Thẩm Ngôn chơi một hơi đến tận ba giờ sáng, khi giao diện phá đảo hiện lên màn hình, ánh mắt cậu đã sắp biến thành màu xanh, tinh thần phấn chấn thoáng thư giãn, cơn buồn ngủ ập đến. Suýt chút nữa cậu đã nhắm mắt ngủ ngay tại chỗ, sau khi mơ mơ màng màng đi tới nhà vệ sinh rửa mặt, Triệu Lâm Tô đã nắm tay cậu kéo về phòng ngủ. Thẩm Ngôn ngã xuống giường lập tức ngủ say.
Ngày hôm sau sau khi tỉnh lạ, Thẩm Ngôn cũng không biết mình đang ở đâu. Cậu ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà suốt nửa phút mới đột nhiên nhớ ra cậu đã qua đêm trong nhà của Triệu Lâm Tô!
Ở qua đêm nhưng chỉ chơi game.
Đầu óc Thẩm Ngôn trống rỗng, phải thêm một lát sau cậu mới chậm rãi ngồi dậy.
Ngắm nhìn xung quanh, chiếc gối đầu ở bên cạnh mình rõ ràng đã có dấu vết của người nằm ngủ, Thẩm Ngôn dụi dụi mắt, ngửi thấy mùi hương thơm ngào ngạt của thức ăn.
"Dậy rồi hả?"
Thẩm Ngôn chậm chạp quay mặt sang.
Triệu Lâm Tô đứng ở bên cửa, trên người mặc một chiếc áo phông màu xám, tay đút trong túi, tóc mềm rủ xuống, hoàn toàn là dáng vẻ rất thoải mái khi đang ở trong nhà.
"Ờ..."
Thẩm Ngôn nửa tỉnh nửa mê phát ra âm thanh chứng tỏ mình còn sống.
Triệu Lâm Tô cười cười: "Có muốn ngủ thêm chút nữa không? Mới 10 giờ thôi".
Thẩm Ngôn híp mắt lại, hồn thoát khỏi cơ thể quá nửa phút, sau đó liền kéo chăn nằm vật xuống.
Trong cơn mơ mơ màng màng, dường như cậu nghe thấy được tiếng cười của Triệu Lâm Tô, trên môi mềm nhũn. Cậu vô thức bĩu môi, trong đầu hiện lên mấy chữ "Tao còn chưa đánh răng đâu", đôi môi cậu giật giật lại như đang chấp nhận phối hợp. Hai mí mắt nặng muốn đòi mạng, cậu bất chấp tất cả chìm vào giấc ngủ say.
"... Cẩn thận cận thị đấy".
Thẩm Ngôn khàn khàn lên tiếng, trong phòng tối như thế này mà vẫn còn đọc sách.
Triệu Lâm Tô quay mặt lại, trên gương mặt vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt: "Tỉnh rồi?"
"Ừ".
Lần này đã tỉnh táo thật sự. Thẩm Ngôn duỗi lưng, trong cổ họng vang ra tiếng "Ừ" thật dài, âm điệu lên lên xuống xuống, khuôn mặt tuấn tú nhíu chặt, ngũ quan vặn vẹo lại với nhau. Ngay lúc này, môi cậu lại bị hôn một cái: "Làm gì thế..." Thẩm Ngôn bật cười chịu thua, mở mắt ra phàn nàn: "Tao còn chưa đánh răng rửa mặt đâu đấy".
Vừa dứt lời, gò má cũng bị hôn.
Thẩm Ngôn cầm chăn trên giường che mặt, Triệu Lâm Tô kéo chăn của cậu xuống, Thẩm Ngôn lại giấu mặt vào bên trong, Triệu Lâm Tô đuổi theo không thả. Hai người náo loạn trên giường, Thẩm Ngôn vừa tránh vừa cười, bốn phía gương mặt đều bị người hôn. Về sao cậu dứt khoát không trốn tránh nữa, ôm cổ Triệu Lâm Tô hung dữ hôn lên má hắn một cái: "Còn làm loạn nữa tao sẽ đánh mày đấy".
Triệu Lâm Tô chống hai tay ngẩng người lên: "Định bạo lực gia đình hả?"
