"Không phải em bảo anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn à, anh trai em lập tức tuân mệnh em đó". Bàn tay Thẩm Thận véo véo sờ sờ, lòng bàn tay dán trên má Thẩm Ngôn, cười khanh khách: "Cục cưng nhà anh dặn sao anh dám không nghe?"

Thẩm Ngôn: "..."

Cậu thật sự không chịu nổi xưng hô buồn nôn này của anh trai mình nữa rồi!

Trong lúc cậu còn đang định bảo anh nhanh nhanh lên xe thì điện thoại di động bỗng réo vang.

"Thầy hướng dẫn của em, em nhận điện thoại đã nhé".

Thẩm Ngôn nhận điện thoại di động.

Thẩm Thận buông tay xuống, tự nhiên khoác lên vai Thẩm Ngôn. Gương mặt anh đầy tươi cười chờ Thẩm Ngôn nghe điện thoại của thầy hướng dẫn. Cuộc điện thoại kết thúc, anh hỏi: "Bảo em lấy tài liệu gì thế? Liên quan đến chuyện học nghiên cứu sinh à?"

"Vâng, em phải quay lại trong trường một chuyến".

Cánh tay Thẩm Thận trượt xuống, vỗ vào lưng Thẩm Ngôn, cười bảo: "Đi đi, anh đứng đây chờ em".

Thẩm Ngôn quay người định chạy, anh trai cậu kéo quay lại, nghiêm túc dặn dò: "Đừng chạy, đi chậm một chút".

"...Em cũng có phải trẻ nhỏ nữa đâu".

"Tối hôm qua anh nói thế nào?"

"Em biết rồi..."

Thẩm Ngôn bất đắc dĩ kéo cánh tay đang quấn quanh eo mình của anh trai ra: "Vậy anh chờ em một lát nhé".

"Không vội, thời gian cả buổi chiều hôm nay của anh đều dành hết cho em".

"..."

Thẩm Ngôn xua xua tay chạy vào trong trường học.

Thẩm Thận mỉm cười chăm chú nhìn theo bóng lưng của cậu, chờ khi bóng dáng Thẩm Ngôn biến mất khỏi tầm mắt, anh giơ tay trái lên nhìn đồng hồ, lập tức gọi điện thoại: "Hơi chậm trễ chút thời gian, ha ha, lần này không phải do tôi, là do cục cưng nhà tôi bận rộn quá. Thằng bé muốn học nghiên cứu sinh, giáo viên hướng dẫn mới tìm em ấy đấy". Giọng nói của Thẩm Thận chứa đầy kiêu ngạo: "Ừ, hoãn lại hết đi, hôm nay nhất định tôi phải cho thằng bé một niềm vui bất ngờ".

Cúp điện thoại, Thẩm Thận nhét hai tay vào trong túi quần, ánh mắt chăm chú, nét mặt sáng bừng nhìn về phía cổng trường.

"Xin chào".

Thẩm Thận quay đầu lại.

Người gọi anh là một cậu trai có tướng mạo thanh tú, không hiểu sao biểu cảm trên gương mặt cậu trai đó lại đang hơi tức giận.

"Gọi tôi à?" Thẩm Thận hỏi.

Đường Thần gật gật đầu.

"Anh có quan hệ gì với Thẩm Ngôn?"

Giọng điệu của cậu chàng rất hung hãn.

Ban nãy cậu ta vừa tới cổng trường đã nhìn thấy Thẩm Ngôn đứng ở xa xa, giống như một con chim hân hoan ôm ấp với anh đẹp trai ăn mặc trông rất thành đạt này. Hai người họ cấu kết làm bậy, vừa sờ má vừa ôm eo, không hề kiêng kỵ chốn cổng trường. Cậu ta lặng lẽ tới gần, nghe được một loạt tiếng gọi "heo nhỏ", "cục cưng" sến súa của người này, khiến cậu ta suýt chút nữa đã nôn ra.

Thật là lợi hại.

Một kẻ trong trường, một kẻ ngoài trường.

Tại sao ban đầu cậu ta lại mù mắt cảm thấy Thẩm Ngôn vốn là một cậu trai thẳng trong sáng?!

Hay lắm, cuối cùng thì lần này cậu ta cũng tóm được nhược điểm của Thẩm Ngôn!

Thẩm Thận cảm thấy rất quái lạ, trong lòng anh tự nhủ không hiểu tại sao giọng điệu của người này lại hung hãn đến vậy, hơn nữa nhìn qua người tới cũng chẳng phải vì chuyện tốt đẹp gì. Anh đánh giá Đường Thần từ đầu tới chân, không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu ta: "Cậu biết Ngôn Ngôn sao, cậu là bạn học của thằng bé à?"

Ngôn Ngôn.

Vô cùng thân thiết đó nhỉ.

Suýt chút nữa Đường Thần đã nhảy dựng lên. Cậu ta cười lạnh một tiếng, đáp: "Tôi không chỉ quen biết Thẩm Ngôn, tôi còn quen biết Triệu Lâm Tô nữa đấy".

Thẩm Thận càng cảm thấy kỳ quái hơn.

Hơn nữa cái cảm giác quái dị này cứ phảng phất như đã từng quen biết.

Nhìn nét mặt hoang mang của người đối diện, Đường Thần cười lạnh: "Anh là bạn trai của Thẩm Ngôn đúng không?"

"..."

Con ngươi của người đối diện co lại hết sức rõ ràng.

Đường Thần: "Đứng ở cổng trường học ôm ôm ấp ấp, anh cho rằng người khác đều mù rồi sao?"

Người đối diện cậu ta cười cười, nhưng mà nụ cười kia không hề tốt đẹp. Anh lạnh lùng hỏi: "Cậu là ai? Có quan hệ không tốt với Ngôn Ngôn?"

Đường Thần thấy anh còn có ý định muốn bảo vệ Thẩm Ngôn, cậu chàng nghĩ thế giới này thật mẹ nó chẳng có đạo lý công bằng gì hết: "Anh để ý tôi là ai làm gì? Tôi nghĩ anh phải đi quan tâm đến chuyện con heo nhỏ của anh và Triệu Lâm Tô kia có mối quan hệ gì mới đúng!"

Nét mặt Thẩm Thận thoáng thay đổi.

Trong đầu anh hơi hỗn loạn, giống như có thứ gì đó trước giờ anh luôn bỏ qua hô hào muốn nhào ra ngoài.

"... Ý cậu là sao?"

"Ý mày là sao?"

Đường Thần thoáng nhìn về phía sau lưng Thẩm Thận, lập tức hớn hở. Cậu ta giơ ngón tay chỉ về phía sau Thẩm Thận: "Ối chà, Triệu Lâm Tô tới rồi kìa, hai kẻ các người tự mình nói chuyện đi thôi, hỏi xem đến cùng người nào mới là chính cung đấy nhé!"