"Đúng, bạo lực gia đình với mày đấy".
Thẩm Ngôn có lý chẳng sợ hùng hồn đáp lại.
"Vậy tao cưỡиɠ ɠiαи mày nhá".
"Mày cút đi---"
Hai người lại quấn lấy thành một cục, cả hai đều người cao tay dài chân dài, cái giường không đủ chỗ lăn lộn, Thẩm Ngôn vừa ho khan vừa thở phì phò vò tóc Triệu Lâm Tô: "Mày nấu gì đó, thơm quá".
"Xúp củ cải đỏ".
Thẩm Ngôn hôn lêи đỉиɦ đầu của hắn: "Người anh em à, mày tuyệt vời quá!"
Món xúp củ cải đỏ rất ngon, chua chua ngọt ngọt rất hợp khẩu vị của kẻ mới thức đêm. Đi kèm xúp là món bánh mì dẹt, bánh mì dẹt chấm vào xúp quả thật là sự kết hợp hoàn hảo. Thẩm Ngôn vừa ăn vừa cẩn thận hỏi: "Cái bánh này chắc cũng không phải tự tay mày cán bột làm ra đấy chứ?"
Triệu Lâm Tô bĩnh tĩnh đáp: "Chuyện nhỏ thôi, lúa mì cũng là do chính tao trồng đấy".
Suýt chút nữa Thẩm Ngôn đã phun hết thức ăn trong miệng ra ngoài.
"Không quá đà như trí tưởng tượng của mày đâu", Triệu Lâm Tô nói: "Tao nào có rảnh như thế?"
Thẩm Ngôn cười hề hề: "Không phải rảnh, là đảm đang".
Triệu Lâm Tô cười lắc đầu. Hắn uống một ngụm canh, nâng mắt nhìn Thẩm Ngôn. Thẩm Ngôn đang đói bụng, sau khi đánh răng rửa mặt xong liền mau chóng đòi ra ăn cơm, tóc tai vẫn rối bời, trái phải đều vểnh lên, mang vẻ đẹp trai mộc mạc không có thêm chút trang điểm nào.
"Tao muốn đăng bài lên vòng bạn bè". Triệu Lâm Tô nói.
Thẩm Ngôn không rõ nguyên nhân: "Hả?"
"Mày tặng chocolate cho tao, tao muốn đăng nó lên vòng bạn bè".
"..."
Thẩm Ngôn ngượng ngùng, "Quà xấu xí quá".
Chỉ là một hộp chocolate rất bình thường được mua trong siêu thị.
"Không xấu xí, rất đẹp", Triệu Lâm Tô nhìn Thẩm Ngôn: "Tao muốn đăng".
"... Mày muốn thì cứ đăng thôi".
Mặt Thẩm Ngôn đỏ bừng.
Chẳng bao lâu sau, trên vòng bạn bè xuất hiện bài viết mới.
Một hộp chocolate, đi kèm với dòng trạng thái [Cảm ơn món quà Valentine] và icon trái tim.
Thẩm Ngôn ngóng trông, chưa đến vài giây đồng hồ đã có người nhấn thích.
- -- [Anh trai: Ha ha, anh đã bảo mà. Hai thằng bạn thân sẽ cùng lúc thoát ế, xem này, Ngôn Ngôn thoát ế, em cũng thoát ế rồi].
Thẩm Ngôn: "..."
Lời khen này... cậu không nên ấn like đâu nhỉ.
Thẩm Ngôn đặt điện thoại xuống, uống hai ngụm canh, ngẩng dầu lên hỏi: "Tao có cần phải đăng không?"
"Tùy mày".
Thẩm Ngôn nghĩ nghĩ, cũng đăng bài.
Cậu đăng ảnh chiếc khăn quàng cổ, không đăng chocolate, sợ quá lộ liễu. Dòng trạng thái đi kèm còn ngắn gọn hơn Triệu Lâm Tô, chỉ ghi mấy chữ "Valentine".
Bạn bè của cậu đông hơn Triệu Lâm Tô một chút, lại đều là đám bạn có mối quan hệ không tồi. Trong chớp mắt, thông báo like và bình luận tới tấp đến, nhóm chat trong Wechat cũng như bầy ong vỡ tổ.
Trai đẹp có người yêu, đó chính là dưa ngon nóng hổi tâm điểm của cả trường.
Các nhóm chat đều @Thẩm Ngôn, gọi cậu ra báo cáo tình hình. Thẩm Ngôn không để ý tới, thế nhưng có một nhóm cậu không muốn để ý cũng không được.
Nhóm này ban đầu có tên gọi [Nhóm chat hợp tác tạo tin đồn].
[Nhược Mộng: Đây là lời công bố tình yêu của cậu và sinh viên xuất sắc đấy à?]
[Nhược Mộng: Thật to gan].
[Nhược Mộng: Ngưỡng mộ quá].
[Liêu Tĩnh: Chúc 99] (* mãi mãi ở bên nhau)
[Liêu Tĩnh: Nhìn khung cảnh thì hình như hai cậu đang ở cùng một chỗ?]
Thẩm Ngôn kinh ngạc. Lúc cậu chụp khăn quàng cổ hoàn toàn không để bất cứ khung cảnh nào của nhà Triệu Lâm Tô lọt vào trong mà.
[SY: Cái này cũng có thể nhìn ra sao???]
[Liêu Tĩnh: Thật sự ở cùng một chỗ].
[Nhược Mộng: Tớ đã bảo cứ nói thế sẽ lừa được cậu ấy ngay mà].
Thẩm Ngôn: "..."
Hai cô gái này thật đáng sợ.
Cậu đấu không lại.
[Nhược Mộng đã đổi tên nhóm thành "Chung một thế giới"].
Thẩm Ngôn: "..."
[Nhược Mộng: Dù sao chúng ta cũng giống nhau].
[Nhược Mộng: Nói chuyện có thể thẳng thắn hơn].
[Nhược Mộng: Thiếu niên à, cậu đã thất thân rồi hả?]
[SY:...]
[SY: Cảm ơn, tôi lượn đây].
Thẩm Ngôn vác gương mặt xanh xao buông điện thoại xuống, Triệu Lâm Tô đang nhìn cậu bằng ánh mắt rất dịu dàng: "Nhiều người hỏi thăm lắm hả?"
"Ồ, không sao, họ hỏi thì cứ để họ hỏi thôi". Thẩm Ngôn lúng túng nở nụ cười đáp lại: "Là hai cô bạn Hoàng Mộng Tuyền với Liêu Tĩnh, hình như các cô ấy đều đã đoán ra".
"Các cô ấy biết chuyện..." Triệu Lâm Tô hỏi: "thì không ổn à?"
"Không đâu, chỉ cảm thấy hơi xấu hổ".
Thẩm Ngôn uống một hớp canh, gãi đầu, ngượng ngùng cười cười với Triệu Lâm Tô: "Các cô ấy hỏi vài chuyện, dù sao thì, ôi, tại sao con gái thời nay đều to gan lớn mật như thế nhỉ?"
Triệu Lâm Tô lại cười hỏi: "Các cô ấy hỏi gì?"
"... Không có gì".
Thẩm Ngôn buông thìa xuống, ánh mắt dịch chuyển. Lúc ánh mắt của cậu đυ.ng trúng ánh mắt đầy hàm ý sâu xa của Triệu Lâm Tô, cậu vừa tức giận vừa buồn cười, dứt khoát nói thẳng: "Các cô ấy hỏi có phải tao đã thất thân rồi không".
Triệu Lâm Tô gật gật đầu: "Đúng là to gan thật".
Thẩm Ngôn lườm hắn.
Triệu Lâm Tô hỏi: "Có phải tao cũng nên to gan hơn một chút?"
"Sao, mày muốn to gan đến thế nào? Cưỡиɠ ɠiαи tao?"
"Nếu mày đồng ý thì tao thấy không thành vấn đề".
"Nói nhảm, chắc chắn tao sẽ không đồng ý".
"Không đồng ý thì tao chỉ có thể cưỡиɠ ɠiαи mày thôi".
Mẹ kiếp, nói tới nói lui, mục đích của kẻ này chính là "cưỡиɠ ɠiαи" cậu!
Tầm mắt Thẩm Ngôn hơi nâng lên, ánh mắt di chuyển lêи đỉиɦ đầu của Triệu Lâm Tô.
Có một chuyện cậu vẫn cảm thấy rất kỳ quái.
Rõ ràng mỗi ngày hai người bọn họ đều luôn ở bên cạnh nhau, thế nhưng hàng chữ trên đỉnh đầu Triệu Lâm Tô luôn xuất hiện trong hình dáng cực kì kinh khủng hoặc là hình dạng siêu tiến hóa. Ví dụ như ngay bây giờ, [Thẩm Ngôn] trên đỉnh đầu Triệu Lâm Tô cũng đang ở trong trạng thái siêu tiến hóa.
Buổi sáng lúc Thẩm Ngôn rửa mặt cậu cũng nhìn thấy hàng chữ [Triệu Lâm Tô] trên đỉnh đầu của mình.
Hình dáng vô cùng bình thường.
Điều này nói lên vấn đề gì?
Trước đây Thẩm Ngôn luôn xem siêu năng lực của mình là một siêu năng lực không có giá trị, thế nên cậu không hề nghiên cứu sâu thêm về nó.
Nhưng bây giờ mối quan hệ của cậu và Triệu Lâm Tô đã không còn như xưa, cậu lại cảm thấy hơi tò mò rốt cuộc thì hình dáng của [Thẩm Ngôn] có ý nghĩa như thế nào?
Chẳng lẽ Triệu Lâm Tô lại có ảo tưởng cực kỳ biếи ŧɦái đối với cậu?
Thẩm Ngôn đăm chiêu suy ngẫm, cắn cắn cái thìa.
"No rồi?"
"Chưa!"
Buổi chiều còn có tiết học, Thẩm Ngôn ăn uống xong xuôi đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu, lúc soi gương cậu lại không nhịn được suy nghĩ đến vấn đề liên quan tới hàng chữ trên đầu Triệu Lâm Tô.
Cuối cùng thì nó đang đại diện cho ý nghĩa gì? Hay là Triệu Lâm Tô còn có ảo tưởng đặc biệt nào đó đối với cậu?
Chẳng lẽ thằng oắt này thật sự muốn "cưỡиɠ ɠiαи" cậu?
"Xong chưa? Sắp trễ rồi".
"Xong rồi xong rồi".
Thẩm Ngôn vội vàng đặt chiếc lược xuống, tùy tiện vuốt tóc hai cái rồi đi ra.
Triệu Lâm Tô vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, Thẩm Ngôn hỏi: "Sao không thay quần áo?"
"Không bẩn, lười đổi".
Thẩm Ngôn cười trộm, trong lòng thầm nghĩ, Triệu Lâm Tô có giỏi giang đến cỡ nào thì vẫn có lúc cẩu thả lười biếng. Hai người họ cùng nhau ra ngoài, vừa đẩy cửa ra, cánh cửa của căn nhà bên cạnh cũng hé mở.
"Cút đi!"
Cánh cửa đóng chặt lại, Chu Ninh Ba cút ra ngoài, biểu cảm trên gương mặt rất ngượng ngùng. Cậu ta quay đầu đối mặt với ánh mắt của hai thằng bạn, ngây người trong một chốc lát mới giơ tay lên chào hỏi: "Bọn mày..."
"Khụ---"
Thẩm Ngôn ho khan thật to ngăn chặn cậu ta nói ra những lời kỳ quái, sau đó cậu vô cùng kinh ngạc đối diện với cái tên trên đỉnh đầu của Chu Ninh Ba.
Mẹ kiếp, sao trạng thái của hàng chữ trên đỉnh đầu thằng này cũng khủng bố như thế!
Ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Chu Ninh Ba và Triệu Lâm Tô, Thẩm Ngôn thầm nói với mình, hàng chữ trên đầu Triệu Lâm Tô vẫn kinh khủng hơn.
"Mày làm sao thế?" Thẩm Ngôn nhòm cánh cửa đóng chặt sau lưng Chu Ninh Ba: "Lại bị đá hả?"
Chu Ninh Ba lắc đầu: "Không phải".
Nhưng giọng điệu rất uể oải.
"Lên xe rồi nói", Triệu Lâm Tô lên tiếng: "Sắp trễ rồi".
Thẩm Ngôn cảm thấy như mình vừa xuyên không, hình như cảnh tượng trước mắt đã từng xuất hiện trong quá khứ gần. Cậu bám vào ghế lái phụ, quay đầu về phía sau: "Xảy ra chuyện gì thế, ngày lễ tình nhân mà đã cãi nhau rồi sao? Món quà mày tặng cho thầy Lương khiến thầy ấy không hài lòng hả?"
Chu Ninh Ba một mực lắc đầu.
Thẩm Ngôn liếc nhìn hàng chữ [Lương Khách Thanh] trong trạng thái kinh khủng trên đỉnh đầu của cậu ta.
"Thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Nếu mày không muốn nói thì tao sẽ không hỏi nữa".
Thẩm Ngôn xoay người ra vẻ mình hoàn toàn không hề quan tâm, thế nhưng hai tai đã lặng lẽ vểnh lên, cậu biết Chu Ninh Ba sẽ không nhịn được mà kể ra hết.
"Tao với thầy..." Hình như Chu Ninh Ba rất thẹn thùng lại buồn bã, cậu ta ngẩng đầu lên đối mắt với Thẩm Ngôn qua gương chiếu hậu ở phía đằng trước: "... Lâu lắm rồi tao không được làm cái đó".
"..."
Trước mặt hai thằng bạn thân biết rõ tất cả mọi chuyện, mà còn là hai thằng bạn thân cũng đồng tính luyến ái y như mình, Chu Ninh Ba không hề kiêng kị điều gì, kể hết nỗi khổ sở trong lòng của mình ra. Thầy Lương đột nhiên tuyên bố không muốn quan hệ nữa, cậu ta cũng không biết tại vì sao. Xa cách nhau cả một kỳ nghỉ đông, Chu Ninh Ba đã nghẹn rất lâu, cậu ta cho rằng ngày lễ tình nhân hôm qua lệnh cấm sẽ được giải trừ, nào ngờ Lương Khách Thanh vẫn còn muốn tiếp tục cấm chuyện sắc dục.
Biểu cảm trên gương mặt của Chu Ninh Ba giống như thế giới sắp sụp đổ.
Thẩm Ngôn không biết an ủi ra sao: "Có lẽ gần đây thầy ấy mệt mỏi quá".
"Khi thầy ấy mệt mỏi, thầy ấy sẽ muốn làm chuyện đó nhiều hơn".
"... Thế thì có lẽ thầy ấy đang nhàn rỗi quá".
"Những lúc nhàn rỗi, thấy ấy cũng sẽ làm cùng tao mà".
"..."
Thẩm Ngôn không chịu nổi nữa: "Vậy thì mày cứ cưỡиɠ ɠiαи là được mà!"
Vừa dứt lời, hai mắt Chu Ninh Ba ấy vậy mà lại sáng bừng lên.
"Bé Ba, tao thu hồi lời vừa nói, cưỡиɠ ɠiαи là hành vi trái pháp luật". Thẩm Ngôn vội vàng sửa lời.
"Không, không phải". Chu Ninh Ba bày tỏ mình đã hiểu ra, gương mặt sáng sủa chói ngời: "Thầy Lương đã từng nói với tao rằng, thầy ấy còn nhớ tới lần uống rượu say đêm đó. Tao cứ tưởng rằng thầy nhớ rượu nên đã mua cho thầy một chai rượu vang, thầy ấy đã rất tức giận với tao. Hóa ra là do tao ngu ngốc quá, không hiểu được ý của thầy ấy. Thẩm Ngôn mày thật thông minh!"
Dáng vẻ nóng lòng muốn thử kết hợp với cái tên khủng bố trên đỉnh đầu của Chu Ninh Ba, trực giác mách bảo Thẩm Ngôn rằng đêm nay cái mông của Lương Khách Thanh sẽ đau lắm. Cậu lặng lẽ liếc mắt sang phía Triệu Lâm Tô, may mắn thay hắn vẫn bình thản ung dung như bình thường, trạng thái tinh thần vô cùng ổn định.
Ngoại trừ [Thẩm Ngôn] với hình dáng siêu tiến hóa trên đỉnh đầu.
Cũng đúng thôi, người này rất biết cách giả vờ.
Thẩm Ngôn khoanh tay lại, Chu Ninh Ba ngồi ở hàng ghế sau đầy mặt biểu cảm đã tìm ra phương án giải quyết, cầm điện thoại lên bắt đầu gõ chữ ầm ầm.
Cho nên...
Thẩm Ngôn ngồi trên ghế, hơi tụt người xuống.
Triệu Lâm Tô đang ở trong trạng thái... quá mong mà không thể giải tỏa?
Thẩm Ngôn mím môi, quay đầu nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Tới trường học xuống khỏi xe, Chu Ninh Ba nói mình muốn gọi video cho Lương Khách Thanh, nhanh chóng đi tìm một nơi không có người.
Thẩm Ngôn ôm balo, nhìn về phía Triệu Lâm Tô. Cậu khẽ hít một hơi thật sâu: "Đi nào, đi chiếm chỗ trước thôi".
Vào trong lớp học vừa ngồi xuống không lâu, Thẩm Ngôn đã chịu mấy đòn tấn công từ đám bạn học. Mấy người bạn hỏi thăm tình hình của cậu thế nào mà quần áo cũng không thay. Thẩm Ngôn cười ha ha cho qua. Đột nhiên có người như phát hiện ra châu lục mới, lên tiếng phát biểu: "Sao cả sinh viên xuất sắc cũng mặc quần áo của ngày hôm qua thế này?!"
Bầu không khí đùa giỡn ầm ĩ lập tức đóng băng, trò đùa cũng phải phân biệt đối tượng, bọn họ đâu có thân thiết với Triệu Lâm Tô như Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn: "...!!!!"
"Giữa mùa đông, ngày nào các cậu cũng chăm chỉ thay quần áo?"
Triệu Lâm Tô bình thản đáp lời.
Bầu không khí ồn ào lập tức quay trở lại.
"Ha ha, hóa ra sinh viên xuất sắc thì cũng lôi thôi lếch thếch giống tụi mình thôi..."
"Hình như cậu ấy cũng đăng ảnh quà Valentine lên trang cá nhân đấy".
"Thật sao? Sinh viên xuất sắc này, tôi không có Wechat của cậu, kết bạn cái đi nào".
Mọi người thấy Triệu Lâm Tô không tỏ thái độ khó chịu liền vui vẻ kéo Triệu Lâm Tô vào nói đùa cùng.
Triệu Lâm Tô hào phóng khoe mã QR của mình.
Từng lời mời kết bạn được chấp nhận.
"Oa, có đăng ảnh thật này, chocolate cơ đấy, em gái nào tặng vậy?"
"Đang yêu đương hả? Có phải sinh viên trường chúng mình không?"
"Chắc chắn là đang yêu đương rồi, không thì sao người ta lại khoe tình cảm thế này chứ?"
Triệu Lâm Tô lấy lại điện thoại di động, nhàn nhạt mỉm cười: "Đang yêu".
Mọi người nhao nhao bày tỏ bản thân đã bị bầu không khí yêu đương làm mù mắt chó, nhanh nhẹn like ảnh của Triệu Lâm Tô, đồng thời tỏ vẻ hâm mộ với chuyện Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô song song thoát ế.
"Nghe bảo Chu Ninh Ba cũng có đối tượng rồi, thật sao?"
Khóe miệng Thẩm Ngôn co giật: "Thật".
"Thằng nhóc đó cứ câm lặng không lên tiếng, nghe đồn đối tượng của nó vừa xinh đẹp vừa dịu dàng".
"Tao cũng nghe đồn thế, thật hâm mộ quá đi".
"Ngôn thiếu này, hay là mày cho tao gia nhập nhóm nhỏ của chúng mày với, cho tao cọ chút vận may".
Thẩm Ngôn: "..."
Ha ha.
Thứ mày cọ được chưa chắc đã là vận may, nó là mùi gay đấy, cảm ơn.
Giảng viên tiến vào trong lớp, mọi người ai về chỗ người nấy. Thẩm Ngôn đỡ trán nhìn sang phía Triệu Lâm Tô: "Mày cố ý đúng không?"
Mặt mũi Triệu Lâm Tô rất vô tội: "Gì cơ?"
"..."
Thằng này chắc chắn đã cố ý.
Muốn khoe khoang tình cảm chứ gì?
Thôi bỏ đi, muốn khoe thì cứ khoe.
Thẩm Ngôn liếc mắt qua đỉnh đầu Triệu Lâm Tô.
Dù sao thể xác và tinh thần cũng phải có một nơi được thỏa mãn.
Bàn tay Thẩm Ngôn trượt xuống cằm, khóe miệng không nhịn được hơi vểnh lên, cậu cảm thấy Triệu Lâm Tô thật sự có chút trong ngoài bất đồng.
Nhưng mà trong ngoài bất đồng lại rất đáng yêu.
Lúc Thẩm Ngôn xem qua điện thoại, nhóm nhỏ "Chung một thế giới" của cậu đã có thêm vài tin nhắn.
[Nhược Mộng: Nếu không muốn come out thì khiêm tốn chút đi].
[Nhược Mộng: Tớ biết tối hôm qua hai cậu rất vui vẻ].
[Nhược Mộng: Nhưng mời bạn sinh viên xuất sắc nọ ngừng bày tỏ ánh mắt quá rõ trong lớp học].
[Nhược Mộng: Thật sự rất nguy hiểm đấy].
[Nhược Mộng: *hình ảnh*]
Thẩm Ngôn trượt màn hình đọc tin nhắn đến tận hàng cuối cùng, khi nhìn thấy tấm hình nho nhỏ, cậu vội vàng kéo di động xuống phía dưới rồi mới dám ấn mở ra xem.
Trong tấm ảnh cậu đang giơ một tay lên che mặt quay đầu về phía bên phải, hai mắt cong cong, nhìn là biết đang tươi cười. Triệu Lâm Tô ngồi bên cạnh nhìn sang phía cậu. Một tấm ảnh chụp chỉ được chụp từ một góc độ nên không thể truyền ra quá nhiều thông tin, thế nhưng biểu cảm và ánh mắt của Triệu Lâm Tô khi nhìn cậu ở trong tấm hình này quả thật có thể miêu tả là ánh nhìn chăm chú không bỏ sót một chút gì, lại còn mang theo một sự dịu dàng muốn chiếm đoạt hết thảy.
Thẩm Ngôn thầm giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô cũng đang nhìn cậu, nét mặt không giống với nét mặt người ở trong ảnh, trông có vẻ bình tĩnh lạnh nhạt hơn rất nhiều.
"Sao thế?"
"... Không có gì".
Thẩm Ngôn cất điện thoại đi.
Giảng viên đang mở máy chiếu chuẩn bị dạy học.
Thẩm Ngôn cắn môi dưới, hai mắt nhìn về vị trí cách đó không xa. Sau đó cậu cúi đầu xuống, giấu điện thoại ở dưới bàn nhắn tin.
[SY: Này].
[Triệu Lâm Tô:?]
[SY: Hỏi mày một câu].
[Triệu Lâm Tô: Hỏi đi].
[SY: Mày phải trả lời một cách trung thực].
[SY: Không được biện cớ bằng bất cứ nhân tố bên ngoài nào].
[SY: Phải nói sự thật].
Thẩm Ngôn dừng lại một lát, vành tai hơi nóng lên, nhưng ngón tay gõ chữ lại thuận lợi hơn tưởng tượng của cậu.
[SY: Mày rất muốn làm chuyện đó, có phải không?]
"..."
Cuối cùng cũng đã hỏi ra.
Mà hỏi thì hỏi thôi, đã đi đến nước này rồi, hai người họ cứ việc thẳng thắn giao lưu. Cậu rất muốn biết ý nghĩa hình thái khủng bố của [Thẩm Ngôn], vậy thì cứ hỏi thẳng là được rồi.
Chờ trong khoảng nửa phút, Triệu Lâm Tô nhắn tin đáp trả.
Vẫn là phong cách trả lời đơn giản và rõ ràng của hắn.
Chỉ có một từ.
[Ừ].